Chương 4. Quán bia tràn ngập tình yêu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi người đi ăn thôi."

Sau một khoảng lặng, quản lý đã mở lời . Quản lý chỉ nhìn vào màn hình máy tính thôi. Chúng tôi hơi lúng túng một chút rồi ồ ạt đi ra khỏi văn phòng. Tôi thì lại quan tâm đến chỗ trống của nhân viên mới và đôi mắt đỏ hoe của quản lý.

Mọi người im lặng cho đến khi đổ ra sảnh. Phải đến cửa chính thì đội quản lý khách hàng mới bị phân tán. Tôi và trợ lý Kang phải ra khỏi tòa nhà thì mới dám mở miệng.

"Phở?"

"Phở."

Thời tiết thật sự rất đẹp. Trong thời tiết đẹp như thế này quản lý Lee lại chỉ ở một mình. Thật sự là chỉ một mình.

Trợ lý Kang.

"Sao."

"Chúng ta cùng ăn với quản lý Lee nhé?"

"Hãy để anh ấy một mình đi. Chắc là tâm trạng bây giờ đang phức tạp lắm."

Tôi gật đầu.

Tôi và trợ lý Kang đang di chuyển thì một chiếc xe limousine chỉ được nhìn thấy trong phim đã đến gần và chặn đường của chúng tôi. Mọi người đi qua như dòng nước tránh khỏi hòn đá. Tôi cũng  co mình lại đi qua một góc để tránh khỏi chiếc xe. Ở phía bên kia, vị khách lúc nãy và trưởng bộ phận Seo Hee Tae đang tranh cãi và tiến lại gần đây.

Đừng lại gần đây. Đừng dính líu tới tôi.......

Khác với suy nghĩ trong lòng tôi, bước chân của họ dừng lại. Nói thật thì tôi tò mò lắm. Hai người đó có gì mà khẩn thiết dữ vậy. Trợ lý Kang cũng liếc nhìn trưởng bộ phận Seo. Hai người bọn tôi giả vờ như không có nhìn sang bên kia và chạm mắt nhau. Trợ lý Kang đã ho khan một tiếng.

"Không khát sao?"

"Chúng ta ghé qua máy bán hàng tự động nhé?"

"Tôi muốn uống một tách cà phê."

Chúng tôi đã lùi lại. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đi đến máy bán hàng tự động trước cửa chính. Làm như vậy không được đâu. Thật sự không được tò mò đâu mà.

Nhưng mà tôi cứ bận tâm hoài, làm sao đây. Tôi và trợ lý Kang đã rút một lon nước uống từ máy bán hàng tự động. Và đứng yên như thế. Biết đâu nghe được bọn họ nói gì thì sao .

*Uả anh =))))

Hoàn toàn không nghe thấy. Có thể thấy sự tức giận của vị khách đó qua cách bà ấy khua tay múa chân, nhưng tiếng nói thì lại nhỏ. Ngực tôi đau nhói. Đó là lương tâm của tôi. Dù sao thì cũng đâu nghe được gì nên cũng không nên tò mò. Trợ lý Kang nhận lấy lon nước.

"Quản lý Lee thật là khổ nhỉ."

"Thì đó. Vấn đề lớn nhất là do trưởng bộ phận Seo ngoại tình."

Trợ lý Kang lắc nhẹ lon.

"Lúc nãy cậu có nghe không? Đánh dấu không hoàn hảo"
"Họ đã nói vậy sao?"

"Ừ......thấy lạnh sống lưng ghê. Hèn chi trưởng phòng vẫn còn uống thuốc ức chế."
"Vấn đề đó lớn lắm sao?"
"Nếu xem là chuyện lớn thì là chuyện lớn. Vì nó có nghĩa là hoàn toàn không liên kết với nhau."
"Không phải như thế thì ly hôn dễ dàng hơn sao?"

Trợ lý Kang bật cười. Đó là một nụ cười trông có vẻ hơi cô đơn. Dường như đó cũng là biểu cảm của Omega. Không, tôi cũng không biết nữa. Trợ lý Kang liếc nhìn xuống tay trái. Nhẫn đôi màu bạc lấp lánh.

"Trái tim con người có giống với lý trí của họ không?"

"Hả?"

"Đó là điều tôi thích, vậy thôi." "Cả khi nó không đủ đầy, tôi vẫn thích người đó và muốn được người đó đánh dấu."

Ngón tay tôi vẽ theo phần hình tròn của nắp lon nước. Những giọt nước lạnh buốt dính vào tay tôi.

"Đúng vậy! Tốt lắm! Thích lắm! Thích muốn điên lên luôn."

Lời nói của quản lý Lee hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi.

"Đánh dấu sao? Tốt chứ. Mọi người không cần lo lắng về việc đối phương sẽ ngoại tình. Nhưng rồi những người không quan tâm đến việc đánh dấu lại bắt đầu quan tâm đến điều đó."

Trợ lý Kang ném cái lon rỗng vào thùng rác. Trưởng bộ phận Seo và vị khách đó vẫn đang cãi nhau.

"Alpha và Omega cũng là con người mà. Chỉ là sống theo ý mình thôi."

Lời nói của Trợ lý Kang lăn vào lòng tôi như cái lon rỗng. Tự nhiên ồn ảo hẳn lên. Trợ lý Kang nở nụ cười.

"Bây giờ chúng ta đi ăn phở nào."

❖ ❖ ❖

Có một vị khách bất ngờ đã đến nhà hàng phở trước. Đó là hai vệ sĩ lúc nãy. Khi chúng tôi bước vào, chủ nhà hàng nhìn xung quanh nói rằng không có chỗ ngồi.

"Hai vị có muốn chia sẻ bàn không?."

Chủ nhà hàng tiến lại gần bàn ăn mà các vệ sĩ đang ngồi và mở rộng chỗ ngồi bằng cách ghép hai cái bàn dính chặt nhau.Chúng tôi bị lôi kéo bởi cử chỉ tay của chủ nhà hàng và ngồi sát vào nhau. Tự nhiên thấy bất tiện quá đi. Trợ lý Kang để ý thấy tôi như thế nên cậu ta lách lách người ngồi vào khoảng hẹp đó.

Trong số các vệ sĩ, thư ký Kim cúi đầu chào tôi. Tôi cũng gật đầu chào lại. Nhìn gần thì thấy anh ấy là một mỹ nam khá gọn gàng.

Bốn người tiếp tục ăn trong im lặng. Tôi cảm nhận được rằng phía bên kia đang liếc nhìn chúng tôi. Chúng tôi cũng len lén nhìn trộm bên kia. Thư ký Kim nói trước mà không ai hỏi.

"Chúng tôi đang thay ca......."

"À vâng."

Và rồi chúng tôi lại chìm vào im lắng. Các vệ sĩ ăn xong trước đã đứng dậy. Tôi nhìn trộm bọn họ đi đến quầy thanh toán. Thư ký Kim nhìn tôi và cười.

"Chắc là Beta nhỉ?"

Trợ lý Kang ngẩng đầu lên vì lời nói của tôi.

"Beta?"

"Nhân viên bảo vệ không được bị ảnh hưởng bởi pheromone."

"Chắc là vậy nhỉ?"

Trợ lý Kang vừa gắp củ cải muối vừa cười.

"Để ý hả?"

"Không, không, không phải vậy."

Tôi liên tục chú ý đến các vệ sĩ. Thư ký Kim vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi và thì thầm điều gì đó với nhân viên thanh toán. Họ cứ liên tục chạm mắt với tôi.

"Anh cứ nhìn đi đâu vậy?"

"Không có. 'Vì tôi nghĩ đến một người'

Có một người cần vệ sĩ. Là Ha Won Yi.

*Hời ơi, ước bên cạnh có người quan tâm mình như Joo Hyuk-sii

Tôi định thanh toán sau khi ăn xong thì nhân viên cửa hàng lại lắc tay. Họ nói rằng họ đã thanh toán xong. Trợ lý Kang cười và thúc vào hông tôi. Chỉ có tôi nghi ngờ và sờ mó thẻ của mình.

"Lúc nãy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Trợ lý Kim, không phải là anh ấy để ý anh đấy chứ?

Trợ lý Kang bật cười. Biểu cảm nhăn nhó rúm ró.

"Để ý tôi?"

"Để ý trợ lý Kim."

"Tôi không hẹn hò."

"Dù vậy thì sao."

"Tôi cũng không thích ai thích tôi."

Tôi ngẩng đầu lên và hỏi nhân viên.

"Không biết là những vị khách lúc nãy có để lại hóa đơn không?"


❖ ❖ ❖

Tôi rời khỏi nhà hàng và thấy một vệ sĩ đứng ở bên ngoài. Người đó rất cao nên rất nổi bật. Giống như đặc vụ xuất hiện trong một bộ phim nào đó. Anh ta cũng đang đeo kính mát. Biết đâu là mẹo hút thuốc lá để khói không lọt vào mắt thì sao.

Tôi đến gần anh ta. Nhìn gần thì mới biết là thư ký Kim.

"Xin lỗi."

"Xin chào."

Anh ta dập bỏ thuốc lá một cách không luyến tiếc và cười rạng rỡ. Sau đó cởi kính mát ra và bỏ vào túi. Đó là một động tác không rườm rà chút nào.

"Xin lỗi vì chuyện khi nãy."

"Nghe nói anh đã thanh toán bữa ăn của chúng tôi."

"Đó là một lời xin lỗi, cậu đừng quá bận tâm."

Đôi mắt của thư ký Kim sâu thẳm.

"Chúng tôi thanh toán bằng thẻ công ty nên thật sự không sao đâu."

"Thẻ công ty?"

"Vâng. Và vì anh để quên hóa đơn nên tôi đã hoàn tiền và thanh toán lại bằng thẻ công ty. 'Đây là 13 ngàn won'

Tôi dúi tiền vào tay thư ký Kim. Tôi vỗ vỗ tay anh ta và để tiền vào túi áo phía trước của anh ta. Sợ rằng anh ta sẽ trả lại tiền nên tôi lùi về sau khoảng năm bước.

"Hả?"

Anh ta nhướng hai bên chân mày lên.

"Làm việc chăm chỉ nhé."

Tôi chào và định quay lại nhưng lại nhìn thấy cổ của trợ lý Kang đỏ lên.Hai bên má cũng phồng lên như chứa đầy không khí . Trợ lý Kang thở hổn hển như tê giác.

"Khoan đã! Cho tôi biết tên của cậu đi."

Thư ký Kim quay lại nhìn tôi . Trợ lý Kang đã cười 'Há há' như chủ nhiệm Lim.

"Tôi sao?"

"Vì tôi quan tâm đến cậu. Tên cậu là gì? Sống ở đâu? Tôi muốn biết."

"Tôi sao?"

"Vâng, bên đó. Chẳng lẽ lại là định mệnh mà chúng ta lại gặp nhau như thế này? Ngay cả khi nó đã lỗi thời, tôi cũng nghĩ như thế. "

Định mệnh. Từ định mệnh lăn vào đầu lưỡi. Nếu là người tìm vận mệnh thì rõ ràng rồi. Chắc là Alpha hoặc Omega.

"Anh có phải là Alpha hay Omega không?"

"Tôi là Beta. Còn cậu thì sao? À, tên tôi là......."

"Tôi không có suy nghĩ đó đâu ạ."

Thư ký Kim đứng thẳng người lên. Biểu hiện thất vọng rõ ràng.

"Tôi không hẹn hò."

Tôi cúi đầu chào và nhanh chóng tránh đi. Tôi nghe thấy tiếng cười của Trợ lý Kang.

Tưởng chừng tôi đã có được một tấm danh thiếp để đưa cho Ha Won Yi. Không, không cần phải khiến người ta hiểu lầm vô ích.

Trợ lý Kang nắm vai tôi cười điên cuồng. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía này. Vì xấu hổ nên tôi đã đi bộ nhanh hơn.

"Trợ lý Kim đúng là không đùa được đâu."

"Cậu nói gì vậy?"

"Sao lại đá người ta một cách lạnh lùng như vậy?"

"Bởi vì tôi không có hứng thú."

Trợ lý Kang lau nước mắt. Cười đến chảy cả nước mắt luôn.

"Thật sự không quan tâm à? 'Đẹp trai thật đấy'

"Nhiều người đẹp trai hơn."

"Cậu xem gương nhiều quá đấy à. Không có nhiều người như vậy đâu. Body đẹp, cao, khuôn mặt cũng ấm áp."

"Dù vậy thì giám đốc Lee vẫn đẹp trai hơn."

Trợ lý Kang cười rạng rỡ.

"Giám đốc Lee?"

"Vâng."

"Tôi không biết là giám đốc Lee đẹp trai đâu đó nha?"

Trợ lý Kang đã cười ngặt nghẽo. Cạn lời thiệt mà. Việc giám đốc Lee đẹp trai đã lan truyền thành huyền thoại trong công ty. Cứ đến mùa xuân thì nhất định phải có khoảng ba nhân viên mới mê đắm giám đốc Lee. Dù không có fan club nhưng vẫn có fan hâm mộ. Ngoại hình của giám đốc Lee là như vậy. Lấp la lấp lánh. Nghĩ lại thì thấy giám đốc Lee đẹp trai hơn người đàn ông lúc nãy. Trán vuông của giám đốc Lee nhìn thanh tao hơn nhiều.

"Đẹp trai thiệt mà."

"Đẹp ở đâu?"

"Thì..."

Đôi mắt. Đôi mắt đen láy quá là đẹp trai. Khoảnh khắc nheo mắt khi cười cũng thật xinh. Lông mày đen gọn gàng, và sống mũi thanh thoát tạo ấn tượng lạnh lùng. Những đường kẻ trên môi vẽ những đường vòng cung như được vẽ ra cũng ngay ngắn. Ngay cả những chiếc răng được chăm sóc cẩn thận mà bạn nhìn thấy khi anh ấy cười cũng trắng. Và...

*Khen dữ vậy anh :3

"Nhân trung."

"Hả?"

"Nhân trung đẹp."

"Nhân trung đẹp thì làm sao mà đẹp trai được?"

"À, chỉ là vậy thôi."

Tai của tôi nóng lên. Tôi đang khen giám đốc Lee vì không có ai để khen cả. Sự thật là giám đốc Lee đẹp trai. Dù vậy cũng không nhất thiết phải nói ra. Ví dụ, người ta thường biết rằng loài chó có đuôi. Việc giám đốc Lee đẹp trai, tuy không phải là thông thường.......

*Uả rồi có cần lấy ví dụ vậy hông anh 

Suy nghĩ của tôi rối tung lên. Trước đây có một lời mà Ki Do nói. Khuôn mặt anh trông có vẻ yếu đuối. Tiền bối bên cạnh đã trả lời thế nào nhỉ.

'Nhìn thân hình của cậu ấy kìa'. Không có câu trả lời. Dù có diện mạo đó thì cả đời cũng không thể hẹn hò được.'

Lúc đó tôi có hơi oan ức. Tôi đã có bạn gái rồi. Chúng tôi đã gặp nhau khi chụp ảnh quảng bá cho trường đại học. Hai bức ảnh tôi và cô ấy chụp đã được treo trên trang chủ của trường và bây giờ đang được in và dán trong thư viện. Bây giờ là một ký ức xấu hổ nhưng lúc đó rất tốt. Cô ấy là một mỹ nhân có mái tóc thẳng đen và mắt tròn xoe.

Đột nhiên, tôi nghĩ rằng khuôn mặt tôi có thể thực sự yếu đuối một chút.

Trợ lý Kang khoác tay tôi.

"Vậy đó là sở thích của cậu à?"

"Cái gì?"

"Ý tôi là giám đốc Lee."

Tôi từ chối trả lời trợ lý Kang và đi trước. Seoul đâu có lạnh, mà còn khoác tay nhau. Trợ lý Kang liên tục cười ở phía sau.

"Cậu cũng không nói là không phải nhỉ!"

"Không phải đâu mà."

"Không phải cái gì?"

Tôi quay lại nhìn trợ lý Kang thì va chạm với người phía trước. Tôi ngạc nhiên và ngẩng đầu lên và giám đốc Lee.

"Á!"

"Tại sao cậu lại ngạc nhiên như vậy?"

"Tại sao anh lại ở đây?"

Giám đốc Lee cười và hất cằm. Trưởng bộ phận Seo vẫn đang đứng đó và cãi nhau. Lần này là nhân viên mới đã chạy ra ngoài lúc nãy. Tên giống nhau, có vẻ là họ hàng.

"Con ông cháu cha..."

"Hả?"

"À, không."

Có quá nhiều nhân vật khiến tôi nghi ngờ là họ có ô dù. Tôi nhìn lên giám đốc Lee với đôi mắt híp lại. Công ty giám đốc Lee đang hoạt động như thế nào thế?. Giám đốc Lee đã cười tươi mà không biết lòng tôi đang nghĩ gì.

"Hai người mới đi ăn cơm rồi về à?"

"Vâng. Bây giờ anh đi ăn cơm à?"

"Cuối cùng tôi đã từ bỏ việc ngăn chặn cuộc chiến bên kia. Bây giờ là giờ ăn trưa. Cũng gần nên tôi định đi bộ.Cậu có thể đưa tôi đi không?"

Giám đốc Lee cúi đầu một chút. Nhìn khuôn mặt của giám đốc tôi có hơi, chỉ có hơi run một chút. Không phải là rung động mà là run sợ. Không phải là rung động đâu. Trợ lý Kang ở bên cạnh nên đã để ý.

"Không."

"Dù hai chúng ta là bạn?"

Tôi đã liếc nhìn Trợ lý Kang. Trợ lý Kang vẫy tay và đi vào tòa nhà trước.

"Nhưng chúng ta đã hẹn gặp nhau vào cuối tuần, hôm qua chúng ta đã đi trước với Won Yi rồi."

Giám đốc Lee đã cười gượng gạo.

"Vì vậy, tôi xin lỗi nhưng......."

"Xem mắt?"

Giám đốc Lee mở to mắt.

"Hả?"

"Tôi đã nghe được tất cả những gì Won Yi nói. Nghe nói cuối tuần anh có cuộc gặp mặt mà. Đó không phải là lý do tại sao anh lại kéo dài cuộc hẹn sao?"

Giám đốc Lee cau mày. Dường như anh ta đang lo lắng nên lấy tay che miệng lại.Che mặt thì tốt hơn chứ. Từ xa trưởng bộ phận Seo giơ tay lên, hạ tay xuống một cách ồn ào.

"Tôi đã từ chối ngay lập tức. Thay vào đó tôi đã tham dự một bữa tiệc nhỏ. 'Bữa tiệc thân thiện'

Giám đốc Lee nói thêm như một lời biện minh.

"Cậu có thể đổi giờ hẹn không? Tôi muốn cậu đi dự tiệc với tôi."

"Với tư cách là một người bạn?"

Giám đốc Lee lùi lại một bước.

"Hãy đồng hành cùng tôi như một người bạn. Đi một mình chán lắm."

Tôi cũng lùi lại một bước.

"Tôi..."

Giám đốc Lee nhăn mày một chút và cười.

"Khó lắm sao?"

Người bạn mà giám đốc Lee nói là người bạn như thế nào. Bữa tiệc là bữa tiệc như thế nào nhỉ? Bữa tiệc ban đầu là gì? Hầu hết những việc tương tự như bữa tiệc trải qua trong cuộc sống của tôi đều xảy ra ở quán rượu rẻ tiền. Tiệc chào mừng nhân viên mới, tiệc mừng năm mới của đội quản lý khách hàng, tiệc sinh nhật mà Ki Do đụng phải cột điện.......

Tôi không thể tưởng tượng được bữa tiệc của giám đốc Lee là gì. Không biết chừng cũng tương tự như trong phim Hollywood. Đèn nhấp nháy màu đỏ hơi ngả xanh, đèn chùm trắng tinh, túi cát màu hồng, Omega cởi trần và giám đốc mặc âu phục đen. Tôi bị mắc kẹt trong ánh mắt như thể đang đánh giá một Omega sexy vậy. Nổi cả da gà.

"Tôi không biết về tiệc tùng......."

"Không có gì đặc biệt. Tiệc tổ chức ở phòng chờ khách sạn, chỉ là nơi có rất nhiều người lớn tuổi đến. Các nhà kinh doanh tập hợp lại và chia sẻ câu chuyện. Đến đó ăn đồ ngon, nghe nhạc, tám chuyện với tôi rồi về nhà là được. 'Nghe nói là họ sẽ gọi một nhóm nhạc thần tượng đến'

Ánh sáng của bữa tiệc được chiếu trong đầu đã sáng lên ngay lập tức. Bữa tiệc giải trí suy đồi đã được thay đổi thành một hội học thuật sảng khoái vô ích. Nếu là nhóm nhạc idol thì ai sẽ đến đây? Kim Joo Young có thích idol không. Chụp hình rồi chọc tức nó là chuẩn luôn.

"Tôi đi đây."


"Ngày mai tôi sẽ đến đón cậu lúc 6 giờ. Vì tôi biết nhà của cậu Joo Hyuk mà. Tôi đi trước đây."

Giám đốc Lee vẫy tay và rời đi. Tôi cũng vẫy tay lại. Chúng tôi có thể thực sự trở thành bạn bè sao. Bạn à. Tôi lẩm nhấm từ đó trong miệng mình. Bạn bè.

Tôi có nhiều bạn. Chỉ là tăng thêm một người bạn thôi. Người bạn này có nhiều tiền hơn tôi và có thể kiểm soát tiền của tôi.

Tôi thở dài một hơi. Giám đốc Lee thích tôi. Dù vậy anh ấy nói rằng anh ấy không hẹn hò. Anh ấy tôn trọng tôi. Đây không phải là ý định thật của giám đốc Lee. Dù thế nào đi nữa thì không phải anh ta cũng muốn hẹn hò sao.

Đó là lỗi của tôi. Tôi không có ý định hẹn hò và cứ cho họ khoảng trống. Tôi liên tục nghĩ đến Ha Won Yi hoặc giám đốc Lee với lý do bị lung lay. Tôi thật không dứt khoát gì cả.

Thà là nghiêm mặt rồi từ chối còn hơn. Nói thật là khó xử. Giám đốc Lee là cấp trên và Ha Won Yi là nhân viên thư ký thường xuyên gặp tôi. Tôi bị trói buộc bởi công ty. Thà nghỉ việc và đi ra nước ngoài còn nhanh hơn.

Dù vậy cũng không thể đi nước ngoài thật được. Trước tiên tôi không có gây ra lỗi lầm gì, cũng không có tiền.

Bản thân nỗi lo lắng này đã trở nên lạ lẫm. Mắt tôi bị khô. Nếu giám đốc hoặc Ha Won Yi là phụ nữ hay beta thì sẽ tốt hơn không? Nếu vậy thì tôi sẽ không cần đắn đo gì nhiều chăng? Cũng không biết nữa.

Tôi không biết chừng chỉ là sợ hãi. Sự tồn tại của Alpha và Omega.

Bước chân đến công ty trở nên nặng nề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net