Chương 17 : Giới luật Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức dậy trong cảm giác vô cùng mệt mỏi. Thậm chí chỉ có thể mở mắt chứ đừng nói tới việc ngồi dậy.

-Anh tỉnh rồi hả? Để em đỡ anh dậy nha (Lyli)

Lyli đã ở đó từ bao giờ, lấy tay đỡ lấy đầu và lưng tôi kéo lên và đặt tôi dựa vào thành tường. Giờ tôi mới để ý là mình đang trong cung điện, còn lúc nãy có chuyện gì thì không tài nào nhớ ra được, dù có cố gắng vắt não (IQ vô cực?? :) - Tác)

-anh không sao chứ? Sao tự nhiên gục giữa đường vậy? (Lyli)

Lyli đưa tôi ly nước và bắt đầu hỏi chuyện

-anh không sao? Mà em nói anh gục là sao?? (Rito)

-em đang đi chơi cùng Tokiho và Terashi thì cảm thấy 1 dòng Ma Lực cực lớn gần chỗ cổng, em và 2 người họ lập tức chạy tới thì thấy rất nhiều người đang ngã xuống và ngất đi. Anh là người cuối cùng ngất. (Lyli)

-mẹ ơi!! Kinh thế? Mà sao em thấy được anh trong vô số người ở đó vậy? (Rito)

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói lắp

-tại...tại, tóc anh dễ nhận ra quá.....với cả...anh đẹp trai quá, ai không nhận ra anh chứ hả?? (Lyli) *đâu đó có ít khói*

Tôi xoa đầu cô, cười mỉm. Hôn nhẹ lên trán cô. Cô ôm lấy tôi, 1 ít nước mắt đang lăn trên má, tôi chỉ nhẹ nhàng vuốt đi

-anh xin lỗi vì làm các em lo lắng. Chắc là anh sẽ không đi xa nữa đâu ha (Rito)

-anh hứa nhé? (Lyli)

-anh hứa (Rito)

Rồi tôi ôm Lyli. 2 cặp tình nhân đang ôm nha khá thắm thiết thì tôi lại cảm nhận có sát khí. Giật mình nhả Lyli ra, tôi thấy gần gần ở cửa có 2 bóng dáng của 2 người con gái quen thuộc

-oy oy, Darling, anh đang làm gì thế?? (Tokiho)

-Master *nứt cục tác*anh đã có em rồi mà? Sao anh có thể làm như thế? (Terashi)

-chuyện không như các em nghĩ đâu, hãy ngh..... (Rito)

Chưa kịp nói hết thì tôi thấy cái sát khi của họ đang dần tăng lên. Ánh mắt sáng chói cộng với luồng khói đen bất tận phía sau lưng

(minh họa.....khá giống)

Danh Hiệu : <Anh hùng sợ vợ> đã đạt cấp 3

Thay đổi nội tại

Nội tại Duy Nhất : Cộng dồn tất cả các nội tại các cấp

Nội tại : nếu bị phát người thương phát hiện đang thiên vị ai khác trong bọn họ thì bị hiệu ứng Hoảng sợ Cấp trung, ngoài ra kèm hiệu ứng Éo biết nói gì cấp thấp (Còn tăng cấp)

[ôi thôi thấy mẹ con rồi, ông cố ơi, ông giết cháu ông rồi] (Rito) (Tau có làm gì đâu *cười cười* - Tác)

============
15 Phút sau

-anh đã hối lỗi chưa, hả? (Tokiho)

-Anh đã làm gì đâu mà :< (Rito)

Hiện giờ tôi đang quỳ như thằng nô lệ bị chủ nhân trách mắng vì lỡ làm sai ý của họ vậy. Haizzz cuộc sống

Mà dù sao thì Lyli cũng đã nói giùm, nên là tôi thoát khỏi tình thề ngàn cân treo sợi tóc.

-mà tại sao anh lại ngất đi vậy? (Lyli)

-là do lúc nãy, khi mà anh đang đi dạo phố chờ các em về thì cái cảnh tượng những người buôn nhân, những kẻ quyền quy đang dùng quyền lực của bọn nó để hành hạ các nô lệ của họ. Mặc dù anh biết nô lệ là tầng thấp nhất nhưng anh không chịu được, nên anh đã vô tình giải phóng "tí" mana. Do là chưa quen nên nhất lun (Rito)

Tôi vừa nói, vừa nghẹn ở cuốn họng, vừa siết chặc tay. Tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình, vì tôi không thể làm gì để cứu giúp các nô lệ kia. Phẫn nộ nhưng bất lực, tôi nằm xuống giường, nhắm ghiền đôi mắt, tay đặt che đi

-Anh.....là kẻ yếu đuối ngu ngốc,phải không?

-Không, anh không hề (cả 3)

3 bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, lôi tôi ra khỏi những cái suy nghĩ tiêu cực đang chảy trong đầy trong đầu. Tôi ôm lấy họ

-rồi anh sẽ tái thiết lập cơ cấu của cái đất nước này. Sẽ không còn những hình ảnh như thế này nữa (Rito)

Đã nhận được danh hiệu : <kẻ ngu ngốc thương dân>
Đã nhận được danh hiệu : <Nhân Từ> (Nội tại duy nhất : bất kỳ ai có ý muốn làm hại người khác trước mặt bạn đều bị tước đi khả năng di chuyển)

End Chap

==========
Dạo này bận học quá, nào mình rãnh thì sẽ ra chap cho các cậu nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net