Chương 5. Bên kia đĩa trống (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


❖ ❖ ❖

Tôi và Ki Do đã không làm gì cả.Đến cả ngón tay tôi cũng chẳng buồn nhấc lên. Hôm nay là thứ bảy. Chỉ cần nhìn biểu cảm của chúng tôi là có thể biết được suy nghĩ của nhau. Cả hai đều không muốn làm gì cả.

Buổi sáng tôi đã ăn bánh mì ở nhà Ki Do. Thật sự chỉ ăn mỗi bánh mì thôi. Tôi cũng không uống nước. Giống như con chuột lang nhai cỏ khô, chúng tôi ngồi trên ghế sofa và nhai bánh mì. Thời hạn sử dụng của nó đã qua hai ngày.

Ki Do đã nói là không sao đâu. Dù không ổn thì cũng đâu làm gì khác được. Tôi đã nghĩ rằng đã muộn rồi. Chúng tôi đã ăn hết bánh mì và phát hiện ra hạn sử dụng. Nó đập vào mắt tôi khi tôi đang ném túi bánh mì đi.

Tôi và Ki Do đã thử nghiệm giới hạn của sự lười biếng.

Chúng tôi nhiều lần ngủ gật trong khi xem TV. Nhiệt độ của lò hơi tăng lên do đường dẫn khí lạnh. Tôi đã ném cái gối đệm vào lưng Ki Do.

"Mặc quần áo vào đi."

"Mặc làm chi, phiền muốn chết."

Tôi đã nhanh chóng hiểu ra. Dù vậy thì Ki Do cũng khá bận rộn. Tôi đang nằm thì cậu ta cũng đi pha cà phê. Ki Do đi vào phòng mang theo cuốn sách màu vàng.

"Anh, nếu anh không có việc gì làm thì hãy luyện tập kịch bản với em."

"Tôi đang rất bận."

"Anh bận gì chứ?"

"Bận thở nè."

*Rất chi nà hợp lý :3

Ki Do ném cuốn sách vào bụng tôi.

"Phim tình cảm à?"

"Em muốn chết liền cho anh coi. Nhưng mà lời thoại dài quá."

Nhặt cuốn sách lên. Tôi đã nhìn thấy một ghi chú nhỏ. Kiểm soát cảm xúc, nhập tâm, đừng chớp mắt, mua sandwich trên đường về nhà...Chữ viết rất nhỏ. Tính cách của Ki Do đã được thể hiện rõ ràng qua ghi chú đó. Ki Do cũng có tính cách cẩn thận khi đi học đại học. Lời thoại được đánh dấu bút dạ quang một cách tỉ mỉ. Cảm giác như quay trở lại thời đại học vậy.

Tôi nhìn lên quyển sách và Ki Do. Ki Do đã thay đổi rồi. Thời đại học cậu ta ngây thơ hơn nhiều. Ki Do khi còn là sinh viên mới là một đứa trẻ ngây thơ có đôi mắt tròn. Bây giờ ánh mắt trở nên sắc bén hơn một chút và giọng nói trở nên mềm mại hơn. Màu da có vẻ hơi tối. Con mình lớn rồi à. .Có một đường gân phồng lên quanh chiếc cổ dài của cậu ta.

"Cậu đã thay đổi một chút."

Ki Do ngồi trước mặt tôi. Cậu ta kéo dãn cơ cổ tay và ngồi dậy.

"Trang 47, từ trên cùng."

Tôi hắng giọng và đọc lời thoại.

"Tôi xin lỗi vì không thể đến đám cưới. Nhưng tôi biết hai người sẽ hạnh phúc. Lấy khăn tay lau nước mắt."

"Không, sao anh lại đọc câu 'Lấy khăn tay lau nước mắt' vậy?"

"Hãy tập trung vào diễn xuất đi anh."

"Được rồi."

"Tôi đang lấy khăn tay để lau nước mắt."

Do Ki nghiêng đầu và học thuộc lời thoại tiếp theo. Biểu cảm nghiêm túc không biết có phải là luyện tập thật không.

"Anh là beta, nhưng anh đã thành công như thế này. Anh sẽ trở thành một người chồng thực sự gương mẫu. Anh sẽ không làm em thất vọng đâu. Chúng ta sẽ sống như những beta. Cuộc sống yên bình và hạnh phúc như một beta, anh có thể cho em - Baek Da. Hơi nhàm chán và không có gì đặc biệt, khác với Alpha hay Omega, nhưng chúng ta sẽ yêu nhau và sống như Beta. Ít nhất em cũng phải tin lời bố chứ. Bây giờ xin em hãy quay về với anh. Baek Da, em cũng có suy nghĩ đó đúng chứ."

Ki Do đến đối mặt với tôi với một biểu hiện nghiêm túc. Tôi không có lời thoại tiếp theo. Thay vào đó, tôi đã phải khóc rất buồn bã. Lật trang kế, tôi thấy một người tên Bố chồng đang khóc trong một trang rưỡi. Chỉ có lời thoại của Ki Do là dài dòng. Tôi không thể biết mình phải khóc bao nhiêu thì mới đến câu thoại của Ki Do.

"Hu hu?"

"... ... . "

"Anh có nên khóc nhiều hơn không?"

"Chúng ta dừng lại đi."

Ki Do đã cướp đi quyển kịch bản. Tôi cố giật nó trở lại.

"Này, sao vậy, cho anh xem đi. Khi nào cậu mới chết?"

"Sau cảnh đó, em bị tai nạn giao thông và chết."

"Wow, đây là tập mấy vậy?"

"Tập ba."

Ki Do đã nhấn nút điều khiển remote từ xa bằng chân. Tôi đặt kịch bản xuống bàn.

"Cậu được nhận cát-xê chứ?"

"Nhận chứ."

"Nội dung kiểu gì vậy?"

Ki Do chuyển kênh và đặt chân lên bụng tôi. Tôi đặt kịch bản lên mắt cá chân của Ki Do.

"Một Beta có năng lực sống một cuộc sống bình thường, sau đó gặp Beta chồng của cậu ta và kết hôn. Nhưng chồng Beta của cậu ta qua đời và anh ấy phải lòng Alpha, nội dung là thế đó. "

Tôi đặt quyển kịch bản một cách lặng lẽ trên chân Ki Do. Tôi dựa cổ vào tay vịn của ghế sofa.

"Thật sự có người như vậy sao?"

"Cũng có thể có."

Ki Do nâng cuốn sách lên.

"Không phải sau này cậu sẽ sống lại sao? Rồi người đó nhận ra là cậu còn sống hả?"

"Cái đó thì không biết được."

Tôi quay người lại và nằm xuống. Tôi cảm nhận được sự nhột nhột từ chân của Ki Do.

"Được ở bên cạnh cậu tôi thấy thật thoải mái."

Ki Do thở dài. Cậu ta dùng gót chân ấn ấn vào bụng của tôi.

"Em biết."

❖ ❖ ❖

Tôi cứ chậm chạp lề mề cho đến 5 giờ 20 phút và bắt đầu gấp rút chuẩn bị. Thằng nhãi Ki Do cũng không giúp được gì. Cậu ta nói sẽ lấy bộ com lê ra nhưng lại đưa cho tôi bộ đồ giống như trang phục sân khấu khi diễn nhạc trot. Tâm trạng của tôi trở nên nóng vội. Giám đốc Lee dường như sẽ đến trước cửa nhà ngay lập tức.

"Anh, dù sao thì nếu biết số căn hộ thì cũng không lên được đâu."

Ki Do nói cũng đúng.

Tôi tắm nhanh và mặc quần áo vào . Tôi mặc áo sơ mi trong khi Seol Ki Do đang sấy tóc bằng máy sấy tóc. Bộ đồ này có hơi rộng.

"Seol Ki Do hình như cậu mặc đồ cỡ lớn hơn anh thì phải."

"Em cao hơn anh mà."

Seol Ki Do đã chải tóc cho tôi. Tôi đứng dậy để mặc quần. Ki Do kéo mông tôi ra phía sau.

"Làm gì vậy?"

"Lương tâm..."

"Tại sao lại tìm lương tâm mình ở đó chứ?"

=)))

Tôi đã giẫm lên lai quần một chút. Không đến mức bất tiện nhưng tôi lại để ý. Cảm giác khi lần đầu tiên mặc quần đồng phục thời trung học là như thế này. Người ta nói học sinh trung học cơ sở sẽ phát triển nhanh chóng và sẽ mặc được quần có hơi dài một chút. Nhưng tôi vào thời trung học cơ sở không phát triển tốt nên ngày nào cũng gấp ống quần lại rồi mặc. Bù lại, tôi đã cao hơn rất nhiều khi học cấp 3.

Tôi đã mặc áo khoác mà Ki Do đưa cho. Ki Do mắc cà vạt lên cổ tôi. Là màu xanh dương. Tôi nhớ đến không khí u buồn đêm qua. Tôi chạm mắt với Ki Do. Ki Do mỉm cười gượng gạo và thắt cà vạt cho tôi.

Khuôn mặt Ki Do ở ngay trước mắt. Cổ họng tôi bị siết chặt nên hơi nghẹt thở. Tôi hít vào một hơi. Tôi ngửi thấy mùi nhà của Ki Do. Mùi nước xả vải, cà phê mới pha khi nãy, mùi dầu gội đầu của Ki Do.

"Anh ngửi thấy mùi cậu từ người anh đó."

Ki Do cau mày.

"Đừng ra ngoài và nói như vậy."

"Anh mày đâu có điên. Không lẽ anh sẽ ra ngoài và nói 'Xin chào, tôi có mùi trong nhà của Seol Ki Do' rồi đi vòng vòng hả."

Ki Do kéo cà vạt một cái thật mạnh. Cổ họng tôi bị nghẹn lại.

"Nếu bảo đừng làm thì đừng làm như thế."

"Vâng."

Tôi mặc quần áo của Ki Do xong và cùng nhau ra ngoài. Vì lịch trình nên quản lý nói là đang đợi ở phía trước. Mới đó đã 6 giờ rồi. Điện thoại của tôi im lặng. Giám đốc Lee cũng đâu biết số điện thoại của tôi.

"Anh ơi, em sẽ đi xem có bưu phẩm không."

Không biết chừng anh ta đã chờ sẵn rồi. Sau khi xuống thang máy, tôi đã chạy ra ngay. Không khí lạnh lẽo lướt qua gò má của tôi. Tôi đã nhìn thấy chiếc xe sedan quen thuộc. Là giám đốc Lee.

"Đến rồi sao?"

"Xin lỗi vì đã đến muộn."

"Chưa muộn đâu. Dù vậy tôi cũng suýt bị bắt rồi. Nhân viên bảo vệ tòa nhà đã mắng tôi rất nhiều đó."

Giám đốc Lee bật cười. Đầu óc tôi dường như trống rỗng. Nỗi lo lắng đêm qua dường như không quan trọng lắm. Không quan trọng là phải nói gì. Chỉ là rất vui khi được gặp anh ấy. Tôi có cảm giác lâu rồi mới gặp lại.

"Giám..."

"Anh ơi, nhưng mà cái quần lót anh đang mặc không phải rất được sao? Em mới mua thôi mà."

Giám đốc Lee đã chuyển ánh mắt sang phía sau tôi. Và lại nhìn tôi. Đèn đường hàng rào chung cư đã nhấp nháy. Khuôn mặt của giám đốc Lee bị ngược sáng.

"Hôm nay hãy cởi ra rồi giặt......xin chào."

Ki Do – người đang phe phẩy tờ hóa đơn đã chạm mắt với giám đốc Lee.

Giám đốc Lee tiến lại gần Ki Do và đưa tay ra. Ki Do một tay cầm tờ giấy, tay còn lại đưa ra bắt tay với giám đốc.

"Tôi là Seol Ki Do."

"Tôi là giám đốc Lee Si Hyun."

Giám đốc Lee đã đưa danh thiếp cho Ki Do. Ki Do nhún vai và nắm lấy tay giám đốc Lee vẫy vẫy.

"Tôi không có danh thiếp....... Anh Joo Huyk xin nhờ anh quan tâm ạ."

"Không, tôi mới là người nhận giúp đỡ nhiều hơn."

"Hãy đi cẩn thận ạ."

"Chắc là một người bạn rất thân nhỉ."

Ki Do đã bắt gặp ánh mắt của tôi. Sao lại nhìn em? Tôi đã nhìn thấy mắt của Ki Do đảo sang một bên. Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì. Sao lại nói đến chuyện quần lót chứ! Không biết thằng nhóc đó có biết sự oan ức của tôi hay không, Ki Do hạ mắt xuống..

"Hai người là bạn phải không."

"Ừ"

Giám đốc Lee đã trả lời ngắn gọn.

Đôi mắt cười đặc trưng của Ki Do hiện ra. Giám đốc Lee thì cười sảng khoái.

"Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên trong tương lai."

"Để xem nào, em sợ làm phiền anh Joo Hyuk làm việc."

Hai người liên tục nói chuyện và không buông tay. Ki Do cau mày.

"Anh mạnh thật đó."

Ki Do rút tay ra như thể đang phủi tay. Giám đốc Lee mỉm cười.

Ki Do mím môi và nhìn về phía tôi và cười khẩy. Tôi đã hỏi 'tại sao' bằng miệng nhưng không có câu trả lời. Khỏe miệng cậu ta cong lên và mỉm cười.

Giám đốc Lee đến gần và mở cửa chỗ ghế phụ.

"Cậu Joo Hyuk vào đi."

"Anh đi đi. Để em giặt đồ cho."

Ki Do vẫy tay và biến mất. Giám đốc Lee đã đứng yên mà không nhúc nhích.

"Lên xe đi, phải đi chứ."

"Vâng."

Tôi đã lên xe một cách ngoan ngoãn. Căng thẳng quá đi. Seol Ki Do cũng không được tỉnh táo nữa. Sao lại nói chuyện quần lót ở bên ngoài chứ. Có bị điên đâu.

Mình thật sự mặc quần lót của Ki Do đến đây à? Tôi đã mặc đại những gì Ki Do đã đưa cho. Tôi cứ tưởng là lấy cái của mình ra. Đột nhiên tôi rất để ý. Điều khó chịu là, tôi rất thích chiếc quần lót mới. Đặc biệt là phần lưng rất thoải mái. Tôi nổi giận nhưng lát nữa phải hỏi Ki Do nhãn hiệu mới được.

Giám đốc Lee đã lên xe. Anh ta thắt dây an toàn và nhìn lướt qua tôi. Đôi mắt anh ta híp lại.

"Đây là bộ com lê mà tôi chưa từng thấy."

"Của Ki Do...... quần áo của bạn tôi."

"Vậy sao? Cậu Alpha lúc nãy?"

"Vâng."

Sao giám đốc biết cả việc Ki Do là Alpha luôn thế. Alpha hoặc Omega chắc chắn là trên đầu có gắn ăng ten rồi. Giám đốc Lee lái xe ra khỏi căn hộ. Im lặng. Chiếc xe di chuyển và tôi chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ĩ. Tôi chắp hai tay lại một cách lịch sự.

"Sao cậu lại mặc đồ lót của bạn mình?"

"Hả?"

"Tôi biết mình không nên hỏi những câu như thế này như mà..."

Khuôn mặt của giám đốc Lee cứng nhắc.Đó không phải là biểu cảm mà anh ta luôn có khi nhìn tôi. Tôi muốn tin rằng đó là vì anh ấy đang tập trung lái xe thôi. 

Rõ ràng là không như vậy. 

Chắc chắn là do Seol Ki Do. Tim tôi đập thình thịch. Tôi muốn bịa ra một cái cớ. Ví dụ như......

Không có gì để nói hết trơn.

"Để tôi hỏi lại. Tôi chỉ hỏi câu này thôi. Xong rồi tôi thật sự sẽ để cậu Joo Hyuk yên."

"Vâng."

"Khi cậu nói không hẹn hò nghĩa là sao?"

"......."

Tốc độ xe giảm lại nhanh chóng. Giám đốc Lee nhẹ đặt tay lên tay lái và dựa người vào ghế sau.

"Tôi không có ý hỏi cung đâu. Tôi là ai mà dám làm thế chứ?'

Giám đốc Lee cười khẩy. Không nói nên lời mà. Đã đến lúc phải nói gì đó rồi. Thế nhưng tôi không biết phải nói gì. Chắc anh ta không muốn hỏi về về triết học hay cuộc sống của tôi đâu.

Là ghen sao. Chắc là ghen rồi. Tôi ngơ ngác. Tôi dùng đầu ngón tay day day trán mình. Chắc là ghen đó. Ghen rồi chứ sao. Vì chuyện cái quần lót à? Quần lót thoải mái thật mà. Có khi nào anh ta hiểu lầm không. Vậy nên, vì đồ lót, mối quan hệ giữa tôi và Ki Do. Giữa mình và Ki Do á? Mình là bạn của Ki Do mà.

Chắc là ghen tị lắm.

"Ki Do là bạn của tôi."

"Cậu và bạn cậu đã ở bên nhau cả ngày hôm nay à?"

Chắc là ghen thật rồi.

"Ki Do có bạn gái."

"À, vậy sao?"

"Bạn gái là Omega. Vì cậu ta là Alpha mà."

"Tôi cũng là Alpha."

Giám đốc Lee lại cười khẩy.

"Tôi là Alpha mà lại đi thích Beta. Vậy thì không được rồi nhỉ. "

Hình ảnh của Ki Do xuất hiện trong tâm trí tôi. Ki Do nói rằng tôi có thể sống theo ý mình. Giám đốc Lee cũng vậy. Giám đốc Lee chỉ cần sống theo ý mình là được. Tôi không thể nói như vậy. Tôi không thể nói rằng anh ta có thể tự do yêu thích tôi được. Bây giờ anh có thể thích tôi, nghe giống như tôi thương hại người khác vậy, tôi không thể nói ra điều đó được.

Tại sao?

Chắc là do ghen rồi.

"Anh ghen à?"

Cái miệng không khôn khéo đã nói ra những lời không nên. Tôi mím môi lại.. Tôi đã phạm sai lầm. Tôi để ý đến giám đốc Lee. Biểu cảm của giám đốc Lee vẫn như cũ.

"Vâng, tôi ghen tị."

Tôi không biết đáp lại lời nói đó như thế nào. Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản cơ mà. Không sao đâu, ai trong cuộc sống cũng có thể ghen tị mà. Nhưng mà. Tại sao anh ấy lại ghen tị. Tại sao lại làm, vì ghen tị nên mới làm thế sao. Suy nghĩ này cũng bị tôi bác bỏ.

Im lặng một hồi, giám đốc Lee cất lên một giọng nói mềm mại.

"Tôi có thể mua cho cậu một cửa hàng nếu cậu cần quần áo."

* Em theo phe giám đốc Lee ạ. Lớp du chu cờ mo <3

Chiếc xe nhẹ nhàng rẽ phải. Cơ thể tôi nghiêng về phía cửa sổ. Đầu chạm vào cửa sổ một cái. Lạnh quá đi.

"Sau này đừng mặc quần áo của người khác nữa."

Tôi liếc mắt sang phía cửa sổ và trả lời.

"Hãy xài tiền tiết kiệm đi ạ."

Giám đốc Lee đã cười bật cười. Tôi cũng đâu có nói cái gì buồn cười đâu.

Trong lúc đó, tôi lại quan tâm đến cái quần lót nhiều hơn. Giống như việc bạn nháy mắt một cái vậy, một khi đã chú ý thì sẽ cữ nháy mắt hoài. Dù không định nghĩ đến quần lót nhưng tôi vẫn nghĩ đến nó. Chắc điên quá.

Nụ cười của Seol Ki Do xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nghĩ là mình muốn đấm thằng nhãi đó một phát.


Lời của Xanh:

Dạo này mình bận nên không thường xuyên đăng truyện như trước nhưng mà yên tâm là mỗi tuần đều sẽ có chap mới nha mọi người. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhá <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net