Chương 3. Mở mắt ra đã là nhà người ta (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chúc mấy bồ năm mới hạnh phúc, bình an nghen~

Trong khi giám đốc Lee đỗ xe, tôi và Ha Won Yi đã xuống xe trước. Nhà hàng mà giám đốc Lee nói dường như đang ở trong khách sạn. Tôi hơi chóng mặt khi dự đoán giá cả. Nếu tôi trả tiền thì nhất định phải trả góp.

Ha Won Yi sau khi nhìn thấy xe  đậu trơn tru đã gọi tôi.

"Trợ lý Kim."

"Hả?"

"Có thật là anh không hẹn hò không?"

"À, vâng."

"Tại sao?"

"Nói ra thì có hơi dài dòng......."

Động cơ quyết định tôi không hẹn hò quả nhiên là trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee. Tôi đã phân vân không biết có nên cho nhân viên khoa công vụ biết câu chuyện tình yêu đột phá diễn ra trong đội quản lý khách hàng hay không. Tin đồn có thể đã lan rộng ngay cả khi tôi không nói. Dù vậy việc tôi nói chuyện về ai đó cũng buồn cười. Ít nhất quản lý Lee cũng chân thành với trưởng bộ phận Seo. Cho dù điều đó có làm tôi thấy phiền phức đến mức nào thì việc nói ra sự chân thành của người khác một cách dễ dàng cũng không được.

"Tôi không có tâm trạng để yêu."

Ha Won Yi ngẩng đầu lên. Ánh đèn đường chiếu sáng khuôn mặt của cậu ta. Tôi đã trả lời một cách máy móc.

"Việc yêu đương là việc khiến con người phải hạnh phúc. Nhưng khi nhìn xung quanh, nói sao nhỉ, tôi thấy không như vậy. Không phải họ làm những chuyện như bám lấy nhau, đánh nhau...sao? Tình yêu của Alpha và Omega là định mệnh, nhưng đối với Beta thì nó chỉ là một mối tình thôi.Nếu không gặp nhau thì cơ thể sẽ bị đau hoặc ngất xỉu, những chuyện như thế thật khổ sở biết bao......."

Giám đốc Lee đi về phía chúng tôi. Ha Won Yi và giám đốc Lee trông không giống nhau lắm. Nhưng rồi họ cũng sẽ giống nhau. Một ngày nào đó hai người sẽ có một tình yêu định mệnh, mộc mạc và cảm động. Vì đó là Alpha và Omega.

Còn tôi là Beta.

"Nếu tình yêu phức tạp như vậy thì tôi không muốn. Tôi chỉ muốn sống một các bình thường thôi."

Giám đốc Lee vẫy tay với chúng tôi. Tôi bước đi. Ha Won Yi bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi. Hình như cậu ta có gì đó muốn nói. Tôi đã nói thêm một cách nhẹ nhàng.

"Và cũng không có nhiều người thích tôi."

Ha Won Yi cười rộ lên.

"Chắc chắn là không như thế đâu. Có tôi mà."

Ha Won Yi đi qua tôi và đi về trước. Tôi bước đi chậm lại. Bóng dáng của giám đốc Lee và Ha Won Yi rất hợp nhau một cách phi thực tế.

Chúng tôi đi thang máy của khách sạn lên đến sảnh chờ. Thật áp lực khi đứng giữa giám đốc Lee và Ha Won Yi.

Tôi cảm thấy bồn chồn vì câu chuyện tình yêu lúc nãy.

Tôi đã đại khái bỏ qua thiện cảm của Giám đốc Lee và Ha Won Yi dành cho tôi. Phải như vậy thôi, Alpha hẹn hò và kết hôn với Omega. Mình là Beta. Thành thật mà nói, điều này có nghĩa là tôi nghĩ rằng việc tán tỉnh của Giám đốc Lee là một trò đùa tồi tệ. Alpha không thể nào thích beta được.

Phản ứng của Ha Won Yi và các Omega khác đối với tôi cũng như vậy. Tất cả mọi người chỉ nhầm lẫn sự khách sáo mà tôi thể hiện. Sau này họ cũng sẽ tự tìm kiếm Alpha cho mình khi họ hiểu rõ thôi.

Nhưng có gì đó kỳ lạ. Mọi thứ bắt đầu trông thật lạ kỳ.

Việc giám đốc Lee kéo ghế ra tôi ra cũng kỳ lạ, và việc Ha Won Yi bám sát tôi và giới thiệu rượu vang cũng đáng ngờ. Thật kỳ lạ khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi khi nói chuyện. Cười một cách tình cảm như vậy cũng có gì đó đáng nghi. Câu chuyện hai người chia sẻ tôi không thể nghe được.

Đột nhiên tôi nhận ra. Tôi đang ngồi với những người thích tôi.

'Tôi thích cậu'

Lời thú nhận của giám đốc Lee đã xuất hiện. Đồng thời, khuôn mặt của Ha Won Yi đỏ mặt nhìn tôi xuất hiện trước mắt. Tôi dời mắt khỏi ly rượu vang sóng sánh.Các nhân vật chính trong suy nghĩ của tôi đang ở ngay trước mặt. Bốn mắt của họ chứa đựng hình ảnh của tôi một cách rõ ràng.

Tôi biết ánh mắt đó. Đó là ánh mắt mà tôi nhìn thấy hàng ngày ở công ty. Ánh mắt của Alpha và Omega đang yêu.

Mình là Beta.

Mình là beta mà?

"Cho tôi xin phép đi một chút."

Tôi uống nước thay vì rượu vang và đứng dậy. Giám đốc Lee đã nở nụ cười xinh đẹp. Ha Won Yi thì vẫy tay với tôi. Tôi nghe thấy cả hai thì thầm.

"Em không sửa được thói quen cũ à?"

"Nhưng mà cuối tuần anh có cuộc gặp mặt đúng không phải không?

Nghe thấy hết rồi.

Sao lại là nam Alpha, nam Omega? Nếu là Alpha nữ hoặc Omega nữ thì có thể đã suy nghĩ một chút. Những người yêu cũ của tôi đều là phụ nữ. Và họ đều là beta.

Không phải là không thích. Dù vậy cũng không phải là điều tốt.

Tôi đi vào nhà vệ sinh. Không có dính dơ gì nhưng mà tôi muốn rửa tay sạch sẽ. Tôi ấn vào bầu mắt bằng bàn tay lạnh lẽo. Hỗn loạn quá đi.

Không biết chừng tất cả đều là thật lòng. Như giám đốc Lee nói thích mình, hoặc Ha Won Yi với 'Có tôi mà'.

Tại sao Alpha lại nói thích tôi? Lẽ nào không phải đùa chứ? Bình thường Alpha cũng thích beta à?

Tại sao Omega lại nói thích tôi? Thật lòng à?

Tôi Mở điện thoại ra.Tay tôi ướt nên không chạm được. Tôi xé khăn giấy một cách thô bạo và lau tay.

Seol Ki Do, Seol Ki Do.......

Ki Do đã nhận điện thoại sau khi chuông kêu mấy lần.

- Ơ, anh!

"Này, Ki Do à, anh có điều muốn hỏi."

-Gì vậy? Em sắp bắt đầu quay rồi.

"Alpha và Omega có thích beta không?"

- Anh nói gì vậy, tự nhiên vậy?

"Vậy cậu là Alpha đúng không?"

-Đúng vậy.

"Không phải cậu biết rõ Alpha và Omega sao, cậu thích Beta à? Cậu có thể thích beta không?"

-Anh đang nói gì vậy.

Ki Do tặc lưỡi. Trong bụng tôi cảm thấy cồn cào. Nếu tôi ở trong nhà vệ sinh lâu quá thì hai người kia sẽ nghĩ gì về mình nhỉ?À, chắc là nghĩ vì tôi bị táo bón Không, không phải cái này.

-Anh nghĩ thử đi. Anh có nhớ người mà anh thích không? Trường Ngoại giao chính trị?

"Ai thích anh cơ?"

-Gì cơ? Anh này nghiêm trọng quá. Anh nghe cho kỹ đây. Em bận nên sẽ nói nhanh cho anh. Khi còn đi học đại học, có rất nhiều bạn bè thích anh, Alpha, Omega. Alpha hay Omega không phải là không thích beta. Đó là định kiến, định kiến. Bạn gái cũ của em cũng là Beta.

"......."

-Alpha không phải là không thể hẹn hò với Beta. Thật ra là vậy đó.

"Ơ......"

-Trước tiên tắt đi. Đạo diễn gọi em kìa. Để em gọi lại cho anh sau!

Tôi đã bỏ điện thoại vào túi. Tôi nhấn vào mí mắt mình. Hẹn hò? Hẹn hò. Hẹn hò.......

"Ư... hức......."

Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ ở phòng vệ sinh cuối cùng. Tôi thở dài một hơi. Lại bắt đầu rồi.

Tình yêu của Alpha và Omega mang tính thể chất. Có cảm giác nóng bỏng, say mê pheromone của nhau.Là một thế giới mà Beta không thể biết được. Vì vậy càng khó hơn.

Tôi đã đi đến phòng vệ sinh cuối cùng. Tôi nghe thấy giọng nói bị kìm nén. Không phải ngày một, ngày hai đâu. Có rất nhiều người như vậy rồi. Thế giới của Alpha và Omega như thế đấy. Rõ ràng là người này có người yêu Alpha giấu mặt. Không biết còn ẩn giấu lịch sử tình yêu chết người nào nữa không. Con người không cần phải sống phức tạp như vậy.

"Này, đằng đó không sao chứ?"

"Hức.."

'Tôi gọi 119 nha?'

"Hức... hức......."

"Có khi nào anh đang làm việc không lành mạnh ở nơi công cộng không vậy ạ?"

Chỉ có tiếng rên rỉ tiếp tục. Không biết là người đó có làm mấy cái hành vi như "tự thẩm" hay không nửa? Nổi hết da gà. Tôi lục lọi túi để tìm chất ức chế. Tôi xé khăn giấy ra, cuộn một viên thuốc lại và đặt xuống dưới khoang phòng vệ sinh.

"Đằng đó ơi, đây là chất ức chế. Trước tiên cứ uống cái này đi rồi tôi sẽ gọi nhân viên đến."

"Hức!"

Tôi nghe thấy một âm thanh phát ra. Đồng thời tôi cũng nghe thấy tiếng ai đó cười giòn rụm.

Đúng vậy, thỉnh thoảng cũng có chuyện như thế này. Alpha và Omega, những người đang trong giai đoạn hưng phấn, cũng có thời gian vui vẻ bên ngoài. Vấn đề là điều đó được chứng kiến ở công ty và cũng xảy ra ở nhà hàng như hôm nay. Tôi đã yên lặng và nín thở.

Nghĩ lại thì thấy rõ ràng. Tôi ghét Alpha và Omega. Đúng vậy, tôi không thích điều này. Tôi đã cố gắng gói gọn tấm lòng của mình một cách tốt đẹp. Nhưng không phải cái này. Không thích.Không thích cái này chút nào.

Tôi ghét xã hội bị Alpha và Omega chiếm đóng.

Beta phải sống theo các của một cách beta. Tôi siết chặt nắm đấm. Bây giờ tôi sẽ không để mình bị coi thường thêm nữa.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh và gọi nhân viên.

"Tôi nghĩ có một người lạ ở khoang cuối nhà vệ sinh, hãy kéo người đó ra. Anh không quản lý nhà vệ sinh à?"

Nhân viên trợn mắt và cúi đầu chạy đi. Tôi vẫn đứng khoanh tay. Nhiều nhân viên đổ xô đến và đi vào nhà vệ sinh.

Tôi đã đến quầy và yêu cầu gọi bảo vệ tòa nhà. Tôi đã cố tình diễn với một giọng nói gấp gáp.

"Có tiếng rên rỉ trong nhà vệ sinh. Hình như có ai đó đang bị hành hung."

Nhân viên ở quầy tính tiền bàng hoàng và giơ điện thoại lên. Tôi lặng lẽ nhắn tin gọi cảnh sát.

Sau đó tôi quay lại nhà vệ sinh. Một nhân viên đang gõ cửa nhà vệ sinh và hét lên.

"Này, đằng kia có sao không? Mở cửa ra?"

"Nếu anh không xuất hiện, tôi sẽ báo cáo đó!"

Tiếng nắp bồn cầu rơi xuống nghe rất ồn ào. Và thực sự có hai người đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông xinh đẹp và một người đàn ông có vẻ uy nghiêm. Cả hai đều là đàn ông nhưng tôi không biết làm thế nào để mà họ vào được cái phòng chật hẹp đó.

Các nhân viên bối rối và lùi lại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau và bảo vệ tòa nhà mặc đồng phục bước vào.

"Tôi đã nhận được báo cáo."

"Em đã nói là đừng làm mà......."

"Mọi người đang làm gì vậy?"

Hai người ra khỏi nhà vệ sinh bị bao vây bởi bảo vệ và nhân viên. Thú vị thật. Cứ thế này đi đến đồn cảnh sát cũng được. Bảo vệ đã trói tay người đàn ông cao lớn. Người đàn ông thấp bé lắc lư như thể bối rối và ngã xuống.

"Trước tiên hãy cùng nhau đến đồn cảnh sát!Mấy người trẻ tuổi này! Chậc!"

Ồ yeah, đến đồn cảnh sát rồi.

"Bỏ tay ra!"

"Ôi, ôi...."

"Cái gì thế này..."Ơ? Ơ, chạy trốn rồi! Gọi quản lý đến đây đi "

"Tôi là cảnh sát. Tôi đã nhận được báo cáo. Tôi nghe nói ở đây có người đang thực hiện hành vi quan hệ tình dục tại nơi công cộng."

Thật là hỗn loạn.Trong lòng tôi dàn nhạc salmunori* vang lên liên hồi. Các nhân viên lăn chân, trong lòng tôi rất mát mẻ. Ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.

*Samulnori: bộ nhạc cụ truyền thống của Hàn Quốc

"Cậu làm gì ở đây thế?"

Là giám đốc Lee. Tôi hé mắt và nhìn anh ta. Giám đốc Lee cũng là Alpha. Một ngày nào đó anh ta cũng có thể gây ra những rắc rối như vậy. Alpha không tin được. Omega cũng không thể tin được.

"Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra nên đang xem một chút."

"Cái đó..."

Giám đốc nhìn hai người bị kéo đi và nhanh chóng quay đầu lại.

"Lẽ nào là người mà cậu quen?

"Làm gì có chuyện đó. Làm gì có chuyện đó."

"May quá."

"Vừa đúng lúc món ăn được mang ra. Cậu có thích tôm không?"

"Tôi thích tôm."

"Tốt quá."

Giám đỗ Lee mỉm cười một cách tình cảm. Lúm đồng tiền quá là hợp với anh ta. Nó làm trái tim tôi xao động.

"Chờ một chút, tôi có thứ muốn vứt đi."

Tôi lục lọi túi và tìm thấy thuốc ức chế. Tôi nắm lấy tay nhân viên đang đi ngang qua và đưa thuốc ức chế cho anh ta.

"Đây là thuốc ức chế dành cho Omega, hãy xử lý nó bằng cách nào đó, anh muốn giữ hay vứt nó đi đều được."

"Hả?"

Nhân viên đó nhìn tôi. Tôi quay đầu nhìn giám đốc Lee. Anh ta nhìn lại tôi và mặt đỏ lên.

"Ơ, thuốc ức chế? Bây giờ à?"

"Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng không phải vậy."

Tôi vỗ vỗ vào tay nhân viên đó. Cậu ta nắm trong hai tay thuoocs ức chế giống như một báu vật.

"Chúc, chúc quý khách ăn ngon miêng......."

Khi trở lại chỗ ngồi, tôi nhìn thấy Ha Won Yi đang chống cằm. Biểu cảm trông phức tạp.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì to tát cả."

"Có chút chuyện trong nhà vệ sinh."

Trên bàn có một món tôm nhìn cũng thấy ngon. Tôm chiên ngon, bóng loáng màu đỏ. Mùi bơ và tỏi thơm. Tôi cũng cảm nhận được vị cay nồng của ớt.

Điều này thôi là đủ. Bạn không cần bất kỳ mùi hương nào khác. Thức ăn không gây động dục. Beta thì không cần pheromone!

"Cậu Joohyuk nói là thích món tôm đó "

Giám đốc Lee nói. Ha Won Yi thì nở nụ cười tươi.

"May quá."

Hai người trông rất hợp nhau. Không được nói điều này nhưng ai nhìn vào cũng có thể hiểu lầm họ là người yêu của nhau. Đó là chuẩn mực của Alpha đẹp trai và Omega xinh đẹp. Tất cả đều là sức mạnh của dòng máu.

Chỉ có beta được sinh ra trong gia đình beta. Đôi khi Alpha hoặc Omega cũng được sinh ra nhưng rất ít. Ngoài ra, việc thể hiện tính cách muộn màng thường xảy ra vấn đề.Có những người tưởng là Beta nhưng cuối cùng lại không phải. Việc giám đốc Lee Si Hyun và Ha Won Yi có thể trở thành Alpha và Omega tươi sáng như vậy là do gen di truyền.

Từ khi sinh ra họ đã khác với tôi rồi. Sau này chỉ cần sống khác đi là được.

Tôi uống rượu vang như uống cola.

Ánh mắt của hai người dính sát theo ly rượu vang rỗng của tôi. Đầu mũi tôi còn vương vấn mùi cồn.

"Một lần nữa, tôi không hẹn hò."

Ánh mắt của hai người hướng về phía tôi.

"Cho dù hai người có thích tôi, tôi cũng sẽ không hẹn hò."

Giám đốc Lee bật cười.

"Tôi không yêu cầu cậu hẹn hò đâu. Đừng lo lắng."

Ha Won Yi nhìn giám đốc Lee. Tôi cũng nhìn chằm chằm anh ta.

"Thật sao?"

"Tình yêu là từ hai phía mà. Nếu một bên không thích thì làm sao yêu đương được. Tôi không có ý định yêu đương."

Giám đốc Lee nhìn Ha Won Yi.

"Đúng không,Won Yi?"

Ha Won rót đầy ly rượu vang của tôi. Giám đốc Lee dường như dừng lại và dùng tay che miệng lại. Có vẻ như đang suy nghĩ. Sau đó Ha Won Yi nhẹ gật đầu.

"Nếu anh không thích hẹn hò thì không còn cách nào khác."

"Từ bây giờ xin đừng nói những lời như thích tôi. Áp lực lắm ạ."

Trưởng phòng Lee cười một cách cay đắng.

"Được rồi."

"Tôi nghĩ rằng không nên làm tổn hại đến mọi người, đặc biệt là trong chuyện tình yêu. Tuyệt đối không nên."

"Đúng vậy. Tôi cũng đã nghe tin đồn của đội quản lý khách hàng. À, nghe nói ngày nào anh Si Hyun cũng đến gặp trợ lý? Vào mỗi buổi sáng. Mỗi ngày."

Ha Won Yi nhìn giám đốc Lee và cười khẩy. Giám đốc Lee đã uống hết cốc nước một hơi. Có vẻ như cổ họng bị khô lắm.

"Bây giờ tôi sẽ tránh xa những chuyện liên quan đến tình yêu."

Tôi uống một hơi rượu vang. Vị đắng bao quanh đầu lưỡi tôi.

Tôi đang hồi tưởng lại quyết tâm bi tráng của mình, Ha Won Yi vừa cười vừa nói.

"Trợ lý, tôi nghe nói anh đã quyết định làm bạn với anh trai tôi."

"Bạn bè?"

"Vâng, bạn bè."

"Hình như không phải......."

Mắt của Ha Won Yi trở nên lấp lánh. Đuôi mắt gấp lại thành một nửa mặt trăng gọn gàng. Tôi còn có thể nhìn thấy bóng lông mi dài của cậu ta.

"Cậu không làm bạn với tôi sao?"

"Tôi nghĩ trở thành bạn thì được......."

Không được trở nên yếu thế. Không được yếu đuối. Khóe miệng của Ha Won Yi bị kéo lên thành vòng tròn. Tôi nhìn giám đốc Lee. Môi của hai người có chút giống nhau. Má lúm đồng tiền của giám đốc Lee thì đã biến mất từ lâu.

"Thật tuyệt khi được uống rượu với bạn bè, phải không? Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng ăn tối với nhau."

Tôi gật đầu vì bị mê hoặc bởi nụ cười của Ha Won Yi. Ha Won Yi vỗ tay và gọi nhân viên phục vụ.

"Cho tôi hai ly Blue Sky."

*Tâm sự mỏng:

Đây là lần đầu tiên tui edit một bộ truyện á mấy bồ. Xuất phát từ niềm yêu thích truyện và ngôn ngữ mà tui đã quyết định dịch bộ truyện này. Do vậy nên, đó là quá trình mà tui học hỏi cũng như là cùng mọi người đu truyện luôn á. Lúc đầu tui đăng khoảng 7-8 chương rồi nhưng mà không có ai vào đọc hết, bây giờ có mọi người vào đọc, ít thôi nhưng mà khiến tôi có động lực lắm á. Tui chia sẻ không phải để mọi người thấy tội nghiệp tui đâu, mà là mong có thể kết nối được đến mọi người, chia sẻ năng lượng tích cực(?) cho mọi người nửa.

Năm cũ đã qua, một năm mới lại đến. Dù cho là đau buồn, dù cho là hạnh phúc. Chúc mọi người tương lai rực rỡ, dương quang xán lạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net