Chương 2: Đường về nhà (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn xong, tôi đã oẳn tù tì để cá cược dọn dẹp với trợ lý Kang. Tuy thua nhưng tôi nhanh chóng chấp nhận. Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi vị trí bất tiện này. Phải dọn bát , rồi đi thong thả đến phòng giải lao một mình chứ.

"Vậy thì Trợ lý Kim hãy đặt cái bát ra ngoài. Họ nói sẽ đến lấy bát ngay."

Trợ lý Kang vỗ vào vai tôi và nhanh chóng chạy trốn.

"Anh đúng là một thằng khốn."

Khi tôi lẩm bẩm, chủ nhiệm Lim đã cười. Chủ nhiệm Lim, người đã chuẩn bị hộp cơm hộp, khoác tay nhân viên Ha.

"Chúng tôi cũng sẽ đi xuống đây!"

Ha Won Yi lắc đầu.

"Tôi sẽ đi theo trợ lý Kim. Tôi muốn uống cà phê. Tôi có nên mua một ly cho Chủ nhiệm Lim không?"

"Vậy thì phải cảm ơn cậu chứ! Tôi định đánh răng nhưng lát nữa mới đánh răng cũng được. Vậy tôi đi xuống trước nha. Hai người từ khi nãy đã thân hơn với nhau rồi thì phải."

Chủ nhiệm Lim vẫy tay và rời khỏi phòng họp. Ra khỏi không gian có mùi mì tương đen chỉ còn lại túi nhựa và Ha Won Yi Một chiếc túi nhựa và Ha Won đã bị bỏ lại trong một không gian đầy mùi jjajangmyeon. Tôi đã muốn cái túi đựng bát jajangmyeon trở thành một cái cớ để tôi có thể rời đi . Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

"Anh không xuống sao?"

"À vâng vâng."

Tiếng túi ni lông sột soạt như tiếng máy khoan ở công trường.

Dù vậy tôi cũng không quá ghét tình huống này. Không, tôi đã chịu đựng được. Khi no bụng, thế giới trông thật đẹp đẽ làm sao. Có khi nào tôi sống chỉ để ăn trưa không?

Việc có thể chịu đựng được cuộc sống công ty là nhờ bữa trưa. Không, đó là sức mạnh của thẻ công ty. Cảm giác vui vẻ khi thanh toán bữa trưa bằng thẻ công ty làm tôi như đội mồ sống lại.

Vung vẫy chiếc túi ni lông chứa bát mì tương đen và đi xuống tầng 1. Ha Won Yi đi theo tôi như một cái bóng. Không khí mát mẻ và ánh sáng mặt trời ấm áp chào đón chúng tôi khi chúng tôi bước ra tiền sảnh lấp lánh bằng đá cẩm thạch.

" Cậu Ha Won Yi sẽ đi đến tiệm cà phê đúng không? Tôi sẽ đợi người giao hàng ở đây và đi lên."

Khi tôi gật đầu chào, Ha Won Yi vẫy vẫy tay.

"À, không. Hãy cùng chờ nhé."

Sao vậy? Không, quay lại đi.

Trong tâm trí tôi đang thấy vô số tôi đang gào thét. Gửi Ha Won Yi đến quán cà phê đi! Phải tránh không khí ngượng ngùng! Nhưng miệng tôi được huấn luyện bằng các kỹ năng xã hội, đã phản kháng lại.

"À, vậy cậu có muốn đợi cùng tôi không?"

"Vâng."

"Vậy thì chúng ta hãy đợi nhé."

"Vâng."

"......."

"......."

Biết ngay mà. Chúng tôi cứng đờ như một bức tranh tan vào cảnh vật.Ha Won Yi mở miệng nói chuyện.

"Anh bỏ bát xuống đi, không nặng sao?"

Nó không nặng bằng cục ghèn trên mắt tôi đâu.

"À, không sao......"

Thà là bỏ xuống còn hơn.

Tôi nghĩ rằng thời gian dường như đã dừng lại như thế. Sau khi ăn trưa, các nhân viên văn phòng trở về nơi làm việc như đàn cá bơi theo dòng nước, chỉ có chúng tôi đứng yên ở đó.

Điện thoại, lấy điện thoại ra xem nào.

Tất cả những người bạn thường hay cằn nhằn lúc uống rượu của tôi đều im lặng. Không có một tin nhắn nào. Mình bị cô lập à? Không biết có phải vì bị cô lập nên bây giờ đang đứng để đưa bát mì tương đen ra ngoài không? Có khi nào Trợ lý Kang muốn bắt nạt tôi không?

Không, tôi phải đổ lỗi cho sự ngu dốt của tôi khi chơi oẳn tù tì thôi.

Sau một thời gian im lặng, cuối cùng Ha Won Yi đã mở miệng.

"Tôi muốn nói lời xin lỗi."

"Hả?"

"Những gì tôi nói trong nhà vệ sinh...Ý tôi là pheromone."

"À, nhưng cái đó không sao. Vì cậu hiểu lầm rồi."

"Ngay cả bây giờ tôi cũng không nghĩ mình sai. Những lời nói đó không phải là nói sai đâu. Nhưng tôi đã hối hận vì đã nói như vậy với trợ lý Kim. Xin lỗi anh."

Vậy cậu có muốn xin lỗi hay không đây.

"À, không sao đâu. Đừng bận tâm. Bởi vì...".

"Không, đó là lỗi của tôi. Xin lỗi anh. Thật ra tôi cảm thấy lương tâm mình cắn rứt đó. Tôi bẩm sinh rất khó kiểm soát pheromone của mình . Vì vậy, chắc anh sẽ cảm thấy ngạc nhiên bởi vì tôi tỏa ra pheromone nhiều hơn những người khác."

"Chắc cậu mệt mỏi lắm."

Tôi không quan tâm lắm đâu.

"Vì vậy, tôi trở nên nhạy cảm hơn. Tôi hơi bị ám ảnh với việc điều chỉnh pheromone. Xin lỗi anh."

Đôi mi của Ha Won, người đang cười ngượng ngùng, ánh lên màu đỏ dưới ánh nắng. đó là một khuôn mặt đẹp. Dù tôi đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, nó vẫn đẹp đến mức như mới lần đầu nhìn thấy. Ngay cả đôi mắt tròn cũng trông thật đặc biệt. Tôi lẩm bẩm, bị mê hoặc bởi khuôn mặt của cậu ta.

"Không sao đâu."

"Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy anh không hề như vậy khi nãy. Bởi vì trông anh như có vẻ điều chỉnh pheromone rất tốt. Tại sao pheromone của anh lại như vậy vào buổi sáng......."

Ha Won Yi dường như đang tự suy nghĩ điều gì đó và đỏ mặt. Nghĩ lại thì trưởng phòng Lee đã nói rằng đó là pheromone phát dục. Tôi không biết cụ thể đó là gì, nhưng tôi có cảm giác rằng nó hơi biến thái.

Tôi không có ý định thân thiết với Ha Won Yi nhưng tôi phải giải quyết hiểu lầm. Không biết chừng cậu ta vẫn nghĩ tôi là Alpha.

" Ngay từ đầu, đó không phải là pheromone của tôi, tôi......."

"Đó có phải là xe máy của tiệm mỳ tương đen không?"

Ngón tay của Ha Won Yi hướng về phía trước. Khi tôi ngẩng đầu lên, một chiếc xe máy được trang trí rực rỡ như cờ thái cực đang đến đây. Nhìn thấy hộp nhà hàng Trung Quốc màu xanh phía sau thì chắc chắn là như vậy rồi.

"Đúng, nhưng tôi là Beta."

Ha Won Yi đi lên phía trước.

"Đến đây nhanh lên đi ạ!"

Ha Won Yi vẫy tay. Tôi đã quyết tâm và đi đến chỗ cái xe máy. Không được bỏ lỡ cơ hội lần này. Nhất định phải nói thôi. Tôi là một Beta.

Nhân viên giao hàng đậu xe ở phía bãi cỏ và cởi mũ bảo hiểm ra. Cậu ta có một khuôn mặt rất đẹp trai, có lẽ cậu ta đã được chọn lúc phỏng vấn bởi khuôn mặt của mình.

"Bát."

Rõ ràng là chỉ chọn bằng khuôn mặt.

Khi tôi đưa túi ni lông ra, người giao hàng nhoẻn miệng cười một bên. Nhìn kỹ thì thấy lông mày cậu ta có xỏ khuyên.

Người giao hàng đặt túi ni long ra phía sau, ngó nhìn Ha Won Yi và cười. Đó là một nụ cười đầy ngả ngớn.

"Anh là Alpha à? Đằng đó là người yêu của Omega của anh?"

"Hả?"

Tôi ngạc nhiên vì những lời nói vô lý đó. Trong đầu tôi có hàng chục dấu chấm hỏi. Ha Won Yi ôm lấy cánh tay tôi đáp trả.

"Vậy anh là Omega? Ở đâu ra pheromone vậy?"

Người giao hàng nghiêng người về phía tôi. Tôi lùi lại phía sau. Nhân viên giao hàng vươn ngón tay ra đẩy ngực tôi. Những ngón tay của anh ta thanh mảnh, đẹp và mạnh mẽ. Chơi búng cờ chắc giỏi lắm.

"Sao anh lại làm thế?"

"Anh trông bình tĩnh đó nha? Hay là bây giờ anh đang chịu đựng? Nếu hôm nay tan làm xong......."

"Vào trong thôi."

Ha Won Yi quay người lại và rời đi. Tôi quay lại nhìn phía sau và người giao hàng nhìn về phía này và hét lên gì đó. Khi tôi quay lại nhìn, anh ta đội mũ bảo hiểm lên và đang quay đầu xe đi.

Ha Won Yi nhìn tôi, một cách chính diện và mạnh mẽ.

"Loại pheromones như vậy...Trợ lý Kim vậy mà đứng yên à? Đứng yên một chỗ cũng tuyệt vời nhưng mà......."

Hình như có gì đó mà tôi không biết về Alpha và Omega. Tôi không phân biệt được người giao hàng đó là Alpha hay Omega. Tôi không biết cậu ta định khiêu khích tôi hay dụ dỗ tôi. Có vẻ như cậu ấy đang dụ dỗ tôi thì phải.......

Tôi nhìn xuống Ha Won Yi. Khuôn mặt tròn trịa và lỗ tai bị nhuộm đỏ. Không biết chừng tôi họ đã định đánh nhau vì Ha Won Yi trông giống người yêu của tôi. Khả năng đó dường như cao hơn đó. Lúc nãy cậu ta cũng nhìn tôi rồi hỏi tôi có phải Alpha không.

Tôi không hiểu lắm. Làm thế nào để biết được tôi là Alpha, Beta hay Omega? Người thế nào thì trông giống Alpha hay Omega. Ai cũng trông giống con người hết mà?

" Cậu Won Yi, tôi trông giống Alpha sao?"

Ha Won Yi đang bước đi như thể tức giận đã quay đầu lại.

"Anh lại tự khoe khoang sao. Vơi tôi trông anh có khác gì một Beta đâu!"

Lời nói cậu ta thì đúng nhưng sao tôi lại cảm thấy có gì đó oan ức. Nghe như bị xúc phạm vậy. Giống như việc hỏi rằng Kim Joo Hyuk là người trông như thế nào? Rồi lại trả lởi rằng nhìn như Kim Joo Hyuk vậy. Rất giống Kim Joo Hyuk.......

"Nếu anh nói rằng bản thân mình đẹp trai và tràn đầy sức mạnh alpha thì sẽ không được Omega yêu thích đâu."

Tôi chưa từng nói như vậy nha. Ha Won Yi, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, cắn môi một cách tức giận và quay phắt đi.

"Nhưng tôi là Beta."

"Bây giờ anh còn muốn đùa sao? Thật là... Trợ lý Kim là một người kỳ lạ."

Ha-won, người đã phá lên cười, ngước nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được. Lông mày tôi chau lại. Vấn đề nằm ở đâu vậy? Tại sao... ... .

Ha Won Yi dùng ngón tay đẩy cằm tôi.

"Không sao đâu. Anh có muốn đi mua cà phê với tôi không? "

Không biết vì sao mà tôi lại gật đầu. Mái tóc xoăn nhẹ của Ha Won Yi đung đưa trong gió.

Đầu ngón tay của Ha Won Yi nhẹ lướt qua cằm tôi. Bước chân của Ha Won Yi trông thật nhẹ nhàng. Tôi đuổi theo hình dáng phía sau cậu ấy bằng mắt và đi theo cậu ta.

Tại sao nhất định phải đánh người ta bằng ngón tay chứ. Tính cách thật có chút.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net