Chương 1. Gold Coast và Hawaii (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ảnh bìa phía trên là nhân vật Seol Ki Do trong manhwa á.

Tôi mặc đại một cái áo choàng và mang dép ra ngoài. Cơ thể co rúm lại trong không khí lạnh lẽo. Vừa đúng lúc người đàn ông nhà bên cạnh đang ra ngoài vứt rác.

"Xin chào."

"À, xin chào."

Người đàn ông nhà bên cạnh vừa cao, cánh tay vừa dài. Túi rác được treo lủng lẳng trên tay anh ta như những bông hoa.

Alpha à? Chắc là Alpha. Thông thường Alpha có vóc dáng đẹp hơn Beta và nếu được thì đẹp trai. Không phải là Beta xấu xí, nhưng Beta đẹp trai hơn Alpha rất hiếm. Alpha chắc chắn đẹp trai và cao ráo.

Tại sao Ha Won Yi lại ghét Alpha? Alpha tốt hơn Beta ở nhiều chỗ. Không thể phủ nhận điều đó được. Từ ngoại hình, năng lực, địa vị xã hội.......

Người đàn ông nhà bên cạnh chắc chắn cũng là người giỏi hơn tôi.

"Này, anh đi đâu vậy?"

Trong thâm tâm tôi đang chửi rủa xã hội bất công thì người đàn ông đó gọi tôi. Tôi quay người nhìn lại.

"Vâng?"

"Thời tiết cũng lạnh nên hãy mặc ấm hơn một chút. Và tôi...."

"Tôi không lạnh đâu ạ. Anh cứ việc vào trước đi ạ."

Mọi người nói rằng con người thời nay vô cảm, nhưng nhà bên cạnh ctôi khá thân thiện. Họ đã tặng bánh gạo cho tôi khi học chuyện đến, họ tặng trái cây cho tôi khi trái cây còn dư, thỉnh thoảng cũng cho rượu.......

Tôi đã từng nghĩ rằng anh ta thích tôi nhưng dường như không phải như vậy. Từ lâu xung quanh tôi đã có rất nhiều người thân thiện. Có hàng chục lần tôi hiểu lầm rằng liệu người ta có thích tôi hay không. Trước đây tôi đã từng kể chuyện này với Ki Do, nhưng Ki Do đã bác bỏ điều đó. Cậu t nói ràng tôi bị ảo tưởng sức mạnh. Cũng đúng, không biết chừng tôi phản ứng thái quá. Không thể nào có chuyện Alpha nhà bên cạnh thỉnh thoảng gặp mặt lại thích một Beta như tôi được.

Khi cửa thang máy đóng lại, biểu cảm ngơ ngác của người đàn ông nhà bên cạnh cũng biến mất khỏi tầm nhìn. Vừa đi xuống vừa suy nghĩ thì tôi thấy rất khó hiểu. Nếu định vứt rác thì phải xuống tầng 1 chứ. Thang máy đã đi xuống rồi. Chắc là anh ta để quên gì đó ở nhà.

Khi tôi ra công viên, Ki Do ngồi trên xích đu với cái mông bị ép vào. Chiếc xích đu không thể chống lại cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, xoắn lại với âm thanh cót két.

"Ki Do!"

"Anh!"

Khi Ki Do đứng lên, chân cậu ta chạm xuống cát. Cậu ta không thể giữ thăng bằng và vùng vẫy, sau đó nắm lấy một chiếc xích đu và ngã xuống như thể đang khiêu vũ. Bình thường thì trạng thái của cậu ấy rất tốt, nhưng đôi khi lại rất vụng về như thế đấy.

"Vậy lý do Omega theo đuổi anh là gì?"

"Anh đỡ em dậy rồi hỏi không được sao?"

Khi tôi đưa tay ra, Ki Do đột ngột nắm lấy cánh tay tôi. Tôi tự hỏi tôi có thể kéo nổi cậu ta lên không và bật dậy. Ki Do lảo đảo đứng dậy.

"Cậu có ăn cơm không?" "Sao lắc lư dữ vậy?"

"Em đã uống rượu với bé con của em á."

Quần áo Ki Do tỏa ra mùi rượu. Cái thằng đã uống rượu rồi thì còn đòi uống gì nữa.......Tôi để Ki Do ngồi trên băng ghế công viên và đi vào cửa hàng tiện lợi.

Tôi đã mua thuốc giải rượu, 2 lon bia, 1 túi đồ ăn vặt và đi đến quầy thanh toán. Nhân viên bán hàng không nhìn đồ vật mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi đã rất hồi hộp không biết phải làm sao nếu người đó yêu cầu chứng minh thư của tôi, nhưng không phải như vậy. Nhân viên bán hàng chần chừ hỏi tôi một cách lắp bắp.

"Tôi... có thể nào điện thoại......số điện thoại......."

"Tôi không có đăng kí hội viên ạ."

"À...... 10,000 won ạ..."

Tôi đưa thẻ ra và nhận túi đồ. Người đó có vẻ căng thẳng,có cẻ là lần đầu đi làm thêm thì phải. Suýt nữa tôi lại nhầm lẫn rằng người ta có ý với tôi nửa chứ.

Khi tôi cầm túi đồ bước ra, Ki Do mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay với tôi. Khi còn học đại học chúng tôi đã trông như thế này. Khi không có đủ tiền tiêu vặt và muốn uống rượu, tôi thường mua một lon bia giảm giá và uống bên ngoài. Cầu nguyện quá đẹp trai nên cũng có nhiều trường hợp bị Omega tán tỉnh. À, có một lý do khác khiến Omega thường xuyên đến và đó là do.......

Tôi đã kề lon bia vào má của Ki Do đang cười toe toét.

"Ôi lạnh quá!"

"Hãy quản lý tốt pheromone của mình đi."

"Hả? Em sao? Nữa hả?Anh cảm nhận được à?"

"Tỉnh táo lại đi thằng nhóc. Beta làm sao đảm nhận được pheromone.Cái tật khi say rượu của cậu đó. Chỉ cần uống rượu là sẽ phát tán pheromone. Khi anh uống rượu với cậu, toàn bộ Omega của khi phố đã đuổi theo đó."

"À... đúng rồi đúng rồi."

Ki Do ngơ ngác, mở to mắt và gật đầu.

"Làm chưa?"

"Làm rồi."

Tôi không có cách nào để xác nhận, vì vậy tôi đã ngồi cạnh Ki Do. Cứ thế này có khi nào lại bị hiểu lầm như hôm qua không? Phải tắm sạch trước khi đi ngủ chứ.

Cảm nhận được tiếng mở lon bằng đầu ngón tay, cạn ly bằng lon rỗng. Uống bia lạnh trong không khí đêm lạnh khiến cơ thể run rẩy.

"Này, hôm nay có Omega có hứng thú với Beta nhưng lại nghĩ anh là Alpha nên đã tỏ ra ghét anh đó."

"Anh là Beta mà."

"Vấn đề là ở chỗ đó. Nếu cho người đó biết anh là Beta, người đó sẽ quan tâm đến anh, nhưng cũng không thể nói rằng anh mày là Alpha được. "Cái này làm anh đau đầu quá."

"Dù sao thì anh cũng không có ý định hẹn hò mà."

Tôi uống một ngụm bia. Bên cạnh Ki Do cũng nghiêng cổ và nốc bia vào.

"Omega đó nói thích anh à?"

"Này, có cả Alpha nữa. Vị giám đốc này thật là lố bịch. Anh ta bảo rằng "Lần này chúng ta cùng đi Gold Coast đi."

"Đó là ở đâu?"

"Có nơi đó đó . Ở Úc,biển rất xanh và bãi biển rất dài nửa."

"Em không biết chỗ đó."

"Tự hào ghê."

Chúng tôi đã trở nên im lặng khi ăn đồ ăn nhẹ. Đêm tối không nhìn thấy ngôi sao nào, đầu mũi tôi thì bị đau. Ngày mai tôi không muốn đi làm đâu.

"Vậy lý do Omega thích anh mày là gì?"

"......."

"...cậu chỉ nói vậy để gọi anh ra thôi đúng không."

"Ừ...... và hôm nay em sẽ ngủ ở nhà anh."

"Thiệt tình, thằng nhãi chết tiệt."

❖ ❖ ❖

"Này, dậy đi! Anh phải đi làm rồi."

Ki Do dường như không có lịch trình thật. Tôi đã đánh thức cậu ta nhiều lần vào sáng sớm nhưng vô ích.Thôi cứ để cậu ấy ngủ vậy.

"Này, nếu muốn ngủ thêm thì ngủ lên giường ngủ."

"Không...... Đó là 5 con...Chị ơi..."

"Chết tiệt...".

Sau khi đánh vào đầu Ki Do hai phát, tôi ra khỏi nhà. Dù có bực bội thế nào thì buổi sáng cũng đến và công ty cũng phải đi. Tôi đã để lại lời nhắn bảo hãy ăn uống đầy đủ và ra ngoài, vì vậy cậu ta sẽ tự biết mà làm tốt. Việc xử lý kẻ say rượu không phải là việc của tôi.

Khi đến chỗ làm thì mới chỉ có vài người ở đó. Trong khi máy tính đang bật, tôi đã đến phòng giải lao và pha cà phê.

Thời gian tưởng tượng của tôi đã trở lại. Không, đúng hơn là thời gian vẽ bản thiết kế trong tương lai. Trốn ra nước ngoài sau khi nghỉ hưu. Hoàn hảo. Trước đó thì tôi đã đến Hawaii để đi du lịch.......

Tôi nghe thấy tiếng bước chân gọn gàng. Có lẽ là giám đốc Lee. Khi tôi đứng dậy để chào hỏi thì cánh tay đã bị anh ta nắm chặt. Cà vạt của giám đốc Lee chạm đến gần mũi của tôi.

"Là ai?"

"Là tôi ạ?"

"Không, mùi pheromone này. Hôm qua cậu đã ở cùng ai?"

Thằng nhãi Seol Ki Do, chắc là cậu ta rồi... Cái tật xấu khi say rượu của cậu ta là cứ cười thả phanh rồi phát tán pheromone.Là Beta nên tôi không biết là phun ra hay lan truyền ra, nhưng tôi nghe nói những người uống rượu cùng với Ki Do nhất định sẽ trở thành món dưa muối ngâm trong pheromone của Alpha vậy. Nhờ vậy mà thỉnh thoảng tôi cũng bị hiểu lầm. Tin đồn khủng khiếp là mọi người trong khoa kịch tiếng Anh đều ngủ với Seol Ki Do khi họ uống rượu cùng nhau.......

Tôi đã tắm rửa rất nhiều vào buổi sáng để phòng hờ. Giải quyết xong chuyện này tôi cũng sẽ không để yên cho thằng nhãi Seol Ki Do đó đâu. Lần sau tôi sẽ không uống rượu với Seol Ki Do nữa.

Dù sao thì giám đốc Lee dường như đang hiểu lầm.Phải quyết hiểu lầm thôi. Nếu không như vậy thì không thể bắt đầu giải một buổi sáng bình thường được.

"Cậu đã ở cùng với ai, nói đi."

Nhưng bản năng nhanh chân hơn lý trí. Sự khó chịu xuất phát từ việc bị nắm lấy cánh tay một cách đột ngột đã chiến thắng kỹ năng hòa nhập xã hội của tôi ngay lập tức.

Miệng tôi nhăn nhó không ngừng nghỉ.

"Điều đó thì có liên quan gì tới anh ạ."

Tiêu rồi.

Giám đốc Lee đã lùi lại một chút. Anh ấy vuốt tóc qua đầu.

"Bởi vì tôi lo lắng. Vì lo lắng. Với cơ thể đó......."

"Cơ thể gì?"

"Được rồi."

Tôi thở dài một hơi. Rõ ràng là có gì đó hiểu lầm mà. Lẽ nào vì việc hôm qua mà anh ta lại nghĩ tôi là Omega?

Giám đốc Lee nắm tay lại một chút rồi thả ra. Bàn tay bồn chồn do dự ở gần gáy tôi. Cái này chắc chắn là anh ta đã nghĩ thế rồi.

" Giám đốc Lee, tôi......."

"Không sao, được rồi. Lần sau..."

Thiệt tình......ít gì cũng phải nghe người khác nói cho hết câu chứ.......

"Đừng tin bất cứ Alpha nào. Alpha, đặc biệt là Alpha xung quanh cậu, đừng tin bất cứ ai. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân."

Giám đốc Lee không đưa ra lời khuyên nào mà bỏ đi. Anh ta có điều gì đó muốn nói thêm nhưng dường như nuốt ngược vào trong. Vừa đúng lúc Trợ lý Kang đi làm nên đã cúi đầu chào Giám đốc Lee. Giám đốc Lee không đáp mà chỉ giơ tay lên chào.

Trợ lý Kang ngồi cạnh tôi và thì thầm.

"Trợ lý Kim cuối cùng cũng đá Giám đốc Lee rồi à?"

"...Mọi người đều biết Giám đốc Lee thích tôi sao?"

"Ai mà không biết cái đó. Ngày nào cũng đến và hành động như vậy."

Trợ lý Kang lại bật quạt di động dù trời không nóng.

"Hôm qua cậu chơi bời kiểu gì mà đầy mùi pheromone thế."

"Tên khốn Seol Ki Do."

"Seol Ki Do là ai? Tình địch của Giám đốc Lee à?"

Tôi ngồi xuống. Bức ảnh bãi biển xanh tươi lấp lánh như đang trêu đùa tôi. Bụng tôi thấy khó chịu. Không, là vị đắng mới đúng. Máy tính của trợ lý Kang đã bật lên với tiếng vo ve ầm ĩ.

Tôi đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không thể sống nổi mất. Tôi không thể bỏ qua việc giám đốc Lee mỗi sáng đến và làm phiền tôi như thế. Phải giải quyết một cách gọn gang mới được.

Bây giờ nếu đuổi theo thì có thể gặp được. Nhìn thấy anh ta thong thả như vậy thì hôm nay chắc cũng không có cuộc họp nào đặc biệt. Tôi đã quyết đuổi theo giám đốc Lee.

"Trợ lý Kim."

Trợ lý Kang gọi khi nhìn thấy tôi đứng dậy.

"Cho tôi một cốc cà phê nhá."

"Trợ lý Kim!"

Trưởng phòng Lee * vẫy tay với tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên, anh ta đang đưa hai ngón tay lên tạo hình chữ V.

*Một người khác với giám đốc Lee.

"Trợ lý Kim, cho tôi và chủ nhiệm Seo nửa."

"Anh lại dùng ca phê nửa ạ?"

"Hôm qua tôi đã không ngủ được."

Dường như tôi nhớ ra một sự thật mà tôi không muốn biết. Lắc đầu. Trí tưởng tượng gì đó. Bây giờ không phải là lúc để phát huy.

Tôi đã giơ tay ra dấu OK hướng về trưởng phòng Lee.

Đi thôi, lên tầng 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net