Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Cứ thấy giờ giấc dạo này là lạ ấy :))))

Lúc Bạch Cập tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, đệm giường lạnh thấu.

Gần đây Vệ Quyết Minh có vẻ rất bận. Lúc nào vội đến chân không chạm đất. Dù lúc thỉnh thoảng ở nhà thì lúc nào cũng ngơ nhẩn chẳng biết đang nghĩ gì, thậm chí có lúc còn quên luôn sự tồn tại của Bạch Cập.

Bạch Cập biết hắn không nên nghi ngờ Vệ Quyết Minh, chỉ là. . . . . .

"Tránh xa hắn ra" không biết tại sao, bên tai Bạch Cập bỗng vang lên lời em trai Vệ Quyết Minh nói với hắn cách đây không lâu "Cậu đáng có một cuộc sống tốt hơn."

Vệ Thành Trạch rất đẹp, tuy không hề giống Vệ Quyết Minh -- theo những gì Vệ Quyết Minh nói thì hai người cũng không hề có quan hệ huyết thống. Lúc hắn nói lời này, ánh mắt giấu dưới thấu kính kia đầy sắc bén lạnh như băng, làm người bị nó chiếu vào có lỗi giác như làn da bị đâm đến đau.

Rõ ràng ánh mắt cùng ngữ khí của người kia đều khác hẳn với những gì Vệ Quyết Minh từng nói. Không biết tại sao, Bạch Cập trong nháy mắt thế nhưng lại nghĩ đối phương chính là người trong cảm giác của hắn. Mà sau khi ngẫm lại, thì đột nhiên lại thấy thật buồn cười.

Hắn tiếp xúc với Vệ Thành Trạch không nhiều, hiểu biết của hắn với người này, tất cả đều đến từ Vệ Quyết Minh.

Con người luôn bất công như vậy, lúc nào cũng muốn tin tưởng người mình thân thiết hơn. Huống chi Vệ Thành Trạch đã từng ép Vệ Quyết Minh chia tay với hắn -- ai biết Vệ Thành Trạch thật sự vì danh dự của công ty hay vì lý do gì khác?

Hơn nữa, dù đối phương có thật sự vì lo cho hắn đi nữa, chẳng lẽ hắn nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời à? Bạch Cập cũng không phải là loại con rối không có chút ý nghĩ nào của riêng mình như vậy.

Lại nhắm mắt nằm chốc lát, Bạch Cập chống người ngồi dậy.

Khó có được một ngày nghỉ ngơi mà trong nhà lại chỉ có một mình hắn. Phải biết trước kia đều là Vệ Quyết Minh dùng trăm phương nghìn kế để phối hợp với thời gian biểu bị sắp đến đầy tràn kia của hắn. Hắn chưa từng phai lo khi quay đầu lại không thấy ai ở phía sau. Nhưng bây giờ, tình huống lại trở nên hoàn toàn trái ngược.

Thật sự cũng không cảm thấy gì bất mãn, chỉ là có chút mất mác. . . . . . Hoặc nói là tiếc nuối đi.Thở ra một hơi thật dài, Bạch Cập lê dép đi trong nhà vào buồng vệ sinh.

Một thời gian trước, hắn đã tìm được một công việc không tồi. Tuy quy tắc "Ngoài công việc này thì không thể đi làm ở chỗ khác" có chút kỳ quái, nhưng công việc này vốn cũng đã chiếm đầy khoảng thời gian sau giờ học của hắn, hơn nữa tiền lương còn cao hơn những chỗ khác rất nhiều. Hắn cũng không có bao nhiêu do dự liền nghỉ công việc trước đây.

Nói thật, quyết định này khiến hắn thoải mái hơn không ít. Không chỉ lượng công việc lập tức giảm bớt, hắn rốt cục cũng không cần phải tiếp tục đối mặt với chủ quán mang tâm tư khác với hắn nữa. Mà càng làm Bạch Cập kinh hỉ chính là công việc này thế nhưng còn có ngày nghỉ. Tuy hai tuần mới nghỉ một ngày, đối với rất nhiều người mà nói chính là một điều kiện hà khắc. Nhưng với Bạch Cập mà nói, đây chính là thời gian tạm nghỉ khó có được.

Nhưng cũng chính vì vậy, sau khi Bạch Cập dọn dẹp xong, đối mặt với căn phòng trống. Hắn bỗng nhiên lại không biết giờ mình nên làm gì. Dù sao nếu là trước đây, Vệ Quyết Minh chắc chắn sẽ sắp đặt tất cả mọi chuyện ngay từ đầu, bá đạo mà chiếm cứ tất cả thời gian ngoài học tập và làm việc của hắn.

Ngơ ngẩn ngồi trên giường chốc lát, Bạch Cập có chút do dự liền cầm lấy di động đặt ở đầu giường, ấn xuống một dãy số.

"Alo?" Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói nhu hòa mang theo chút từ tính không thể nói rõ làm lỗ tai Bạch Cập nhịn không được mà tê rần.

"Này. . . . . ." Nhìn thoáng qua thời gian, Bạch Cập bỗng cảm thấy chuyện mình vừa làm có chút đột ngột. nhất thời còn có chút ngượng ngùng. "Giờ anh có rảnh không?"

Ngay sau đó, Bạch Cập chợt nghe bên kia truyền đến tiếng sách vở bị khép lại. Người cầm điện thoại hình như đang đẩy ghế dựa ra đứng lên đi qua lại vài bước sau đó mới mở miệng trả lời câu hỏi của hắn: "Tôi chính là một người vô cùng rảnh rỗi đấy, đương nhiên lúc nào cũng rảnh rồi."

Nghe được lời nói rõ ràng không đúng với sự thật, Bạch Cập nhịn không được hơi nhếch miệng lên.

Tuy mình hình như đang quấy rầy người ta làm việc, tốt nhất nên ngắt điện thoại ngay bây giờ. Nhưng hắn lại có chút luyến tiếc, hơn nữa đối phương hình như cũng không có ý định ngắt điện thoại . . . . . Do dự chốc lát, Bạch Cập cũng không ngắt máy: "Vậy. . . . . . nói chuyện với tôi một chút nhé."

Người ở một đầu khác của điện thoại nhẹ nhàng cười một tiếng, trong thanh âm cũng nhiễm chút ý cười: "Ừ."

Bất quá chỉ là một câu đơn giản đơn giản như vậy lại làm khóe miệng Bạch Cập không tự chủ được mà cong lên vài phần.

Kỳ thật Bạch Cập cũng không biết người bên kia điện thoại đến tột cùng là ai, mang thân phận gì. Hắn chẳng qua là người đối phương gọi nhầm số, không biết sao cuối cùng lại thành nói chuyện với nhau mà thôi. Thường xuyên qua lại, hai người thế mà cũng cứ giữ liên hệ như vậy. Mỗi khi Bạch Cập có chuyện gì không vui hoặc có chuyện gì thật đáng mừng đều sẽ gọi đến báo cho dãy số không hề biết tên này.

Việc này, vốn nên là chuyện Vệ Quyết Minh sẽ làm. Nhưng mấy ngày gần đây, Vệ Quyết Minh thật sự quá bận. Bạch Cập thậm chí cảm thấy mình và hắn cũng đã có vài ngày không nói gì với nhau -- đối phương thậm chí ngay cả chuyện hắn đã đổi việc cũng không biết.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Bạch Cập không khỏi càng tệ hơn.

Hắn cũng biết chuyện trong tay Vệ Quyết Minh vừa mới qua giai đoạn quan trọng, tất nhiên cũng không muốn mang chuyện của mình đi làm phiền hắn.

"Thế nên, tôi cứ thế thành thùng rác tâm hồn cho cậu à?" Giọng nói mang theo chút trêu chọc truyền tới, làm tâm tình Bạch Cập nhịn không được trở nên tốt hơn một chút: "Làm sao, không thích à?"

Rõ ràng đây chỉ là một người chưa từng gặp mặt, đối phương lại cứ như có thể đoán được tâm tư của hắn vậy. Từng câu một đều vừa đúng chỗ ngứa của hắn làm hắn vô cùng dễ chịu.

"Vinh hạnh của tôi." Cười nói một câu, người đối diện tạm dừng một chút, dùng ngữ khí như cảm thán mà nói. "Cậu thật sự thích hắn thật đấy. . . . . ."

"A? Hả. . . . . ." Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Bạch Cập nhất thời có chút đỏ mắt. Không biết nói gì, hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu, đối phương rốt cuộc mang cái nhìn thế nào -- đối với hắn, đối với chuyện giữa hắn và Vệ Quyết Minh.

Bạch Cập từ trước đến giờ đều chưa từng cố ý giấu diếm quan hệ giữa mình và Vệ Quyết Minh, bên kia cũng chưa từng bày tỏ ý kiến gì của hắn về chuyện này. Thật giống như đây một chuyện vô cùng bình thường vậy. Thái độ bình thường này khiến Bạch Cập cảm thấy ấm lòng, nhưng giờ đây, hắn lại bỗng nhiên muốn biết, trong lòng đối phương rốt cuộc mang ý nghĩ thế nào. Hắn --Trong lòng đột ngột cả kinh, Bạch Cập bông nhiên như vừa tỉnh lại. Hắn vừa mới. . . . . . nghĩ gì chứ?

Có chút nôn nóng mà đứng lên đi vài bước, hắn như đang che dấu một chuyện gì đó, tìm đại vài đề tài lung tung để nói cho qua chuyện.

Trước đó vài ngày, trong nhà cũng đã gọi điện thoại lại đây. Nói cha hắn hụt chân lăn từ trên cầu thang xuống. May mà không bị thương nặng, nhưng chuyện phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng thì lại không thế nào tránh được.

Nghĩ đến chuyện này, tâm tình vừa rồi còn có chút vui vẻ của Bạch Cập nhất thời liền trầm xuống.

Tuy đây không phải là vấn đề gì lớn nhưng điều kiện sống của gia đình hắn vốn không tốt, lại xảy ra chuyện như vậy, thực là họa vô đơn chí. Để người trong nhà không quá lo lắng, Bạch Cập đã gửi tất cả tiền của mình về nhà, số còn lại thực sự có chút không đủ dùng.

Bạch Cập cũng muốn vay Vệ Quyết Minh chút tiền nhưng sau khi do dự một lúc lâu thì cuối cùng cũng không mở miệng.

Học phí học kỳ này của hắn, đều do Vệ Quyết Minh ứng ra, giờ đã không còn một mẩu. Dù Vệ Quyết Minh có lẽ sẽ không để ý nhưng hắn cũng không muốn cứ chiếm tiện nghi người ta như vậy, cứ như . . . . . . Hắn vì một thứ gì khác mới bằng lòng ở một chỗ với Vệ Quyết Minh vậy.

"Tin tôi đi. " lần này, người bên kia trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói "Sẽ tốt thôi."

"Anh là Bồ Tát trong miếu đấy à, cúi đầu cái là nói thứ này ra ấy hả?" Nghe như vậy, bạch cập nhịn không được nở nụ cười. Mà câu trả lời của đối phương lại làm nụ cười của không tự chủ được mà rộng thêm vài phần: "Bồ Tát trong miếu linh được như tôi ấy hả? Tin tôi có thể giải quyết chuyện của cậu luôn không?"

"Tin tin tin, đương nhiên là tin!" Nụ cười trên mặt hoàn toàn không khép lại được, cảm giác phiền muộn mất mác kia đã hoàn toàn biến mất. Giọng nói Bạch Cập nhịn không được liền mang thêm chút ý cười, "Sao lại thành nghe tôi nói rồi, Cậu thì sao?" Hắn hỏi, "Cậu không có gì muốn nói à?"

"Tôi á?" Đối phương như đang suy tư gì đó chốc lát. Ngay lúc Bạch Cập nghĩ hắn sẽ giống bình thường mà kể vài chuyện thú vị trong cuộc sóng thì lại nghe được khẩu khí có chút do dự của đối phương, "Nếu -- tôi đang nói nếu ấy, " hắn dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ phải nói thế nào mới có thể xác đáng nhất, "Nếu có người cậu không thể nào đối phó nổi, dùng đủ mọi thủ đoạn ép cậu ở cùng một chỗ với y thì cậu sẽ làm thế nào?"

". . . . . . Hả?" Hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như vậy, Bạch Cập không khỏi mà có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc, "Anh gặp phải người như vậy à?"

Từ mấy ngày nói chuyện với nhau, tính cách của đối phương hiển nhiên là loại hình ôn hòa bao dung. Có lẽ ngoài đời hắn chính là một người rất được đón chào đấy nhỉ? Cũng không biết người phụ nữ nào có thể dùng thủ đoạn để hiếp bức một người đàn ông đây nhỉ?

Không biết tại sao, trái tim bỗng nặng nề mà đập một tiếng. Môi Bạch Cập hơi giật giật, như đang muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng lại bị đối phương giành trước : "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới nên mới hỏi thôi ấy mà." Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Tôi còn có chút việc, cúp máy trước nhé, nói chuyện lần sau."

Nghe tiếng cúp máy từ bên tai truyền đến, Bạch Cập một lúc lâu sau cũng chưa phục hồi lại được tinh thần. Hình như đây là lần đầu tiên, đối phương ngắt điện thoại trước hắn?

Trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mác không tả được, Bạch Cập nhìn chằm chằm di động trên tay một lúc lâu. Cuối cùng vẫn buông tha cho ý định gọi lại. Dù sao người ta đều đã nói là mình có việc, hắn nếu cứ gọi lại thì không phải chính là đang quấy rầy người ta à? Hơn nữa. . . . . . Bạch Cập căn bản cũng không biết nên trả lời câu hỏi cuối cùng kia của đối phương như thế nào.

Nếu là hắn, đụng tới một tình huống như vậy. . . . . . Thì sẽ làm như thế nào? Hắn trong tình huống này căn bản chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi. Bạch Cập từ trước đến giờ chưa từng là người am hiểu chuyện giải quyết những vấn đề thế này.

Cầm di động ngơ ra nửa ngày, tâm tình Bạch Cập bỗng nhiên lại bắt đầu trở nên phiền táo. Hắn thậm chí còn không nói được cảm giác hiện giờ của mình là gì. Đưa tay cào cào tóc, hắn đứng lên thay một bộ quần áo, ra ngoài giải sầu.

Cũng không biết có phải do vận khí tốt hay là miệng của người nọ thật sự linh đến vậy, Bạch Cập mới vừa xuống lầu không được bao lâu liền nhận được điện thoại từ nhà gọi ra. Nói là ở quê đã có người từ thiện giúp họ gom đủ tiền rồi, bảo hắn không cần quan tâm đến chuyện này nữa, tự chăm sóc bản thân là tốt rồi. Mà ngay sau đó không lâu, ông chỉ chỗ làm bỗng gọi cho hắn, hỏi hắn có thời gian và thể lực để làm thêm một phần công hay không. Tất nhiên, tiền được tính riêng.

Chuyện quấy nhiễu mình nhất cứ như vậy mà được dễ dàng giải quyết làm Bạch Cập nhất thời có chút hoảng hốt và không thật.

Theo bản năng muốn lấy điện thoại ra gọi cho người kia. Nhưng trước khi ngón tay ấn xuống chữ "Gọi", động tác của Bạch Cập bỗng khựng lại.
Hắn hẳn là. . . . . . Còn tại bận nhỉ?

Dời đầu ngón tay của mình khỏi chữ "gọi". Bạch Cập nhét di động vào túi, tiếp tục chậm rãi đi dọc theo lề đường.

Mà người đang được Bạch Cập nhớ thương kia đang đứng trước cửa sổ sát đất, cong môi nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.

"Anh dùng thủ đoạn ức hiếp em?" Đột nhiên bị người sau lưng ôm vào ngực, một nụ hôn hạ xuống bên gáy hắn. Giọng nói hơi trầm bên tai mang theo vài phần nguy hiểm, "Hử?"

"Chẳng lẽ không đúng à? " Hơi ngẩng đầu lên, Vệ Thành Trạch ngả người về sau, tựa vào lông ngực y, dùng giọng nói hơi nhướng âm cuối, mang theo câu nhân không nói được thành lời "Chu tổng?"

"Em nói lúc bình thường. . . . . ." Nhẹ nhàng liếm vành tai Vệ Thành Trạch, tay Chu Hải Tô liền không an phận mà trượt xuống, giọng nói cố tình đè thấp xuống có vẻ đặc biệt mờ ám, "Hay là nói lúc trên giường?"

Có chút không nhịn được mà rên một tiếng, Vệ Thành Trạch quay đầu nhẹ nhàng hôn khóe miệng Chu Hải Tô. Sau đó mỉm cười, đưa tay đẩy y ra.
Chu Hải Tô: . . . . . . T_T


Nhìn Vệ Thành Trạch ôm tay ngồi xuống sô pha, cúi đầu lật văn kiện, Chu Hải Tô liền nhịn không được muốn chùi nước mắt. Vì lần tặng lễ vật được tiếp nhận, y quá mức kích động nên không khống chế được, làm hơi quá tay khiến Vệ Thành Trạch phải nằm trên giường vài ngày. Sau đó, Vệ Thành Trạch liền kiên quyết quán triệt nguyên tắc"Cho hôn cho sờ cho ôm nhưng không cho làm", làm y từ đó đến giờ chưa được ăn thêm bữa thịt nào.

Bất quá, chỉ cần nhìn đến cái nhẫn trên tay Vệ Thành Trạch kia thì có bất mãn thế nào cũng bay hết.

Đi qua nâng tay Vệ Thành Trạch lên, hạ xuống đầu ngón tay hắn một nụ hôn. Chu Hải Tô ngồi xuống cạnh người hắn: "Đang nhìn gì vậy?"

Vệ Thành Trạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn y một cái, tùy tay cầm văn kiện đưa qua: "Một hạng mục chuẩn bị khởi động."

"Đây có coi như bí mật thương nghiệp không?" Miệng tuy hỏi vậy nhưng Chu Hải Tô lại không có chút kiêng dè nào. Đưa tay nhận lấy văn kiện trong tay Vệ Thành Trạch, tùy ý nhìn hai cái, "Em. . . . . ." Hắn ngẩng đầu, đang định nói gì thì miệng bỗng nhiên bị chặn lại, cảm giác mềm mềm ấm ấm kia làm y có chút sửng sốt.


Đầu lưỡi mềm mại liếm quanh viền môi rồi chậm rãi cạy hai môi đang khép kín kia, chơi đùa đầu lưỡi mềm mại đang bất động.

Hô hấp của Chu Hải Tô bắt đầu trở nên lộn xộn. Y nheo mắt lại, nâng tay đè gáy Vệ Thành Trạch lại, câu lấy cái lưỡi đang muốn lui về phía kia, dùng sức mà mút vào.

Nụ hôn vừa chấm dứt, mặt Vệ Thành Trạch liền giăng kín một màu đỏ ửng. Có chút dồn dập mà thở hổn hển, hắn nghiêng người qua liếm nhẹ môi Chu Hải Tô: "Ngoan, giúp em xử lý hết chỗ văn kiện này nhé." Sau khi nói xong, hắn liền lấy áo khoác vắt bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài. "Em ra ngoài một tí."

Chu Hải Tô: . . . . . .

Trong nháy mắt, y lại có cảm giác ưu thương bị chơi xong rồi vứt.

Cúi đầu nhìn thoáng qua văn kiện trên tay, Chu Hải Tô thở dài, nhận mệnh bắt đầu hoàn thành công việc vốn là của Vệ Thành Trạch.

5438: Khung cảnh này, sao thấy quen thuộc dữ vậy?

Nhìn thoáng qua Chu Hải Tô đang khổ bức ở nhà xử lý văn kiện, 5438 yên lặng châm cho y ba ném hương trong lòng. Làm người đàn ông mà ký chủ nhà nó coi trọng nhất định phải có một nội tâm còn kiên cường hơn vàng!

Nhân tiện, nó phải tự chúc mừng vì mình dạo này không bị nhốt phòng tối nhỏ nữa hehe.

"Ký chủ, ngươi muốn đi đâu vậy?" Sau khi đồng tình cho Chu Hải Tô xong, lực chú ý của 5438 liền dời qua Vệ Thành Trạch. Biết sao được, óc tò mò của nó thực sự bị treo lâu lắm rồi.

Có lẽ vì phương pháp Vệ Thành Trạch sử dụng trong hai thế giới trước đều quá đơn giản. Không có thứ mưu kế cong cong nhiễu nhiễu nào nên làm nó không khỏi sinh ra lỗi giác rằng mình có thể theo kịp ý nghĩ của Vệ Thành Trạch. Nhưng, sau khi tới thế giới này, 5438 quả thực cứ như quay về lần đầu tiên xuyên qua với Vệ Thành Trạch, lúc nào cũng mang vẻ mặt mộng bức nhìn tất cả mọi chuyện.

. . . . . . Nó cố thế nào cũng không thể hiểu được hành vi của Vệ Thành Trạch rốt cuộc có thâm ý gì a!

Như cuộc điện thoại với Bạch Cập vừa nãy, nó thật sự không biết chuyện đó có tác dụng gì.

Dưới tình huống đối phương không hề biết thân phận của Vệ Thành Trạch. Dù hắn có sinh ra hảo cảm với Vệ Thành Trạch đi nữa thì, cũng sẽ không có tác dụng gì -- chuyện này, lúc trước Vệ Thành Trạch cũng đã nghiệm chứng được trên người Vệ Tử An. Cho nên dù lúc này Bạch Cập có yêu người đang nói chuyện điện thoại với mình do Vệ Thành Trạch sắm vai đi nữa thì hắn cũng không lấy được chút số mệnh nào.

Đương nhiên, 5438 cũng biết, thân phận của Vệ Thành Trạch vốn đã không thể nào giấu diếm nổi -- nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà hắn mới càng không thể nghĩ ra.

Nếu Bạch Cập biết được thân phận của Vệ Thành Trạch, thể nào cũng cảm thấy mình đang bị lừa đi? Như vậy đừng nói có thể gia tăng hảo cảm của hắn với Vệ Thành Trạch, cẩn thận ngay cả độ hảo cảm vốn đang là không kia cũng sẽ thành số âm luôn .

. . . . . . Mịa nó chuyện này vốn chỉ có thể phản tác dụng thôi đúng hay không? !

Không vạch trần thân phận thì sẽ không có tác dụng, nếu vạch trần thân phận thì sẽ làm giảm hảo cảm. . . . . . 5438 thật sự không hiểu nổi, Vệ Thành Trạch làm như vậy, trừ lãng phí thời gian và tinh lực ra thì rốt cuộc còn có tác dụng gì chứ-- còn không bằng tập trung tinh thần vào Vệ Quyết Minh, hung hăng ngược tên kia thêm chút nữa!

5438 tỏ vẻ, nó vẫn còn canh cánh trong lòng vụ Vệ Quyết Minh lúc trước chuốc thuốc ký chủ nhà nó, còn nghĩ ngày nào đó có thể nhìn được bộ dạng thống khổ hối hận của hắn đấy. Dù có vì độ hảo cảm của Bạch Cập không cao mà giá trị số mệnh giành được không nhiều lắ thì nó cũng sẽ không để ý đâu, thật luôn!

"Tới công ty." Khóe miệng Vệ Thành Trạch cong lên, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó thú vị lắm.

Hắn dù sao cũng là tổng tài một công ty, vốn đã nên thỉnh thoảng đến đó lộ mặt. Huống chi, hắn cũng muốn biết chuyện kia giờ đã phát triển được đến mức nào rồi.

Hai mắt hơi nheo lại, tươi cười bên môi Vệ Thành Trạch lại mở rộng vài phần.

Nhìn biểu tình của Vệ Thành Trạch, 5438 không biết sao đột nhiên lại thấy sau lưng chợt lạnh. . . . . . Được rồi, nó không có sau lưng, dù sao thì cứ hiểu nghĩa là được rồi.


Một chút cũng không muốn biết Vệ Thành Trạch giờ đang tính kế gì trong lòng, 5438 yên lặng dời tầm mắt qua người ký chủ nhà mình.

Bất quá lại nói tiếp. . . . . . Hình như chịu ảnh hưởng của vị tổng tài không chịu làm việc đàng hoàng kia, số lần Vệ Thành Trạch xuất hiện ở công ty càng ngày càng ít. Mà dù có đi thì cũng ở đó không được bao lâu đã vội vàng dời đi.

Thế mà mấy tên nhân viên kia cư nhiên không hề tỏ chút bất mãn nào -- không những thế mà còn cả ngày dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Vệ Thành Trạch, cứ như đang lo hắn sắp ngã khuỵu xuống luôn ấy.

Rõ ràng tất cả những việc Vệ Thành Trạch làm, 5438 đều xem trong mắt. Nhưng nó lại không thể hiểu được, rốt cuộc tại sao những chuyện kia có thể sinh ra hiệu quả như vậy.
5438: nhất định không phải do tui ngốc đâu!


Yên lặng quy kết chuyện này cho nhân cách mị lực không thể dùng bất cứ từ nào để miêu tả kia của Vệ Thành Trạch. 5438 tỏ vẻ, nó kiên quyết không thừa nhận chuyện chỉ số thông minh của mình không thể theo kịp kí chủ đâu.

Thấy Vệ Thành Trạch khó được mà không phá tạo hình, vẻ mặt bình tĩnh dùng thang máy đi tới tầng cao nhất. 5438 đang muốn thở ra một hơi nhưng lại không ngờ cửa thang máy vừa mở, hắn đã thấy Vệ Quyết Minh đang đứng bên ngoài.

Hiển nhiên Vệ Thành Trạch cũng không ngờ sẽ có chuyện trùng hợp đến vậy, có hơi sửng sốt. Nhưng ngay sau đó lại làm như không có gì cả mà thu liễm thần sắc trong mắt lại, muốn lướt qua Vệ Quyết Minh đi ra ngoài.

"Anh làm ơn tránh ra một chút." Nhìn Vệ Quyết Minh đang chắn trước người mình, mày Vệ Thành Trạch hơi nhăn lại. Giống như có chút tức giận.

Biểu tình đó dừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net