Chương 8 : Nô Lệ Và Quá Khứ Đau Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngủ dậy, phải nói là ngủ khá ngon nếu như tôi không có cảm giác thiếu máu và nằng nặng ở tay phải. Cứ ngỡ là tối qua do mình đã chạy vào nhanh quá khiến cái tủ đồ to đùng kia đè vào tay không, nhưng mà không phải, cái cảm giác nặng này nó không đau, nó khá dễ chịu. Mềm mềm, tôi giật mình nhìn ngồi dậy nhìn xuống thì thấy cố tiếp viên tối qua đang ôm lấy bàn tay tôi

-chào buổi sáng......thưa ngài.....oapppp (tiếp viên)

cô ta chào tôi với thân thể đang không mảnh vải và quẹt mắt

-cô......cô làm gì ở đây?? (Rito)

-dạ, em muốn bù đấp những lỗi sai của em ngày hôm qua cho ngài ạ (tiếp viên)

Câu trả lời "ngây thơ vô số tội" kèm với gương mặt khá là...đáng yêu của cô nàng đang không mặc gì ở trước mắt tôi, tôi đập tay lên trán, cạn lời mẹ lun

Tôi bảo cô tắm rửa thay đồ rồi tôi ra hỏi chuyện, tất nhiên tôi cũng tắm, nhưng éo phải tắm chung, dù cô ta có mời gọi nhưng éo (sao mầy khó tính vậy, hàng tới miệng không ăn, đợi đút à - Tác)

===============
Fifteen minutes later

Tôi tra hỏi cô ta 1 lúc. Lúc đầu cô ta chả dám khai, sợ mất việc, nhưng tôi đã khôn khéo tạo ra kỹ năng mới

[Tạo tác kỹ năng : Thôi miên] (Max) (kỹ năng này làm nạn nhân bị chọn sẽ tuân lệnh của người thi triển trong thời gian nhất định. Thôi miên càng lâu, thể lực tiêu tốn càng nhiều)

Đã nhận được kỹ năng : Thôi miên

Đạt danh hiệu : <kẻ thao túng vạn vật>

Dùng liền cho nóng. Cô khai, cô tên là Terashi, 1 nô lệ nhưng được chủ ở đây mua lại với mục đích phục vụ *** cho các quý tử hoàng tộc vào mỗi đêm nếu họ chịu chi trả. Và tối qua, cô nhận lệnh từ ông chủ phải lên để ***** tôi. May là mình chưa mất trinh :3

Sau khi tra hỏi xong, tôi tắt thôi miên và cô ta trở về bình thường. Tôi bảo với cô rằng là tôi sẽ ở đây vài ngày nhưng cô đừng làm thế nữa. Terashi bật khóc, tôi bất giác giật mình

-này này, tôi có làm đâu mà cô khóc ? (Rito)

-dạ đúng vậy, chính vì ngài không làm gì em nên em mới khóc (Terashi)

-hả?? Wtf? Là sao? (Rito) *gãi đầu khó hiểu*

-vì đây là lần đầu tiên em được gặp 1 người tử tế như ngài, mặc dù thấy em khoả thân nhưng vẫn không làm gì em (Terashi)

[Cô bị ATSM à?] tôi thầm nghĩ

Sau khi tôi dỗ cô ta nín khóc, 1 tiếng đồng hồ đó, do là đó giờ chưa dỗ gái bao giờ, cô mới nói rằng những kẻ trước luôn thèm khát cô, nhất là khi thấy cô khoả thân thì bọn chúng đã không kiềm chế được và hành hạ cô rất dã man. Cô xém chút nữa lại khóc, nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Tôi bảo cô rằng đừng lo nữa, và sẽ cứu cô ra khỏi đây, chốn ăn chơi xa đoạ này. Cô mừng rỡ, ôm chầm lấy tôi cảm ơn tôi rối rít, cơ mà cái ngực khủng bố của Terashi khiên tôi khó thở, mà.....cũng được mà ha (được được cái loèn - Tác)

Tôi bảo Terashi thả tôi ra, rồi tôi dắt cô xuống chỗ tiếp tân để giao dịch mua cô lại. Xuống thì mới để ý rằng nơi đây khá rộng. 1 cây cột đình to vãi chưởng ở giữa sảnh, nó được trang trí khá đẹp mắt với nhiều hoa văn khác nhau. Song song với đó là 4 bức tường với 4 góc trồng 4 loại hoa khác nhau, mỗi loại chỉ mang 1 màu sắc duy nhất, khá là đẹp mắt. Gần chỗ tiếp tân còn có 1 chậu Lyli, nói chung là khá đẹp. Tôi thì không thích vòng vo tam quốc nên vào thẳng vấn đề ha, đi thẳng chỗ tiếp tân, tôi hỏi cô nhân viên ở đó rằng boss của cô đâu

-thưa ngài, chủ nhân bọn em giờ không có ở đây ạ, mong ngài thứ lỗi (tiếp viên) *cuối đầu*

Tch..tặc lưỡi khó chịu, tôi đành ngồi chờ thì 1 ông chú bước ra, trong khá bảnh trai với mái tóc chẻ ngôi giữa màu vàng nhạt đi kèm với bộ đồ quý tộc, nói rằng ông 30 thì chắc không phản đối đâu ha. Ông vừa bước ra thì tất cả nhân viên lập tức cuối đầu, kể cả Terashi

-nghe bảo cậu muốn gặp tôi (ông chú)

-ông là ông chủ ở đây? (Rito)

-đúng là tôi. Bộ cô nàng người thú kia làm cậu bất mãn à, tôi sẽ đổi người khác (Ông chú)

Trông ông ta có vẻ khó chịu, tay đút vài túi và lườm Terashi. Terashi sợ sệt núp sau tay áo tôi, mặt chườm xuống thể hiện vẻ bực dộc. Tôi dạt tay ngang Terashi

-không, tôi muốn mua cô ấy (Rito)

Bất ngờ, ông chú đang lườm Terashi quay ngược lại nhìn tôi với con mắt vô cùng hiếu kỳ, nhưng các nhân viên ở đó không còn lạ gì khi mà tối qua họ còn thấy điều khinh khủng hơn

-cậu chắc chứ, nó không rẻ với 1 thú nhân đâu, nhất là khi cô ta là 1 trong những người xinh đẹp nhất ở đây (Ông chú) *đổ mồ hôi trán*

-ông chủ, cậu ta là người tối qua tôi bảo với ngài đấy ạ (Someone)

-à ta hiểu rồi, mời cậu theo tôi, ở đây không tiện nói chuyện đâu (Ông chú)

=================
One Hours later (đ*t m*, giao dịch thôi mà lâu vl -, Tác)

Tôi đã mua được Terashi với giá khá rẻ 500.000 đồng bạch kim, khá là rẻ với tôi, nhưng lại khá chua với người khác ha, còn chuyện giao dịch nó khá là bình thường nên tôi không kể lại. Nhưng phải nói rằng ông chủ ở đây khá là tay to trong việc làm ăn hay thu mua bán mọi thứ. Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 phen chật vật như thế này, cao thủ đấy. Lúc đi ra thì Terashi ôm lấy tay tôi như kiểu gái mới lấy chồng xong vậy, nhưng tôi không phản đối ha, vì cái cặp bưởi vĩ đại kia cũng đam ôm chầm lấy tay tôi mà. (viết tới đây mà cay cú éo chịu được - Tác)

Terashi có bảo muốn về thăm nhà, vì lâu lắm rồi, kể từ khi bị bắt làm nô lệ thì cô chưa 1 lần về thăm nhà bao giờ. Thôi thì lỡ tốt thì tốt cho chót, dùng Thần giao cách cảm thì tôi biết được làng của cô cũng gần đây, Flash phát là tới, 500m mà ha. Nghĩ là làm, tôi bế cô lên, cô giật thót ôm chầm lấy cổ tôi, chưa hiểu gì hết thì tôi đã bảo cô ôm chặt tôi chút, cô đỏ mặt ngại ngùng nhưng vẫn ôm lấy tôi. Mĩm cươi và vâng, chúng ta đã tới nơi, nhưng theo gì tôi thấy trước mặt là đống đổ nát, tang hoang của 1 ngôi làng, chẳng còn gì ngoài vết than đen của vụ hỏa hoạn cả. Thật ra tôi đã đoán trước điều này, nhưng đối với Terashi thì đó quá sốc. Cô thất thanh kêu bố mẹ mình, gọi tất cả tên người thân trong làng mà cô biết, nhưng, đáp lại lời cô là 1 sự yên lặng. Đau lòng, cô ngã khuỵu xuống, tôi không biết làm gì hơn, tiến lại gần, xoa đầu cô. Cô ôm chầm lấy bàn tôi mà khóc, cô khóc rất nhiều, tôi thấy mình giống cô lúc tôi mất cha. Tôi hứa sẽ trả thù giúp cô, tôi Hứa đấy

Thấy 1 cây bị cháy đen gần đó, tôi dùng Recovery để giúp nó tươi đẹp trở lại.

Tạo tác kỹ năng : Xâm nhập (Max) (cho phép người sở hữu thi triển lên bất kỳ thứ gì gần đó để cảm nhận những chuyển biến gần đây. Chỉ sử dụng được 2 lần trong ngày)

Đã nhận được kỹ năng : Xâm nhập

Sau khi dùng, tôi thấy được cảnh tượng vô cùng kinh khủng : nam bị bắt giết không thương tiếc, phụ nữ và trẻ em điều bị bắt vào trong chuồng, phải nói là cái chuồng vì nó rất nhỏ nhưng bọn khốn này vẫn ép người họ vào, thậm chí chúng giết luôn trẻ con nếu dám chống lại. Tôi thấy kẻ cầm đầu, có vẻ quen, hình như là........

Bàn tay tôi đã nắm chặt lại từ khi nào, phẫn nộ, tôi bất giác hét lên

-BỌN MÀY..... PHẢI TRẢ GIÁ (Rito)

Terashi đã ngất từ bao giờ vì mệt mỏi và phải trãi qua cảm giác đau khổ đó. Còn tôi, tôi chuẩn bị kế hoạch cho tối nay, trong đêm 2 dạ hội. Bọn chúng, Phải Chết

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net