Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Sorry mọi người tui quên luôn edit phần hôm nay, đến tận 11h30 mới nhớ ra :)))

 ". . . . . . Hả?" Như không nghe được lời Trầm Phi Dương nói, Vệ Quyết Minh nhìn bạn tốt trước mặt, giống như lần đầu tiên gặp hắn. "Cậu nói cái gì?"


Bọn họ thật vất vả mới bước lên được con đường này, giờ lại mạch danh kỳ diệu bảo hắn buông tay là sao?

Vệ Quyết Minh cảm thấy Trầm Phi Dương hôm nay quả nhiên có chỗ nào đó là lạ.

Nghe được lời Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương ngẩng đầu. Đối mặt với hắn, không rơi một chữ nhắc lại lời mình mới nói: "Tôi nói, cậu vẫn nên tìm đối tượng hợp tác khác thì hơn."

Hắn đương nhiên có thể đoán được giờ Vệ Quyết Minh đang nghĩ gì. Nhưng lại không hề thu lại lời này.

Chu Hải Tô quả thật có năng lực giúp Vệ Quyết Minh tranh đoạt quyền sở hữu công ty với Vệ Thành Trạch. Nhưng chuyện y có thể thiệt tình hỗ trợ hay không lại là hai việc khác nhau. Dù sao trong mặt một người như Chu Hải Tô, Vệ Quyết Minh thật sự chẳng là cái thá gì cả, dù hắn ném Vệ Thành Trạch lên giường đối phương thì đối với Chu Hải Tô mà nói, bất quá cũng chỉ hơn một món đồ chơi chút chút thôi.

Nghĩ đến đây, Trầm Phi Dương bỗng dưng cảm thấy trước ngực tê rần, hối hận và áy náy tràn ngập trong lòng.

—— nếu không phải hắn lúc trước nói ra câu khi thì Vệ Thành Trạch cũng không cần chịu chuyện như vậy.

Hít vào một hơi thật sâu , đè tình cảm đang bốc lên trong ngực xuống, sắc mặt Trầm Phi Dương có chút tái nhợt.

Hắn không phải không tín nhiệm năng lực đàm phán của Vệ Quyết Minh. Thật sự Vệ Quyết Minh có thể lấy ra nhiều lợi thế hơn nữa cũng không chắc có thể lọt vào mắt Chu Hải Tô. Huống chi, đời trước cũng chính do Chu Hải Tô hung hăng hãm hại, Vệ Quyết Minh mới có thể tổn thất nghiêm trọng như vậy trong chuyện ba tháng sau. Thậm chí ngay cả Vệ thị, cũng bị đối phương nuốt trọn.

Tuy nói ích lợi thường đi cùng với nguy cơ. Nhưng một người người lòng dạ thâm trầm đến vậy, Trầm Phi Dương cũng không muốn trêu đến.

Đương nhiên, hắn không thể không thừa nhận, hắn quả thật làm vậy vì sợ hãi canh bạc thua đến thảm thiết trong trí nhớ kia. Mà lần này Vệ Quyết Minh càng không thể chơi được với Chu Hải Tô, lợi thế hắn nắm trong tay giờ càng còn ít hơn lần trước, vậy thì dựa vào gì có thể thuyết phục đối phương chứ?

Nhưng những lời này, Trầm Phi Dương cũng không thể nói rõ được với Vệ Quyết Minh.

Không nói đến chuyện Vệ Quyết Minh có tin hắn hay không. Hiện giờ trước mặt đối phương chính là một cơ hội có đủ lực hấp dẫn, Vệ Quyết Minh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này. Dù sao dưới cái nhìn của Vệ Quyết Minh, đây là cơ hội để cướp đoạt quyền khống chế công ty trong tay Vệ Thành Trạch vô cùng tốt. Chỉ là —— hắn chẳng lẽ lại nói cho Vệ Quyết Minh, Vệ Thành Trạch từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới chuyện chiếm công ty cho mình sao?

Nhìn thần sắc mang theo hoài nghi trên mặt người đối diện, lòng Trầm Phi Dương không khỏi càng thêm nôn nóng, câu giải thích đã tới bên miệng rồi lại bị hắn nuốt lại vào.

—— không thể nói. Nói ra cũng sẽ không ai tin.

Dù giờ Trầm Phi Dương có đưa bản hợp đồng Vệ Thành Trạch giao cho hắn đến trước mặt Vệ Quyết Minh, đối phương chắc sẽ chỉ nghĩ Vệ Thành Trạch đang đánh chủ ý quỷ quái gì mà thôi. Căn bản không có chút tác dụng nào, nói không chừng còn có thể rước lấy hoài nghi của Vệ Quyết Minh với hắn.

"Ba tháng sau, khu đất phía Tây thành phố bắt đầu bán đấu giá." Nếu không thể giải thích, Trầm Phi Dương cũng chỉ có thể đổi phương thức khác để làm Vệ Quyết Minh thay đổi chủ ý. "Tôi nghĩ cậu hẳn là biết chuyện này có ý nghĩa gì."

Chỗ kia, tận lúc lão gia tử Vệ gia còn sống đã thập phần bắt mắt —— trên thực tế, chỉ cần là người có chút năng lực thì chắc chắn sẽ không thể không có chút tâm tư nào với khu đất khia. Thậm chí còn có người đùa rằng "Có Tây thị có thiên hạ".

Chỉ là trước đây, khu đất này vẫn nằm trong tay chính - phủ, lần này lại không biết tại sao bỗng nhiên được mang đi đấu giá. Có thể tưởng tượng được sau khi tin ấy được tung ra, sẽ khiến bên ngoài dậy sóng đến mức nào.

Hoàn toàn không ngờ Trầm Phi Dương đột nhiên lại nói chuyện này, Vệ Quyết Minh không khỏi có chút sửng sốt. Môi hắn giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra miệng lại chuyển thành: 


"Nếu thật sự như vậy, tôi chẳng phải càng nên đi gặp Chu Hải Tô một lần à?"

Tuy hắn không biết Trầm Phi Dương rốt cuộc có được tin tức này từ đâu nhưng Vệ Quyết Minh thực sự không có chút hoài nghi nào. Hắn không cảm thấy đối phương cần nói dối một chuyện như vậy để làm gì. Càng lấy cớ, chính như theo lời hắn nói lúc trước, nếu ngay cả Trầm Phi Dương cũng không tin thì hắn chẳng còn ai có thể tin được cả.

Chẳng qua, nếu thật sự muốn giành được miếng thịt ngon lành này giữa một đàn mãnh thú như hổ rình mồi kia thì lợi thế trên tay hắn giờ thật sự có chút không dám nhìn. Mà thực hiển nhiên, Chu Hải Tô đã sớm đứng trên tầng cao, chướng mắt một nơi nhỏ hẹp, chính là cơ hội tốt nhất còn lại của hắn.

Nghe được lời Vệ Quyết Minh, trong lòng Trầm Phi Dương nhịn không được muốn tự cho mình hai bàn tay —— hắn đúng là đang khuyên người ta sửa chủ ý à? Rõ ràng chính là đang thúc dục người ta chạy về phía Chu Hải Tô mới đúng ấy?

Trầm Phi Dương dù sao cũng không phải người lăn lộn thương trường. Chuyện hắn lo lắng, tẩt nhiên không sâu xa như Vệ Quyết Minh, lúc này cũng chẳng biết phản bác hắn thế nào.

Cau mày đối mặt với Vệ Quyết Minh chốc lát, Trầm Phi Dương cũng đứng lên: "Tôi với cậu cùng đi."

Tuy trong những chuyện thế này hắn so ra kém Vệ Quyết Minh, nhưng hắn lại có hơn Vệ Quyết Minh một điểm tựa—— hắn biết tương lai sẽ phát triển như thế nào.

Giống như có chút kỳ quái chuyện Trầm Phi Dương phòng bị Chu Hải Tô. Vệ Quyết Minh có chút khó hiểu nhìn hắn một cái, nhưng xét thấy thời gian cũng đã đến. Hắn cũng lười phản bác, dù sao nhìn bộ dáng của đối phương, hiển nhiên cũng sẽ không nói nguyên nhân này ra.

Gọi người phục vụ thanh toán, Vệ Quyết Minh liền ra ngoài, coi như cam chịu với lời Trầm Phi Dương nói.

Lấy hiểu biết của hắn với Trầm Phi Dương, người kia tuyệt đối không có lý do gì để nói như vậy. Hắn chỉ là thấy có chút kỳ lạ, Chu Hải Tô rốt cuộc đã làm gì khiến Trầm Phi Dương đề phòng đến nước này.

Theo lý mà nói, hai người kia hẳn chưa từng gặp mặt mới đúng?

Quán cà phê hai người vừa ngồi, gần ngay phía đối diện công ty của Chu Hải Tô. Hiển nhiên Trầm Phi Dương ngay từ đầu đã lo Vệ Quyết Minh không chịu làm theo những gì mình nói. Đối với tính cách cố chấp của người bạn thân này, hắn thế nhưng vẫn có chút hiểu biết.

Ngoài dự liệu của hai người, mới chờ trên tầng cao nhất công ty không bao lâu thì đã thấy Chu Hải Tô xuất hiện.

Phải biết, làm một người có việc cần nhờ vả người khác. Để biểu lộ sự coi trọng của mình, bọn họ đã đến sớm không ít. Nhưng Chu Hải Tô, cũng không phải là loại rảnh rỗi lúc nào cũng có thời gian rảnh.

Mà Chu Hải Tô mang tâm lý sớm chết sớm siêu sinh nhìn Vệ Quyết Minh cũng không thấy vui vẻ gì cả. Ánh mắt y dừng lại trên người Trầm Phi Dương chốc lát, nhịn không được mở miệng hỏi: 

"Vệ tổng thực sự không tin tôi à, tới gặp cái mặt còn muốn mang theo luật sư?"

Tổng tài hiện tại của Vệ thị là Vệ Thành Trạch không phải Vệ Quyết Minh. Chuyện này mọi người ở đây đều biết, bởi vậy ý của tiếng "Vệ tổng" này, tự nhiên cũng chỉ có thể theo ý hiểu của từng người.

Nhưng ngoài dự liệu của Chu Hải Tô, Vệ Quyết Minh lại sắc mặt không đổi mà trả lời: "Chu tổng hiểu lầm, đây là bạn từ nhỏ của tôi. Biết tôi muốn gặp một nhân vật lớn nên nhờ tôi đưa đến thôi ấy mà!" Hắn cười với Chu Hải Tô "Nếu ngài không thích thì tôi liền bảo cậu ta ra ngoài vậy!"

Chu Hải Tô nghe vậy nhịn không được có chút kinh ngạc nhìn Vệ Quyết Minh một cái, mày hơi nhíu.

Nói thật, tính cách của Vệ Quyết Minh thế nhưng lại khá hợp với y. Nếu không phải người mà người này muốn đối phó là Vệ Thành Trạch thì nói không chừng y thật sự sẽ vì thấy người này thuận mắt mà thuận tay giúp một phen. Nhưng giờ. . . . . .Nghĩ đến những chuyện người trước mắt trước đó đã làm, chút hứng thú mới sinh trong lòng Chu Hải Tô đã bị chán ghét bao phủ .

Quét mắt nhìn Trầm Phi Dương bên cạnh một cái, Chu Hải Tô không nói thêm gì, trực tiếp ngồi xuống sô pha. Xem như cam chịu với sự tồn tại của Trầm Phi Dương.

Vệ Quyết Minh thấy thế, trong lòng nhịn không được thở nhẹ ra một tiếng. Tuy hắn làm ra vẻ không để những lời Trầm Phi Dương vừa nói trong lòng. Nhưng nói thật, muốn hoàn toàn không để ý thật sự rất khó. Có Trầm Phi Dương bên cạnh, hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Tuy không bị chủ nơi này đuổi ra nhưng Trầm Phi Dương cũng rất tự giác, không làm ra chuyện gì tăng cảm giác tồn tại của mình. Chỉ ngồi xuống ngay cạnh bạn thân, như một thứ bài trí im lặng. Dù sao hắn cũng chẳng chen vào giữa hai người kia nổi.

Nghe đối thoại có qua có lại dấu giếm huyền cơ của Vệ Quyết Minh và Chu Hải Tô, mày Trầm Phi Dương không khỏi có chút nhíu lại.

Cũng không phải hắn phát hiện ra bẩy rập Chu Hải Tô bố trí, mà là dù hắn có nghe bao nhiêu cũng không thấy được chút hứng thú nào của đối phương với điều kiện của Vệ Quyết Minh cả.

Chỉ là. . . . . . Sao có thể có chuyện này chứ?

Dù Chu Hải Tô có vừa lòng đến mức nào với chuyện kia thì cũng không thể bởi vậy mà hoàn toàn chuyển biến thái độ chứ? Hơn nữa theo biểu hiện vừa rồi, đối phương hiển nhiên không thích Vệ Quyết Minh bao nhiêu.

"Ba tháng sau, có một cơ hội cho cậu trở mình." Lời Chu Hải Tô làm Trầm Phi Dương đột ngột cả kinh, nhất thời liền tiếng cảnh báo liên kêu ầm ầm trong đầu.

Nhưng, càng nghe, Trầm Phi Dương càng cảm thấy có gì đó không thích hợp —— những gì Chu Hải Tô nói cho Vệ Quyết Minh, hình như tất cả đều tình báo chính xác?

Dù có trí nhớ của "Tương lai", Trầm Phi Dương dù sao cũng không phải người tự mình trải qua sự kiện kia. Tất nhiên sẽ có rất nhiều chi tiết không thể nhớ được rõ ràng, nhưng những lời Chu Hải Tô vừa nói lại như đang bổ sung tất cả mọi chuyện. Thế này cũng chỉ còn thiếu chuyện trực tiếp mua luôn khu đất kia cho Vệ Quyết Minh thôi.

Dù thời gian từ giờ tới lúc bắt đầu đấu giá còn khá dài, nhưng Vệ Quyết Minh cũng đã có thể coi như nắm chắc được khu đất này rồi.

Trong mắt không tự chủ được hiện lên chút nghi hoặc, Trầm Phi Dương nhìn Chu Hải Tô lười nhác tựa vào sô pha. Mày có chút nhướng lên.

Không có gì nghi ngờ cả, Chu Hải Tô chắc chắn không thích Vệ Quyết Minh bao nhiêu —— chuyện này, có thể nhìn được rõ ràng từ biểu tình vô cùng không kiên nhẫn cùng với ánh mắt thờ ơ đầy khinh thường kiai. Chu Hải Tô thậm chí còn không thèm dùng sức che dấu thái độ của mình.Đương nhiên, lấy thân phận và địa vị hiện giờ của y, căn bản không cần làm những chuyện như vậy.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, biểu hiện của Chu Hải Tô lại càng làm người ta cảm thấy kỳ quái —— nếu y căn bản là chướng mắt Vệ Quyết Minh thì tại sao phải tận tâm tận sức hỗ trợ hắn như vậy? Chính Trầm Phi Dương cũng có thể nghe được, yêu cầu Chu Hải Tô đưa ra, với y mà nói căn bản là có thể có có thể không. Cứ như đang chơi một trò chơi vậy, thương hại đối phương không có lợi thế liền ném thêm vài thứ vào vậy.

Chuyện Trầm Phi Dương nhìn ra được, Vệ Quyết Minh tất nhiên không thể không nhận ra chút gì. Nhưng dù hắn nghĩ đến thế nào thì cũng không thể tìm được lý do của đối phương. Cũng chỉ có thể tạm thời ném chuyện này qua một bên .

Ít nhất nếu xem trước mắt, chuyện này với hắn mà nói không có hại gì. Tuy không bình thường lắm nhưng ông trời cũng sẽ không ném bánh xuống hai lần. Mà chuyện hắn phải làm cũng chỉ là cẩn thận để không bị cái bánh này đập chết mà thôi.

"Vậy cảm ơn Chu tổng." Nghĩ vậy, Vệ Quyết Minh đứng dậy, vươn tay với Chu Hải Tô.Mặc kệ thế nào, từ giờ trở đi hắn với người trước mắt này cũng là người cùng một thuyền.Chu Hải Tô giương mắt nhìn Vệ Quyết Minh một cái, thần sắc không kiên nhẫn trong mắt càng thêm rõ ràng. Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng y vẫn đứng lên, vươn tay nắm lấy tay hắn: "Hợp tác vui vẻ."

Nhìn hai người đang ra khỏi cửa, Chu Hải Tô bật người lấy điện thoại cầm tay ra, gọi một cuộc.

"Alo?" Vệ Thành Trạch đang xem văn kiện thư ký mới đưa tới không nhìn màn hình, trực tiếp nhận.

"Anh nhớ em." Sau đó, người đối diện chưa nói gì đã ném qua một câu như vậy. Trong giọng nói kia mang theo vài phần ủy khuất cứ như cún cưng nhà ai đang cắn chăn đơn côi ở nhà vậy.

Nghĩ đến người đàn ông còn cao hơn mình nhiều kia khi nói những lời này sẽ mang biểu tình nào, Vệ Thành Trạch không nhịn nổi bật cười ra tiếng, trong ánh mắt ẩn dưới thấu kính đầy ý cười.

Nhìn nụ cười của Vệ Thành Trạch, thư ký đang chờ Vệ Thành Trạch trả lời không khỏi có chút sửng sốt. Cô vẫn lần đầu tiên thấy thủ trưởng nhà mình lộ ra biểu tình như vậy. Ngay cả khí tràng lãnh túc quanh thân kia trong nháy mắt cũng trở nên nhu hòa.

"Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ xem xét nó rồi đưa cho cô sau." Ngẩng đầu cười nói một câu với thư ký, Vệ Thành Trạch để di dộng bên tay: "Sao vậy?"

"Anh mắc bệnh tương tư, sợ sớm không qua khỏi." Nhìn thoáng qua thang máy đang biểu thị tầng trệt, Chu Hải Tô không nhìn những ánh mắt khác thường chiếu lên người mình, đáng thương hề hề tiếp tục nói, "Em thật sự không định đến gặp anh lần cuối cùng ư?"

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Hắn cứ thấy trình độ không biết xấu hổ của người này càng ngày càng sâu là sao nhỉ.

"Anh yên tâm. "Vừa lật văn kiện trên bàn, Vệ Thành Trạch vừa dùng dao chọc chết Chu Hải Tô, 

"Chờ sau khi anh xuống đó vài thập niên thì chúng ta sẽ lại có thể gặp mặt thôi ấy mà."

"Tình yêu à, em không yêu anh gì cả . . . . . ." Nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, giọng Chu Hải Tô nhất thời liền trở nên u oán. Ngữ khí hệt như cô vợ nhỏ kia làm mấy người cùng đi thang máy đang đứng bên cạnh y không chịu được nổi từng tầng da gà.

Nếu không ngại người này chính là boss của mình, nói không chừng bọn họ sẽ trực tiếp ném tên không biết xấu hổ này ra ngoài.

Khóe môi không khỏi cong lên vài phần, giọng nói của Vệ Thành Trạch vô cùng lạnh nhạt: "Từng yêu."

"Thật?" Nghe được câu Vệ Thành Trạch nói, ánh mắt Chu Hải Tô nhất thời sáng ngời, "Em nói lại lần nữa?"

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Động tác trên tay khựng lại một chút, Vệ Thành Trạch sáng suốt dời chủ đề đi: "Gặp Vệ Quyết Minh chưa ?"

"Ừ, gặp rồi." Thấy Vệ Thành Trạch không trả lời mình, Chu Hải Tô có chút tiếc nuối. Bất quá có thể nghe được một lần đã coi là y lời to rồi.

Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt Chu Hải Tô càng thêm sáng lạn: "Em giờ đang ở công ty à?" Lấy chìa khóa trong túi, đi đến cạnh xe mình, y mở miệng hỏi. "Anh giờ qua đón em nhé?"

". . . . . ." Cứ cảm thấy người nắm giữ sinh tử của bao nhiêu công ty như vậy mà lại không làm việc đàng hoàng, hình như có gì đó không đúng ấy nhỉ?

Ánh mắt đảo qua văn kiện trong tay, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng thở dài: "Em đói, cùng đi ăn cơm đi."

"Nếu anh thật sự bệnh chết thì em liền phiền toái to rồi." Ký xuống tên mình, Vệ Thành Trạch cười nói, "Dù sao thì, lần cuối nhé."

Dù biết đây chẳng qua chỉ là câu đáp lại câu đùa mình vừa nói lúc nãy, tâm tình trong nháy mắt vẫn không thể khống chế được mà vui lên: "Ừ!"

Về phần những chuyện xảy ra lần này gì gì đó. . . . . . Chỉ cần có lần đầu tiên, chẳng lẽ còn sợ không có lần thứ hai à?

Treo điện thoại, Vệ Thành Trạch cầm văn kiện đứng lên, đi khỏi văn phòng.

"Lúc nãy là bạn gái à?" Đưa tay nhận lấy văn kiện trên tay y Vệ Thành Trạch, nữ thư ký nhìn ý cười vẫn chưa rút được hết trong mắt hắn, nhịn không được mở miệng hỏi.

Nghe được lời của nữ thư ký, biểu tình trên mặt Vệ Thành Trạch phút chốc liền trở nên lãnh đạm: "Không phải." Dừng một chút, hắn như bổ sung mà nói một câu, "Chỉ là một người bạn bình thường thôi."

"Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, thay tôi đẩy hết lịch trình chiều nay đi." Sau khi nói xong, Vệ Thành Trạch cũng không muốn đối diện với bộ dáng sững sờ của cô, nhanh chóng xoay người rời đi. Đi được hai bước, hắn như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nói một câu: "Lễ vật lần trước, thực sự rất hữu dụng."

Tận đến khi Vệ Thành Trạch rời đi một lúc lâu, thư ký mới như đột ngột phục hồi lại tinh thần, trên mặt hiện ra biểu tình phức tạp.

Cô không biết mình rốt cuộc nói sai chuyện gì lại làm ánh mắt Vệ Thành Trạch lộ ra thần sắc thống khổ đầy ẩn nhẫn mà áp lực đến thế. Ngay cả chính cô nhìn thấy tim cũng không nhịn được co rút.

Vì không phải giờ làm việc, người dùng thang máy cũng không nhiều, giờ lại đúng lúc bên trong không có ai. Vệ Thành Trạch tháo kính xuống, ngửa đầu tựa vào vách thang máy lạnh như băng. Biểu tình trên mặt như sắp khóc òa ra vậy.

Câu nói vừa nãy, hắn thật sự không phải tùy tiện nói.

Ngay cả chính Vệ Thành Trạch cũng không nghĩ, mình cư nhiên thật sự có lúc phải dùng đến thứ kia.

Nghĩ đến Vệ Quyết Minh hai ngày trước bỗng nhiên đè hắn trên tường, hỏi hắn có phải chuốc thuốc mình hay không. Ý cười trong mắt Vệ Thành Trạch càng sâu.

Xem ra, hạt mầm lúc trước thả xuống kia, đang thong thả mà chắc chắn mọc rễ rồi.

Việc giờ hắn cần làm, chỉ là thỉnh thoảng tưới nước bón phân, sau đó đợi ngày thu hoạch đến mà thôi.

Nghĩ vậy, Vệ Thành Trạch chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đợi đến khi mở lại, tất cả thần sắc trong đó đều đã rút hết, chỉ còn lại bình tĩnh như mặt hồ lúc lặng.

5438: . . . . . .

# xin giúp đỡ: Ký chủ nhà mình luôn thích out tạo hình lúc không có ai cả làm sao bây giờ? Gấp lắm rồi ấy #

Lúc Vệ Thành Trạch đi đến điểm hẹn, Chu Hải Tô đã chờ đó không biết từ bao giờ. Nhìn Vệ Thành Trạch, y ném menu qua một bên, ấn Vệ Thành Trạch lại hôn sâu một cái. Nụ hôn như vậy, cứ như hai người đã mấy tháng không gặp vậy.

Có chút bất đắc dĩ cuốn tay quanh cổ Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo chút ý cười không thể che dấu nổi.

"Anh phải nhớ kỹ. " Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng Chu Hải Tô. Vệ Thành Trạch có chút thở dốc, "Tất cả những thứ này. . . . . . Đều do anh ép em. . . . . ."

"Ừ. " Chu Hải Tô lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn. "Là anh ép em. . . . . ." Âm tiết cuối cùng, biến mất giữa đôi môi đang giao triền của hai người.

Vì thế, bữa cơm trưa vốn hẳn chỉ kéo dài có nửa giờ, bị mạnh mẽ kéo dài thành ba tiếng.
Vệ Thành Trạch: May đã bảo người ta lùi lịch chiều nay đi, ha hả.


"Em có đi được không?" Thay Vệ Thành Trạch che lại chỗ rách, Chu Hải Tô nhẹ nhàng cắn tai hắn, âm thanh vô cùng trầm thấp mang theo tia tình dục còn chưa kịp rút đi.

Nghe vậy nhịn không được liếc Chu Hải Tô một cái, Vệ Thành Trạch hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Hắn giờ cả thắt lưng cũng bủn rủn đến như không còn là của mình, đi đường. . . . . . Ha hả.

Chu Hải Tô hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này. Y nhịn không được cúi đầu cười nhẹ: "Vậy cũng được." Y gục đầu xuống, cắn một ngụm trên gáy Vệ Thành Trạch "Vốn anh còn nghĩ nếu em còn đi được thì sẽ làm thêm lần nữa ấy chứ." Nói xong, còn cố ý đầu gối cọ cọ đùi Vệ Thành Trạch, tựa như đang vô cùng tiếc nuối do không thể đến thêm được lần nữa.

Vệ Thành Trạch: . . . . . .

Nếu không phải giờ hắn không còn tí sức nào thì, chắc chắn hắn sẽ vươn tay ném luôn đĩa thức ăn trên bàn lên mặt người này.

"Anh bế em về." Không thèm để ý đến tầm mắt có chút nguy hiểm của Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô bế ngang Vệ Thành Trạch lên, đạp cửa đi ra ngoài.

Cũng may Chu Hải Tô vẫn có chút chừng mực, không trực tiếp đi từ cửa chính ra. Nếu không Vệ Thành Trạch thật sự sẽ không bỏ qua cho y dễ dàng đến vậy.

Lúc giúp Vệ Thành Trạch tắm, lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net