Chương 2. Đường về nhà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp đến giờ ăn trưa rồi. Muốn ăn mì tương đen quá.

Tôi nghe thấy tiếng cãi nhau ở đâu đó và thấy đó là trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee. Hai người không làm việc mà làm gì vậy.

"Tránh ra chỗ khác."

Quản lý Lee đẩy vai trưởng bộ phận Seo ra. Trưởng bộ phận Seo đã bị đẩy ra mà không có chút kháng cự. Quản lý Lee đã tháo kính ra. Mắt đỏ lên. Nghĩ lại thì lúc nãy trong nhà vệ sinh có tiếng ai đó khóc.......

"Hyun Jae à, hãy nghe anh nói."

"Nói gì cơ? Hiểu lầm à? Là hiểu lầm à?"

"Bây giờ anh..."!"

"Omega đó là ai? Tôi hỏi anh Omega nào đã trộn pheromone với anh một cách dai dẳng như thế là ai. Ngay lập tức đã muốn vào phòng cùng nhau rồi à? Hay là đã ngủ cùng nhau rồi? Anh thích cái lỗ của Omega đó đến vậy sao? Tốt hơn tôi à?"

"Anh đang trong kỳ phát dục! Trên đường đi theo em, cậu ấy......."

Trưởng bộ phận Seo nắm tay tay quản lý Lee. Quản lý Lee giật tay khỏi trưởng phòng Seo. Tay của trưởng bộ phận Seo nắm chặt nắm đấm trong không trung. Trưởng bộ phận Seo cúi đầu.

"Làm ơn hãy tin anh."

"Tin cái gì mà tin. Chúng ta có quan hệ gì chứ. Anh chỉ cần cơ thể tôi thôi mà. Đừng tan làm mà hãy đợi đó đi. Nếu anh mong muốn như vậy, tôi sẽ cho anh những gì mà anh muốn."

Quản lý Lee từ từ đi về phía tôi. Tay cầm kính tái nhợt

"Quản lý..."

Đừng qua đây. Tôi thấy áp lực quá.

"Trợ lý Kim. Hãy gửi lại tài liệu mà tôi đã nói lúc nãy."

"Vâng...".

Quản lý Lee vỗ nhẹ vào vai tôi. Trưởng bộ phận Seo nhìn chằm chằm về phía này, trừng mắt nhìn tôi và di chuyển.

Thiệt là khó chịu.

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi giữa trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee, nếu nói ở nơi công cộng thì dường như sẽ có những lời nói khiến người nghe phải đỏ mặt. Không, ngoài những lời nói đó ra thì còn gì khác đâu.

Tôi nhìn xung quanh. Tất cả mọi người chỉ đang nhìn vào màn hình với vẻ mặt chán ngấy cuộc sống. Dường như chỉ có tôi là người cảm thấy khó chịu trong lòng

Sao vậy? Rốt cuộc là sao!

Không có gì lạ ngay cả khi một hội chợ sản phẩm dành cho người lớn được tổ chức trong không gian mà ở đó mọi người chưa từng gặp mặt trực tiếp trong một xã hội như thế này.. Đúng vậy. Công ty này có thể nói chuyện về cuộc sống tình dục khi hỏi những câu hỏi ngượng ngùng như hôm qua mọi người đã chơi bời như thế nào. Đây là cuộc sống xã hội mà trường đại học đã không dạy cho tôi biết.

Đặc biệt, đời sống riêng tư của trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee gần như đã được tiết lộ hết cho chúng tôi. Tại sao họ lại nói về cuộc sống riêng tư của mình bên ngoài chứ.

Chỉ có một người là tôi cảm thấy tất cả tình huống này thật kỳ lạ.

Có thể ngay cả bây giờ, pheromone của ai đó đang lơ lửng trong văn phòng? Mọi người đều ngửi thấy mùi gì đó như mùi vani thơm phức hay mùi của mỳ tương đen, vậy có lẽ tôi là người duy nhất làm việc trong cái mùi bụi mù mịt?

Tôi nên đặt mỳ tương đen ở đâu để ăn nhỉ?

Tôi đã gửi tệp tài liệu đi với sự nghi ngờ liên tục xuất hiện trong đầu. Quản lý Lee đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.

Nỗi lo lắng lớn nhất trong cuộc đời tôi là liệu tôi có thể đáp lại biểu tượng cảm xúc dễ thương mà cấp trên đã gửi bằng gói biểu tượng điên khùng* mà tôi đã mua hôm qua hay không. Khác với tôi, mối quan tâm của nhân viên công ty chúng tôi dường như chỉ là hiệu quả làm việc thôi. Muốn nghỉ việc quá. Nồi nào thì úp vung nấy. Muốn nghỉ việc quá.

*병맛티콘: ý là chỉ mấy cái biểu tượng mà giới trẻ hay dùng bây giờ á.

[Trợ lý Kim, Lát nữa ăn món gì vào bữa trưa?]

Là trợ lý Kang nhắn.

[Mì tương đen]

[Thịt heo chua ngọt?]

[Còn bao lâu nữa mới được trả lương?]

[Ngày 17]

[Cứ gọi hết đi rồi chia nhau ăn]

[Okei con dê]

Trợ lý Kang, người không rời mắt khỏi màn hình, đã giơ ra một cú đấm rụt rè. Tôi đã đấm vào nắm đấm của anh ấy. Ồ yeah. Thịt heo chua ngọt.

❖ ❖ ❖

Tôi ngồi đối diện với Trợ lý Kang và trộn mì tương đen một cách thận trọng. Chủ nhiệm Seo đi đến gần chúng tôi. Trong tay cô ấy là hộp cơm trưa. Trợ lý Kang đã lấy ghế bên cạnh mình ra.

"Hai người hôm nay ăn mì tương đen sao?"

"Chủ nhiệm Seo ngồi đây đi."

"Không, không, không sao. 'Hôm nay tôi đã quyết định ăn cùng người bạn ở phòng quản lý."

"Bạn à? Omega mà ngày nào cũng đi cùng nhau ấy ạ?"

Chủ nhiệm Seo đỏ mặt.Vò chiếc váy thẳng thớm khiến nó bị nhăn nhúm lại.

"Không, tôi cùng Omega đó không phải là mối quan hệ thế đâu......!"

Tôi chấm thịt heo chua ngọt vào sốt và hỏi.

"Có phải người ngày nào cũng đi cùng cô không. Hai người là bạn thời thơ ấu đúng không ạ? Người đó không ăn trưa cùng cô sao?"

Chủ nhiệm Seo mặt mày thoáng chốc nhăn lại.

"Đừng nói chuyện với cậu ấy. Omega gì mà hung dữ dữ vậy. Không chịu thua một lời nào......ngày nào cũng để quên thuốc ức chế......nếu tôi không chăm sóc cho cậu ta thì cậu ta sẽ không hài lòng và lúc nào cũng càu nhàu. Hôm nay cũng vậy. Tôi đã nói là sẽ ăn cơm với Jihye ở phòng quản lý, nhưng từ lúc đó cậu ta đã giận tôi cả ngày không nói chuyện tiếng nào. Từ nhỏ đã vậy rồi mà. Nếu cậu ấy giẫn dỗi mà tôi làm điều gì đó khiến cậu ấy vui thì cậu ấy sẽ thôi dỗi ngay........"

"Ừm...tôi đang nói về bữa trưa mà......."

Trợ lý Kang đã chạm tay vào bát nước sốt thịt heo chua ngọt. Tôi bắt lấy tay trợ lý Kang. Nụ cười quỷ quái của trợ lý Kang thật đáng ghét.

"Dù sao thì tôi cũng đi đây! Chúc các bạn ăn ngon miệng~"

"Chúc cô ăn ngon ạ!"

Trợ lý Kang bỏ tay ra khỏi bát nước sốt và trộn mì tương đen. Tôi đã bảo vệ thành công chủ nghĩa 'chấm ăn'* của mình. Trợ lý Kang, người đã ăn một miếng mì tương đen, đã hỏi với má phồng lên.

*Ở Hàn Quốc, khi ăn  thịt heo chua ngọt (tangsuyuk), người ta chia thành hai phe. Một phe là sẽ đổ cả nước sốt vào để ăn, phe còn lại sẽ chấm vào nước sốt. Thấy vậy thôi nhưng mà điều này gây ra nhiều tranh cãi đối với các tín đồ ăn uống lắm đó nha.


"Chủ nhiệm Seo có vẻ thích Omega ở phòng quản lý đó đúng không?"

"Ai nhìn vào cũng thấy cô ấy thích là bạn thời thơ ấu của mình đúng không? Cách cô ấy nói về cậu ta khác nhau đấy?"

"Ây, đã bảo không phải mà."

"Tôi đã nói là khác nhau mà?"

Trợ lý Kang vung đũa và dạy dỗ thế này thế kia. Alpha vốn dĩ thích Omega ngoan ngoãn, Omega càng đẹp thì càng có gai.......

Kết luận là người bạn Omega thời thơ ấu ấy thì xinh đẹp nhưng không dịu dàng, nhã nhặn nên sẽ không thành với chủ nhiệm Seo được. Nhưng theo tôi thấy thì ình như không phải nuhw vậy đâu......

Vừa nhai thịt heo chua ngọt vừa nghe trợ lý Kang nói chuyện mà không suy nghĩ gì nhiều, chủ nhiệm Lim mở cửa phòng họp và bước vào.

"Aigoo~ Mùi thơm quá! Haha! Tôi có thể ăn trưa ở đây không?"

"Ơ, chủ nhiệm Lim! Vào đi, vào đi ạ." "Ăn thử thịt heo chua ngọt đi."

"Ha ha ha! Các cậu biết tôi không từ chối đúng không? Won Yi à, lại đây nào!"

Có chủ nhiệm Lim thì không thể nào không có Ha Won Yi được. Ha Won Yi đang cầm cơm hộp họa tiết ca rô màu hồng. Rất hợp với khuôn mặt với hai gò má đỏ rực của Won Yi.

"Xin chào."

Nhân viên Ha nhìn tôi và nhăn mặt như người đang nhai cái gì đó. Thịt heo chua ngọt đột nhiên có vị như giấy.

Chủ nhiệm Lim ngồi cạnh trợ lý Kang. Nhân viên Ha do dự kéo ghế bên cạnh tôi ra. Khi nhân viên Ha ngồi vào chỗ, mùi dầu thơm bốc lên. Đó là một mùi hương mát mẻ không phù hợp với Ha Won Yi có tính cách nhẹ nhàng. Không biết chừng ngược lại lại hợp hơn một chút. Nó rất hợp với tính cách sôi nổi của Ha Won Yi.

"Mùi hương..."

Ha Won Yi giật mình và quay lại nhìn tôi. Cậu ta nhai và nuốt thịt heo chua ngọt một cách nhanh chóng.

"À, không. Có cửa hàng sữa tắm có mùi như thế. Trung tâm thương mại. Ở đó có mùi như thế......."

Ha Won Yi thể hiện một biểu cảm rằng tôi rất tinh tế và mỉm cười. Đầu mũi của Ha Won đỏ lên. Thật sự là người đẹp nhất mà tôi từng gặp. Người ta nói rằng Omega rất xinh đẹp nhưng bây giờ tôi hiểu lời đó có ý gì rồi.

"Đúng là tôi đã mua nó ở trung tâm thương mại. Tôi nghĩ là mình đã xịt nhiều quá rồi."

Chủ nhiệm Lim mở cơm hộp ra.

"Đúng vậy, Won Yi nói cậu ấy không giỏi giấu pheromone. Cho nên là mình mới cố tình xịt thêm nước hoa đó."

"À... vậy sao?"

"Vâng. Bình thường Alpha thích mùi hương của Won Yi. Vậy nên cậu ấy mới cố tình che giấu nhiều hơn. Tôi là Beta mà. Nên là mình không biết gì cả."

Ha Won mở hộp cơm trưa. Những cuộn trứng được gói gọn gàng tưởng chừng như lời dối trá. Ha Won Yi đã thực sự, thực sự rất dụng tâm.

"Mọi người thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi hương của tôi. Nhưng trợ lý Kim không như vậy. Thay vì pheromone, mùi nước hoa thì tốt hơn."

"Tôi là Be... ... . "

Bởi vì tôi là một Beta, tôi không cảm nhận được pheromone, Tôi muốn cảm nhận nó cũng không được mà.

"Anh có muốn ăn trứng cuộn không?"

Ha Won bật cười. Tôi gật đầu một cách ngơ ngác. Ha Won thì thào.

"Thực ra, tôi không giỏi trong việc điều tiết pheromone. Có thể hơi khó chịu nếu anh là một Alpha... ... .Khó chịu đúng không ạ. Cảm ơn anh vì đã giả vờ như không biết ".

"Không, thực ra, tôi... ... . "

"Chủ nhiệm Lim, cô đang đổ nước sốt chua ngọt vào à? Tôi không ăn như thế."

"Ha ha ha ha! Bây giờ đổ nó ra được không? "

Chủ nhiệm Lim tay nhanh như chớp đổ nước sốt lên trên món thịt heo chua ngọt. Ha Won Yi đưa một miếng trứng cuộn vào miệng tôi. Tôi cảm thấy rằng vẻ mặt của Ha Won Yi trông hơi đắc ý.

"Là Beta mà..."

"Chấm sốt vào ăn thì là beta, còn Omega thì sao, hahaha!"

Trứng cuộn có hơi ngọt. Ha Won Yi thật sự rất đẹp và thịt heo chua ngọt dần dần ướt đẫm nước sốt. Tôi khuấy mì tương đen bằng đũa. Mì nở tè lẹt rồi.

Tôi quay sang nhìn bên cạnh và thấy Ha Won Yi đang ngậm đũa và cười. Pheromone. Pheromone? Ha Won Yi tỏa ra mùi dầu thơm mát mẻ. Khuôn mặt đó đẹp nên nhìn thấy  khiến tôi cảm thấy càng oan ức hơn.

Có vẻ như tôi đã ghi điểm trong mắt Ha Won Yi rồi . Muốn nghỉ việc quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net