Challenge Time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

To the original of
|Challenge Time|

This is for you and I hope it will turn out well.

Thank you very much!

from, Trans

------------
。・°°(_)°°・。
------------

Title: Challenge Time

Author: WaiiKitsune (Fanfiction.net)

Summary: Vào một hôm vốn dĩ là một ngày 'bình thường' ở "Lớp Học Ám Sát", tại lớp 3E xuất hiện một vị khách không mời mang thân hình nhỏ nhắn với mái tóc nâu và đôi mắt to tròn đến thách thức giáo viên chủ nhiệm của họ một trận giao chiến.

Disclaimer: Assassination Classroom thuộc về Yuusei Matsu; Katekyo Hitman Reborn! thuộc về Akira Amano

Pairings: None

Warning: Có Spoiler. (nếu bạn chưa đọc ít nhất đến Chapter 134, "Past Time" Arc, trong Manga). Có tính chất OOC (Out of Character - tạm dịch: đi ngược tính cách nhân vật)

Note: [Với AC] Thời gian đâu đó vào HK2, trước khi Itona chính thức gia nhập; [Với KHR] Hậu kỳ(?), năm thứ hai từ khi Tsuna chính thức nhậm chức Vongola Decimo.

Beta'd by mangaaddict26

Translated by MinAmi.

LinkEng: https://m.fanfiction.net/s/11609359/1/Challenge-Time

TRUYỆN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ BẢN GỐC!!!

Nếu có cảnh báo bản quyền sẽ lập tức gỡ truyện xuống!!!

------------
Translator's NOTE [T/N]
------------

{Truyện đã gửi lời tin nhắn xin phép tới tác giả nhưng hết bao lâu nay vẫn chưa có hồi đáp T^T (thiệt là đau lòng quá đi~ ;;-;;)

Thần linh thiên địa cho bà chính chủ mau mau về trả lời con một chữ cũng được ;;-;;}

Đây là oneshot KHR x AC mà tớ vô tình đọc ngày nọ trên Fanfiction.net, nội dung khá hay và con này lên cơn dở chứng nên tèng teng!! Với tớ đây là nguồn cảm hứng để dịch fic đấy :D

Tớ trans theo cách tớ hiểu và không hoàn toàn sát nghĩa như google translate :vv Cho nên vấn đề cũng chỉ là vốn liếng văn phong =_="

( Note: mắc lỗi lặp từ rất rất nhiều ;;-;; )

Lần đầu dịch fic nên chưa nhiều kinh nghiệm và có nhiều sai sót. Mong mọi người bỏ qua và góp ý^^

~~ ENJOY ~~

------------
CHALLENGE TIME
------------

Đó là một ngày bình thường cho lớp 3E của Sơ Trung Kunugigaoka- hoặc là do bọn họ đã bảo nhau vậy. Đáng lẽ đã chẳng có bất kì tiết học đặc biệt nào trong ngày hôm ấy; đó là một ngày với các lớp học 'bình thường' và giáo trình 'bình thường'. Thế nhưng, trước khi tiết chủ nhiệm buổi sáng thậm chí kết thúc, cánh cửa lớp 3E thoáng mở, và một thân ảnh nhỏ nhắn, với đôi mắt to tròn và mái tóc nâu vô trọng lực ló đầu vào phòng học.

"Đây là... Lớp 3E thuộc Sơ Trung Kunugigaoka, đúng không ạ?" Cậu hỏi, đôi đồng tử chậm rãi đảo quanh lớp học.

"Tất nhiên!" Koro-sensei niềm nở đáp lại. "Em là học sinh mới chuyển đến?" Hắn hỏi. Mắt đánh sang Karasuma và Irina vừa mới tiến phía sau cậu đến từ phòng giáo viên bởi sự huyên náo, rồi nói thêm, "Ta đã không hay rằng chúng ta sẽ nhận một học sinh mới..."

"Lớp không có học sinh mới nào chuyển đến hết." Karasuma nhanh chóng đính chính. Y nhìn xuống người tóc nâu trước mặt, tư duy của một công chức nhà nước đã sớm hoạt động, cẩn trọng quan sát con người trông có vẻ là một cậu bé vô hại. (và phát hiện Irina bên cạnh cũng đồng thời có cùng hành động.)

"À, không. Tôi không phải học sinh chuyển trường." Cậu bối rối cười thầm. "Tôi, uhh... đến đây để khiêu chiến anh?"

"Khiêu chiến... Ý là cậu cũng ở đây để ám sát Koro-sensei?" Nagisa chất vấn.

Các học sinh trao đổi nhau cái nhìn, rồi đồng loạt chuyển tới người tóc nâu, tâm thức không hẹn mà cùng mang một câu hỏi: 'Kiểu sát thủ gì mà lịch sự đi hỏi mục tiêu của mình để được hạ thủ vậy trời?! (Ngay cả tụi này cũng không ngu ngốc đến thế!)'

Người tóc nâu bí ẩn, mặt khác, chỉ chớp mắt trước sự chú ý, rồi vỡ ra một tràn cười ngượng ngùng. "Ahh, không phải. Tôi không tham gia nhiệm vụ ám sát này." Cậu giải thích. "Tôi đến đây là để đề nghị một trận đấu giao hữu với Koro-sensei...?"

Sự im lặng một lần nữa bao trùm cả lớp học. 'Một trận đấu giao hữu... Cậu ấy vừa yêu cầu một con bạch tuộc biến thái đã phá huỷ bảy mươi phần trăm diện tích Mặt Trăng đấu một trận "giao hữu". Cậu bé này rốt cuộc là ai?!'

Đến Koro-sensei cũng có vẻ choáng ngợp trước lời khiêu chiến, nhưng hắn rất mau đã lấy lại sự bình thản. "Được, ta lúc nào cũng rất hoan nghênh việc mang đến những trải nghiệm học tập tốt!" Koro-sensei hào hứng, giương cao điệu cười đặc trưng quen thuộc. "Tuy vậy, thân là một giáo viên ta vẫn phải ưu tiên học sinh của mình hơn, cho nên cuộc chiến sẽ phải dời lại sau một giờ nữa."

"Dĩ nhiên rồi! Thật ra... tôi quả là có đến hơi sớm. Dự định ban đầu là tầm trưa nay, nhưng tôi phải, umm, tránh khỏi, uhh... giao thông." Cậu lúng túng mỉm cười. "Không sao, tôi hiểu trách nhiệm của anh. Tôi có thể đợi tới khi anh có thời gian." Đôi mắt một lần nữa lia quanh lớp học, cậu dừng lại ở một bộ bàn ghế trống người gần cuối gian phòng. "Liệu tôi có thể sử dụng bàn học đằng kia để làm việc trong khi chờ đợi?"

"Khoan đã. Cậu không phải là đang đi hơi quá xa rồi đó chứ?" Karasuma cau mày cắt ngang, trừng mắt xuống người tóc nâu, càng khiến y thêm khó chịu, khi cậu cư nhiên thắc mắc nhìn lại không chút sợ sệt. "Thông tin về hắn lẽ ra là tuyệt mật và được kiểm soát cực kỳ chặt chẽ. Cậu là ai và làm sao mà biết được về con bạch tuộc kia?"

"À, đúng rồi. Tôi quên mất phải giới thiệu bản thân." Cậu bật cười. "Tên của tôi là Tsuna. Về việc tôi đã tìm ra như thế nào..." Khí chất bình lặng và gượng gạo từ cậu bỗng chốc tan biến trong khoảnh khắc, thay thế bởi một cái nhếch môi kiêu kỳ hiện lên trên gương mặt cậu, nếu không muốn gọi đó là thâm hiểm. "Thì, tôi có cách của mình. Thật ra," Đường môi cậu nhếch cao. "Tôi mới là người nên ngạc nhiên vì anh không biết tôi là ai, Karasuma-san. Tất nhiên, một khi anh đã nhận ra thân phận của tôi, anh sẽ có thể hiểu ngay tôi biết được chuyện này như thế nào."

Chỉ với áp lực giữa Karasuma và Tsuna đã khiến cả lớp vừa rùng mình lo ngại, vừa hứng thú theo dõi hai người đấu khẩu. Không mấy khi Karasuma lại bị ai đó làm cho cứng họng; là một người giám sát 'Lớp học ám sát', đòi hỏi y phải nhận biết rõ mọi chuyển biến lớn nhỏ có liên quan đến Koro-sensei. Đã vậy, một cậu bé không biết từ đâu bất chợt xuất hiện với mớ thông tin mà cậu không nên biết, yêu cầu một thứ gần như là lố bịch và viễn vông so với tiêu chuẩn thông thường, và hơn hết, cậu hiển nhiên có ý kích động y.

Các học sinh lớp 3E không biết nếu người tóc nâu này thực chất can đảm, hay đơn giản chỉ là có ý định tự tử; nhưng song đó, trong thâm tâm họ không khỏi ấn tượng trước diễn cảnh.

"Thôi được!" Tsuna nhẹ giọng nói. "Một vài lời giải đáp nhanh trí cho những câu hỏi chắc hẳn anh có tất. Tsuna không phải tên đầy đủ của tôi, nhưng nó là tên thật, hầu hết bạn bè đều gọi tôi như thế. Trở lại vấn đề chính, tôi không ở đây để ám sát Koro-sensei; tôi cũng chẳng phải sát thủ hay hitman. Còn nữa, mặc dù trông không giống vậy, nhưng tôi đã 19 tuổi rồi, xin lỗi cho sự phát triển hạn chế. Về lý do tôi đến đây để thách thức Koro-sensei... thì là, do gia sư tôi (sai) bảo tôi đến." Tsuna tiếp tục. "Nếu muốn hỏi rằng tại sao tôi không tiết lộ tên đầy đủ của mình, đó là vì nếu tôi nói cho anh bây giờ, tôi nhiều khả năng sẽ đánh mất quân bài tẩy để giao đấu với Koro-sensei. Nếu anh thật sự quan tâm đến vậy, tôi không phiền nói cho anh biết sau trận đấu này." Cậu chốt lại. "Đó có lẽ là tất cả. Còn gì nữa không?"

"Nếu ta có thể biết... gia sư của cậu là ai?" Koro-sensei nghi vấn hỏi.

"Tôi cũng phải giữ cả nó cho sau nữa. Nếu tôi nói cho anh cái tên, con bài tẩy của tôi cũng sẽ đi tong." Tsuna tươi cười. "Hình như tôi có hơi quấy rầy mọi người rồi, cho nên xin tạm ngưng tại đây để anh có thể tiếp tục tiết học. Được mà, phải không, Karasuma-san?"

"... Cứ làm tùy ý cậu." Karasuma bỏ lại một câu trước khi hậm hực bỏ về phòng giáo viên.

Irina đưa mắt dò xét cậu lần cuối rồi cũng quay lưng rời đi.

Tsuna hướng nhìn dọc theo hành lang một hồi trước khi nhanh chóng ngồi xuống bàn học cuối lớp. Một tiếng gọi lấy sự tập trung từ Koro-sensei và cả lớp trở lại chế độ lớp học, dù tất cả học sinh đều đang cố gắng kiềm nén sự tò mò đang hừng hực trong tâm trí.

***********************

'Nếu các trình báo chính xác, mình chuẩn bị sẽ đấu với một sinh vật cường hoá với vận tốc tối đa là Mach 20... Nếu triển khai lửa mạnh ngay khi bắt đầu... thì có thể đánh trúng anh ta- là vậy, nếu lúc đó không có sai lệch nào...' Tsuna thở dài, tay kéo ra một chồng tập hồ sơ thoảng mùi chất Manila mà cậu mang theo. 'Ít nhất giờ đây mình đã có thể thoát khỏi tổng bộ. Nhưng vẫn thế, bọn họ... bây giờ hẳn là đang hoảng loạn lắm. Có lẽ lát nữa mình nên gửi Shoichi một tin nhắn...?'

Khẽ nhún vai trước ý nghĩ, Tsuna mở ra tệp văn kiện đầu tiên và bắt đầu đọc. Lường trước được sự chờ đợi lúc này đây, cậu đã mang theo vài ba tệp giấy tờ cho các phi vụ cần phải xác nhận và ký kết. Tuy nhiên, không được bao lâu thì sự tập trung cậu lại dời từ những con chữ chằn chịt lên lớp học đang tiếp diễn trước mắt.

Mặc dù được gọi là "Lớp học ám sát", tiết học lại tương đối bình thường và quen thuộc với chương trình văn phạm cuối cấp. Trong lúc Koro-sensei đang giảng bài trên bảng đen, bất cứ câu hỏi nào từ những học sinh đều kèm theo một phát súng. Phát đạn được bắn đi mỗi khi một học sinh đứng lên đặt ra các câu hỏi, khi đó Koro-sensei chỉ thản nhiên giải đáp và cũng chẳng cần nhìn để tránh đi những viên đạn màu hồng. Phần lớn, Koro-sensei là người trả lời các câu hỏi, và gương mặt hắn (hay nói đúng hơn, màu sắc trên mặt hắn) sẽ biến đổi tùy vào từng câu hỏi đáp đưa ra.

Từ mọi phương diện, Koro-sensei là một giáo viên xuất sắc (bất chấp nguồn gốc của hắn), và Tsuna có thể chắc chắn rằng dù họ có biểu lộ nó hay không, các học sinh thật lòng quý trọng hắn.

'May cho họ, có được cái đầu có thể chuyển màu và thỉnh thoảng một vài trò đùa. Mình nhận bão đạn, điện áp cao và bomb khủng bố bay tới tấp vào mặt.' Tsuna thở dài, rùng mình trước những ký ức vô tình gợi lại. 'Nói mới nhớ, không biết nếu bây giờ có quá trễ để cử Reborn đến một nhiệm vụ khác không nữa... Không được. Cậu ta thừa biết mình làm việc này là để tránh mặt hắn, và mình sẽ càng chết thê thảm hơn nữa vì nay hắn đã... bảy tuổi, theo như lần trước mình kiểm tra.' Cảm nhận được một ánh mắt tò mò khác hướng về phía cậu, Tsuna nhanh chóng quay lại với đống giấy tờ, như mọi lần siêu trực giác mách bảo cậu. 'Bên cạnh đó, có vẻ như Koro-sensei đang dần nhớ ra mình rồi, nhưng mong là việc giảng dạy có thể làm anh xao lãng khỏi nó thêm chút nữa... Mong là vậy.'

***********************

"Hôm nay, thay vì tập luyện thể chất thường lệ, chúng ta sẽ theo dõi trận giao chiến giữa hai người."

"...Haaaaah?!"

Tsuna trợn mắt nhìn Karasuma, thiếu điều chỉ muốn trừng thẳng người đàn ông cậu thừa biết là đang che giấu cái nhếch mép đầy đắc ý đằng sau bộ mặt điềm đạm kia. Lớp 3E, tất cả trong đồng phục thể dục, nhìn giáo viên thể chất của họ, đến Tsuna, rồi lại nhìn nhau khi không khí lần thứ n trong ngày lâm vào sự im ắng ngột ngạt.

Giáo dục thể chất rất quan trọng với lớp 3E; dù sao thì đó cũng là nơi họ nhận được những công cụ và kỹ năng cho việc ám sát. 'Sự kiện Takaoka' (theo như cả lớp đã gọi) đã làm họ càng công nhận Karasuma hơn rất rất nhiều, trong khoảng thời gian của họ tại hòn đảo resort đã tạo điều kiện cho việc trau dồi huấn luyện để khiến họ tốt hơn. Trong khi ai cũng đều hiểu rõ rằng họ căn bản chỉ là những học sinh mới bắt đầu được đào tạo không lâu đây, và ngoài kia có vô số sát thủ năng lực hơn người phù hợp với công việc này hơn, Karasuma thường cảnh báo họ về những sát thủ mới và họ luôn có thể chuẩn bị bản thân trước đó.

Sự hiện diện của Tsuna là hoàn toàn nằm ngoài mọi phán đoán. Hơn nữa, nếu người tóc nâu không tiết lộ cho họ tuổi thật của cậu, họ chắc hẳn đã không ngần ngại khẳng định Tsuna chỉ tầm trạc tuổi cả bọn. Và mặc dù Tsuna đến đây nhờ lời chỉ dẫn của vị gia sư bí ẩn nào đó theo như cậu đã nói, trái ngược với sự ngập ngừng, lắp bắp ban đầu, người tóc nâu ấy trông có vẻ khá tự tin khi cậu mở lời khiêu chiến Koro-sensei. Bọn họ không thể biểu đạt chính xác những cảm xúc này, nhưng họ biết: một phần không hề nhỏ trong chúng chính là cùng một loại ác cảm với Itona: sự buồn bực khó chịu.

Lúc bấy giờ, Karma bản chất luôn sắc lạnh, 'khát máu' là người đã phá vỡ sự im lặng với một nụ cười lớn lộ răng nanh ranh mãnh.

"Đương nhiên, tại sao lại không? Tất cả chúng ta đều tò mò để tận mắt chứng kiến sức mạnh của cậu bé, người khiêu khích một con bạch tuộc 'có công' diệt phá Mặt Trăng vào trận giao chiến này.

"Có lẽ chúng ta cũng có thể học hỏi một hai thứ từ Tsuna-san nữa." Nagisa đồng tình.

Tsuna trợn mắt nhìn họ một cách khó tin, để rồi thở ra một hơi thật sâu. "Anh cuối cùng đã nhớ ra tôi là ai rồi, đúng không? Karasuma-san?" Ánh nhìn trong đôi ngươi vị công chức nhà nước đã nói lên tất cả. "Quả là một người không khoan nhường."

"Oh? Và giờ tôi đang ở đây, cố thử giúp đỡ cậu." Karasuma đáp trả. "Giáo dục thể chất được tôi đảm nhận, tức là con bạch tuộc kia hiện đang rảnh rỗi. Sẽ không mất quá nhiều thời gian để hắn nhận ra cậu đâu." Điệu bộ nhếch mép trên gương mặt Karasuma bỗng gợi cậu liên tưởng đến vị gia sư nào đó, khó kiềm nén được cơn rùng mình. "Tôi hơn cả vui lòng để tiếp tục lớp học nếu cậu muốn mất đi lợi thế của mình."

"Anh biết là những học sinh của anh chưa chắc có thể học được gì từ trận đấu này mà, phải không?" Tsuna hỏi, hạ giọng đủ để chỉ Karasuma nghe thấy. "Tôi có thể đánh với ông ấy ở nơi khác trong khi anh có tiết với lớp."

"Vậy sau đó các em ấy sẽ mất tập trung và tôi cần họ chú tâm." Karasuma đáp.

"... được rồi." Tsuna gật đầu. "Koro-sensei," cậu gọi vọng tới hướng khu trường học. "Tôi biết là anh đã nghe thấy hết toàn bộ rồi."

"Đúng!" Koro-sensei cao giọng chép miệng, lập tức hiện hình bên cạnh Karasuma. Khanh khách một nụ cười toe toét, hắn tiếp tục, "Ta sẵn sàng để hạ cậu bất cứ lúc nào, Tsuna-kun."

Lúc bấy giờ, Tsuna nhận ra Koro-sensei đã nhớ được cậu là ai. 'Đành vậy. Mình đã từng đương đầu với người có lẽ còn có tiềm năng vượt xa... Và mình vẫn giữ đòn đánh đầu tiên, bởi vì anh ta sẽ không chủ động tấn công trước.'

Tsuna quay sang bãi đất trống không một lời nào khác, và Koro-sensei nối chân theo sau trong khi Karasuma điều động cả lớp tránh xa về sau một khoảng cách an toàn. Quả quyết đã quá trễ cho những mánh khóe đánh lừa, Tsuna lấy ra chiếc nhẫn Bầu Trời của cậu từ trong túi và đeo vào, tiếp đó là đôi găng tay. Chỉ trong khoảnh khắc, nhưng tầm kiểm soát phi thường của siêu trực cảm đã phát hiện sự căng thẳng nhẹ của Koro-sensei trước chiếc nhẫn.

'Đây có lẽ là lần duy nhất mình có thể giáng một cú kha khá lên anh ta, vậy nên... bắt đầu thôi.'

Tsuna thuần thục kích hoạt Hyper Dying Will mode, ngọn lửa dày đặc đồng thời bùng phát từ đôi găng tay khi cậu phóng lên trong cái chớp mắt. Cậu nhanh chóng chuyển hướng ở nửa đường bay, dồn một nắm đấm đầy uy lực vào mặt Koro-sensei và đánh bay người giáo viên. Tsuna một lần nữa chuyển hướng, lần này mang hai tay lên đằng trước cậu giảm tốc rồi đáp chân xuống mặt đất, cũng như Koro-sensei đã thoáng về trước mặt cậu.

"Quả là một cú đấm tuyệt vời, Tsuna-kun." Koro-sensei tươi cười, sải 'những cánh tay' của hắn rộng mở. "Ta chắc chắn đã nghe thấy ý chí của cậu rất lớn và rõ ràng."

Với điều đó, Koro-sensei bay về phía trước, giới hạn tốc độ chỉ một chút nhanh hơn Tsuna, đồng thời tung vài xúc tua vào người tóc nâu từ những chiều hướng khác nhau. Đôi mắt của Tsuna, nay mang một màu hổ phách ấm áp, thu hẹp lại khi ngọn lửa bùng cháy từ đôi găng tay của cậu một lần nữa. Các xúc tua còn nhanh hơn rất nhiều so với những gì Tsuna đã dự đoán; cậu chỉ có thể đánh lệch đi một số đòn đầu, và những cái còn lại đã 'đá' cậu bay xa. Tsuna lập tức phản ứng trong không trung, hãm phanh và bộc phát gia tốc đến Koro-sensei trong cùng khoảnh khắc, bắt đầu một đợt công kích khác.

Hiển nhiên đối với dàn 'khán giả', Tsuna đã không thể đối chọi nổi với tốc độ của Koro-sensei. Và, trong những tháng nỗ lực ám sát giáo viên chủ nhiệm của họ đây, lớp 3E đã nhận thức rõ được Koro-sensei thực sự nhanh đến mức nào, song, đó không thể nào bì được tốc độ hiện tại của hắn. Tất cả đều biết rằng tuyệt đối không có khả năng hay cơ may nào để Tsuna đánh bại Koro-sensei, nhưng người tóc nâu kia trông chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó; không ngừng tấn công đối thủ của cậu.

"Cũng không hoàn toàn vô vọng." Karma đột nhiên lên tiếng, làm cả lớp giật nảy. Đôi đồng tử vàng kim ánh lên dưới nắng mặt trời, cùng một nụ cười lớn, gần như khát máu(?) hiện trên gương mặt anh. "Cậu nhóc đang cải thiện khá mau chóng đấy."

"Thật sao? Tsuna-san trước mắt là cứ trông như sắp bị hạ bởi Koro-sensei đến nơi rồi thôi." Sugino nhăn mày.

"Không, Karma nói đúng." Karasuma thêm vào, hơi nhíu mi tâm trước cuộc giao chiến. "Cậu ta đang dần nắm bắt được những chuyển động ở con bạch tuộc kia. Cậu ta ngày càng nhận đòn ít hơn, và trả đòn lại nhiều hơn khi phản công. Đó là một quá trình chậm, nhưng nhịp độ học hỏi đã vượt xa mức trung bình, đặc biệt là khi đây là con bạch tuộc chúng ta đang nói đến."

"Cơ mà nó có đau không?" Nagisa suy tư nhận xét. Trước những ánh mắt hiếu kì từ các bạn học, cậu giải thích, "Ngọn lửa đang bừng cháy trên hai tay và trán của cậu ấy. Trông nó không bình thường, nhưng chắc chắn là lửa..." Những ánh nhìn biến sắc từ tò mò sang hoang mang, và Nagisa chớp mắt, "Khoan đã, các cậu không thấy ngọn lửa kia à?"

"Tôi có thể." Karma nói.

"Đây cũng vậy." Kayano góp thêm.

"Tớ cứ tưởng mắt mình có vấn đề chứ. Nó có vẻ khá mơ hồ với tớ." Isogai bật cười lúng túng, và Hayami hưởng ứng lời đồng tình của cô ấy.

Phần còn lại của cả lớp, đơn thuần nhìn chằm chằm bộ năm tựa như bọn họ vừa mọc thêm một cái đầu.

"Chúng không phải ảo ảnh." Karasuma nói, liếc qua năm cô cậu học sinh kia. "Đó là một dạng hình thức chiến đấu đặc biệt được di truyền trong tổ chức (Family) của cậu ta. Ngọn lửa này rất đặc biệt; nó trông giống lửa thường, và cũng có khả năng đốt cháy như thế, phụ thuộc vào mật độ của nó. Thứ cậu ta hiện đang sử dụng hoàn toàn không quá dày đặc, và cũng không thiêu đốt cậu." Karasuma lý giải. "Bên cạnh đó, ngọn lửa mà cậu ta dùng không phải ai cũng có thể tận mắt trông thấy. Những điều kiện để nhìn ra ngọn lửa, tuy nhiên, dường như được canh giữ chặt chẽ bởi tổ chức (Family) của cậu ta; có rất nhiều tin đồn, nhưng không một câu trả lời xác đáng."

Ngoài khỏi khoé mắt y, Karasuma nhìn thấy Irina đang tản bộ vòng đến từ khu trường học để gia nhập dàn 'khán giả'.

"Bitch-sensei," Kurahashi niềm nở chào hỏi. "Cô cũng có thể trông thấy những ngọn lửa mà Karasuma-sensei vừa nói chứ?"

"Tôi có thể." Irina chậm rãi gật đầu, im lặng theo dõi trận đấu kịch liệt. Đôi lúc sau, nữ sát thủ quay sang Karasuma bên cạnh cô và cất lời, "Dù gì thì tại sao cậu nhóc đó lại ở đây?"

Karasuma nhún vai. "Toàn bộ tổ chức họ luôn nổi danh là khó lường và điên rồ." Y thẳng thừng nhấn mạnh. "Cụ thể là thế hệ của cậu ta."

"Không, vì sao cậu ta lại ở đây, Karasuma." Irina quả quyết làm rõ, tiếp tục ở một âm điệu trầm. "Đó đáng ra phải là người đầu tiên mấy tên quyền cao chức trọng kia cố gắng giao thiệp khi tất cả sự việc này xảy ra, đúng chứ? Chẳng phải sự thật cậu ta vẫn đang đứng tại đây đồng nghĩa với việc bọn họ đã bị từ chối sao?"

Irina từ nãy đã luôn thận trọng giữ lấy âm giọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net