Chương 2. Đường về nhà (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cà phê đầy những nhân viên văn phòng khát caffeine. Chắc chắn tất cả đang suy nghĩ xem sẽ chịu đựng được phần còn lại của ngày như thế nào.

Ha Won Yi nắm tay áo tôi và đi lên phía trước. Cơ thể nhỏ bé đã tránh được đám người tụ tập như bầy chim cánh cụt. Ha Won Yi có thể tránh được vì nhanh nhẹn nhưng tôi đã va chạm với từng người một như thể chào hỏi mọi người.

"Xin lỗi, à, xin lỗi. Cho tôi đi qua, cho tôi đi qua ạ, xin lỗi......."

Ngay khi đến quầy tính tiền, tôi đã trở thành máy xin lỗi. Tôi cũng định t xin lỗi nhân viên chỗ quầy tính tiền luôn rồi đó.

Hạ viện đã chọt vào hông tôi một cái.

"Anh muốn dùng gì? Tôi sẽ mua cho anh."

"Cho tôi một ly Americano."

Khi người ta nói với bạn rằng sẽ mua gì đó cho bạn thì bạn phải nói rằng mình sẽ dùng gì đó. Đó là quy tắc cuộc sống xã hội của tôi. Khi cho thì không từ chối, khi phải cho thì không bỏ ra. Chỉ cần tuân thủ điều này thì cuộc sống sẽ trở nên bình thường. Thay vào đó tôi đã gọi cái rẻ nhất. Tình nghĩa theo cách của tôi.

Ha Won Yi đã gọi ba ly Americano và để ý đến tôi. Cậu ta có định mua cho tôi không nhỉ? Có lẽ có một văn hóa ở Omega nói rằng họ sẽ mua cà phê, nhưng thực tế thì không. Ngay cả khi bạn xem phim truyền hình, cà phê vẫn là thứ tuyệt vời mà. Tôi không phải là một alpha, nhưng tôi cũng đâu phải là một omega.

Và tôi có chức vụ cao hơn cậu ta nửa. Lần này mình phải mua à? Hình như tôi phải mua rồi.

Trong khi tôi lục lọi ví tiền của mình, Ha Won Yi lên tiếng.

"Cho kem tươi lên cookie và cream frappuccino và thêm Java chip vào..."...."

Yêu cầu gọi món của Ha Won Yi mất khoảng 30 giây để kết thúc. Yêu cầu của cậu ta dài nên cũng có thể khiến người khác bực bội, nhưng nhân viên bán hàng đang cười tươi như hoa.

"Nhìn bạn gọi món ngọt, chắc bạn là Omega. Vì nụ cười của bạn đẹp quá chừng nên tôi sẽ giảm giá 1000 won. Bạn có muốn lấy số điện thoại của tôi luôn không?"

Ha Won Yi cau mày. Tôi thấy bàn tay cầm thẻ của cậu ta khựng lại. Tôi đẩy tay Ha Won Yi và đưa thẻ của tôi ra. Cũng đúng, tôi là trợ lý mà, đó là cách mà tôi đạt được vị trí này.

"Đóng gói đi ạ. Tôi sẽ thanh toán."

"À..."

Nhân viên bán hàng cứng mặt lại và nhìn Ha Won Yi.

"Bạn có người yêu rồi sao?"

Đột nhiên tôi có cảm giác cánh tay phải hạ xuống một cách nhanh chóng. Nhìn xuống dưới, Ha Won Yi ôm chặt cánh tay tôi và cười tươi. Nụ cười chói lóa.

"Tổng cộng 10.000 won ạ......."

Ha Won Yi kéo cánh tay tôi lại gần hơn một chút. Tôi định gỡ cánh tay của mình ra, nhưng tư thế của tôi rất mơ hồ. Nếu tôi di chuyển chệch một chút, tôi nghĩ rằng mình sẽ dùng cùi chỏ đập vào cằm Ha Won.

"Xin nhận đồ uống ở bên cạnh ạ.Số của hai vị là 121. Xin mời người tiếp theo gọi món."

Nhân viên bán hàng cảm thấy có vẻ hơi mệt mỏi. Khi tôi bước ra khỏi hàng, Ha Won Yi đã buông tay tôi ra. Sau đó tôi giấu tay ra sau.

"Xin lỗi anh."

"À, không sao."

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nhìn thấy cậu ấy có vẻ rất thích món đó nên tôi nghĩ mình đã làm đúng khi mua nó cho cậu ấy.

Một mặt, cậu ấy làm tôi nhớ đến em gái đang học đại học ở tỉnh Gyeonggi.Con bé là một tên cướp chỉ tấn công tôi khi nó yêu cầu tôi mua gì đó....... Nếu không cần tiền tiêu vặt thì sẽ không bao giờ liên lạc với tôi. Nuôi chi uổng vậy không biết.

"Thỉnh thoảng có những người như vậy. Anh ta nghĩ rằng anh thân thiện nhưng thật ra là đang coi thường Omega. Nếu mua đồ ngọt thì nhất định phải là Omega sao......và tôi ghét ai đó chỉ nhìn mặt tôi và nói những lời như thế."

Ha Won Yi phồng má và trề môi dưới ra. Nhìn giống con nít ghê. Trông cũng giống sinh viên đại học nửa. Nhìn xung quanh thì thấy có một số người nhìn trộm chúng tôi một chút. Tôi lại nhìn Ha Won một lần nữa. Đẹp.

"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xin số người khác ở quán cà phê đó. Ấn tượng đầu tiên của cậu Ha Won Yi rất tốt."

Có vẻ như cậu ấy không thích từ "xinh đẹp" nên tôi đã thay đổi một chút. Lấy đồ uống cùng với số điện thoại. Rõ ràng là luyện tập trong lòng khi nghe gọi món rồi. Ha Won Yi đã không trả lời câu hỏi đó. Quả nhiên nhân viên Ha có cá tính đấy.

Tôi nhìn cậu ta và mỉm cười, và Ha Won quay đầu đi như một cơn gió. Tôi nhìn thấy ngón tay của Hâ Won Yi đang nhúc nhích.

Lại im lặng một lần nữa rồi. Tôi bồn chồn và mở điện thoại ra. Quả nhiên không có bất kỳ liên lạc nào. Rõ ràng là tôi bị cô lập. Tôi truy cập Internet, ra và vào các trang web khoảng mười lần.

"Quý khách số 121!"

"Của chúng ta ra rồi."

Khuôn mặt đầy nụ cười và đi đến quầy tính tiền. Haewon chạy theo mình.

"Cảm ơn."

Tôi đến quầy với nụ cười trên môi. Ha Won đi theo tôi.

"Cảm ơn ạ."

Người nhân viên đội chiếc mũ nồi màu nâu đẩy khay về phía chúng tôi. Nó làm tôi nhớ đến một người có mái tóc dài để sang một bên. Hình như...

"Kiểu tóc của tôi giống Yoo Seol Hee.Trong phim đó ạ. "

Và bạn tôi là vai chính trong bộ phim truyền hình đó.Cười bể bụng. Có cảm giác như tôi đang tuyệt vọng che giấu bí mật lớn của ngành giải trí. Bạn của tôi đang đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình! Tên khốn đó hôm qua uống rượu và ngủ lại nhà tôi! Bạn của tôi là một người nổi tiếng!

Tôi nhớ đến mẹ tôi. Khi tôi học tiểu học, mẹ tôi khoe về giải thưởng cuộc thi toán của tôi khi đem nó đi làm. Bây giờ tôi có cảm giác y chang vậy. Đó không phải là điều tôi đã đạt được, nhưng nó khiến tôi tự hào.

Người nhân viền nhìn vào tờ biên lai trên khay và sau đó nhìn tôi liên tục. Trong khi chờ đợi, tôi lấy một cái ống hút.

"Xin lỗi khách hàng, nhưng tôi có thể xin số của anh... ... ? "

Người bán hàng thì thầm đến mức như không nghe thấy được gì.

"Số 121 là đúng rồi ạ. Frappuccino với ba ly Americano. Cảm ơn. Tạm biệt."

Tôi mỉm cười khi cầm ly cà phê. Ki Do thật đáng khen. Nếu cậu ta vẫn còn ở nhà thì tôi đã nghĩ sẽ nướng thịt ba chỉ cho cậu ta. Thằng nhóc này thành công rồi. Phong cách trong phim đó đang thịnh hành!

Khi rời khỏi quán cà phê, Ha Won Yi nắm lấy tay áo tôi.

"Anh cố tình làm vậy sao?"

Chỉ có một bên lông mày gọn gàng được nâng lên.

"Cái gì cơ?"

Ha Won Yi hé cái miệng nhỏ và cười một cách kỳ lạ.

"Được rồi."

"Đi nhanh đi. Sắp hết giờ ăn trưa rồi ạ."

Tôi đã đưa Ha Won Yi đến phòng thư ký tầng 1. Rút một ly Americano và đưa hết phần còn lại. Ha Won Yi lắc đầu và trả lại cho tôi. Chạm vào đầu ngón tay khá lạnh lẽo.

"Tôi đã gọi một ly cho trợ lý Kang. Cầm lên đi ạ."

Ha Won Yi ngậm ống hút Americano và lấy ly Frappuccino ra.

"Không phải Americano là của chủ nhiệm Lim sao?"

"Không, cái này là của chủ nhiệm Hannah."

"Ồ..."

Tôi đã hút một hơi Americano. Mát mẻ và đắng chát. Ha Won Yi nhìn tôi và nở nụ cười.

"Vào đi ạ."

Tôi gật đầu và đi vào thang máy. Không hiểu sao hôm nay tôi lại có cảm giác thân thiết với Ha Won hơn. Có gì đó kỳ lạ nhưng cũng là chuyện tốt.

Thang máy dừng lại ở tầng 2. Đáng lẽ tôi nên đi bộ lên đây. Tôi nghe thấy tiếng ầm ĩ. Khi cánh cửa thang máy mở ra, có một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

"Hẹn gặp lại lúc 3 giờ. Chuẩn bị PT rất tốt. Mọi người vào trong đi."

Tay cầm Americano lạnh cóng. Người đàn ông chạm mắt với tôi đã nheo đuôi mắt lại và cười nhẹ.

"Cậu đã ăn ngon miệng chứ?"

Là giám đốc Lee.

Tôi đã im lặng cho đến khi lên tầng 3. Khi nghe thấy tiếng chuông thang máy vang lên, tôi lao ra nhanh như chớp..

"Vào đi."

Tôi đang bước đi khoan thai về phía trước thì giám đốc Lee xuất hiện bên cạnh tôi.

"Hôm nay cậu sẽ làm gì sau khi tan làm?"

"Vâng?"

"Cậu có muốn ăn tối với tôi không?"

"À..."

Tôi dừng bước. Giám đốc Lee chặn trước mặt tôi.

"Cùng nhau uống rượu nửa."

"Tôi có hẹn trước rồi ạ."

"Tôi có thể hỏi cậu có hẹn với ai được không?"

Tôi phải suy nghĩ cái đó từ bây giờ. Lát nữa mình có hẹn với ai nhỉ. Seol Gi Do đã được nhắc đến rồi. Nếu là Ki Do thì đó là một lời biện minh bình thường.

Giám đốc Lee đã cười mà không biết lòng tôi đang nghĩ gì. Tôi hớp một ngụm Americano lớn. Lời mới của giám đốc Lee có khác gì yêu cầu hẹn hò đâu

Tôi không hiểu rõ lắm. Alpha không phải nên hẹn hò với Omega sao? Còn thông thường thì Beta sẽ kết bạn với Beta. Bố mẹ tôi đã làm như vậy, ông bà tôi đã làm như vậy, thậm chí cặp vợ chồng mới cưới sống ở nhà bên cạnh chúng tôi cũng là Beta.

Tôi không muốn bước chân vào thế giới phức tạp của Alpha và Omega. Với tư cách là Beta, tôi thích cuộc sống bình thường cùng với Beta. Giám đốc Lee vẫy tay với tôi khiến tôi cảm thấy mình giống như người gác cổng bên sông Nại Hà*.

*Cảm giác như sắp tẻo.

Tôi muốn sống một cuộc sống giản đơn. Hẹn hò với sếp nam không phải là thứ mà tôi có thể chịu đựng được. Hơn nữa, tôi thậm chí không có một chút ý định hẹn hò nào trong xã hội ảm đạm này. Trong thế giới bẩn thỉu này, nơi Alpha và Omega yêu nhau đến phát ngán.

"Tôi có hẹn trước với bạn cùng trường đại học nên chắc không được rồi."

"Chỉ có bây giờ là không được. Hay là sau này cũng như vậy? Mỗi lần tôi hỏi là cậu đều có hẹn phải không?"

Giám đốc Lee tinh ý nhếch khóe miệng lên. Giám đốc Lee có lúm đồng tiền. Tôi không thể rời mắt khỏi lúm đồng tiền của anh ta và đáp.

"Sau này tôi cũng không có ý định kết thân với giám đốc. Như tôi đã nói, tôi không có ý định hẹn hò."

Giám đốc Lee cẩn thận tiến lại gần một bước. Trên mặt tôi in bóng của giám đốc Lee. Tôi hơi sợ nên đã lùi lại phía sau. Giám đốc Lee thực sự là Alpha. Vừa cao vừa đẹp trai.

"Tôi không có ý hẹn hò đâu."

"Vậy tại sao anh cứ đến tìm tôi?"

"Chúng ta vừa tình cờ gặp nhau mà."

"Nhưng mà......."

"Cậu nói cậu sẽ không hẹn hò mà. Đừng hẹn hò với bất cứ ai. Tôi sẽ không làm phiền cậu Kim Joo Hyuk đâu, thật đó."

"Anh biết đó là một câu nói rất kỳ lạ đúng không?"

Tôi đã uống thêm một ngụm Americano. Khát nước quá.

"Tại sao cậu không cho tôi cơ hội làm bạn? "Nếu cậu không muốn hẹn hò thì hãy làm bạn đi."

"Cái đó cũng thật kỳ lạ......."

Tôi không thấy nóng nhưng dường như mồ hôi đang chảy dọc theo sống lưng của tôi. Giám đốc Lee cũng không có ý định sẽ tránh sang một bên. Tôi nhớ lại những bộ phim truyền hình mà mình đã xem cho đến bây giờ. Cảm giác như bây giờ tôi đang trở thành Omega vậy. Omega nhận được sự chú ý của Alpha. Những lúc như thế này các nhân vật chính đã phản ứng như thế nào nhỉ.......

Tôi không nhớ nữa. Thật ra ngoài bộ phim của Ki Do ra thì tôi không xem một phim truyền hình nào khác một cách đàng hoàng Khi tôi còn học đại học, bố mẹ tôi đã mê mẩn những bộ phim truyền hình trong một thời gian dài, nhưng khi đó tôi chỉ xem một chút.. Bố mẹ tôi nhìn chằm chằm vào TV và đôi khi còn hét lên.

Tôi và em gái nằm trên ghế sofa và xem bóng đá. Mà xem cái đó cũng chẳng có gì thú vậy nên cả hai đã vừa xem vừa chơi game hình phạt. Kim Joo Young đã thắng vì một pha phạm lỗi của một cầu thủ. Và thế là nó đã nhổ tóc của tôi......Nhưng mà dạo này sao không liên lạc với nó được nhỉ? Đã đến lúc hết tiền tiêu vặt rồi mà.......

Lát nữa chắc phải nhắn tin mới được. Mày vẫn khỏe không? Không phải mày có bạn trai rồi đấy chứ?

Tôi đã mở nắp ly Americano ra. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì dạo này Kim Joo Young cũng thật đáng ngờ. Sao nó lại không đòi tiền tiêu vặt nhỉ? Mẹ không thể nào cho nó đủ tiền tiêu vặt được.......

"Kim Joo Hyuk à, đây là vấn đề mà cậu phải suy nghĩ đến như vậy sao?"

"À, vâng...."

Đúng vậy đó, giám đốc Lee.

"Xin lỗi vì đã giữ cậu lại trong lúc bận rộn thế này. Hãy suy nghĩ thử xem. Tối nay ăn tối với tôi. Tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi rất ngon."

Giám đốc Lee vỗ nhẹ vào vai tôi và quay lại thang máy. Tôi đã uống hết phần còn lại của ly Americano. Nếu đi theo giám đốc Lee biết đâu chừng sẽ ăn được món gì đó khá đắt tiền. Chủ nghĩa tư bản trong tôi đã bị lung lay. Không, cuộc sống yên bình. Cuộc sống yên bình.

Tôi quay trở lại chỗ ngồi và ngồi phịch xuống ghế. Trước khi làm việc phải nhắn tin cho Kim Joo Young chứ.

[Không cần tiền tiêu vặt sao?]

Ngay khi tôi làm mới chạm vào máy tính để làm việc, điện thoại nhanh chóng thông báo có tin nhắn đến. Con bé này sẽ trả lời nhanh chóng khi nó không có học hạnh gì.

[Đưa đây]

[Mày suốt ngày bấm điện thoại nên mới trả lời tin nhắn nhanh vậy hả]

[Rồi sao, trả lời rồi mà còn..]

[Anh không cho mày đâu]

[Anh khum cho mày đâu bé ơi]*

[Sao dạo này không đòi tiền tiêu vặt vậy]

[Còn tiền lì xì]

[Anh cho mày tiền tiêu vặt nhé?]

[Okei]

*câu đó là em ổng nhái lại ổng á.

Tôi đã xác nhận được sự sống chết của nó nên được rồi. Phải gửi 100 ngàn won thôi chứ.

* Ước có anh trai như Joo Hyuk-ssi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net