Chapter 4. Quán bia tràn ngập tình yêu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngủ thêm khoảng 1 tiếng nữa rồi thức dậy, tôi thấy đầu óc mình sảng khoái. Tôi lấy áo sơ mi ngắn tay ra khỏi ngăn kéo tủ của Ki Do và mặc vào. Nếu lục lọi thì có lẽ cũng có đồ lót của tôi.

Tôi lục lọi ngăn kéo của Ki Do và thấy quần lót của tôi thật. Cái đó cũng là cái mới mua và bị mất. Tôi nghĩ mình đã làm mất ở đâu và thì nó lại ở nhà của Ki Do. Vậy thì chắc là ở nhà mình cũng có quần lót của thằng nhóc này ở đâu đó.

"Này Seol Ki Do. Cậu mặc cái này à?"

"Có đâu anh......Em có cuộc họp lúc 3 giờ......."

"Chết tiệt."

Tôi và Ki Do thường đến nhà nhau bất cứ lúc nào. Chúng tôi thân thiết với nhau nên cũng không có gì phải ngại ngùng. Mỗi người một ngả, dường như chỉ có nhau những lúc buồn chán.

Thêm vào đó, mật khẩu nhà Ki Do là 2580. Giống với tôi. Nghĩ lại thì hình như cả hai chúng tôi đều chọn mật khẩu quá lỏng lẻo. Ngay cả ăn trộm cũng phải cạn lời.

Thay quần áo đại khái và bỏ quần áo vào máy giặt. Tôi lấy cà phê  trong tủ lạnh và uống.

Tôi gãi đầu một chút rồi đi vào phòng tắm.

Tôi gội đầu bằng nước lạnh và bình tĩnh lại. Tôi sẽ không hẹn hò. Tôi sẽ không sống phức tạp. Chủ nghĩa tối giản. Chủ nghĩa tối giản, nghỉ việc và Hawaii là mục tiêu và là tinh túy của cuộc sống của tôi. Tôi đã để hình ảnh khuôn mặt của Ha Won Yi và giám đốc Lee Si Hyun trôi theo bọt bong bóng xà phòng.

Tuyệt đối sẽ không bị lung lay.

Tôi phải đi xe buýt đến công ty từ nhà của Ki Do. Nghĩ đến việc lên xe buýt chật kín người thật khó chịu. Tôi đi đến trạm xe buýt và thấy ai đó đang phát khăn giấy.

"Hãy đến tập thể dục nhé."

Từ sáng đã bận bịu rồi. Vì không nhất thiết phải nhận nên tôi đã lùi sang một bên.

"Hãy đến tập thể dục đi ạ!"

Tôi nghe thấy một giọng nói sảng khoái từ phía dưới. Có vẻ như vẫn còn là sinh viên. Nhìn kỹ thì mới là học sinh cấp 3? Tay nhỏ quá. Có một chiếc khăn giấy ghi là '3 tháng 100.000 won'.

Có người đi ngang qua lấy khăn giấy. Tôi cũng định nhận một cái nhưng ngại quá chừng. Cậu học sinh đang định lấy khăn giấy ra thì làm rơi mất. Khăn giấy đổ ào ào xuống đất. Tôi cũng đã ngồi vào dưới ghế trạm xe buýt. Khăn giấy bay bay lẫn vào trong gió.

"Ôi, làm sao đây."

Cậu học sinh cúi người xuống nhặt khăn giấy lên. Tôi nhìn ra đường một chút xem xe buýt có đến hay không rồi cúi xuống nhặt. Không có lý do gì để không thể giúp đỡ cậu bé đó hết.Tôi nhặt khăn giấy rơi về phía mình rồi đưa cho cậu học sinh. Khăn giấy rớt xuống khá nhiều. Có cả vết xước nữa, tôi tò mò không biết có thể tiếp tục phát cho người khác được không. Dù đây là sự kiện tặng quà miễn phí nhưng cũng đâu thể hoàn trả khăn giấy bị bẩn lại được.

'Xe buýt sẽ đến sau ít phút nữa.......'

Xe buýt tôi đi sẽ đến ngay lập tức. Phải nhanh nhặt lên rồi lấy thẻ xe ra chứ. Tôi vươn tay ra nhặt khăn giấy ngay trước mắt.Ai ngờ lại chạm tay với cậu học sinh. Tay cậu bé rất lạnh. Tôi hạ tay xuống và nhặt lấy khăn giấy.Cậu học sinh ngồi yên một lúc rồi rút tay ra như thể ngạc nhiên lắm.

"Xin lỗi ạ."

Tôi nhặt khăn giấy mà không nói thêm gì đặc biệt. Đầu ngón tay của cậu học sinh nhận lấy khăn giấy đỏ lên.

"Em...... ngày mai em cũng sẽ đến đây."

Học sinh cúi đầu xuống và nói. Tôi đã nhìn thấy thân xe buýt màu xanh. Phải đi cái đó mới được. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Ôi, vất vả rồi."

Đúng là vất vả thật. Hình như hồi cấp 3 tôi chỉ cần học thôi.

Tôi lên xe buýt và liếc nhìn về phía sau. Ánh mắt của cậu học sinh vẫn hướng về phía tôi. Phải phát khăn giấy nhanh thì mới về nhà sớm được chứ?

Xe buýt buổi sáng không có gì để nói. Mặc dù mùa đông vẫn chưa qua nhưng không khí vẫn rất nóng. Tôi muốn mở cửa sổ nhưng không thể chạm vào cửa sổ. Tôi đã nghĩ đến câu chuyện con cáo và chùm nho chua*. Nếu mở cửa sổ ra thì sẽ lạnh. Không khí sẽ trong lành nhưng sẽ lạnh lắm.......

*Con cáo và chùm nho chua: ý rằng khi không đạt được thứ mình muốn nhưng phải giả vờ là mình không muốn.

Khi xe buýt rẽ cua,nó lắc lư và lảo đảo. Tôi đang đứng ngơ ngác cầm tay cầm thì nghe thấy ai đó thì thầm.

"Hãy chịu đựng thêm một chút nữa."

Chắc là họ sẽ  xuống xe nhanh lắm. Chẳng bao lâu tôi nghe thấy tiếng kìm nén đau đớn. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh. Tôi đã chạm mắt với một người đàn ông nào đó. Người đàn ông nhanh chóng quay đầu lại. Tai của người đàn ông đó rất đỏ.

Tôi định nhìn chính diện một lần nữa thì cửa xe buýt đã mở ra. Mọi người ùa vào và tôi đã bị mắc kẹt trong tư thế nhìn người đàn ông lúc nãy. Người đàn ông đó nhìn về phía tôi và mở tròn mắt. Người đàn ông phía sau ôm eo anh ấy và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thấy người đàn ông bị ôm trong lòng co rúm lại. Tôi chỉ mở mắt liếc xéo nhưng thấy bất tiện nên nhìn thẳng lại rồi lặp đi lặp lại. Ánh mắt kinh khủng ấy vẫn hướng về phía tôi.

Tôi tiếp tục đấu mắt với người đàn ông đó. Thật buồn cười khi cứ thế này mà cúi đầu xuống. Bên kia cố tình quay người lại và nhìn tôi. Nếu muốn quay đầu thì phải quay hướng đó. Ý tôi là tôi đang bị giam cầm mà. Tôi muốn xoay người nhưng nếu di chuyển chân thì sẽ đá trúng giày của người khác.

Người ngồi trước hai người mở toạt cửa sổ ra. Tôi nhìn người trước mặt tôi. Vị này không mở cửa sổ để xem có nóng hay không. Tôi nhìn chằm chằm người đó và người đó ngước mắt lên nhìn tôi. Vì xấu hổ nên tôi đã quay đầu lại.

Người đàn ông kia vẫn đang nhìn tôi. Ôm người đàn ông trong lòng như thể đang giấu diếm. Tôi tự hỏi có phải là anh ta đang ghen hay không. Tôi không nhìn chằm chằm vì tôi thích người đó đâu.

Tôi đã quyết định sử dụng biện pháp cuối cùng. Tôi không hay làm cái này, nhưng tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra. Đó là phương pháp mà Kim Joo Young đã chỉ cho tôi.

Trước tiên tôi đã xác nhận rằng ngoài người đàn ông đó ra không có ai nhìn tôi. Tôi thực sự không muốn sử dụng phương pháp này chút nào.

Tôi đã quyết tâm và thể hiện biểu cảm giống khỉ nhất có thể. Tôi kéo dãn nhân trung và híp mắt lại Tôi đã nghĩ đến Kim Joo Young khi làm thế.Tôi cũng thè lưỡi ra một chút. Và 3 giây sau, tôi trở lại với vẻ mặt vô cảm.

Người đàn ông vô lý nhịn cười và quay đầu lại. Vai của người đàn ông đó rung rinh. Đây là chiến thắng của mình. Thực sự tôi không muốn giành chiến thắng như thế này đâu.

Người phụ nữ ngồi trước hai người đó dùng tay quạt quạt, cuối cùng, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông và nói.

"Này, hãy quản lý pheromone của mình đi. 'Ở đây có nhiều người mà làm gì vậy?'

"Ôi, tôi xin lỗi. Xin lỗi ạ."

Người đàn ông bị ôm đã xin lỗi. Người đàn ông kia vẫn đang cười cho lúc đó cũng cúi đầu xuống. Xe buýt rung rinh. Hai người đó xuống xe. Lúc nãy cô gái đó tự lẩm nhẩm một mình.

"Mới sáng sớm mà đã xu cà na rồi......."

Trên một chiếc xe buýt đầy nhân viên văn phòng, bạn không được gây phiền toái. Hai người đó đã học được một bài học hôm nay.

Nhờ những người chạy ào xuống xe mà tôi có thể dịch chuyển cơ thể mình và nhìn thấy phía chính diện Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy dòng người qua lại. Người đàn ông cao lớn áp mặt vào tai chàng trai thấp bé. Người đàn ông nhỏ bé đã chạy nhanh như thể đang chạy trốn.

Dù là bằng cách nào, tôi đã thắng.

Người phụ nữ ngồi trước mặt tôi lục tung túi xách và đứng dậy. Tôi ngồi xuống một cách lạnh lùng. Bạn không cần phải ngồi xuống, nhưng sẽ cảm thấy thoải mái nếu ngồi một lúc. 

Hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net