Chương 3. Mở mắt ra đã là nhà người ta (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖ ❖ ❖

Tôi đã gặp trưởng bộ phận Seo trước phòng giám đốc. Trưởng bộ phận Seo dừng lại và nhìn tôi với vẻ mặt ngạo mạn. Giọng nói trầm thấp u ám.

"Cậu và Hyun Jae có quan hệ gì?"

"Quản lý Lee sao?"

"Đúng vậy, hai người có quan hệ gì với nhau?"

"Cấp trên và cấp dưới."

"Sao hôm qua lại ở cùng nhau nhỉ?"

Trưởng phòng Seo đến gần như đe dọa. Mũi cao và cương trực dường như muốn đâm vào tôi.

"Ơ...... Vì quản lý Lee không phê duyệt tài liệu?"

Trưởng bộ phận Seo dừng lại như thể không nói nên lời.

"Trưởng bộ phận Seo."

"Sao?"

"Đừng làm vậy ở công ty......."

Tôi cúi người xuống như một con rùa và đi qua bên cạnh. Haa, tôi nghe thấy tiếng nói và trưởng phòng Seo đã đi xa. Qủy yêu gì đâu.Cái gì cũng ghen tuông được sao. Nếu quý trọng người ta như vậy thì đừng có mà bắt cá hai tay.

Cốc cốc , tôi gõ cửa phòng giám đốc nhưng không có tiếng động gì.

Khi nãy trưởng bộ phận Seo mới đi ra, rõ ràng là có ai đó trong phòng giám đốc mà.......tôi gõ cửa vài lần nữa. Tôi dán tai lên cửa nghe trộm nhưng vẫn không nghe được gì. Tôi đợi thêm một chút nữa và nghe thấy tiếng nói.

"Vào đi."

Ngay khi mở cửa ra, gió thổi vào mặt. Cay mắt quá. Tôi đi vào bên trong như một thành viên điều hành căn cứ ở Nam Cực. Tôi nhìn giám đốc vội vàng đóng cửa sổ.

"Anh nóng sao ạ?"

"Không, tôi vừa cãi nhau với trưởng bộ phận Seo một chút......."

"Bên ngoài gió thổi mạnh quá."

"À, ở đây tầng có hơi cao...Cậu Joo Hyuk là Beta đúng không? 'Chắc là không sao đâu.'*

*Ý là ổng mới cãi lộn với trưởng bộ phận Seo, nên là phát pheromone ra á, nên ổng mới mở cửa sổ cho bay bớt, mà thấy Joo Hyuk-ssi lạnh nên ổng đóng cửa sổ lại :>

Giám đốc khóa chặt cửa sổ lại. Không khí trong văn phòng rất thoải mái. Và lạnh nửa. Tôi đặt bản tưởng trình lên bàn của giám đốc và chà xát tay vì lạnh.

"Đây là tờ tường trình."

"Cậu đã kiểm điểm lại chưa?"

"Vâng."

"Dù có tức giận thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không được đánh sếp đâu."

"Tôi không có..."

Trưởng phòng Lee nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi sẽ chú ý."

"Ngồi xuống đi."

Tôi kéo ghế đến và ngồi gọn gàng như một nhân viên cấp dưới ngoan ngoãn.

"Hãy đến gần đây. Đưa đầu lại đây nào."

Tôi đã thò đầu ra như lời giám đốc Lee nói. Giám đốc Lee cười và chỉnh lại tóc mái của tôi.

"Gió thổi bay hết rồi. Vậy thì lát nữa chúng ta sẽ xem tờ tường trình nhé ."

Giám đốc Lee chắp tay lại và nhìn tôi. Nụ cười lan rộng trên khuôn mặt.

"Tôi phải nhận tiền ở trọ của cậu mới đúng nhỉ."

"À, vậy tôi phải gửi cho anh bao nhiêu thì được ạ?"

Lông mày của giám đốc Lee rủ xuống.

"Không phải..."

"Hôm qua thật sự cảm ơn các anh. Nếu nói là tiền ở ké thì khoảng bao nhiêu......."

" Cậu Joo Hyuk à, Kim Joo Hyuk bình tĩnh lại nào. Tôi không đòi tiền của cậu đâu."

Giám đốc Lee xua tay và kéo ghế ngồi xuống.

"Tôi không thể tùy tiện đùa giỡn trước mặt cậu Joo Hyuk được rồi. Cậu có nhớ hôm qua đã nói với tôi cái gì không? 'Cậu vừa ngồi trên xe vừa hát bài hát muốn đi Hawaii."

"À...... vâng."

Đúng vậy.Cái tên bợm nhậu đã nói như thế. Cổ họng tôi khô rát. Tôi nới lỏng chiếc cà vạt giấu bên trong áo vest một chút.

"Tôi không thể đưa cậu Hawaii đi ngay được, nhưng......."

Tôi cũng không mong đợi đâu ạ. Tôi không muốn đi với cấp trên. Vì không có cấp trên nên mới muốn đi.

"Tôi nghĩ là mình có thể mua đồ ăn Hawaii cho cậu. Cậu có thể đi cùng tôi không?"

"Không phải là anh đòi tiền trọ."

"Cứ coi như là trả tiền trọ cho tôi bằng cách hãy ăn cơm với tôi."

"Vậy thì tôi sẽ mua cho anh."

"Được rồi, là tôi rủ cậu đi mà."

Giám đốc Lee của anh ta lên tay tôi.

"Cho tôi một cơ hội để lấy điểm."

Tôi đã đẩy tay của giám đốc Lee ra. Giám đốc Lee đã khoanh tay lại một cách ngượng ngùng.

"Không hay lắm à?"

"Không, cảm ơn ạ."

"Vậy thứ bảy này cậu có thời gian không?"

Bây giờ cấp trên của tôi đang yêu cầu tôi làm việc vào cuối tuần nhưng đó không phỉa là công việc cuối tuần. Tôi là người xã hội mà.

"Được ạ."

"Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Cho tôi địa chỉ đi."

"Không, tôi......."

Lúm đồng tiền của giám đốc Lee đã thu hút sự chú ý của tôi. Đột nhiên, tôi nhớ đến cơ thể trần truồng của giám đốc Lee mà tôi đã nhìn thấy sáng nay. Hình ảnh anh mặc quần lót đen. Nội thất trong nhàhiện đại như ở trong các tạp chí nội thất. Ai biết được liệu giám đốc Lee có vào nhà của tôi hay không. Tôi không muốn cho anh ta xem đồ nội thất tồi tàn trong nhà. Thậm chí đường gờ* còn là màu cherry.

* Đường gờ/ đường chỉ: đó giờ mình cũng mới biết là nó có tên vậy luôn á.

"Tôi sẽ đến nhà của giám đốc ạ."

"Được rồi, hãy mang theo danh thiếp của tôi. 'Đừng quên nhắn tin địa chỉ nhé'

Giám đốc Lee đứng dậy và mở cửa sổ lại. Mặt của giám đốc Lee hơi đỏ lên.

"Bởi vì sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cậu đi mà."

*aaaaaaaaaaaaaaa

❖ ❖ ❖

"Bỏ cái hồn ở đâu rồi? Cậu không ăn trưa à? "

Trợ lý Kang kéo ghế của tôi lại. Cơ thể tôi bị đẩy ra sau.

"Tôi không có khẩu vị."

"Dù vậy cũng hãy ăn cái gì đó đi.Cậu là anh hùng của việc tan làm đúng giờ mà."

"Ah, làm ơn biến giùm."

"Chủ nhiệm Lim bảo chúng ta cùng đi đến quán ăn ngon ở trước công ty nè. Nó xuất hiện trên TV nửa đó."

"Vậy thì sẽ có rất nhiều người nhỉ?"

"Mở cách đây 3 tháng."

"Vậy thì đi thôi."

Khi tôi đứng, Trợ lý Kang đã mắng tôi. Sao cậu nói là không ăn mà. Nhà hàng ngon thì phải đi thôi. Nếu đó là quán ăn ngon đã được lên ti vi một thời gian dài thì không cần phải chờ đợi gì hết.

Khi tôi đi xuống tầng 1, chủ nhiệm Lim và Ha Won Yi đang đứng đợi. Ha Won Yi nhìn tôi và đỏ mặt. Tôi vẫy tay chào. Ha Won Yi ngoảnh mặt đi nhanh chóng.Trợ lý Kang đấm vào hông tôi một cái.

"Bầu không khí của hai người có hơi..?"

"Lại muốn nói gì đó nữa rồi."

"Không phải Trợ lý Kim thích nhân viên Ha sao?"

"Tôi sao?"

"Nếu nhìn thấy cậu Ha Won Yi thì mặt cậu sẽ giãn ra."

"Tôi làm thế khi nào?"

"Thật sự không thích à?"

"Cậu ấy giống đứa em của tôi thôi."

Trợ lý Kang chạy đến đền Ha một cách hấp tấp. Cậu ta khoác vai giả vờ thân thiết và nói.

"Trợ lý Kim nói là cậu Ha Won Yi dễ thương như em cậu ta vậy."

"Ah, trợ lý Kang, thiệt là.."

Phần đuôi tai của Ha Won thật sự rất đỏ. Ha Won Yi nhìn tôi như thể đang oan ức.

"Em à?"

"Đừng bận tâm. Trợ lý Kang đang đùa mà."

Tôi vỗ vào vai Ha Won Yi. Hạ viện đi theo sát tôi. Trợ lý Kang đang dẫn đầu cùng chủ nhiệm Lim. Cánh tay của Hạ viện lướt qua cánh tay tôi. Dường như cố tình lướt qua vậy. Ha Won Yi vừa sờ tai mình vừa quay lại nhìn.

"Tôi 26 tuổi ạ."

Ha Won Yi phồng má lên. Dùng ngón tay đâm đâm vào má mình. Hạ viện mở miệng nhỏ như thể ngạc nhiên lắm. Đôi môi cậu ấy có màu đỏ thẫm.

"Là em bé nhỉ"

"Không phải đâu mà."

Ha Won Yi đi lướt qua tôi.

Nhà hàng chúng tôi đến đã chật kín khách hàng dù đã ba tháng trôi qua kể từ khi chương trình phát sóng. Đã có rất nhiều nhân viên văn phòng không tiếc thời gian nghỉ trưa để đến đây.

"Chúng ta đi chỗ khác nhé?"

Trợ lý Kang thoáng quay lại nhìn chúng tôi. Sau khi loanh quanh ở phía sau hàng, chúng tôi lập tức quay đi chỗ khác. Chủ nhiệm Lim đã hỏi có muốn ăn canh dồi trường không. Tôi lắc đầu mạnh mẽ. Lượng phân bổ canh dồi trường tháng này đã được lấp đầy bới giám đốc Lee.

Cuối cùng chúng tôi đã đi vào nhà hàng Hàn Quốc*. Chủ nhà hàng đang xem phim truyền hình nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Chúng tôi ngồi xuống như một vị khách không mời. Chủ nhà hàng ném đĩa món ăn phụ lên bàn, hình như bánh cá xào hay bánh đậu nành gì đó.

*백반: kiểu nhà hàng phục vụ những bữa ăn bao gồm cơm, canh và vài món ăn. Giống như cơm phần bên mình vậy á.

Ha Won Yi rút khăn giấy và trải muỗng và đũa ra. Ba người còn lại làm ầm ĩ về việc ai sẽ rót nước. Đó là cuộc sống mà bạn phải cạnh tranh mọi thứ.

Mặc dù biết rằng nó qua loa nhưng tất cả các món ăn trên thực đơn đều có vẻ không được tốt. Có tất cả các món nhưng không có món gì mà tôi muốn ăn. Ngoại trừ chủ nhiệm Lim gọi canh tương đậu, tất cả những người còn lại đều gọi món bulgogi.

Sau khi gọi mónxong tất cả chúng tôi đều im lặng. Tôi đã nhìn điện thoại một chút trong sự xấu hổ. Tôi ngẩng đầu lên và chạm mắt vớiHa Won Yi. Cậu ta tránh ánh mắt của tôi. Màu tóc của Ha Won Yi thật nhạt.

Sau một thời gian im lặng, chủ nhiệm Lim đã mở miệng trước.

"À, nghĩ lại thì dạo này cậu Ha Won Yi có tâm sự gì không?"

Chủ nhiệm Lim vừa ăn chả cá vừa hỏi. Ha Won Yi giật mình và cầm cốc nước lên.

"À, cái đó..."

"Gì vậy, gì vậy. Hẹn hò?"

Trợ lý Kang nhìn tôi và cười một cách kỳ lạ. Gò má của Trợ lý Kang đã phồng lên. Tôi lắc đầu và hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Dạo này tôi..."

Ha Won Yi cắn môi.

"Tôi không biết có nên nói chuyện này không......."

Ha Won Yi để ý đến tôi. Tôi đặt đũa đang gấp chả cá xuống. Chủ nhà hàng cầm khay không gỉ và đi về phía chúng tôi. Canh kim chi tràn ngập trong bát đã được đặt ngay trước mặt chúng tôi.

"Hình như có kẻ bám đuôi."

"Cái gì?"

"Điên rồi!"

"Tụi mình đâu có gọi món này......."

Chủ nhà hàng ném một cái hóa đơn và đi vào bếp.

"Cái gì vậy... Này!"

Trợ lý Kang đứng dậy một cách bối rối và nhìn lại phía sau. Không có lời hồi đáp nào.

Vẻ mặt của Ha Won Yi không được tốt. Móng tay màu hồng của Ha Won Yi làm xước chiếc cốc. Đôi mắt ngước nhìn tôi sáng lên màu hổ phách dưới ánh nắng. Kẻ bám đuôi sao.

"Cậu không báo cảnh sát sao?"

Ha Won Yi lắc đầu.

"Họ nói rằng họ không thể bắt được vì không có gì gây thiệt hại trực tiếp. Dù sao thì cũng là việc Alpha rình rập Omega, nhưng họ bảo hãy tự quản lý pheromone của mình thật tốt đi......."

"Nói cái vẹo gì vậy?"

Chủ nhiệm Lim đặt đũa xuống mà chẳng khác nào ném đi. Một chiếc đũa văng ra khỏi bàn ăn. Tôi vừa lấy đũa mới ra vừa hỏi.

"Chủ nhiệm Lim, đũa đây ạ. Nếu vậy thì khi về nhà kẻ đó sẽ đuổi theo cậu à?"

"Phải nói là đuổi theo từ ga tàu điện ngầm....... Không biết từ khi nào, kẻ đó đội mũ trùm đầu và theo đuôi tôi. Vào ngày đổi ga tàu điện ngầm, tôi đã thấy hắn đứng ở công viên trước nhà......."

"Không phải hôm nay kẻ đó cũng làm thế chứ? Tôi nghĩ tốt hơn là cậu không nên về nhà."

Trợ lý Kang nói. Chủ nhiệm Lim ăn một miếng canh kim chi.

"Chủ nhiệm Hannah, không phải cô đã gọi canh tương đậu sao?"

"Ôi trời, đây là canh kim chi mà."

Trợ lý Kang ôm vai Ha Won Yi và nhìn tôi.

"Trợ lý Kim Joo Hyuk, hôm nay chắc cậu Ha Won Yi không về nhà được quá."

"Thì đó. Ôi mặn quá. Won Yi à, hôm nay đừng về nhà. 'Nguy hiểm lắm'

Ánh mắt của ba người tập trung vào tôi. Lẽ nào.

"Ôi, đừng làm vậy mà."

Ha Won Yi thay phiên nhìn chủ nhiệm Lim và trợ lý Kang và uống nước.

"Thật khó để bảo bố mẹ ra đón phải không?"

"Cả hai người đều bận rộn, và vì tôi là người lớn rồi......."

"Omega thật khó khăn vì điều này."

Trợ lý Kang thở dài. Anh ta khuấy canh kim chi như thể không hài lòng và bỏ muỗng xuống.

"Vậy hôm nay cậu sẽ làm gì?"

Ha Won Yi cầm muỗng lên.

"Để xem nào...... hoặc là tan làm muộn một chút......."

Trợ lý Kang nhìn tôi. Chủ nhiệm Lim dùng khuỷu tay thúc mạnh vào hông tôi. Trợ lý Kang nhìn tôi và định nói gì đó bằng miệng.

"Đi, về, à?"

"Là đưa về."

Chủ nhiệm Lim nói.

"Ờ hừm."

Ha Won Yi che miệng lại và ho. Trợ lý Kang thì thầm vào tai Ha Won Yi. Tôi nghe được hết mà, làm vậy chi.

"Won Yi à, nghe nói chủ tịch Seo đã phát hiện ra hết rồi mà?"

Ha Won Yi vội vàng định che miệng đại diện Kang. Trợ lý Kang nắm cổ tay Ha Won và cười khúc khích. Khuôn mặt của Ha Won Yi đỏ bừng lên.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Bảo mình đưa Ha Won về nhà à? Không có gì là không được nhưng tôi không muốn làm như vậy. Ha Won Yi mới quen tôi chưa được bao lâu. Và hôm qua vì không về nhà nên rõ ràng là không dọn dẹp được gì. Tôi giặt đồ chưa nhỉ?

Tuy nhiên, tôi lo lắng về việc đưa Ha Won Yi về như thế này. Ít nhất hôm nay tôi cũng có thể ở bên cạnh cậu ta. Sau này tôi không thể tiếp tục giúp đỡ được, nhưng ít nhất hôm nay tôi có thể cứu cậu tránh khỏi kẻ bám đuôi. Chỉ hôm nay thôi. Chỉ hôm nay thôi. Tôi cảm thấy mình như đang say rượu.

"Nếu vậy thì hôm nay Ha Won Yi có muốn đến nhà tôi không?"

Trợ lý Kang cười tươi như nghe được điều gì tốt lắm.

"Không, không sao."

"Đừng từ chối~ Trợ lý Kim quan tâm đến cậu đó, uống rượu cùng nhau và thân thiết với nhau thì tốt biết mấy."

"Đúng vậy. Đi một mình thì hơi kỳ mà."

Ha Won Yi có vẻ do dự một chút và nói.

"Tôi cảm thấy hơi phiền phức khi đột nhiên đến nhà anh. Thật sự không sao đâu. Nhưng mà..."

Ha Won Yi nhìn tôi và nói một cách cẩn thận.

"Nếu được thì hãy đưa tôi về nhà."

Tợ lý Kang huýt sáo. Phía sau trợ lý Kang, chủ nhà hàng lại mang theo cái gì đó. Không bình thường chút nào khi có cái gì đó chồng chất lên nhau như núi.

"Cứ ngủ ở nhà tôi rồi đi. 'Nếu hướng khác nhau thì đi về nhà cậu Won Yi còn mệt hơn.'

Ha Won Yi dường như đang định nói thêm gì đó nhưng đã gật đầu. Nụ cười treo trên miệng của Ha Won YI. Không phải là đã đưa ra quyết định đáng hối hận rồi đấy chứ.

Chủ nhà hàng đã đặt một lượng thịt nướng khổng lồ xuống bàn ăn của chúng tôi. Bàn ăn kêu lên lạch cạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net