Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Đăng nốt chương này lên là lại hết hàng tồn rồi. Lười ~~~

"Tôi muốn hỏi cậu một câu cuối cùng" Đặt một bàn tay trên tay nắm cửa, Trầm Phi Dương không hề quay đầu lại, "Tại sao dù cậu ấy làm ra những chuyện như thế với cậu mà cậu vẫn muốn giúp hắn?"Nghe được câu hỏi của Trầm Phi Dương, Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt. Hắn im lặng, ngón tay đặt lên bàn hơi run rẩy. Một lúc sau mới cúi đầu, dùng ngữ khí chua xót mà trả lời: "Đây là thứ mà tôi. . . . . . nên nhận. . . . . ."

Ngữ khí khác hẳn với giọng nói mang theo chút kiêu ngạo bình thường, Trầm Phi Dương vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn hắn một cái. Sau khi nhìn thấy cặp con ngươi đầy áy náy và thống khổ kia liền trợn tròn mắt.

—— ánh mắt này, giống hệt với ánh mắt xuất hiện trong những ký ức không nên tồn tại kia.
Trầm Phi Dương nhịn không được có chút buồn cười.


Giống nhau là chuyện tất nhiên, hai người kia vốn cũng chỉ là một người mà thôi. Chẳng qua, một người trong đó lại cố ý phủ thêm lên người mình một tầng ngụy trang thật dày.

Tầng ngụy trang kia quá mức hoàn mỹ, dù đã qua bao nhiêu năm, dù là hắn hay Vệ Quyết Minh đều không hề phát hiện gì.

Bàn tay đặt trên chốt cửa nắm chặt lại, Trầm Phi Dương áp chế tình tự đang cuồn cuộn trong lòng. Thu lại tầm mắt trên người Vệ Thành Trạch, đi ra không nói một lời.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, 5438 vẫn còn đang ngơ ngơ chưa hiểu gì cả.

Này. . . . . . Đệch mợ đây là đang xảy ra chuyện gì chớ?

Thanh niên Trầm Phi Dương kia, nếu nó không nhớ sai thì không phải chính là tâm phúc của tên cặn bã Vệ Quyết Minh kia à? Chủ ý về chuyện Vệ Thành Trạch bị chuốc thuốc rồi đưa lên giường Chu Hải Tô, không phải chính do người này nói ra à?

Trong tình huống bình thường, tên này nếu bây giờ thấy Vệ Thành Trạch không phải hẳn nên giống thằng cặn bã Vệ Quyết Minh kia, vui vẻ cười nhạo Vệ Thành Trạch à? Biểu tình áy náy và đau lòng lúc nãy là cái quỷ gì? ! Anh giai lấy sai kịch bản à? !

Lại nói tiếp, lúc vừa rồi ở thang máy, biểu hiện của Vệ Quyết Minh hình như cũng không quá bình thường.

Trong nội dung vở kịch vốn có, hắn không phải nên toàn tâm toàn ý với Bạch Cập à? Dù bây giờ họ mới yêu nhau chưa được bao lâu, cảm tình còn chưa sâu đậm đến mức đó, tuy nhân phẩm của tên này thực sự không tốt lắm nhưng hắn lại là một người chuyên nhất trong tình cảm. Không thể làm những chuyện hư hư thực thực lúc kết giao với Bạch Cập được.... Hành động đó —— dù có dùng để kích thích và trào phúng Vệ Thành Trạch cũng không thể.

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể gây trở ngại việc dán thêm hai chữ cặn bã trên trán tên nào đó của 5438.

Dưới cái nhìn của hắn, loại người dùng cưỡng bức để làm thủ đoạn trả thù đều là loại nhân phẩm không khác gì nước bẩn. Dù lăng trì thì vẫn đỡ hơn cách này nhiều

Tuy không biết tại sao Vệ Thành Trạch lại mạc danh kỳ diệu lọt vào mắt xanh của Chu Hải Tô, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh rằng những chuyện Vệ Quyết Minh làm kia có bao nhiêu quang vinh.Ngược! Phải hung hăng mà ngược! Ngược đến cả mẹ ruột hắn cũng không nhận ra nổi!

Đây cũng là lần đầu tiên, 5438 hy vọng ký chủ nhà mình có thể ngược ai đó đến chết đi sống lại như vậy.

"Ký chủ. . . . . ." Cũng biết Trầm Phi Dương và Vệ Quyết Minh không thể vô duyên vô cớ mà thay đổi. 5438 nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch vẫn cúi đầu ngồi đó, mở miệng hỏi."Ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy. . . . . . ?"Cứ cảm thấy, chắc chắn sẽ có một chuyện khác thường gì đó, mới có thể làm hai người kia thay đổi quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Cũng chẳng phải chuyện gì đáng lo" thần sắc bi thương và thống khổ trong mắt cũng dần rút đi. Khóe miệng Vệ Thành Trạch hiện lên một nụ cười yếu ớt, "Chẳng qua là . . . . ."

"Tạo ra một' tương lai ' không tồn tại mà thôi."

Đây chính là hiệu quả của công năng mới kia, quả thật không làm hao phí số giá trị sinh mệnh to lớn mà nó ngốn —— thực thú vị đúng không?

Chẳng qua, so với chuyện để học sủa hoặc hú với trăng gì gì đó thì làm họ tin chuyện căn bản không tồn tại là thật, không phải càng thú vị hơn sao?

—— thứ gọi là "Sống lại" .

Ba tháng sau, quả thật sẽ xuất hiện một cơ hội kinh doanh rất lớn. Nhưng những cơ hội từ trên trời rơi xuống này thực sự không nhiều. Mà nguy cơ giấu diếm trong đó luôn tỉ lệ thuận với lợi ích của nó.

Trong nội dung vở kịch nguyên bản, chính Vệ Quyết Minh đã dựa vào cơ hội này, thành công hãm hại nguyên chủ một phen, tiện đà dưới sự trợ giúp của Chu Hải Tô mà thành công cướp lại được quyền khống chế một phần công ty.

Tuy không giống những người được thế giới này chiếu cố nhất như Vệ Tử An hay Lâu Phù Phương nhưng Vệ Quyết Minh nói thế nào thì cũng là người đàn ông nắm nửa vận mệnh được trời cao ban cho. Năng lực tuy không tính là đứng đầu nhưng tuyệt đối không thể quá kém được. Nếu không nguyên chủ cuối cùng cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi .

Nói đến cùng, thứ gọi là khí vận, vốn không đơn giản chỉ là từ vận khí lộn ngược.

Chỉ là, đợi đến ba tháng sau, Trầm Phi Dương khi thấy mọi chuyện xảy ra y như những gì xuất hiện trong đoạn "Ký ức" đột nhiên xuất hiện kia, chắc sẽ càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ nhỉ?
Lòng người, vốn chính là thứ dễ đùa bỡn như vậy mà thôi.


Vào lúc không thể phân biệt được giấc mơ và trí nhớ thì con người ta cũng đã mấy đi bằng chứng để chứng minh sự tồn tại của chính mình.

Phát hiện 5438 đang hoàn toàn không hiểu gì, Vệ Thành Trạch nhịn không được thở nhẹ một cái, lộ ra biểu tình quan ái với một người chậm phát triển trí tuệ: "Nghe không hiểu cũng không sao, ngươi chỉ cần nhìn là được rồi."
5438: . . . . . .


Rõ ràng vẫn là câu đó nhưng khi nghe ra lại cảm thấy càng chua xót hơn là sao thế này. . . . . . Huhu.

Quét mắt về vị trí Trầm Phi Dương vừa ngồi, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hệ thống, ngươi cảm thấy khuôn mặt,này hợp đeo kính không?"

5438: Cái gì?

Đề tài nói chuyện của Vệ Thành Trạch chuyển đổi quá nhanh, 5438 có ngơ ra một lúc mới tỉnh lại kịp.

Hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt hiện tại của Vệ Thành Trạch một chút. Nhịn không được mà bĩu môi. Cũng không biết do trùng hợp hay gì mà nhân vật Vệ Thành Trạch xuyên vào chưa từng có ai xấu cả. Dù là vị võ lâm minh chủ mang khuôn mặt đại chúng của thế giới trước nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như không xuất chúng, chỉ cần lấy khí chất bù vào là có thể qua cửa. Mà trừ thế giới có khuôn mặt đại chúng khó gặp kia, Vệ Thành Trạch trong những thế giới khác tuyệt đối có thể được mang đến hàng ngũ mĩ nam.

Bây giờ, hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt phượng hơi xếch mang theo vài phần cao ngạo và lãnh đạm. Đôi môi mỏng hơi cong lên, giảm đi vài phần sắc bén, nốt ruồi bên mắt phải lại làm khuôn mặt này thêm vài phần mị hoặc không thể nói rõ.

Cũng không khó hiểu tại sao Chu Hải Tô kia lại mơ ước ký chủ nhà nó. Nhìn khuôn mặt này đi, nhìn khí chất này đi, hơn nữa còn có thủ đoạn gạ trai kia của Vệ Thành Trạch nữa. Chỉ một buổi tối đã có thể làm người ta trở nên dễ bảo thì hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn cả —— nhớ lúc nó vừa từ phòng tối nhỏ đi ra xong, liền thấy người có thể dễ dàng quyết định sinh tử của công ty Vệ Thành Trạch, đang dùng vẻ mặt cô vợ nhỏ xoa bóp eo cho ký chủ nhà nó. 5438 thật sự cảm thấy không dám nhìn thẳng.

. . . . . . Nhân vật một tay che trời trong truyền thuyết đâu? Tra nam máu lạnh rút trym vô tình trong truyền thuyết đâu? Hoa hoa công tử chỉ chơi đùa chứ chưa từng động tâm trong truyền thuyết đâu rồi?

Quả nhiên, chỉ cần vào tay Vệ Thành Trạch tất cả những thứ truyền thuyết linh tinh gì đó thì cũng chỉ có thể là truyền thuyết .

Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch hơn nữa ngày, 5438 nhịn không được thở dài một tiếng trong lòng, thầm muốn thay những người bị ký chủ nhà nó mê hoặc nói một câu: Cái con tiểu yêu tinh dụ người này!

Bất quá. . . . . . Kính mắt?

Tưởng tượng bộ dạng Vệ Thành Trạch đeo kính viền vàng, 5438 nhất thời liền cảm thấy tim đập chân run. Bộ dạng nhân sĩ tinh anh hệ cấm dục quả thực không thể dụ người hơn!

Không cần 5438 mở miệng nói chuyện, phản ứng của nó cũng đã cho Vệ Thành Trạch đáp án. Cúi đầu cười một tiếng, Vệ Thành Trạch đẩy ghế dựa ra đứng lên: "Hệ thống, bồi ta đi mua đồ đi."

"A? Được, được đó!" Theo bản năng đồng ý, 5438 một lúc lâu mới để ý, lúc nãy Vệ Thành Trạch vừa nói từ "bồi đúng không"?

Không biết tại sao, trong lòng cứ như được một dòng nước ấm chạy qua, lập tức liền trở nên mềm mại. Nó dừng lại một chút, nhịn không được lại bỏ thêm một câu: "Ta chắc chắn sẽ giúp ngươi chọn được cặp kính đẹp nhất!"

Nghe được lời 5438, Vệ Thành Trạch hơi cong môi, mở cửa ra khỏi văn phòng.

Bảo thư ký bỏ tất cả lịch trình hôm nay, Vệ Thành Trạch đang chuẩn bị xuống lầu, lại bỗng nhiên bị gọi lại.

"Này, Vệ tổng. . . . . ." Nữ thư ký dáng người nóng bỏng mặc một chiếc váy công sở ngắn. Trong ánh mắt tràn đầy khẩn trương và do dự, thậm chí còn không dám đối diện với tầm mắt Vệ Thành Trạch.

Sau khi rối rắm chốc lát, cô rốt cục như đã quyết định gì đó, lấy từ ngăn kéo ra thứ gì đó, nhanh chóng đi đến nhét vào tay Vệ Thành Trạch: "Đây, cho ngài!"

Vệ Thành Trạch: . . . . . . ?

5438: . . . . . . Phốc.

Nhìn thứ rõ ràng không có tí ti liên hệ gì với thư tình, mặt Vệ Thành Trạch ngơ mất hai giây.

Nếu hắn không đoán sai, thứ bị nhét vào tay hắn hình như chính là thứ trong truyền thuyết. . . . . . Bình xịt phòng sói?

Có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn nữ thư ký trước mặt, Vệ Thành Trạch như đang đợi lời giải thích của cô.

Nhìn Vệ Thành Trạch không có gì bất mãn với hành động đột ngột của mình, nữ thư ký thở nhẹ ra một hơi. Khẩn trương trong mắt cũng rút đi không ít. Quả nhiên, Vệ Thành Trạch sẽ không vì chuyện này mà tức giận với người khác.

Bất quá, cô cũng biết việc mình vừa làm có bao nhiêu kỳ quái, nếu là người khó tính nói không chừng cô sẽ trực tiếp bị chửi cho lú đầu chứ không như Vệ Thành Trạch còn có thể chờ của nàng giải thích .

Nhưng vấn đề này thì . . . . . Cô phải trả lời thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói với Vệ Thành Trạch chuyện hắn bị cường hôn trong thang máy đã bị nhân viên phòng giám sát thấy được, còn không cẩn thận nói hớ ra à? Cẩn thận nếu cô thực sự dám nói như vậy, công việc này của cô chắc chắn sẽ bay lên, cẩn thận còn liên lụy đến cậu chàng đã nói chuyện này với cô —— Dù Vệ Thành Trạch có tốt tính đến thế nào thì chắc chắn cũng không thích gì chuyện người khác tám chuyên về mình đâu, nhỉ?
Nghĩ vậy, cô nhất thời lạ không dám đối mặt với Vệ Thành Trạch.

Nói thật, dù không có cậu nhân viên kia nói cho cô thì những người vừa lúc gặp phải một màn kia cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Dù sao, tình huống làm người ta phải nói ra một câu kiểu "Tự mình đi tìm đàn ông mà giải quyết" thế này thì thực sự không có bao nhiêu.

Có chút mất tự nhiên đối mặt với Vệ Thành Trạch, nữ thư ký cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì, mở miệng nói: "Đàn ông cũng phải tự biết bảo vệ bản thân."

5438: . . . . . .

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Trong nháy mắt, một người một hệ thống thế nhưng lại có chung một ý nghĩ.

. . . . . . Cứ thấy tào điểm rất nhiều nhưng lại không biết nên phun bắt đầu từ chỗ nào thì phải làm sao bây giờ? !

Cúi đầu nhìn chai xít phòng sói trên tay lại ngẩng đầu nhìn nữ bí thư mang biểu tình vô cùng nghiêm túc. Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát rồi quay qua nở một nụ cười nhợt nhạt với cô: "Cám ơn." Hắn dừng lại một chút, "Tôi đi trước ."

"Vâng " nữ thư ký bình tĩnh gật đầu, "Hẹn gặp lại, Vệ tổng."

Tận đến khi nhìn thấy Vệ Thành Trạch đi vào thang máy, cô mới hít sâu một tiếng, giải phóng thần kinh đang buộc chặt.

Tuy boss nhà cô thật sự rất dễ ở chung, nhưng boss vẫn là boss. Chỉ cần không khí áp bách bên người hắn cũng có thể làm cô sợ đến không thở nổi. Thật không biết tên lưu manh Vệ Quyết Minh kia sao lại không cảm nhận được chút khí thế nào của Vệ Thành Trạch.

Chẳng lẽ thực sự là chân ái? Huynh đệ niên thượng hay gì gì đó. . . . . . Hơ hơ nói ra thế mà lại thấy khả thi phết!

Bất quá, nếu cô nhớ không nhầm thì tên Vệ Quyết Minh không phải đã có bạn trai à?

Vì thế, nhãn tra nam trên đầu Vệ Quyết Minh lại nhiều thêm một cái.

Có chút đăm chiêu nhìn lướt qua camera trong góc thang máy, Vệ Thành Trạch nhắm mắt lại. Tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi tựa vào tường. Nhiệt độ lạnh lẻo truyền qua lớp vải mỏng làm đầu ngón tay hắn không tự chủ được run rẩy, hơi ngẩng đầu, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười chua sót.

"Ký chủ. . . . . . ?" Bị biểu hiện của Vệ Thành Trạch làm có chút mạc danh kỳ diệu, 5438 nhịn không được kỳ quái hô một tiếng.

"Lưng đau." Biểu tình trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, Vệ Thành Trạch trấn định nhả ra hai chữ.

Đêm qua là lần đầu tiên của thân thể này, làm quá mức như vậy, hắn giờ có thể xuống được giường là đã giỏi lắm rồi.

5438 mới nghe đã hiểu: Đúng nha, tâm tình tui lúc này thực sự là vô cùng phức tạp.

Đối với chuyện ký chủ nhà nó rõ ràng chỉ muốn dừng lại nghỉ tí mà để không phá tạo hình vẫn bày ra bộ dáng mệt mỏi u buồn thế này, nó tỏ vẻ vô cùng phỉ nhổ.

Thang máy hơi rung nhẹ rồi ngừng lại, Vệ Thành Trạch trong nháy mắt liền đứng thẳng người dậy, biểu tình trên mặt lại bình tĩnh như lúc đầu.

Gật đầu với người đứng bên ngoài một cái, hắn liền nhấc chân rời khỏi thang máy.

5438: Người có thể trang b 360 độ không góc chết thế này, trừ ký chủ nhà nó thì còn ai, ha hả.

Sắc trời bên ngoài cũng không đẹp là bao, mây đen dầy đặc bay trên trời. Bất quá cũng may không có mưa, bằng không Vệ Thành Trạch lại phải quay đầu lại lần nữa để lấy ô.

Ở một tiệm kính cách công ty không xa, nhìn Vệ Thành Trạch ngừng xe, đi vào cửa hàng không có gì xa hoa kia, 5438 còn nhịn không được sửng sốt một chút.

Không phải nói mấy kẻ có tiền làm mấy chuyện thế này đều có chỗ riêng à? Cứ chọn đại một cửa hàng đi vào thế này là sao?

"Ngươi xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy." Đối với 5438 đích nghi hoặc, vệ thành trạch câu nói đầu tiên ứng phó quá khứ.

Hơn nữa, chỗ khác quá xa, hắn lười.

Chủ quán là một phụ nữ không đến ba mươi, trang điểm trang nhã. Nụ cười trên mặt có thể làm người ta sinh ra hảo cảm ngay lập tức với cô. Khi nói chuyện cũng không có cảm giác cố tình đẩy mạnh tiêu thụ. Chuyện này khiến thiện cảm của Vệ Thành Trạch với cửa hàng này tăng không ít.

Có rất nhiều gọng kính trên kệ, đủ mọi loại chất liệu và hình thức. Vệ Thành Trạch một bên nghe chủ quán giới thiệu bên cạnh, bên khác bắt đầu tìm kiếm trên kệ.

Đột nhiên, hắn dừng lại vươn tay cầm một cặp kính trên kệ đeo lên.

Đó là một cặp kính không gọng, khung kính màu bạc đặt trên mũi Vệ Thành Trạch lại tăng thêm cho hắn vài phần nhã nhặn.
Rất hợp, chỉ là. . . . . .


Nhìn khóe môi hơi nhếch của Vệ Thành Trạch, tâm tình có chút phức tạp. Ngay chính nó cũng không thể rõ nổi, cảm giác hiện tại của mình là gì.

—— cặp kính mắt này giống hệt cặp của Tống Tu Dịch.

Nó lúc trước còn thấy hơi là lạ, tại sao Vệ Thành Trạch lại nhất thời hứng khởi mà muốn đeo kính mắt. Hóa ra là vì chuyện này ư?

Đầu tiên giá trị số mệnh cố ý được giữ lại kia, sau đó lại là cặp kính mắt thành cặp với thế giới trước —— ký chủ nhà nó hóa ra cũng không phải không hề nhớ bất cứ thứ gì. . . . . .

Chỉ là, có lẽ vì lớp ngụy trang của hắn quá hoàn mỹ, ngay cả chính Vệ Thành Trạch cũng nghĩ rằng mình không hề để ý đến chuyện này.

"Đẹp lắm ấy " không đợi Vệ Thành Trạch hỏi, 5438 liền mở miệng trước , 


"Thực. . . . . . hợp với ngươi."

"Thế thì lấy cái này đi." Nghe 5438 nói, trong mắt Vệ Thành Trạch đột ngột lướt qua chút ý cười, quay đầu nói với chủ cửa hàng.

"Được rồi " đưa tay cầm lấy kính, chủ cửa hàng thuận miệng hỏi, "Độ kính bao nhiêu"

"Kính không độ là được rồi." Vệ Thành Trạch cười trả lời. Hắn vốn không đeo kính vì cận.

"Được rồi!" Hiện giờ người đeo kính cho đẹp cũng không ít. Huống chi, Vệ Thành Trạch thật sự rất hợp mang kính mắt.

Nghĩ đến đây, cô chủ cửa hàng nhịn không được nhìn Vệ Thành Trạch thêm vài lần.

Lúc gặp người đẹp trai như vậy thì vẫn là nhìn nhiều thêm chút tốt hơn, sau này chắc gì đã nhìn được ai đẹp được như thế này chứ.

Cho Vệ Thành Trạch đợi một lúc, cô chủ hàng cười cười, đi vào bên trong đổi mắt kính cho hắn.

Ngồi xuống ghế cho khách, Vệ Thành Trạch tùy tay lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống chơi điện thoại.

Còn chưa tới mười phút từ khi Vệ Thành Trạch từ công ty đến đây nhưng điện thoại của hắn đã rung liên tiếp mấy lần rồi.

Trượt qua màn hình, hơn mười tin nhắn xuất hiện. Chẳng có gì bất ngờ, tất cả đều từ di động của ai đó.

Người đàn ông của em: đến công ty chưa?

Người đàn ông của em: đêm qua không khống chế được, anh biết lỗi rồi mà.

Người đàn ông của em: Có thấy không thoải mái ở đâu không? Nếu thấy khó chịu thì phải về nhà đấy!

Người đàn ông của em: để ý đến anh đi!

Người đàn ông của em: để ý đến anh đi mà!
Người đàn ông của em: để ý anh mau để ý anh nào!


. . . . . . . . . . . .

Người đàn ông của em: vợ ơi, anh biết lỗi rồi QAQ

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Nhìn xưng hô chói mù mắt người ta kia, Vệ Thành Trạch yên lặng thu bàn tay vừa định gửi hồi âm lại. Quyết định vẫn nên để tên kia một mình tí nữa thì tốt hơn.

Thừa dịp hắn ngủ, lưu luôn số mình vào còn chưa tính. Cư nhiên còn dám viết ghi chú thế này . . . . . . Ha hả.

Nhìn biểu tình trên mặt Vệ Thành Trạch, 5438 không hiểu sao sau lưng chợt lạnh. Nhịn không được thắp một ngọn nến trong lòng cho người vừa nhắn tin với tên kia, nó đã có thể đoán được tương lai bi thảm 

không lối thoát của người này rồi.

Bỏ điện thoại vào túi, Vệ Thành Trạch hơi ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ chốc lát.

Vì không cần đo mắt cận nên ước chừng chỉ tầm năm phút sau. Nữ chư quán đã đổi xong mắt kính đi ra.

Thanh toán tiền, lấy kính trong hộp trực tiếp đeo lên, Vệ Thành Trạch lễ phép cười với chủ quán một cái, đứng dậy định rời đi. Nhưng khi nhìn thấy người vừa bước vào, không khỏi mà lại sững cả người.

". . . . . . Bạch Cập?" Ánh mắt dạo một vòng trên người nhân vật chính lần đầu gặp mặt, tầm mắt Vệ Thành Trạch dừng lại trên cặp lồng đựng cơm trên tay đối phương, mày nhất thời hơi nhịu lại. "Cậu còn làm ở tiệm à? 

Tôi không phải đã nói với cậu. . . . . ." Lời còn lại khi đối mặt với ánh mắt cảnh giác và phòng bị của đối phương liền đột ngột dừng lại .

Như bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó, hắn há miệng thở dốc. Cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ thu biểu tình trên mặt lại. Lễ tiết gật đầu với hắn một cái gật đầu, vượt qua hắn đi khỏi cửa hàng.

Gặp phải Bạch Cập ở nơi này, quả thật có chút ngoài dự kiến của Vệ Thành Trạch.

Vốn ngày này, vì nguyên chủ không đến công ty nên Vệ Quyết Minh cũng không vào đó lãng phí thời gian của mình mà đi hẹn hò với Bạch Cập. Nhưng vì cánh bướm Vệ Thành Trạch này, Vệ Quyết Minh bây giờ còn đang ở công ty mà Bạch Cập đương nhiên cũng sẽ không xin nghỉ ở chỗ làm kia.

Đương nhiên, chuyện này với Vệ Thành Trạch mà nói, cũng chẳng phải là tin gì không tốt —— hoặc là phải nói ngược lại mới đúng.

Cụp mắt xuống suy tư một lát, Vệ Thành Trạch rút điện thoại ra, gọi cho người vừa gửi liên tục hơn mười tin nhắn cho hắn.

"Alo?" Tiếng chuông vang còn chưa đến ba giây đồng hồ đã được bên kia tiếp. Động tác nhanh gọn kia làm Vệ Thành Trạch nhịn không được nghĩ có phải trước đó tên kia đang nhìn chẳm chằm điện thoại đợi hắn hồi âm hay không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net