Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Ai biết cách vào wattap bằng PC không chứ mấy hôm nay tui không thể vào nổi :((((

Cong chân ngồi trên sô pha, Vệ Thành Trạch có chút nhàm chán cầm điều khiển từ xa trong tay, nhìn những hình ảnh đang không ngừng thay đổi trên màn hình TV.

Không biết do hắn đã tách khỏi thời gian này quá lâu hay là do chuyện gì khác, những thứ chiếu trên TV lúc này, thật sự không thể gợi nên hứng thú của hắn.
5438: Đừng hoài nghi, đó chắc chắn không phải vấn đề từ kí chủ đâu.

Cùng Vệ Thành Trạch xem lại một lần nữa tất cả những kênh này, sau khi chẳng tìm được cái gì đáng xem. 5438 vô cùng kiên định trả lời câu hỏi của Vệ Thành Trạch.

Khóe miệng không tự giác mà hơi cong lên, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, nhìn Tống Tu Dịch đang ngồi trên bàn ghi chép gì đó, trong mắt lướt qua chút ý cười.

Nếu nói đến chuyện khó thích ứng thì người kia có lẽ còn khó thích ứng hơn hắn nhiều đúng chứ nhỉ? Dù nói gì đi nữa thì hắn vẫn là người vốn lớn lên ở một thế giới tương tự nơi này, mà Tống Tu Dịch —— hoặc phải gọi là Phó An Diệp, là lần đầu tiên tới một thế giới như thế này.

Nếu Phó An Diệp mất hết trí nhớ như những lần xuyên qua khác thì không nói nhưng cố tình lúc này, y lại vẫn giữ được toàn bộ trí nhớ. Cũng có thể nghĩ được, lúc mới tới thế giới này y mang tâm tình như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến phản ứng mà người kia có thể biểu lộ ra, khóe miệng Vệ Thành Trạch lại nhịn không được giương.

"Làm sao vậy?" Nhận thấy tầm mắt của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm giờ lại trở nên vô cùng nhu hòa.

"Không có gì, " Vệ Thành Trạch cười trả lời, hắn nâng cằm nhìn chằm chằm Tống Tu Dịch chốc lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Lại nói. . . . . . Lúc em được ba bốn mươi tuổi, anh chắc cũng phải thành lão già bảy tám mươi rồi ấy nhỉ?"

"Hả?" Động tác trên khựng lại, Tống Tu Dịch đứng thẳng dậy, nhướng mày nhìn Vệ Thành Trạch, "Em ghét anh già à?"

"Ân. . . . . ." Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, giống như còn đang thực sự tự hỏi, "Đúng là đáng lẽ nên ghét bỏ nhỉ." Nói xong, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang nói chuyện gì vô cùng đúng đắn, "Anh nhìn đi, đợi lúc anh đã bảy tám chục tuổi, em vẫn còn tuổi trẻ lực nhiều, phương diện kia của anh lúc đó chắc không thỏa mãn nổi em đâu ấy nhỉ?"

Tống Tu Dịch: . . . . . .

Đối mặt với Vệ Thành Trạch chốc lát, Tống Tu Dịch hít một hơi thật sâu, buông cây bút trong tay xuống, nheo mắt lại nhìn Vệ Thành Trạch, trong thanh âm mang thêm vài phần nguy hiểm: "Em đang định ám chỉ gì vậy?"

"Anh đoán xem?" Vệ Thành Trạch trừng mắt, âm cuối hơi nhướng lên mang theo hàm xúc trêu đùa nồng đậm, nhưng cố tình trên mặt hắn lại mang theo thần sắc đầy tinh khiết và vô tội, cảm giác tương phản mãnh liệt này làm người ta nảy lên cảm xúc muốn chịch-khóc hắn.

Đầu ngón tay Tống Tu Dịch vừa động, đang muốn thực hiện hành vi thì Vệ Thành Trạch lại mở miệng: "Bất quá em nhớ em đã nói. " hắn hơi cong mắt, tươi cười sáng lạn mà ôn nhu, "Trước khi làm xong bài tập thì đừng có hỏng chạm vào em đúng chứ?"

". . . . . ." Nhìn thoáng qua bài tập đang đặt trên bàn đôi, tâm tình Tống Tu Dịch lúc này không hiểu sao lại đồng nhất với tất cả những học sinh trung học bị bài tập bao phủ trên đời này.

Rõ ràng lúc giao bài tập thì không thấy có cảm giác gì, nhưng khi mình trở thành người phải làm bài tập về nhà thì cảm giác kia lại hoàn toàn thay đổi.

Quả nhiên. . . . . . Lần sau y vẫn nên giao ít bài tập thôi.
Vì thế, trong vô thức, Vệ Thành Trạch đã giúp tập thể lớp hắn một bàn thua trông thấy.


Vệ Thành Trạch thành công hãm hại Tống Tu Dịch một phen, tâm tình thực tốt mà thu mắt lại, tiếp tục cầm điều khiển từ xa đổi kênh liên tục. Bộ dạng hiển nhiên không thấy hành vi của mình giờ có gì không đúng.

5438: Tên không biết xấu hổ sử dụng lý do đúng lý hợp tình như vậy để ném bài tập của mình cho người khác thế này thì tui mới thấy lần đầu đó!

Bất quá, vị Tống Tu Dịch kia thật sự bị ký chủ nhà nó ăn đến gắt gao nha. . . . . . Liếc qua một thầy giáo vì phúc lợi mà đang cố gắng làm bài tập, nhịn không được cho y vài giọt nước mắt đồng tình.

Nó cũng chẳng muốn biết cảm giác của một thầy giáo ngữ văn phải làm bài tập vật lý như thế nào đâu, thật đấy.
Nhìn chằm chằm Tống Tu Dịch ba giây, 5438 yên lặng thu mắt lại, nhìn về Vệ Thành Trạch đã bỏ 

qua cái TV, đang nghiêng người nằm trên sô pha thượng nghịch di động.

Nói thật, nếu không biết bản tính của người kia ngay từ đầu. Bộ dáng hiện giờ của Vệ Thành Trạch, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì một học sinh trung học bình thường.
Từ sau chuyện lúc trước, Lục Hướng Nam không xuất hiện nữa.

Vốn đã đi học lại một thời gian giờ cũng bỏ, chìa khóa chỗ ở của Vệ Thành Trạch, cũng bị lẻ loi để lại trên bàn.

Tiệm game lúc trước hai người gặp nhau, Vệ Thành Trạch tất nhiên cũng đã đi qua, nhưng dù có hỏi ai thì kết quả đạt được đều chỉ là một câu "Không biết" .
—— thật giống như con người tên Lục Hướng Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.


Dưới sự thúc dục và lo lắng của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch cũng đã gọi điện thoại cho bố mẹ Lục Hướng Nam. Có hồi âm thì cũng chỉ là một câu lạnh như băng: "Đừng động đến nó."

Trong nháy mắt, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên hiểu được câu Lục Hướng Nam từng nói, cậu không có chỗ nào để đi cả.

Nhưng một người không có chỗ nào để đi như vậy lại làm Vệ Thành Trạch không thể bắt được dù chỉ là một bóng dáng.

Nghĩ đến đây, Vệ Thành Trạch nhịn không được thở dài, từ sô pha đứng lên: "Em đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu?" Hành động trên tay Tống Tu Dịch hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Thành Trạch, 

"Đi tìm thằng ranh kia à?"

Xuất phát từ tâm lý không thể nói nào đó, y tới tận bây giờ chưa từng gọi đúng tên Lục Hướng Nam.
Đối với chuyện này, Vệ Thành Trạch có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.


"Em cố ý bảo anh làm bài tập giúp, không phải để cố ý ra ngoài tìm thằng ranh đấy đấy chứ?" 

Ngữ khí của Tống Tu Dịch vô cùng bình tĩnh, giống như y chỉ đang tự thuật lại một chuyện chắc chắn đã xảy ra.

Không ngờ Tống Tu Dịch đoán trúng mục đích của mình nhanh như vậy, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút. Hắn há miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì.
—— hắn nói được cái gì chứ?


Nếu gặp phải tình huống như vậy, thì chắc chắn không ai cứ bỏ qua như vậy đâu đúng không? 

Nhưng Tống Tu Dịch lại không hề truy cứu, ngược lại còn vì thấy hắn lo lắng mà giúp hắn hỏi thăm hành tung của Lục Hướng Nam . . . . . . chuyện Tống Tu Dịch làm đã quá nhiều rồi.

Dù chính bản thân Vệ Thành Trạch cũng hiểu chuyện mình làm thực sự rất quá đáng, nhưng dù vậy. . . . . ."Em không thể bỏ mặc cậu ta đó được."

Dù là bộ dạng khi Lục Hướng Nam nói "Tôi không có chỗ nào để đi cả" hay "Đừng ôn nhu với tôi như vậy được không", tất cả đều đã khắc thật sâu trong lòng hắn.

Tuy hắn không biết rốt cuộc Lục Hướng Nam đã trải qua chuyện gì, nhưng sự quật cường đến quá mức của cậu lại làm hắn đau lòng.
Huống chi. . . . . . Vệ Thành Trạch mím chặt môi.


Mọi chuyện phát sinh đến tình trạng này, hắn thật sự không thể đẩy tất cả trách nhiệm lên cho người khác.

Chính như lời Lục Hướng Nam vậy. Nếu hắn lúc trước từ chối kiên quyết hơn, nếu hắn có thể rất để ý kỹ cảm xúc trong lời nói của Lục Hướng Nam ——

"Không phải lỗi của em." Thanh âm của Tống Tu Dịch kéo lực chú ý của Vệ Thành Trạch lại. Chỉ thấy người còn vừa ngồi trước bàn, không biết khi nào đã đi tới trước mặt Vệ Thành Trạch. Y nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Thành Trạch, nhắc lại: "Không phải lỗi của em."

Nghe âm thanh không có bao nhiêu âm điệu của Tống Tu Dịch, tim Vệ Thành Trạch không hiểu sao có chút bủn rủn, mũi cũng có chút chua xót.

Nhưng lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì, những đầu ngón tay mát lạnh đã đặt trên khóe mắt hắn, thanh âm hơi lạnh của Tống Tu Dịch mang theo chút cảm xúc gì đó không thể nói rõ: "Đừng khóc."

Vệ Thành Trạch ngẩn người, không nhịn được mà bật cười ra tiếng: "Em có khóc đâu!"

Nghĩ hắn là mấy em nữ sinh thích khóc chắc? Lúc ấy rõ ràng là do hắn tức đến không nhịn nổi. . . . . . Nghĩ tới chuyện gì đó, tai Vệ Thành Trạch hơi phiếm hồng, có chút không được tự nhiên mà tránh Tống Tu Dịch: "Này, em. . . . . ."

"Anh sẽ không để em đi." Chặn lời Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch nói.

Y biết, dù mình thật sự có nói như vậy thì Vệ Thành Trạch cũng sẽ không bao giờ làm theo lời y.

Y là người hiểu rõ nhất tính cách của người này.

"Em cứ làm theo ý mình là được." Nhẹ nhàng sờ khóe mắt Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch dừng một chút, nói, "Nhưng. . . . . ." Y không nói gì nữa, chỉ là cúi đầu hôn lên hai mắt Vệ Thành Trạch.
Vệ Thành Trạch: . . . . . . ?


Đợi một lúc, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút nghi hoặc. Tận đến khi đối mặt với Tống Tu Dịch một lát, hắn mới như hiểu được chuyện gì, trong mắt hiện ra chút thần sắc bất đắc dĩ.

"Cứ như trẻ con ấy. . . . . ." Nhịn không được than thở một câu, Vệ Thành Trạch kiễng mủi chân, in môi lên môi Tống Tu Dịch.

5438: Chẳng hiểu đang có chuyện gì, nhưng sao cứ thấy nó đang bị lừa lừa sao ấy nhể.

Nụ hôn vừa dứt, Tống Tu Dịch lại mổ lên đôi môi hơi sưng đỏ của Vệ Thành Trạch hai cái mới thả hắn ra: "Cẩn thận chút."

"Ừ, em biết!" Đột nhiên ngẩng đầu hôn lên miệng Tống Tu Dịch một cái, Vệ Thành Trạch trước khi đối phương kịp phản ứng đã chạy biến mất.

Tống Tu Dịch bị bỏ lại sửng sốt một lúc mới hồi lại kịp. Y đưa tay xoa chỗ mình mới được hôn, khóe miệng không tự chủ được cong lên vài phần.

Nhưng, khi ánh mắt y dừng lại trên đống bài tập, đôi môi đang cong kia lại xẹp xuống.

Mấy thứ bài tập này. . . . . . Y làm sao làm hết trong hôm nay bây giờ?

Lúc Tống Tu Dịch đang ở nhà chiến đấu với đống bài tập, Vệ Thành Trạch dựa theo cốt truyện không biết đã bị cánh bướm đập đến tận chân trời nào, đi đến một sân trượt băng.

Lúc khó chịu, Lục Hướng Nam luôn đến nơi này.

Vệ Thành Trạch đứng ngoài sân trượt băng, dễ dàng tìm được người mình cần tìm ngay trong đám đông đang đứng xung quanh sân băng.

Những chỗ như thế này vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ sẽ đông hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa với tiếng ồn to đến rung trời thế này, dù Vệ Thành Trạch có gào rát họng thì người bên trong chắc cũng chẳng nghe thấy gì đâu.
Bị âm thanh inh tai nhức óc làm đau đầu, lông mày Vệ Thành Trạch nhíu lại thật sâu.

Hắn thật sự không thích những chỗ như thế này.

Quay qua quay lại, Lục Hướng Nam vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt ngay với Vệ Thành Trạch.

Hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp Vệ Thành Trạch ngay tại chỗ này. Cậu nhất thời liền cả kinh, trượt chân một cái, suýt ngã lộn cổ.

Đối mặt với tầm mắt Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch đầu tiên là cả kinh, sau đó là vui vẻ. 

Nhưng không đợi hắn làm gì, Lục Hướng Nam lại giống như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục chui vào đám đông, hơn nữa không biết cố ý hay vô tình còn tránh ánh mắt Vệ Thành Trạch quét tới.

Bẹp miệng lại, Vệ Thành Trạch cuối cùng vẫn chẳng nói được gì.Nếu hắn là Lục Hướng Nam thì lúc này chắc cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt mình đâu nhỉ? Dù sao thì hắn cũng là người bị Lục Hướng Nam thương tổn.

Có lẽ hắn không quan tâm gì mà xoay người rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất với Lục Hướng Nam chăng?

—— chỉ là, làm như vậy thật sự tốt sao?

Để Lục Hướng Nam trở về với cuộc sống trước khi gặp hắn, lúc nào cũng trà chộn vào mấy chỗ thế này.

Vệ Thành Trạch không thể khẳng định trường học là một nơi tốt đẹp, nhưng Lục Hướng Nam lúc ở trường mang biểu tình thế nào thì hắn cũng nhớ rất rõ ràng.
—— đó một Lục Hướng Nam mang biểu tình khác hoàn toàn với lúc ở quán game kia.


Chính như những gì hắn từng nói với Lục Hướng Nam, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình. Mà nếu thực sự Lục Hướng Nam thấy không thoải mái khi ở cùng hắn mà phải dùng biện pháp như vậy để trốn tránh thì hắn thế nào cũng sẽ chấp nhận.

Bàn tay để cạnh người nắm chặt lại, Vệ Thành Trạch quay người, thuê một đôi giày trượt patin.Học theo người bên cạnh đi giày vào, Vệ Thành Trạch vịn vào ghế dựa đứng dậy, chậm rãi đi. . . . . . Ngạch, ngã mạnh một cái, ngay cả nhân viên sau quầy cũng bị dọa sợ, có chút bối rối mà đi ra: 

"Cậu không sao chứ? !"

Nhìn Vệ Thành Trạch dùng tư thế vô cùng chật vật mà ngã xoài ra đất, 5438 có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Dù có làm vậy để lấy lòng đồng tình của Lục Hướng Nam nữa thì cũng không cần phải làm đến mức này chứ?
"Không, " Vệ Thành Trạch bình tĩnh, "Ta thật sự không biết trượt băng."


5438: . . . . . . Hả?

Kí chủ vạn năng của nó, cư nhiên còn có chuyện không biết làm à? !

Nhìn Vệ Thành Trạch chậm chạm đứng dậy dưới sự hỗ trợ của anh chàng đứng sau quầy, 5438 vẫn còn chưa hồi thần lại kịp.

"Này. . . . . ." Vệ Thành Trạch thử bước về phía trước một bước nhưng lại suýt sấp mặt có chút ngại ngùng nhìn vầy phía người có chút xin lỗi địa nhìn về phía người vừa giúp hắn, đưa tay chỉ về phía cổng vào của sân trượt băng. "Có thể phiền cậu đỡ tôi qua bên kia không?"

"Không sao, không sao đâu. " Người kia nhìn Vệ Thành Trạch một cái, có chút lo lắng, "Nhưng anh tới đây một mình sao?"

"A, không phải, " Vệ Thành Trạch cười, "Bạn của tôi đến trước tôi, giờ đang bên trong chắc không nhìn thấy tôi đâu, đỡ tôi qua đó là được rồi."
"À thế thì được." Nghe Vệ Thành Trạch nói như vậy, người thanh niên kia thở nhẹ ra một cái.

Không phải hắn quá để ý mà thật sự vừa nãy Vệ Thành Trạch ngã rất mạnh, trên cằm cũng đã tím mất một mảng rồi.

"Cám ơn." Dưới sự trợ giúp của thanh niên kia đi vào sân trượt băng. Vệ Thành Trạch vịn vào lan can bước vài bước lại cau mày ngừng lại.

Lúc nãy ở ngoài sân trượt băng, tầm nhìn vẫn còn khá trống trải, rất dễ tìm người. Bây giờ khi vào trong, liếc một cái đều toàn người là người, hắn lập tức lại không thể tìm được Lục Hướng Nam nữa.

Có chút nôn nóng tìm tòi trong đám người, Vệ Thành Trạch theo bản năng muốn đi về phía trước, nhưng giày trượt patin lại làm hắn trượt một cái. Vất vả nắm lấy lan can để ổn định thân thể nhưng bên cạnh đột nhiên lại có người đụng vào hắn, trực tiếp đẩy hắn về sau.

Bàn tay nắm lan can tuột ra, giày dưới chân cũng trượt lung tung cả. Vệ Thành Trạch nhất thời mất cân bằng, ngã thẳng về phía sau.

Nhưng đau đớn đáng lẽ phải đến lại không thấy, Vệ Thành Trạch ngã vào một cái ôm ấm áp.

"Thích tôi thế cơ à?" Lục Hướng Nam cúi đầu, môi dán lên lỗ tai Vệ Thành Trạch. Tiếng thở ấm áp phun bên tai hắn, tiếng tim đập rõ ràng truyền vào tai hắn. "Dù biết sẽ ngã những nhất định phải đi vào tìm tôi à?"

Cảm giác ấm áp truyền từ tai qua làm thân thể Vệ Thành Trạch cứng đơ, hắn như muốn đẩy Lục Hướng Nam ra nhưng vừa mới động tay thì giày patin dưới chân lại không thể khống chế mà trượt lung tung.

Nhìn về phía lan can còn cách mình một đoạn, mắt Vệ Thành Trạch hiện lên chút vô thố. Lục Hướng Nam như chú ý đến hành động lét lút của hắn, cố ý ôm thắt lưng hắn, trượt về phía giữa sân băng.

Vì đi giày trượt băng mà không thể hành động tự nhiên được, tất cả trọng tâm của Vệ Thành Trạch, cơ bản đều nằm trên người Lục Hướng Nam. Nhiệt độ thân thể của đối phương cũng xuyên qua lớp vải dệt mà truyền lại, làm bên tai hắn không kiềm được mà nhiễm một tầng đỏ ửng.

Nhận ra sự không tự nhiên của Vệ Thành Trạch, cánh tay ôm thắt lưng hắn của Lục Hướng Nam hơi chặt lại, bỗng nhiên hé miệng ngậm vành tai Vệ Thành Trạch vào.

Vành tai mẫn cảm đột nhiên bị gặm cắn, thắt lưng Vệ Thành Trạch nhất thời mềm nhũn: "Cậu. . . . . ."

"Yên tâm đi, đèn chỗ này tối lắm, không ai để ý tới đâu." Lục Hướng Nam nhẹ nhàng liếm cắn vành tai Vệ Thành Trạch, nghe tiếng thở dồn dập của hắn, hưng phấn trong mắt càng ngày càng không thể áp nổi.

"Khoan. . . . . . Khoan đã!" Có chút gian nan nuốt tiếng rên rỉ trong họng xuống, Vệ Thành Trạch nâng tay nắm lấy cánh tay Lục Hướng Nam, "Mình có chuyện muốn nói với cậu!"

"Hử? Nói gì?" Buông vành tai Vệ Thành Trạch ra, Lục Hướng Nam hạ xuống gáy Vệ Thành Trạch một cái hôn ướt át, "Tìm tôi bây giờ, chẳng lẽ không phải để tiếp tục chuyện lần trước à?" Thanh âm của cậu mang theo dục vọng và ác ý sâu sắc, còn cố ý dùng thứ kia của mình cọ vào gốc đùi Vệ Thành Trạch.

"Có thấy biến thái không chứ? Có thể cứng ở ngay chỗ thế này?" Từ ngữ Lục Hướng Nam sử dụng vô cùng rõ ràng, Vệ Thành Trạch không chịu được mà đỏ bừng mặt. "Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi lại không thể chịu được mà trở nên như thế này."

"Muốn cởi sạch quần áo cậu, đè cậu dưới thân, đem thứ gì đó kia của tôi đâm vào phía sau của cậu, nghe cậu vừa khóc vừa kêu tên tôi, sau đó một lần lại một lần muốn cậu, làm đến mức cậu. . . . . ." "Lục Hướng Nam!" Vệ Thành Trạch rốt cục không thể chịu được mà chặn lại lời Lục Hướng Nam nói, lồng ngực lên xuống kịch liệt, không biết do thẹn thùng hay tức giận.

"Sao thế" bàn tay đặt trên thắt lưng Vệ Thành Trạch trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại ở vị trí kia, xoa mạnh hai cái. Ngữ khí của Lục Hướng Nam trở nên vô cùng ác liệt, "Cảm thấy ghê tởm chứ?"

Kích thích đột ngột làm đầu Vệ Thành Trạch trống rỗng. Thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã dùng tay kéo tay Lục Hướng Nam ra.

Vì thế, thân thể mất đi chống đỡ đương nhiên nghiêng qua nghiêng lại hai cái liền ngã luôn về phía trước.

"Mịa!" Nhìn bộ dạng của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam cũng giật cả mình. Vội vàng vươn tay đỡ hắn. Nhưng động tác của Lục Hướng Nam vẫn chậm hơn một bước. Trước đầu óc có thể tự hỏi, Lục Hướng Nam đã quay người, Đặt chính mình dưới người Vệ Thành Trạch.

Dù Vệ Thành Trạch không béo nhưng sức nặng của một người đàn ông còn cao hơn mình cứ đè xuống như thế làm Lục Hướng Nam nhịn không được rên lên một tiếng. Ngược lại Vệ Thành Trạch vì có Lục Hướng Nam đỡ phía dưới nên chẳng cảm thấy được bao nhiêu đau đớn.Bị cảm xúc mềm mại bên dưới làm giật mình, Vệ Thành Trạch có chút bối rối chống tay khỏi người Lục Hướng Nam: "Xin lỗi, cậu không sao chứ? Mình không cố ý đâu!"
—— lại thế rồi.

Rõ ràng người làm sai là hắn, nhưng người xin lỗi lại luôn là Vệ Thành Trạch.

Trái tim giống như bị một thứ gì đó chọc vào, đau tới bủn rủn. Lục Hướng Nam bỗng nâng tay lên, che mắt Vệ Thành Trạch lại: ". . . . . . Đừng nhìn tôi."
Thể diện của hắn sắp mất sạch rồi.


Bỗng nhiên bị che mắt, Vệ Thành Trạch không khỏi mà ngẩn người, môi hắn hơi giật giật nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười: "Được rồi, tôi không nhìn."

Vì không thể đứng vững, Vệ Thành Trạch liền trực tiếp ngồi dưới đất, quay người đưa lưng về phía Lục Hướng Nam. Mà Lục Hướng Nam, cũng cứ nằm ngửa trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Có lẽ vì tỉ lệ va chạm ở đây quá lớn, người bị ngã đau đến không đứng ngay dậy được cũng nhiều nên người xung quanh cũng không thấy hành vi của hai người có gì kỳ quái. Cùng lắm thì cũng chỉ nhìn về phía hai người thêm vài cái.

"Lục Hướng Nam " nhìn đám người trượt qua trượt lại trên sân, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng. Tiếng của hắn không lớn lại ngay lúc ồn ào như vậy, nhưng không biết tại sao lại trở nên vô cùng rõ ràng, "Trở về trường đi."

"Mình không phải muốn can thiệp vào chuyện của cậu, mình chỉ . . . . ." Vệ Thành Trạch dừng lại một chút, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, "Không muốn cậu vì mình mà lựa chọn sai lầm."

"Cậu tự hỏi mình xem, cậu sống những ngày như bây giờ có vui vẻ gì không?"

Lục Hướng Nam ngồi dậy, có chút sững sờ nhìn Vệ Thành Trạch.

Người này. . . . . . Cố ý chạy đến đây chỉ để nói chuyện này với cậu à?


Ngực giống như bị thứ gì đó đè lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net