Chương 2. Đường về nhà (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một vấn đề không thể dự đoán trước được đã xảy ra. Một việc khẩn cấp đến từ phòng tư vấn khách hàng giao việc khiếu nại. Có công ty yêu cầu hoàn trả tiền từ dịch vụ tư vấn giá cao. Nhân viên tư vấn đã cố gắng dỗ dành người phụ trách nhưng đã có một cuộc cãi vã xảy ra. Cuối cùng, hai người đã trò chuyện với nhau với danh xưng thằng khốn này, thằng khốn kia và phải liên lạc cho trụ sở chính.

Trưởng bộ phận Seo cũng vội vã xuống tầng 3 vì có lẽ là một khách hàng lớn. Tất cả các nhân viên đều thò đầu ra khỏi chỗ làm việc của mình do sự xuất hiện của trưởng phòng Seo. Quản lý Lee đã làm dịu những con meerkat* không muốn làm việc.

*Meerkat hay còn gọi là cầy vằn châu Phi ý là nói mấy nhân viên văn phòng hóng chuyện có cái tướng y như tụi này nè.

"Mọi người hãy làm cho xong công việc đang làm đi. Tôi sẽ giải quyết chuyện đó."

Trưởng bộ phận Seo nắm lấy cổ tay của quản lý Lee.

"Không sao chứ?"

Không ổn cũng phải ổn. Nhân viên nhận lương để giải quyết những chuyện như thế này mà

Quản lý Lee giật tay khỏi trưởng bộ phận Seo.

"Bây giờ đừng có giả vờ nửa."

Cái đó có vẻ hơi khó đấy. Nếu cấp trên phớt lờ nhân viên cấp dưới thì công việc sẽ không hoạt động trôi chảy được.

Thực ra tôi đã hiểu được tấm lòng của trưởng phòng Lee. Tôi nghĩ vấn đề của hai người là do mong muốn của trưởng phòng Seo. Dù co sắp đặt chiến lược như thế nào thì ngoại tình thì muôn đời là ngoại tình thôi.

Tóm lại, toàn bộ sự việc là như thế này. Hôm qua hai người đã gặp riêng nhau để hẹn hò. Trưởng phòng Lee đã rời khỏi chỗ ngồi một chút vì lý do gì đó. Trưởng bộ phận Seo, người đã không thể chờ đợi thời gian đó, đã có mối quan hệ không phù hợp với Omega, người đã gặp trên đường. không thể biện minh được Trưởng bộ phận Seo là một tên rác rưởi. Tôi không biết kì phát dục là gì nhưng dù sao thì ngoại tình là điều không thể tha thứ.

Và tôi cũng không mong muốn chuyện của hai người này được truyền hình trực tiếp trong công ty đâu. Tại sao tôi lại cần biết nội dung cuộc chiến tình cảm giữa hai người đó chứ.

Trợ lý Kang liếc nhìn về phía tôi và gửi tin nhắn.

[Quản lý Lee sẽ nổi giận trong mấy ngày nhỉ?]]

[Có vẻ sẽ ly hôn đó]

[Nhưng mà quản lý Lee rất yêu trưởng bộ phận Seo mà. Theo tôi thấy thì sau này sẽ tha thứ thôi]

Trong khi đó, trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee đã cãi nhau nói rằng tôi có việc phải đi làm bên ngoài và anh phải ở lại. Ít nhất cũng nên đi xuống cầu thang rồi hãy cãi nhau chứ. Giám đốc phải biết công ty hoạt động như thế này đây. Khoan đã, giám đốc Lee cũng đang tán tỉnh mình ở công ty đấy thôi?

Câu trả lời chỉ có thể là nghỉ việc. Hãy chịu đựng 3 năm thôi. Tôi sẽ chịu đựng sự bẩn thỉu này thêm 3 năm nữa.

Cuối cùng hai người đã vắng mặt cùng nhau. Nhờ vậy mà đã có vấn đề mới. Khi công việc bên ngoài của hai người kéo dài, tài liệu mà chúng tôi phải phê duyệt bắt đầu bị trì hoãn. Tất cả mọi người đều có mây đen trên mặt. Lo lắng quá đi. 2 tiếng nữa là tan làm rồi. Mọi việc có thể giải quyết được không? Có thể tan làm đúng giờ không?

Tôi bất an nên không thể tập trung vào công việc. Nếu bây giờ hai người không phải đang làm việc bên ngoài thì phải làm sao? Nếu hai người đang nói chuyện bằng cơ thể ở một nơi nào đó lạnh lẽo thì phải làm thế nào? Tôi có nên làm việc vào ban đêm như thế này không? Tại sao cuộc sống lại vô lý như vậy.

"Đừng nghĩ bạn phải nhận công việc này do năng lực của bạn."

"Là hiện thực đó..."

Hai người đó đã trở lại rồi! Nhìn thì thấy vẫn còn trong tình trạng chiến tranh lạnh, dường như giữa chừng hai người đó đã không hòa giải bằng cơ thể.

Tin nhắn trong công ty lấp lánh không ngừng nghỉ. Tất cả đều chờ đợi hai người đó như vậy. Trợ lý Kang cũng đã gửi tin nhắn cho tôi.

[Tan ca] [Tan ca, tan ca, tan ca, tan ca, tan ca, tan ca!]

[Làm ơn về sớm đi]

[Sao lại muộn vậy nhỉ. Nếu hai người bị thương ở chỗ khác thì phải gọi đội cảm ơn mới được]

Nhưng nếu đã về thì sẽ làm việc chính chứ không phải làm việc riêng chứ. Trưởng bộ phận Seo đã không đi lên tầng trên và nói chuyện với quản lý Lee. Quản lý Lee đã nói gì đó và đẩy trưởng bộ phận Seo ra và rời khỏi chỗ ngồi. Rõ ràng là đang nổi giận, nhưng trưởng bộ phận Seo đã đuổi theo sau quản lý Lee với vẻ mặt bối rối.

Nếu tôi có thể tan làm đúng giờ thì tất cả đều không liên quan tới tôi.

Nhưng quản lý Lee đã không quay trở lại sau một thời gian dài. Tài liệu phê duyệt vẫn còn được chất đống.

"Trợ lý ơi... làm sao đây?"

Chủ nhiệm Seo với vẻ mặt mệt mỏi vì chờ đợi đã cầm tập tài liệu và tiến về phía tôi. File tài liệu bằng sắt có chữ màu vàng 'Mong được thanh toán' khá dày. Tôi đã nhìn Trợ lý Kang. Trợ lý Kang lắc đầu. Trợ lý Kang cũng đã phải bó tay.

Tôi đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đã đến lúc tôi ra tay. Tôi gật đầu với chủ nhiệm Seo và không ngần ngại đi vào nhà vệ sinh. Quản lý Lee rõ ràng đang ở trong nhà vệ sinh. Trong trường hợp này, hầu hết các nhân viên Omega đều tự kiềm chế cơn giận trong nhà vệ sinh.

Dự đoán của tôi đã đúng. Khi tôi bước vào nhà vệ sinh tầng 3, tôi nghe thấy tiếng khóc. Nắm khóa cửa bị đóng chặt. Tất nhiên là tôi biết. Nếu bạn đời của tôi mà đi ngoại tình thì tôi cũng sẽ rất buồn. Nhưng đây là công ty. Đây là nơi làm việc, là nơi kiếm tiền và là nơi phải tan làm.

Phải bình tĩnh hít thở sâu mới được. Nhưng mà đây là nhà vệ sinh - một nơi không thích hợp để hít thở. Thế nên tôi đã quyết định hít vào một ngụm thật nhỏ. Tôi siết chặt tay mình và thả lỏng ra.

"Hức...hức...hức.........."

"Quản lý, anh có trong đó không?"

"Hức........"

Dự cảm có gì đó bất an. Tôi gõ cửa nhà vệ sinh mạnh hơn.

"Quản lý? Quản lý!"

Tôi tự hỏi không biết có phải mình nghe thấy tiếng thở hổn hển không, nhưng cửa của nhà vệ sinh đã mở ra. Tay của quản lý Lee thò ra từ khe cửa xanh xao.

"...Tôi không sao." "Về chỗ thôi."

"Anh không ổn đâu ạ."

Phải hít thở sâu. Không được. Đây là nhà vệ sinh mà. Vi khuẩn đại tràng. Bị nhiệm vi khuẩn đại trang bây giờ

"Trợ lý Kim..."

Quản lý Lee bước ra một cách khập khiễng. Mặt của quản lý Lee đỏ lên. Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra đối với cơ thể của anh ấy. Những suy nghĩ đặc biệt đã trôi qua trong đầu tôi. Người trẻ tuổi cũng bị nhồi máu cơ tim hả, không phải quản lý Lee sẽ chết đấy chứ? Có nên gọi 119 không?

Đầu gối của quản lý Lee khụyu xuống dựa nắm đấm vào tường nhà vệ sinh. Khi tôi đỡ anh ta lên, có gì đó rơi ra khỏi tay của quản lý Lee. Một thứ hình tròn lăn vòng vòng trên mặt đất.

Đó là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn vàng và không có hoa văn. Có lẽ là nhẫn cưới với trưởng bộ phận Seo.

Rắc rắc, có thứ gì đó trong lòng tôi đã bị vỡ vụn. Âm nhạc uể oải của miền nhiệt đới xuyên qua màng nhĩ. Tôi đã nắm lấy cổ áo của quản lý Lee lên. Và hét lớn.

"Đừng có mà yêu đương nửa, trời ơi!"

Trường phòng Lee nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.

"......."

"......."

Lý trí muộn màng bắt đầu cười nhạo tôi. Tôi đã nhanh chóng tính toán tiền trợ cấp nghỉ việc của mình. Ngày vào công ty, ngày phỏng vấn, ngày đầu tiên đảm nhận dự án đã xẹt xẹt qua trong đầu.

Quản lý Lee đã nắm lấy tay tôi. Anh ta quay đầu về phía cửa nhà vệ sinh như một con búp bê bị hư. Đôi mắt tôi tự nhiên nhìn theo quản lý Lee. Tất cả những con meerkat buổi chiều đã tụ tập ở đằng kia.

Trưởng bộ phận Seo cũng đứng trong đám đó.

"Trợ lý Kim Joo Hyuk. Ra đây nào "

Tôi muốn thiêu rụi công ty này.

❖ ❖ ❖

"Tôi muốn ăn tối cùng cậu, nhưng tôi không ngờ lại là một bữa tối như thế này."

Tôi khuấy canh dồi trường. Mùi bột vừng thơm ngon làm lỗ mũi tôi ngứa ngáy.

"Tôi xin lỗi."

"Đừng tự trách mình quá. "Nghe nói thì thấy Lee Hyun Jae cũng có vấn đề, và thái độ của Seo Hee-tae cũng sai."

Giám đốc Lee ho khan và uống nước. Dường như đang cố gắng nhịn cười.

"Điều đó không có nghĩa là cậu Kim Joo Hyuk đã làm đúng đâu."

"Tôi xin lỗi."

"Đây ạ! Cho tôi một chai soju đi ạ."

"Loại nào!"

Nhân viên nhà bếp đã hét lên. Giám đốc Lee nhìn tôi và hỏi 'Cậu có uống rượu không?' Tôi lắc đầu khi ăn một miếng canh dồi trường. Má lúm đồng tiền của giám đốc Lee càng ngày càng sâu.

"Loại nào cũng được ạ."

Tôi im lặng nhìn chai thủy tinh màu xanh lá cây ở trên bàn. Giảm đốc Lee đẩy bát đồ ăn đầy ụ cho tôi.

"Ăn nhiều vào nhé."

"Vâng."

Cho dồi trường nóng vào miệng. Nước súp đục và thơm ngon đã lấp đầy khoang miệng của tôi. Tôi đã nghĩ rằng người như giám đốc Lee chỉ sẽ biết cắt bít tết nhưng hóa ra ăn canh dồi trường rất ngon. Nhìn thấy việc anh ta vớt thịt ra ăn một cách khéo léo như thế thì đó không phải là kỹ năng ăn một hai ngày mà có được.

"Thật ra hôm nay tôi định mua đồ ăn ngon cho cậu. 'Đồ mắc tiền'. 'Như là gỏi sống chẳng hạn'

"Canh dồi trường cũng ngon mà ạ."

"Nếu trưởng phòng Seo và trưởng phòng Lee không cãi nhau ở văn phòng của thì chúng ta có thể tan làm sớm rồi."

Giám đốc Lee nhìn đồng hồ đeo tay. Đồng hồ lấp lánh màu bạc phát ra âm thanh rõ ràng. Mới đó đã 9 giờ rồi.

Khoảng 3 tiếng trước, sau khi tôi nắm cổ áo của quản lý Lee, một thảm trạng oan nghiệt đã xảy ra.

Vì quá ngạc nhiên nên tôi đã buông tay và quản lý Lee cứ thế ngã xuống. Trưởng bộ phận Seo tức giận đẩy tôi ra và bế quản lý Lee – lúc này như sợi rong biển - lên. Tôi bị mất thăng bằng và trượt chân. Giá mà trượt chân té ngã thì tốt biết mấy,nhưng không, chân tôi đã đá vào ống quyển của trưởng bộ phận Seo. Trưởng bộ phận Seo lảo đảo, nhân lúc đó trưởng phòng Lee đã tát vào má trưởng bộ phận Seo.

Việc đó đã xảy ra trong nháy mắt như thế.

Hình như tôi đã nghe thấy giọng nói của trợ lý Kang.

"Có ai chụp lại cái đó không?"

Hơn nữa, các giám đốc điều hành sau cuộc họp đã đổ xô đến. Nhân tiện đi xuống tầng 1 để hỏi về quá trình khiếu nại của khách hàng luôn. Khi nhìn thấy tầng 3 đầy chỗ trống, máu nóng của họ đều dồn lên đến tận đầu.

Tôi ngồi phịch xuống sàn nhà vệ sinh, quản lý Lee đang khóc, trưởng bộ phận Seo đang chết lặng. Các nhân viên tránh sang một bên như lo lắng rằng các giám đốc điều hành sẽ bỏ lỡ cảnh này.

"Đó là trưởng bộ phận Seo Hee Tae mà?"

"Mọi người đang làm gì vậy!" "Đang ngắm cảnh hả? Về chỗ ngồi đi!"

"Trợ lý Hwang đã ở đây à?"

Những con người đã ầm ĩ một thời gian dài trong giây lát trở nên im lặng như chuột chết. giám đốc Lee Si Hyun khoác tay bước ra từ giữa đám đông.

"Kim Joo Hyuk, Seo Hee Tae, Lee Hyun Jae lên văn phòng của tôi! "

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói tức giận của giám đốc Lee kể từ khi vào công ty. Tôi đã quyết tâm mô phỏng các tình huống đa dạng từ cắt giảm lương đến sa thải. Cứ phơi hết những vở kịch tình cảm bẩn thỉu của hai người đó rồi rời đi thôi.

Trong phòng giám đốc, trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee đã cãi nhau dữ dội. Giám đốc Lee chịu đứng sự ồn ào của hai người trong một thời gian dài và cuối cùng đã rời khỏi chỗ ngồi.

"Bây giờ mọi người ở công ty có tỉnh táo không đấy?"

Giám đốc Lee đã hét toáng lên.

"Hai người sẽ viết tờ tường tình và giao nó cho tôi vào ngày mai, và cậu Kim Joo Hyuk sẽ ở lại."

Trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee lại mất khoảng 15 phút để ra ngoài. Giám đốc Lee thở dài khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.

"Hai người họ có thường xuyên như vậy không?"

"Dạo này còn tệ hơn nữa."

"Đáng lẽ tôi phải biết ngay từ đầu, nhưng tôi xin lỗi. Họ là những người khó đụng vào....... Cả hai đều có thành tích rất tốt......."

"Giám đốc Lee, sự thật là......."

Tôi đã thẳng thắn kể về lịch sử tình yêu tuyệt vời của quản lý Lee và trưởng bộ phận Seo. Tôi đã định tiết lộ chi tiết về việc họ hẹn hò công khai như thế nào.

Hai người đó mà chết thì đội chúng tôi cũng không thể sống được, làm việc mà cứ biến mất, nói chuyện tình dục một cách công khai.......

Giám đốc Lee thỉnh thoảng cũng chêm vào 'Cậu vất vả rồi'.

Khi câu chuyện kéo dài,tôi dần để ý đến thời gian. Đã qua giờ tan làm rồi.......

Gíam đốc Lee vuốt mặt. Mạch máu hiện rõ trên mu bàn tay. Giám đốc Lee cười và hỏi.

"Chắc cậu đói bụng lắm rồi nhỉ."

Tôi gật đầu.

Và thế là chúng tôi đã đến quán canh dồi trường gần công ty.

Chúng tôi vừa cùng nhau cạn ly soju vừa nói thêm về những câu chuyện oan ức. Các nhân viên Omega của công ty chúng tôi liên tục không uống thuốc ức chế, các nhân viên Alpha cứ liên tục hành động kỳ lạ như thế nào.......

Giám đốc Lee là một người quản lý chân thành. Anh ấy đã lắng nghe những gì tôi nói một cách nghiêm túc và nói rằng sẽ cải thiện những điều đó trong tương lai. Việc này dễ dàng như vậy sao. Biết vậy nói chuyện với giám đốc Lee sớm hơn rồi.

Chớp mắt, tầm nhìn lóe lên.

Đột nhiên tôi ngẩng đầu lên và thấy trước mắt đen thui. Tôi đang ngồi ở đâu đó và tôi nhìn thấy con hẻm lấp lánh biển hiệu. Nãy giờ tôi đã ở cửa hàng với giám đốc......À, chúng tôi đã chuyển chỗ và đi đến quán rượu......Mình uống bao nhiêu rồi nhỉ?

Giám đốc Lee đưa đồ uống cho tôi. Tôi không thể nhận được vì trước mắt cứ mờ mờ. giám đốc Lee nắm tay tôi và đưa chai nước giải khát cho tôi.

"Tay của giám đốc to thật đấy."

"Đó là lời khen phải không?"

" Có phải tất cả các alpha đều lớn như vậy không? Cực..kỳ lớn như vậy hả?"

Giám đốc Lee đỏ mặt.

"Ý cậu là sao?"

"Nhìn này, Alpha cao, tay to, chân to, Omega đều nhỏ, trắng và dễ thương......."

Giám đốc Lee thở dài và vuốt tóc qua sau đầu.

"Hình cậu uống quá nhiều rồi. Cậu đứng dậy được không?"

"Tất nhiên rồi."

Tôi bật lên như một viên đạn và đứng dậy. Giám đốc Lee lùi lại phía sau. Tôi loạng choạng như một nàng tiên cá nhỏ và gục mặt vào ngực giám đốc Lee.

"Mùi thơm quá đi."

"Kim Joo Hyuk à, cậu không cố tình làm vậy chứ?"

"Anh dùng bột giặt gì dợ? Tôi phải mua cái mới rùi. Nhưng mà phải mua cái nào đang giảm giá chứ."

Tôi vỗ ngực giám đốc Lee. Cứng quá.

"Cốc cốc cốc, ai gọi đó? Mình là Alpha! Dù không tập thể dục cũng có cơ bắp nè! Beta thì không như vậy đúng không?"

"... ngày nào tôi cũng tập thể dục."

"Tui không có hỏi."

*Khúc này ẻm xỉn nên dễ thương ghê =))

Tôi đẩy giám đốc Lee ra và đi bộ về phía trước. Giám đốc Lee đi theo và nắm lấy tay tôi.

"Tôi đã gọi tài xế lái xe thay. Cùng đi chung đi."

Giám đốc Lee bị tôi kéo lê lết đến xe. Giám đốc Lee dường như đang chào ai đó và mở cửa phía sau.

"Tôi sẽ đưa cậu về nhà, cậu hãy dựa vào tôi và ngủ một chút."

"Tôi thích ghế phụ hơn."

Tôi mở cửa chỗ ghế phụ và ngã nhào vào. Giám đốc Lee đứng đơ ra một chút rồi ngồi vào ghế phía sau.

Bbang bbang. Về nhà rồi. Tôi nghe thấy tiếng Giám đốc Lee cười.

"Cậu vốn dĩ dễ thương vậy sao?"

"Làm ơn đừng nói những lời như vậy mà."

"Cậu không muốn nghe à? Theo tôi thấy thì cậu dễ thương mà "

Tôi quay đầu nhìn Giám đốc Lee và nói.

"Anh có biết đứa em ấy gọi tôi là gì không?"

"Gọi là gì?"

"Qủa bí ngô bị tai nạn giao thông..."*

*Mình cũng không hiểu lắm câu này có ý gì. Nhưng mà theo mình biết được thì nó có thể có những ý nghĩa như sau. Khi so sánh một người với quả bí ngô, ý muốn nó rằng người đó có ngoại hình xấu xí. Hoặc là một người có tính cách lạnh lùng, luôn từ chối người khác một cách thẳng thừng. Vì ở trên anh giám đốc khen Joo Hyuk- ssi dễ thương nên có lẽ ý này muốn nói đến ngoại hình nhiều hơn. Ý là trái bí ngô xấu xí mà còn bị tai nạn giao thông nên còn xấu xí hơn. Theo mình hiểu là thế, nếu bạn nào hiểu rõ về câu này hơn thì hãy nói cho mình biết nha. Nhân tiện. Joo Hyuk – ssi jjinja dễ thương nha~

Giám đốc Lee cười khúc khích. Anh ta cúi gập người và cười nhưng chiếc xe cần phải xuất phát rồi. Giám đốc Lee chỉ tay vào ghế lái xe. Tài xế lái xe thay đã nói gì đó. Giám đốc Lee cũng đã trả lời như thế nào đó. Tôi không nghe rõ.

Nhân tiện phải nói thẳng ra mới được.

" Giám đốc, nhưng tôi không có ý định hẹn hò."

"Sao vậy? Cậu không nghĩ là tôi đủ tốt sao?"

"Đó không phải là tất cả."

"Vậy cậu còn cần gì nữa?"

"Hawaii."

Ý thức của tôi đã bị chó gặm.

"Là Hawaii."

(Hết chương 2)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net