Chương 3. Mở mắt ra đã là nhà người ta (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đã đi xuống tầng 1 đúng giờ tan làm. Phòng công vụ bận tối tăm mặt mày vị phải hoàn thành công việc trước thời hạn. Bịch bịch bịch - chủ nhiệm Lim cũng đang vắt chân lên cổ mà chạy. Tôi vẫy tay về phía chủ nhiệm Lim nhưng dường như cô ấy không nhìn thấy. Thay vào đó, những khuôn mặt nhô ra như chuột chũi nhìn tôi. Xấu hổ quá đi.

"Cho hỏi ai vậy ạ......?"

"À, tôi là Kim Joo Hyuk của đội quản lý khách hàng số 1. Tôi đến đây để tìm cậu Ha Won Yi......."

"À,cậu Ha Won Yi à."

Nhân viên thư ký nhìn tôi từ trên xuống dưới và ra hiệu. Thật thất lễ khi nhìn chằm chằm vào người khác như thế. Trong lòng tôi lầm bầm và đi theo người đó.

Ha Won Yi ngồi ở khá sâu phía bên trong. Có một mô hình chó con nhỏ được gắn trên tấm vách. Post-it màu hồng và màu vàng cũng được dán một cách dễ thương. Các nhân viên xung quanh đang liếc nhìn Ha Won Yi. Ha Won Yi đang cúi đầu xuống bàn như thể đang tập trung vào công việc lắm.

"Cậu Won Yi, có khách đến kìa."

"À, trợ lý Kim!"

Ha Won Yi ngẩng đầu lên. Trên bàn của Ha Won Yi có rất nhiều sô cô la và đồ ăn vặt. Ha Won Yi xấu hổ và dọn đồ ăn vặt sang một bên.

"Chưa gì đã tan làm rồi sao? Tôi cũng sẽ kết thúc nhanh thôi......."

"Tôi có nên đợi ở ngoài không?"

Ha Won Yi lắc đầu. Nhân viên đưa tôi đến vừa vỗ vai Ha Won Yi vừa nói.

"Cậu Won Yi , bây giờ cứ về đi. Còn lại ngày mai làm là được mà."

"Vâng, vậy trước tiên......."

"Trợ lý Kim Joo Hyuk......."

Khi nãy cậu ta nhìn lướt qua tôi và Ha Won Yi rồi khịt mũi. Người đó chạm nhẹ vào vai của Ha Won Yi.

"Beta?"

Ít nhất tôi cũng biết bên kia không phải là beta. Nhìn vào việc coi thường beta thì rõ ràng là Alpha.

Thỉnh thoảng có những Alpha như thế này. Những người theo chủ nghĩa ưu việt coi thường Beta và Omega. Tôi không biết logic của bên đó. Tuy nhiên, những người như vậy dường như có suy nghĩ rằng beta thường là thiếu sót và Omega phụ thuộc vào Alpha.

Đó là một suy nghĩ ngu ngốc. Omega chứ không phải Alpha cũng sống tốt mà không có gì đáng xấu hổ thẹn thùng. Beta cũng vậy. Cuộc sống của Beta giữa Alpha và Omega rất ổn định. Không bị lung lay bởi pheromone, sống một cuộc sống lý trí mà không bị kích động, và chỉ phải trả một ít phí bảo hiểm sức khỏe.

Beta là tiêu chuẩn.

"Bên đó chắc là Omega."

Người đó cố tình nói điều đáng ghét nhất của một Alpha. Đối phương cắn môi xem sự khiêu khích của mình có hiệu quả hay không. Tôi cố tình tiến lại gần người đó một bước. Người đó thấp hơn tôi. Tôi cảm thấy đối thủ của mình giật mình vì nao núng .

"Quản lý pheromone tốt đấy."

Tôi thấy Ha Won Yi đang vội vàng thu dọn đồ đạc. Đôi mắt của Ha Won Yi bị tóc mái che mất. Tôi vô tình vén tóc mái của Ha Won Yi lên. Ha Won nhìn lên, chạm mắt và cười với tôi. Làm tôi nhớ đến Gorilla nhà mình ghê.

"Tôi không biết vì tôi là Beta."

"Tôi sẽ đi đây ạ. Trợ lý Kim đi nhanh lên."

Ha Won Yi đẩy lưng tôi.Tôi bị cậu ta đẩy khỏi phòng công vụ. Tôi đã nhìn thấy Ha Won Yi hít một hơi thật sâu.

"Tôi có làm gì sai không?"

"À, sao lại làm thế. 'Chủ nhiệm đáng sợ quá'

"Không biết."

Ha Won Yi nắm lấy tay áo tôi và kéo tôi ra ngoài. Cậu ta bật cười khi băng qua sảnh.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nghĩ là người đó coi thường beta nên mới vậy đó."

"Làm tốt lắm ạ."

Phía sau cổ của Hạ viện dẫn đầu đỏ lên. Có lẽ vì da của Ha Won Yi trắng nên màu sắc hiện lên rõ ràng một cách nhanh chóng. Hạ viện vừa kéo tôi vừa hỏi.

"Chủ nhiệm, làm sao biết người đó là Omega vậy ạ?"

"Omega? Tôi cứ tưởng là Alpha nên mới vậy."

"Lúc nãy nhìn giống Alpha quá."

Ha Won quay lại nhìn tôi. Cậu ta nở một nụ cười trên môi.

"Trợ lý, chúng ta sẽ đi về nhà bằng tàu điện ngầm ạ?"

"Ừ, đi tuyến số 2 là được."

"Chắc nhiều người lắm. 'Chúng ta hãy ăn thật ngon rồi đi nhé'

Ha Won Yi khoác tay tôi. Chúng tôi dính chặt vào nhau và bước ra khỏi cửa quay. Đỉnh đầu của Hạ viện đang ở ngay trước mắt.

"Tôi vốn ghét Alpha."

"Cũng có thể như vậy mà."

"Nhưng mà lúc nãy tôi đã nghĩ nếu Trợ lý Kim là Alpha thì tốt biết mấy."

Ha Won dựa vai vào cánh tay tôi rồi kéo đi.

"Vậy thì ít nhất cũng bắt đầu dễ dàng."

Má của Hs Won Yi đỏ lên. Không biết là Ha Won Yi đối với mình....... tôi nghiêng đầu. Ha Won Yi nói rằng cậu ta đã phải lòng tôi trong lần gặp đầu tiên. Lẽ nào cậu ta vẫn còn thích tôi đấy chứ.

Ha Won Yi nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt màu nâu nhạt sáng long lanh.

Hôm nay tôi sẽ đưa Ha Won Yi về nhà.

Không phải là lựa chọn sai lầm chứ? Ha Won Yi bị một kẻ bám đuôi và tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi. Tôi thực sự chỉ muốn giúp đỡ thôi.

Tôi và Ha Won Yi đang đối mắt nhìn nhau thì nghe thấy tiếng còi xe vang inh ỏi. Chúng tôi quay đầu lại nhìn phía sau. Chiếc xe màu đen đậu bên đường. Đó là một chiếc xe sedan quen thuộc. Là xe của giám đốc Lee.

Không hề ngạc nhiên, giám đốc Lee mở cửa xe và bước ra. Hình ảnh anh ta bước ra rồi vuốt tóc giống như một bức ảnh họa báo. Bước đi chầm chậm với đôi chân dài.

"Giờ cậu tan làm à?"

"Giám đốc đi về ạ?"

"Tôi đang chờ đợi ai kia đó."

Giám đốc Lee nhìn tôi và cười tươi. Nếu có câu hỏi cho sự đẹp trai là gì thì giám đốc Lee là một nhân vật giống như câu trả lời. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Nếu tôi là Omega, trong huống này tôi có thể đã rung động. Alpha đẹp trai đang chờ tôi kia mà. Nhưng mình là beta. Cấp trên đang chờ tôi. Địa ngục à.

Giám đốc Lee nhìn xuốn tôi và mỉm cười..

"Chắc là có bạn cùng về rồi nhỉ?"

Ha Won Yi chặn giữa tôi và giám đốc Lee.

"Gì dậy?"

Ha Won Yi tự bịt miệng lại. Có lẽ vì là nhân viên hợp đồng nên cậu ta  dường như không biết giám đốc. Là người trả lương cho chúng ta đó thằng nhóc này.

"Cậu Won Yi à, vậy không được đâu."

Tôi cúi đầu xuống và thì thầm vào tai Ha Won Yi. Ha Won Yi nắm lấy bàn tay đang che miệng mình và hạ tay xuống.

"Giám đốc, đây là......."

"Tôi biết, Ha Won Yi. Omega của Tập đoàn thực phẩm Dong Woo.

Lời nói bất ngờ xuất hiện từ miệng của giám đốc Lee. Phía sau Ha Won Yi dường như có ánh hào quang. Đó là vầng hào quang của tiền bạc.Ha Won Yi đã đấm vào hông giám đốc Lee.

"Alpha bận rộn làm gì ở đây thế."

Giám đốc Lee đã dùng ngón tay đẩy mạnh vào giữa trán của Ha Won Yi.

"Nói chuyện kiểu ngứa đòn thế. Anh đã chờ em đó. Sao không nghe điện thoại?"

À, không phải mình mà là chờ Ha Won Yi . Khuôn mặt của tôi nóng bừng lên. Chắc đây là lý do tại sao Ki Do lại nhìn tôi và nói về bệnh ảo tưởng sức mạnh.

Ha Won Yi nhìn chằm chằm vào giám đốc Lee.

"Em đang bận, anh Si Hyun."

Hai người dường như đang đấu mắt một chút nhưng đồng thời tránh ánh mắt của nhau. Giám đốc Lee cười khẩy. Hàng chục bộ phim lãng mạn đã được trình chiếu trong đầu của tôi. Alpha đang chờ Omega thì liệu có phải là mối quan hệ đang hẹn hò không?

Giám đốc Lee nói rằng anh ấy thích tôi.

Anh ta định ngoại tình với Ha Won Yi à? Tôi không biết rõ quan niệm giới tính của Alpha lắm. Tuy nhiên, khi nghĩ đến tiền lệ của trưởng bộ phận Seo thì không phải là việc không thể.

Tôi không nghe nói Ha Won Yi có người yêu....... Hình như cậu ấy cũng ghét Alpha.

Có thể là một câu chuyện khác. Rạp chiếu phim trong đầu tôi bây giờ đã quay lại bộ phim tâm lý tội phạm với tốc độ nhanh gấp 10 lần. Hóa ra cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi là người có liên quan đến thực phẩm Dongwoo. Giám đốc Lee Si Hyun đang chiến đấu chống lại thế lực bóng tối đang nắm giữ vốn của công ty chúng tôi. Và trong số họ có Omega Ha Won Yi. Cuộc tranh giành quyền lực của giới tài chính.

Tôi bắt đầu nhìn Ha Won Yi bằng một con mắt khác. Nói sao nhỉ, nếu lúc trước là là đồng nghiệp thì bây giờ không còn nữa thấy thế nửa. Tôi cảm nhận được một vầng hào quang không thể tiếp cận được. Trông hơi giống cấp trên của mình vậy.

Nghĩ lại thì thấy kỳ lạ. Nhân viên hợp đồng đột ngột đến. Chủ nhiệm chuyển đi nhưng có một người mới vào. Người đó cũng là Omega. Trong đầu tôi có một mảnh ghép khổng lồ được ghép thành từng mảnh.

Ha Won Yi có thể là có ô dù. Không, chắc chắn là có ô dù rồi. Cũng có thể là gián điệp công nghiệp. Cái này đi xa quá rồi.

"Không cần phải làm thế này ở đây. Trước tiên cứ đi trước đã."

Ha Won Yi nhẹ nhàng đi đến xe của giám đốc Lee. Giám đốc Lee đã cùng đồng hành dù không hỏi ý định của tôi. Có ai nghe ý kiến của mình không vậy? Bây giờ tôi muốn về nhà. Để hai người lại là được.

Ha Won Yi tự nhiên mở cửa phía sau.

"Vào trước đi ạ."

"Kim Joo Hyuk thích ghế phụ. Ghế phụ đó."

Giám đốc Lee đã mở cửa chỗ ghế phụ. Tôi đã phát huy tối đa tính xã hội của mình và suy nghĩ.

"Tôi sẽ ngồi vào phụ."

Câu trả lời là quyền lực. Dù gì cũng nên làm theo lời cấp trên. Ha Won Yi trông có vẻ giận dỗi.

"Nhanh lên, vào chỗ ghế phụ nào. Cậu Kim Joo Hyuk thích ghế phụ đúng không?"

Giám đốc Lee nhấn mạnh vào hai chữ ghế phụ và thúc giục tôi. Khi tôi lên xe, tôi bị nghẹt thở bởi bầu không khí ảm đạm. Ha Won Yi khoanh tay và vắt chéo chân. Ai nhìn cũng thấy rằng cậu ta không hài lòng. Giám đốc Lee đã nhìn vào mắt Ha Won Yi bằng gương chiếu hậu.

"Đi đâu? Nhà?"

"......."

"Anh hỏi em đi đâu?" Ha Won Yi."

"Đến nhà tôi ạ. Hôm nay cậu Won Yi đã quyết định ngủ ở nhà tôi."

Giám đốc Lee quay lại nhìn tôi với đôi mắt thỏ con. Chiếc xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.

"Giám đốc phải nhìn về phía trước......."

"À, đúng rồi. Phía trước. Phải nhìn phía trước chứ. Lái xe an toàn, không thì sẽ bị phạt tiền mất. Hai người thân nhau à?"

"Vâng, chúng tôi đang hòa thuận với nhau ạ."

"Won Yi không gây chuyện gì chứ?"

"Ah, anh!"

Ha Won Yi đã nắm lấy ghế sau của lái xe.

"Tại sao hôm nay Ha Won Yi lại đến nhà cậu Kim Joo Hyuk nhỉ?"

Giám đốc Lee đã hỏi một câu hỏi nhưng không phải một câu hỏi. Ha Won Yi nói chuyện bằng một giọng nói lí nhí.

"Vì kẻ bám đuôi......."

"Nhưng tại sao lại đến nhà cậu Kim Joo Hyuk?"

Giám đốc lặp lại câu hỏi. Ha Won Yi nhìn vào gương chiếu hậu và bồn chồn. Tôi không thể cảm nhận được mối quan hệ thân thiết đến mức nào giữa hai người này.

"Anh sẽ tìm hiểu về vấn đề kẻ bám đuôi."

"Sao anh lại vậy chứ?"

"Vậy là em trai cậu ấy sẽ bị theo dõi. À, và cậu ấy cứ thế mà bỏ qua à? Dì gọi điện thoại đến. Dì nói là dì thấy bất an cho em kìa."

"Chỉ cần báo cảnh sát là được."

Ha Won Yi đã nói là báo cảnh sát cũng như không mà.Ha Won Yi đã cố chấp vô ích. Nhìn họ cãi nhau thì có vẻ khá thân thiết.

"Nhưng tại sao lại đến nhà cậu Kim Joo Hyuk. Cậu lại là Beta......hiểu rồi."

"Im lặng đi."

"Hôm nay hãy đến nhà anh. 'Đừng làm phiền cậu Kim Joo Hyuk'

"......."

Ha Won dựa lưng vào ghế sau. Tôi để ý rồi mở miệng ra.

"Làm sao hai người biết nhau?"

"À, Won Yi là em họ của tôi. Em họ."

Tôi nhìn Ha Won Yi và cậu ấy gật đầu. Ngừng chiếu phim trong đầu đi trời! Bình thường hơn mình nghĩ. Đó là mối quan hệ giữa người đồng môn, họ hàng và huyết thống. Thì ra tiền đã chảy trong máu của họ.

"Ngoài mẹ tôi ra, tất cả mọi người trong nhà tôi đều là Alpha. Kỳ lạ là chỉ có Alpha được sinh ra. Tôi là con một, Alpha. Các anh họ đều là Alpha. Nhưng mà..."

"Chỉ có tôi là Omega."

Ha Won Yi cất lên giọng nói không hài lòng.

"Nhờ vậy mà em ấy nhận được rất nhiều tình yêu và gia đình đã bảo bọc Won Yi rất nhiều. Chắc là vì vậy nên tính cách mới bị lệch lạc."

Giám đốc Lee nở nụ cười. Tôi nghĩ đã đến lúc phải cười cùng nhau nhưng không thể cười được. Cơ miệng tôi trở nên căng thẳng. Tôi muốn về nhà.

"Hai người chưa ăn cơm phải không? Nhân tiện, Joo Hyuk à, cậu có muốn đến nhà hàng vào cuối tuần với tôi không?

"Hai người đã hẹn gặp nhau vào cuối tuần sao?"

Ha Won Yi đột ngột thò đầu ra phía trước. Giám đốc Lee đã cảnh báo Ha Won Yi rằng như thế rất nguy hiểm. Khi có giám đốc Lee ở đây Ha Won Yi trông trẻ con hơn bình thường.

Tôi không biết phải nói gì. Tôi nợ giám đốc. Nhưng mà tôi đã quyết định sẽ ăn cơm. Không có logic gì hết. Tôi phải giải thích tình huống kỳ lạ này như thế nào đây?

"Vì tôi đã rủ đi ăn chung. Tôi và Kim Joo Hyuk đã quyết định làm bạn với nhau. Đúng không nào?"

"Tôi đã làm vậy sao?"

"Chúng ta đã uống rượu. Cậu nói sẽ làm bạn với tôi. Tôi cũng đã nói vậy mà. Cậu không nhớ à?"

"Tôi sao?"

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Giám đốc Lee đang cười. Không biết chừng anh ta đang nói dối. Có vẻ như tôi thực sự đã không nói như vậy. Không phải là trợ lý mà là trưởng phòng rủ làm bạn bè đóĐó là một cảnh giới vượt xa những gì tôi có thể có được khi uống rượu.

"Hai người cũng uống rượu à?"

Ha Won Yi hỏi. Sự quan tâm liên tục đổ dồn về phía tôi. Phải thay đổi chủ đề mới được. Câu chuyện nào có thể thu hút sự chú ý của cả hai.......

"Nhưng tôi nghĩ đó không phải là một vấn đề lớn đối với tư cách là kẻ bám đuôi."

Bằng cách nào đó, những lời nói bắt đầu phát ra với một giọng điệu như dạy đời. Cảm giác thất bại tràn lên cột sống của tôi. Thà nói chuyện bữa tối còn hơn. Nếu là bữa tối thì tôi nên nói đến thức ăn Hawaii đúng không? Tôi đang rất mong chờ. Tôi thật sự thích tôm. Tôm. Có lẽ kiếp trước tôi là một con cá voi.

"Không phải chúng ta nên giải quyết vấn đề đó trước sao?"

Chắc là nên nói với cảnh sát. Nhưng cảnh sát nói là không giúp được gì nhiều. Thật là một vấn đề lớn. Nếu vậy thì phải trực tiếp giải quyết vấn đề.

Quay lại ban đầu nửa rồi. Lạc đường rồi. Phải nói sao nhỉ. Ở đây không có ai giúp tôi hết. Phải chấm dứt câu chuyện này bằng cách nào đó.

"Tôi nên làm gì đây?"

Vui lòng tự do đưa ra ý kiến đi ạ. Thật là đáng tiếc. Cũng không phải là chương trình thời sự. Sao mình lại mở miệng ra nhỉ. Người ta nói Sảy chân, gượng lại còn vừa/Sảy miệng, biết nói làm sao bây giờ.Thiệt tình là không biết nói gì luôn. Tôi để ý ánh mắt của Ha Won Yi. Ha Won Yi đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ha Won Yi có hiểu lòng tôi không. Khi cố gắng định thay đổi chủ đề, tôi mới hiểu được trái tim của những người dẫn chươn trình.

"Không chừng là người quen đó."

Giám đốc Lee nói một cách điềm tĩnh.

"Anh!"

"Em không nhớ lúc đó à? Cũng có người thích em, nói rằng không có em thì cậu ta sẽ chết......."

"Ah, anh!"

Giám đốc Lee liếc nhìn tôi và cười.

"Có cả cậu Joohyuk ở đây nữa mà tôi nói chuyện vô ý quá. Có lẽ vì Won Yi của chúng xinh đẹp quá nên đã có những chuyện không vui xảy ra."

"Đó là một vấn đề lớn nhỉ."

"Có những kẻ đột ngột tấn công để đánh dấu người ta......có lẽ vì vậy mà em thích beta hơn Alpha .......Những người yêu cũ của em có lẽ đều là beta nhỉ?"

Biểu cảm suy ngẫm của Ha Won Yi phản chiếu qua gương chiếu hậu. Tôi cảm thấy mới mẻ. Tôi đã đoán được sở thích của Ha Won Yi. Tôi không phải là người hay tranh luận về sở thích của người khác. Tuy nhiên, đối tượng đó không phải là tôi.

Giám đốc Lee đã cười khẩy qua gương chiếu hậu.

"Anh im lặng được không?"

"Làm ơn."

Một nụ cười nhếch mép lộ ra. Nó làm tôi nhớ đến Kim Joo Young. Phải hỏi xem Kim Joo Young đã mua gì bằng tiền tiêu vặt chứ. Nếu không hỏi thì sẽ không nói. Nuôi đứa em cũng không có tác dụng gì hết.

"Gần đến nơi rồi. À, nhắc đến chuyện hẹn hò, Won Yi cũng biết chuyện này đúng không?"

Giám đốc Lee xoay tay lái để chuyển hướng. Nụ cười vẫn còn ở trên môi.

"Cậu Kim Joo Hyuk sẽ không hẹn hò."

Giám đốc Lee liếc nhìn tôi. Phía trước, phía trước, làm ơn nhìn về phía trước đi ạ.

"Tuyệt đối không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net