Chương 1. Gold Coast và Hawaii (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biển xanh, hòn đảo xinh đẹp, những người dân địa phương mặc quần đùi,áo tay ngắn và đeo kính râm ... ... . Đó là điều không tưởng mà tôi mơ ước. Tôi tưởng tượng về thời điểm mua vé máy bay của mình. Mỗi sáng từ 8h20 đến 8h30 là thời gian mơ mộng của tôi. Giờ hành chính là đến 9h, nhưng thỉnh thoảng có khách gọi sớm nên 8h20 chắc chắn tôi phải đi làm. Chán chết đúng không? Cái này thì bình thường thôi. Có trợ cấp bổ sung nên không sao. Tuy nhiên...

"Kim Joo Hyuk à, hôm nay cậu cũng đang xem hình đó à."

"À, vâng."

Vấn đề là giám đốc.

Giám đốc Lee Si Hyun. Là giám đốc trẻ nhất trong công ty Tư vấn giáo dục Hanmaum, là người ưu tú đi du học nước ngoài. Cũng là Alpha. Hàng ngày anh ta đến công ty lúc 8 giờ để đọc báo hoặc đi qua đi lại trong công ty. Cũng không phải là NPC đang chờ Pokemon Battle đâu......Mỗi sáng lúc 9 giờ sáng có một cuộc họp của đội quảng cáo và anh ta nhất định phải đến sớm để đọc báo. Đúng là một người kỳ lạ.

Và anh ta còn nhất định phải đi xuống từ văn phòng của mình ở tầng 9 đến bàn của tôi ở tầng 3. Sau đó dùng mũi ngửi ngửi, liếc nhìn màn hình máy tính của tôi và khoe hàm răng trắng và gọn gàng của mình.

"Kỳ nghỉ này, anh có muốn đi cùng tôi không? Tôi có một biệt thự trên Gold Coast. Bây giờ là thời tiết thích hợp để đi rồi."

"Không cần đâu ạ."

"Không cần phải cứng nhắc vì tôi là sếp của anh đâu. Thật sự, tôi chỉ nói vì có ý tốt đó......."

Tôi đã gạt tay giám đốc Lee để lên vai tôi.

"Vì tôi phải làm lễ cúng trong kỳ nghỉ lễ."

"Vậy tôi sẽ gửi trái cây làm quà ngày lễ. Chọn món nào tươi ngon đi"

"Nhưng tôi theo đạo Cơ Đốc."

"Khi nãy cậu nói phải làm lễ.."

"Bố mẹ tôi theo đạo Cơ đốc, nhưng tôi thì không."

Giám đốc Lee có vẻ hơi ngơ ngác và cười rạng rỡ.

"Quả nhiên là một người thú vị, Kim Joo Hyuk quả nhiên......."

Anh ta lẩm bẩm

"Ha... ... Cậu dễ thương thiệt đó. "

"... ... . "

"Không có gì đâu. Ừm.. bất cứ khi nào cậu muốn đến Gold Coast, hãy lên tầng 9 nhé".

Giám đốc Lee nháy mắt với tôi và biến mất. Nhìn bóng lưng anh của anh ta, tôi siết nắm đấm để ngăn mình không giơ ngón giữa lên. Chết tiệt... .

Đây chỉ là một trong những công việc buổi sáng của tôi. Phản đòn lại đám pháo hoa bay phấp phới của giám đốc Lee. Tôi không biết anh ta thấy hy vọng gì và lao vào một Beta là tôi như thế. Có lẽ anh ta đang hiểu lầm rằng tôi là một Omega chăng.

Và, nơi đó không phải là Gold Coast. Là Hawaii ạ.

❖ ❖ ❖

"Ư..hư..hức.."

Một tiếng rên rỉ phát ra từ buồng vệ sinh. Ừ thì chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Tôi phủi tay và tìm tòi trong túi quần của mình. Mà, tôi nên đi xác nhận trước đã.

Tôi bước đến cửa buồng về sinh và yên lặng lắng nghe.

"Ư... ... hư ư... ... hức ... ... . "

Người này chỉ có một mình thôi à. Tôi gật đầu hài lòng. Tôi phải cẩn thận với những gì tôi làm, bởi việc giúp đỡ của tôi có thể cản trở cuộc sống tình dục thú vị của ai đó. Tại sao phải làm việc đó trong.... nhà vệ sinh của công ty chứ. Được rồi, khùng lắm mới dặt câu hỏi như vậy.

Người bên trong lúc này chắc chắn là một Omega. Chắc người đó đã không uống thuốc ức chế .

Có quá nhiều người ở nơi điên rồ này không dùng thuốc ức chế. Bạn có thể là mục tiêu của tội phạm, nếu bạn không thể kiểm soát cơ thể của mình sau khi động dục, vậy tại sao lại không dùng thuốc? Là một công dân Beta yêu chuộng hòa bình, tôi chạm vào lọ thuốc trong túi khi cân nhắc các câu hỏi có thể xảy ra.

Là một Beta, lý do tôi mang thuốc ức chế của Omega rất đơn giản. Không phải tăng ca.

Trước đây, Trợ lý Kang, là một Omega đã từng để quên thuốc ức chế trong kỳ động dục của mình. Tình hình là Alpha liên kết hay cái gì đó của anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài. Chúng tôi gấp rút chuyển trợ lý Kang đi cấp cứu. Một nhân viên mới là Alpha đang theo đuổi anh ta giả vờ không biết gì cả. Chuyện tình yêu của người khác không phải là việc của tôi, vấn đề là công việc. Trợ lý Kang bị như thế nên tài liệu tôi phải nhập vào máy tính và trả lại cho phòng thư ký đã tăng gấp đôi. Một trợ lý Kang đã vắng mặt và toàn bộ đội quản lý khách hàng 1 đều phải tăng ca cả đêm.

Từ ngày hôm đó tôi đã bắt đầu mang theo thuốc ức chế Omega. Nếu ai đó rên rỉ thì nó tượng trưng cho việc tăng ca và nước mắt đẫm máu của người khác. Biện pháp để ngăn chặn điều đó chính là thuốc ức chế. Tôi sẽ trở thành ông tiên ngăn chặn việc tăng ca của công ty này.

Một lúc sau, một người đàn ông đã thở hổn hển một lúc bước ra buồng vệ sinh. Cậu ấy lảo đảo bước ra ngoài nên tôi để cậu ấy dựa vào mình. Tôi đưa cậu ta đến máy lọc nước, rót cho cậu ta một cốc nước, và đưa cho một viên thuốc ức chế.

Sau khi uống nước, vẻ mặt của Omega đó trở nên hồng hào và trông cậu ấy tươi tỉnh hơn. Cậu ta là một cậu con trai đẹp trai mảnh khảnh. Cằm hơi mảnh nhưng đôi mắt to, sống mũi cao và đầu mũi tròn. Nói rằng cậu ta là phụ nữ thì cũng tin được đấy. Tất nhiên, nó không liên quan gì đến tôi. Cậu ấy nói với tôi với đôi mắt ngấn lệ.

"Cảm ơn... ... . Anh đã giúp tôi ... ... . Có lẽ... ... Ôi không... ... . không biết là... không phải....... Suýt nữa tôi đã hỏi một câu hỏi thất lễ......."

"Ồ, vâng."

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên... ... Tôi lại nửa rồi... ... ! "

"... ... . "

"Cảm ơn. Ít nhất thì tên của anh... ... . "

"Không cần đâu. Tên của tôi rất quê mùa. "

Tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này.Tôi cảm nhận được ánh nhìn châm chích ở phía sau đầu, nhưng bạn phải làm quen với nó. THÀNH CÔNG. Hôm nay, tôi đã giúp cho ai đó không phải tăng ca.

Tôi cảm thấy thỏa mãn trở về trở ngồi sau khi cứu sống nhiều người. Tôi chạm vào túi quần của mình rồi thấy trống trải quá. Khong lẽ nào mình lại làm rơi chai thuốc đó?

Tôi đã quay lại con đường đã đi về phía nhà vệ sinh. Thuốc ức chế Omega không rẻ nên tôi đã lục lọi khắp sàn hành lang.

Khi tôi đi đến trước máy lọc nước, tôi có thể thấy bình thuốc trắng lăn bên cạnh ghế. May quá. Ngay khi tôi đến gần và vươn tay ra, Khi tôi đến gần và đưa tay ra, một bàn tay dài, mềm mại đã với lấy lọ thuốc của tôi.

"Cái gì đây?"

"... giám đốc Lee."

Khi ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là trưởng phòng Lee Si Hyun đang cau mày.

"Cậu Kim Joo Hyuk."

"Vâng."

"Thuốc ức chế đặc tính này, là của cậu sao?"

Giám đốc Lee đã cứng mặt lại. Anh ta hết nhìn mặt tôi rồi lại nhìn chai thuốc và mím chặt môi. Tôi nhận ra rằng một việc vô cùng phiền phức sắp xảy ra. Trước tiên hãy bình tĩnh suy nghĩ đã.

Bây giờ nếu nói là thuốc của tôi thì tôi không biết người Alpha đó sẽ tưởng tượng ra được gì. Có lẽ hiểu lầm tôi là Omega và có khả năng anh ta sẽ dính với tôi hơn bình thường mất.

Dù vậy nhưng nói không thì hơi tiếc thuốc. Thuốc ức chế đặc tính không được áp dụng bảo hiểm khi người không phải là đặc tính tương ứng mua nó.

Cái cân trong lòng tôi nghiêng về qua bên đây nghiêng qua bên kia .Đi đi lại lại.

"...trước tiên hãy đi theo tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện ở văn phòng của tôi."

Không, không phải chứ. Văn phòng của anh ở tầng 9 mà. Ngay từ đầu giữa chúng ta không có gì để nói. Cái cân lại nghiêng sang một bên. Theo hướng hợp lý.

"Giám đốc Lee."

"Sao thế?"

"Cái đó không phải của tôi."

"......."

Tiền thì có thể kiếm được. Nhưng tôi không muốn ở bên cạnh vị giám đốc này dù cho chỉ là năm giây. Tôi có thể sẽ hét lên và phá vỡ cửa sổ tầng 9 và nhảy xuống không chừng.

Giám đốc Lee rõ ràng là  thích tôi hoặc muốn có một mối quan hệ với tôi. Trước hết, tôi không hề có ý định ở cùng với anh ta trong một không gian nhỏ hẹp . Tôi không muốn anh ta mang đến cho tôi cả tấn cát ở Gold Coast. Ngay từ đầu tôi đã cần cát đâu, vì vậy tôi phải ... ... .

Giám đốc nhếch mép. Tôi chợt tỉnh táo lại. Đây không phải là lúc để nghĩ đến cái khác đâu.

"Nó không phải của cậu sao? "

"Đúng ạ."

"Vậy tại sao cậu lại cố gắng nhặt nó lên?"

"Tại nó nằm ở trước mắt tôi"

"Và?"

"Thì là vậy đó ạ."

"... ...Là vậy sao. Tôi đã có một suy nghĩ phi lý. Là một Beta nhưng lại là chủ nhân của lọ thuốc ức chế dành cho Omega. Qúa hoàn hảo mà phải không...."

Nhìn qua, có vẻ như những người ở công ty chúng tôi không có ý định che giấu nội tâm của mình. Mọi người lẩm bẩm những gì họ suy nghĩ ở trong đầu. Giám đốc Lee rất trung thành với công ty, tôi lại không có một chút tò mò nào với những suy nghĩ riêng đang quay cuồng trong đầu của anh ta.

"Tôi chợt nghĩ đến điều này. Cậu thực sự là một Omega giả vờ là Beta. Nếu vậy thì lời nói có vẻ hợp lý đó. Chỉ cần nhìn thấy Alpha thì tránh ra là được, chỉ thân thiết với Beta hoặc Omega..."Tôi nói đúng chứ?"

Lời nói của Giám đốc Lee không có gì sai hết. Không, làm gì mà sai được. Bởi vì hầu hết Alpha của công ty chúng tôi đều có chức vụ cao hơn tôi. Việc thân thiết với cấp trên công ty có giới hạn, đội quản lý khách hàng 1 là một nhóm đại đa số Beta và Omega. Chỉ có hai nhân viên mới là Alpha.

Tôi không thân với những nhân viên Alpha mới. Bàn làm việc của chúng tôi cũng xa cách xa nhau nữa.

Giám đốc Lee tiến đến gần tôi một bước.

"Giả sử cậu không phải là Omega. Vậy bây giờ, tại sao cậu lại đến đây? Ý tôi là tại sao cậu lại định nhặt chai thuốc này. Lý do cho một người phải đến đây để nhặt cái này trong khi tìm kiếm dưới sàn là gì vậy."

Một bóng đen đổ xuống mặt tôi. Nhìn kỹ hơn, Giám đốc Lee có vẻ cao hơn tôi hai cái đầu. Anh ta nở một nụ cười như có như không. Tôi chưa từng thấy nụ cười như vậy ngoại trừ lần trước trưởng bộ phận Seo hôn trưởng phòng Lee và đến muộn buổi PT. Tôi thấy sống lưng mình mát lạnh.

"Tôi đến để uống nước."

"...Được rồi. Uống nước rồi đi."

Giám đốc thở dài một hơi rồi vỗ vai tôi. Sau đó nắm tay tôi và dúi chai thuốc vào đó. Tay của Giám đốc Lee cực kỳ lạnh.

"Vậy cậu đi đi. Cậu hãy mang theo chai thuốc này. Dù nó có là của cậu hay không."

Nhìn bóng lưng của Giám đốc đang rời đi, tôi phảng phất một cảm giác thất bại.          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net