Chương 5. Bên kia đĩa trống (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đó là buổi biểu diễn đầu tiên của Ki Do. Seol Ki Do đã vắng mặt cả tháng trong cuộc họp của câu lạc bộ kịch tiếng Anh. Tôi và Seol Ki Do là thành viên trong ban chấp hành. Khi Seol Ki Do vắng mặt, mọi thứ từ kế hoạch MT (dã ngoại) đến kế hoạch lễ hội đều bị kẹt. Ngày hôm đó thật ra tôi đã đi bắt Seol Ki Do. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, tôi đã quyết tâm dựng cổ áo lên và lên kế hoạch quay trở lại khuôn viên trường.

Ngồi co rúm lại cầu thang phía sau nhà hát nhỏ và chờ đợi. Sau khi biểu diễn xong, tôi thấy khán giả lần lượt rời đi.. Việc lẻn vào có vẻ khó khăn. Nếu đi vào một cách ngẫu nhiên thì sẽ bị staff bắt nên tôi đã mua một bông hồng ở cửa hàng ven đường. Tôi đã tìm đến nhà hát nhỏ bằng cửa sau. Tôi đã nói với staff rằng diễn viên Seol Ki Do là em họ của tôi. Nhân viên quét qua tôi từ trên xuống dưới và mở cửa cho tôi.

Tôi vừa cầm và vẫy vẫy nhánh hoa hồng như một túi nhựa vừa đi đến phòng chờ. Seol Ki Do đang ngồi trong phòng chờ. Tôi bỗng thẫn thờ. Tại sao nhất định phải đóng vai một kẻ lang thang kia chứ. Cậu ta trông bình thường nhưng trên mặt cũng có vẽ nước mũi màu trắng. Trên má có vẽ chấm màu đỏ như một con dấu. Những hạt mồ hôi trắng đục chảy dài trên khuôn mặt.

"Sao cậu lại đóng vai đó chứ?"

Ki Do nhìn tôi một cách ngơ ngác. Đó là tư thế giống như một võ sĩ quyền anh bị thất bại thảm hại. Cậu ta dường như không thở được. Tôi đến gần Ki Do và đưa hoa hồng ra.

"Thằng khốn này, chúng ta phải đi MT sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ đấy."

"......."

"Này,Seol Ki Do."

"......."

"Ki Do!"

Ki Do không có phản ứng gì.

Rồi cậu ta đột nhiên bật khóc. Nước mắt chảy ròng ròng trên má Ki Do.

"Seol Ki Do cũng biết khóc à?"

"Anh, em không điều chỉnh được pheromone."

"Nói nhảm gì vậy, cậu khóc à?"

"Anh, em rất thích diễn xuất."

"Này..."

"Anh ơi, em phải làm sao đây?" Em thích diễn xuất. Em rất thích diễn xuất. Em phải làm sao đây? Em còn phải thi TOEIC nữa anh, em vẫn chưa lấy được chứng chỉ."

Lớp trang điểm đang bị trôi trong nước mắt cậu ấy. Thật đáng kinh ngạc. Seol Ki Do khóc nức nở giống như Joker vậy. Nước mắt trắng đục sau khi trang điểm tụ tập dưới cằm và rơi từng giọt. Tôi đặt nhánh hoa hồng ở đâu đó và lấy khăn giấy ra. Tôi đã lau sạch mặt của Ki Do.

"Sao lại khóc, thằng nhãi này.Dù có đóng vai ăn mày thì cũng đừng biểu hiện giống như ăn mày chứ."

"Anh Joohyuk, em phải làm sao đây."

"Làm sao cái gì mà làm sao."


Ki Do đã nắm lấy cổ tay tôi. Cậu ấy cao hơn tôi, nhưng lúc đó trông cậu ấy rất yếu đuối. Rất nhỏ bé. Phải đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng Ki Do là hậu bối. Ki Do còn rất trẻ.

"Lúc nãy có rất nhiều Omega. Phía trước, nhưng mà pheromone......Em đã rất ngạc nhiên nhưng em đã làm rất chăm chỉ. Các tiền bối cũng khen em nhịn giỏi kìa. Nhưng mà từ sau đó thì tim em đập thình thịch luôn. Anh ơi, em phải làm sao đây?"

Ki Do nói chuyện với tôi như thể cậu ấy sẽ xỉu ngay tại chỗ vậy. Tôi vỗ vào lưng của Seol Ki Do. Có mùi mồ hôi, mùi mỹ phẩm và mùi bụi đặc trưng của nơi diễn kịch. Ki Do khóc hu hu như người mất nước.

"Em sợ quá, anh."
"Không sao đâu."

Tôi đã ôm Seol Gi Do chặt hơn hơn. Ki Do khóc đến chảy cả nước mũi. Cho đến lúc đó tôi vẫn không biết pheromone là gì.

Sau này tôi nghe nói đó là quấy rối tình dục ác tính. Để chọc ghẹo diễn viên chính Alpha nổi tiếng, một số người hâm mộ và anti đã tập hợp lại và phát tán pheromone. Đó là việc thường xuyên xảy ra ở nhà hát nhỏ. Tôi nghe nói nếu là Omega yếu thì sẽ ngất xỉu. Thật may mắn vì Ki Do vững chắc một cách vô thức.

Tôi đã nghĩ rằng thế giới của Alpha và Omega thật đáng sợ. Đó là một thế giới không liên quan đến tôi. Tôi cũng đã nghĩ như thế. Tôi là người ích kỷ. Ngay cả khi Seol Ki Do khóc như vậy, tôi vẫn quan sát như thể đó là việc của người khác. Vì tôi không có cơ hội để bước vào thế giới Alpha nên tôi có thể dễ dàng an ủi Ki Do. Pheromones thì sao. Sẽ ổn thôi. Không có gì đặc biệt đâu.

Tại sao lúc đó mình lại không biết nhỉ. Sự thật là tôi sẽ sống trong thế giới Alpha hoặc Omega. Không, thế giới mà tôi đang sống là thế giới của Alpha và Omega. Tại sao lúc đó tôi lại không biết như vậy. Có thể là vì tôi còn trẻ. Tôi đã sống rất xa cách, như một người ở thế giới khác. Tôi đã đối xử với Alpha Ki Do như một Beta. Tôi chưa trải đời. Tôi đã cho rằng Ki Do là Beta và sống cùng nhau như một người bạn. Alpha không thể nào thân thiết với Beta được. Ki Do là Alpha giống như Beta nên không sao cả, tôi đã nghĩ thế đấy.

Tôi luôn sống trong một thế giới có đường kẻ giữa Beta và phần còn lại. Bây giờ thế giới của tôi đang dao động. Giám đốc Lee thích tôi. Giám đốc Lee đang cố gắng vượt qua ranh giới của Beta.

Alpha đang phá hủy thế giới của tôi. Không, bức tường đầy vàng đang dần sụp đổ. Ngay cả Ki Do - Alpha duy nhất mà tôi đã chấp nhận từ từ, hôm nay tôi đã đứng như Alpha giữa các Alpha. Tôi cứ tưởng cậu ta giống như Beta, nhưng không phải. Tôi muốn khẳng định cậu ấy là beta, nhưng không phải. Ki Do là Alpha. Trước đó là bạn của tôi. Cuối cùng Alpha cũng là người không khác gì tôi. Một người yếu đuối, dễ sụp đổ và rơi vào tình yêu. Một người bình thường như Seol Ki Do.

Sau khi khóc xong, Ki Do đã thiếp đi một cách mệt mỏi. Lúc đó tôi lại mặc áo đen đi. Vai tôi trỡ ướt sũng. Tôi đã ép buộc phải đẩy Seol Ki Do ra và nói gì nhỉ.

"Không sao đâu. Nếu không tìm được việc thì có sao đâu. Con người không dễ chết đâu."

"Gì dậy?"

Ki Do bật cười. Trong khi đó, vệt màu nước màu trắng dưới mũi vẫn còn nguyên vẹn.

"Chỉ là, ở đâu mà làm việc không được! Làm việc chăm chỉ, không nhịn đói chết là được. Nếu khó thì anh sẽ cho cậu ở nhà anh vài ngày. 'Nếu không muốn thi TOEIC thì đừng thi nữa'

Ki Do chảy nước mũi. Tôi xé khăn giấy và đưa vào tay Ki Do.

"Không sao đâu. Cậu nói muốn tham gia nhạc kịch mà. Cứ làm đi."

Nụ cười của Ki Do nở rộ và cậu ta hỉ mũi. Lớp trang điểm ở phần mũi đã bị xóa đi. Thực sự, tôi không thể quên được bộ dạng xấu xí đó.

"Không sao đâu."

Mình đã nói gì nhỉ.

"Hãy sống cuộc sống mà cậu muốn."

❖ ❖ ❖

Khi đến nhà vệ sinh tôi đã thở phào nhẹ nhõm.Đầu óc tôi không tỉnh táo một chút nào. Sau khi giám đốc nói rằng anh ấy đã đến nhà hát nhỏ, tôi đã im lặng một cách ngơ ngác. Câu trả lời của tôi cho lời thú nhận của giám đốc Lee là 'nhà vệ sinh'. Không có một sự lãng mạn nào ở đây cả.

Tôi không thể tin vào bản thân mình. Trên thực tế, sau khi nghĩ đến nhà hát nhỏ, tôi đã nghĩ đến hoa hồng và cảm thấy khuôn mặt của giám đốc Lee đỏ như hoa hồng. Tôi suýt nữa đã nói lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã thích tôi.

Điều đó quả là ngoài dự đoán. Suy nghĩ tràn ngập tâm trí. Không thể kiểm soát nó được. Giám đốc Lee thích tôi. Là Alpha nhưng anh ấy lại nói thích tôi kìa. Tôi biết rõ pheromone quan trọng như thế nào đối với Alpha. Theo suy nghĩ của tôi, Alpha và Omega là người sống vì pheromone. Nhưng mà anh ấy nói thích mình. Nhưng mình đâu biết gì về pheromone đâu.

Nhưng anh ấy thích mình kìa.

Tôi thở ra một hơi thật sâu. Tôi đã bình tĩnh lại một chút.

Bình tĩnh lại và định đi vào nhà vệ sinh thì tôi lại do dự. Khi nhìn thấy nhà vệ sinh rộng rãi và thoải mái, sự lo lắng trong tôi đã dâng lên. Tôi lo lắng rằng sẽ có một người kỳ lạ xuất hiện. Đó là nghịch lý của nhà vệ sinh. Nếu nhà vệ sinh sạch sẽ thì những người kỳ lạ sẽ sử dụng nó thay thế cho khách sạn. Nếu nhà vệ sinh bẩn thì không vệ sinh nên tôi lại ghét nó.

Ai đó đã đi vào nhà vệ sinh trước tôi. Đó là một người đàn ông hơi thấp và có chút mập mạp, anh ta cũng nhìn qua nhìn lại xung quanh nhiều lần.

Người đàn ông quay lại nhìn tôi như một tên tội phạm. Tôi tránh ánh ánh mắt của anh ta và đi đến bồn rửa mặt. Khi tôi bắt đầu rửa tay, người đàn ông trông có vẻ an tâm. Người đàn ông liếc qua vách ngăn nhà vệ sinh một chút và thở dài. Đó là một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi có thể chắc chắn. Người đó là Beta.

Có một cảm giác như tìm kiếm được người đồng chí thân quen. Người đàn ông đó đã đến bồn rửa tay để rửa tay. Có xà phòng bên cạnh tôi nên tôi đã đứng tránh sang bên một chút. Người đàn ông đã bơm thùng xà phòng nhiều lần vì xà phòng không ra. Nước cứ chảy liên tục và vấy vào tay của tôi.

"Tôi xin lỗi."

"À, không sao."

Chúng tôi lại bắt đầu rửa tay. Chỉ có tiếng nước chảy ròng ròng trong nhà vệ sinh.Bỗng dưng lúc đó có âm thanh phát ra ầm ầm và ai đó bị đẩy vào nhà vệ sinh. Không phải một người. Hai người hôn nhau một cách mãnh liệt. Hai người gần như đang lăn vào nhà vệ sinh vậy.

"Ôi, điên mất thôi!"

Người đàn ông rửa tay hét lên thất thanh. Tôi đã nghĩ rằng phải gọi nhân viên đến thôi. Cuộc sống không thể dễ dàng được mà. Nhà vệ sinh  nào trên đất nước này cũng thế sao? Người đàn ông bên cạnh tôi hành động còn nhanh hơn tôi. Anh ta bước đến chia rẽ hai người kia.

"Đi! Ra ngoài! Nhanh! Đặt phòng đi! Dù sao thì đây cũng là khách sạn mà! Chúng ta đang ở khách sạn đó!"

Tôi cũng đã lấy được dũng khí. Tôi đã giúp người đàn ông và để hai người cách xa nhau. Hai người kia đang chật vật thở gấp. Nhìn kỹ thì thấy đó là những người trông giống như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

Đó là những người đến từ Thực phẩm Hawaii.

"Ơ? Mấy thằng này!"

Người đàn ông cao lớn đẩy vai tôi.

"Mày là ai?"

Là người sẽ giao các người cho cảnh sát chứ ai. Xin chào các bạn. Mong là các bạn đã thưởng thức cơm đậu nành một cách thoải mái. Phải yên lặng mới được. Vì không chạm mặt nhau nên những người đó không thể nào nhận ra tôi được.

"Có liên quan gì đến mày đâu. Đây là nhà vệ sinh công cộng. Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi."

Người đàn ông bên cạnh hét toáng lên. Giống như một con cầy thảo nguyên đang lao vào cắn con rắn.

*Cầy thảo nguyên đây ạ =)))

"Nhân viên! Nhân viên đâu! Điện thoại đâu rồi! Những Omega như thế này phải được dạy dỗ từ gốc nè! Nhân viên!"

Anh ta có vẻ là người hay phẫn nộ. Tôi không phải là Alpha hay Omega nhưng tôi hơi mất tinh thần. Cặp đôi Hawaii nắm tay nhau và rời khỏi nhà vệ sinh. Họ cũng không quên nhìn chằm chằm vào tôi và người đàn ông phẫn nộ kia. Người đàn ông thấp bé kéo người đàn ông to lớn bước đi.

Khi hai người ra ngoài, tiếng vòi nước đổ ào ào vào tai. Tôi khóa vòi nước và nhìn lại người đàn ông vẫn còn đang phẫn nộ.

"Beta?"

"Đằng ấy cũng vậy à?"

Người đàn ông đã gật đầu. Người đàn ông đã yêu cầu bắt tay. Tay của hai chúng tôi vẫn còn ướt.

"Rất vui được gặp cậu. Tôi chán ngấy vì đã trải qua nhiều chuyện như thế này."

"Tôi không biết là có người có cùng suy nghĩ với tôi đấy."

Đó là một khoảnh khắc đầy cảm kích. Người đàn ông nói.

"Beta đều có suy nghĩ như nhau."

Tôi cúi chào người đàn ông và rời đi. Biết vậy hỏi tên rồi, tiếc ghê.

Khi quay trở lại chỗ ngồi, ghế của giám đốc Ha trống rỗng. Giám đốc Lee đã nắm tay tôi một cách cẩn thận.

"Em không sao chứ?"

"Vâng, không sao đâu, thật đấy."

Tôi nắm tay giám đốc Lee và ngồi xuống ghế. Tôi lo lắng không biết tay tôi có còn ướt hay không. Ngón tay của giám đốc Lee bao lấy mu bàn tay tôi.

"Sau khi cái này kết thúc, chắc là đêm rồi."

Giọng nói của giám đốc Lee nhẹ nhàng.

"Em có muốn đi uống với tôi một ly không?"

Bàn tay của giám đốc Lee rất nóng. Nếu nước từ trong tay tôi bốc hơi thì phải làm sao. Gì mà bốc hơi nước chứ. Tôi đã có một suy nghĩ vô lý. Giờ đây chỉ còn lại khuôn mặt của giám đốc Lee tỏa sáng trong hội trường hơi tối.

"Vâng, được ạ."

Đó là một câu trả lời bốc đồng. Thực ra bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi. Nhưng có gì đó kì lạ lắm. Tôi muốn ở lại với giám đốc Lee thêm một chút nữa. Anh ta nói thích mình mà.Cái người nói thích mình là Alpha đó. Kỳ lạ thật. Tôi cũng tò mò lắm. Có vẻ tò mò và cũng có thiện cảm.Anh ấy nói rằng anh ấy thích mình – một Beta.

Không rõ là Seol Ki Do đã xuống sân khấu chưa. Tôi liếc mắt tìm kiếm cậu ta. Nếu Ki Do ở gần thì có lẽ cùng uống rượu cũng được. Nếu uống hết rượu thì tôi sẽ đi cùng Ki Do và trở về nhà. Tôi có điều muốn nói với Ki Do. Tôi muốn hỏi cậu ấy có nhớ nhà hát nhỏ đó không. Hôm nay tôi cũng đã nhìn thấy cậu đấy. Hôm nay cậu không phải là kẻ ăn xin.

"Vậy hai chúng ta đứng dậy trước nhé?"

Khuôn mặt của giám đốc Lee giãn ra. Nếu giám đốc Ha đang bước đến từ phía sau không tìm thấy giám đốc Lee thì có lẽ sẽ anh ấy sẽ tiếp tục cười suốt.

"Sihyun à, giám đốc điều hành Sihyun. Không nhìn thấy thằng nhãi con Won Ju kia à. Aigoo, Jinhyuk nghe thấy được mất nên là cậu nói nhỏ thôi. Không nhìn thấy Ha Won Ju à. Không thấy? Lúc nãy tôi có thấy Omega của thắng nhóc ấy kéo đi rồi mà? Hai người hôn nhau thì phải làm gì đi chứ, mấy đứa trẻ này. 'Phải làm khi còn trẻ chứ, nhưng mà giờ ở đâu không thấy'

"Won Ju ạ?"

"Với cái chân của thằng nhóc đó...... Ngày xưa tôi cũng đã như vậy, cùng với một Omega cao lớn hơn cả mình. Dù vậy nó cũng giống tôi nên không biết làm sao với thằng nhóc được. Không còn cách nào khác. Bố tôi cũng nhỏ mà. Di truyền thì không còn cách nào khác. Nhưng dù sao thì hai người cũng tốt bụng chết đi được, nếu dính chặt vào nhau thì sẽ gây ra tai nạn nên không thể sống nổi đâu. Về nhà rồi nói gì nhỉ? Lại lạc mất Won Ju nữa à? 'Sihyun à, dượng của cháu bị đuổi khỏi nhà chắc rồi'

Giám đốc Lee ngẩng đầu lên nhìn tôi một cách khó xử.

"Nếu giám đốc bận, lần sau hẹn cũng được."

"Tôi, ha...... xin lỗi. Em họ của tôi, cũng là em của Won Yi. Cậu ta rất là..."

"Không sao. Công việc gia đình là ưu tiên hàng đầu. Tôi sẽ đi trước."

"Kang Jin Hyuk , đi à? Tôi gọi xe limousine cho cậu nhé?"

"Hả? Không, không, không, không, tôi ổn. 'Tôi đi tàu điện ngầm là được'

Tôi buông tay giám đốc Lee và đứng dậy. Giám đốc Lee tiếc nuối và không rời mắt khỏi tay tôi.

"Tôi sẽ gọi cho em."

"Vâng."

"Tôi có thể gọi điện vào buổi tối được không?"

Giám đốc Lee nhìn lên tôi. Tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh ấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Anh ấy nói sẽ gọi điện thoại vào buổi tối. Cấp trên nói sẽ gọi điện cho tôi vào ban đêm. Không thể tin được. Không phải gọi điện vì công việc. Vậy nên càng không được. Không được hả? Sao không được ta?

"Điện thoại..."

"Aigoo, Sihyuk à. Cậu gọi điện thoại cho nhân viên cấp dưới vào ban đêm thì sẽ bị chửi đấy. Aigoo. Jin Hyuk đi nào. Ừ, đúng rồi, mình phải lo tiền xe chứ."

"Không, không sao. Thật sự không sao đâu ạ."

"Không đâu, nếu là bạn của Si Hyun thì tôi phải làm thế chứ. Alpha không có nhiều bạn bè là Beta đâu. 'Sihyun hãy đối xử tốt với Jin Hyun nhé'

"Dượng."

Giám đốc Ha đã đưa tiền vào tay tôi. 100 ngàn won. Đây là tiền công. Đây là tiền công mà. Đúng vậy, hôm nay tôi đã làm việc. Sự nhàm chán đã được cuốn trôi ngay lập tức. Thật sảng khoái. Tôi đã nhận được tiền lương một ngày.

Sau khi vẫy tay thì cuối cùng đã nhận được tiền và nắm lấy. Thành thật mà nói thì tôi rất vui vì nhận được tiền. Má của giám đốc Lee có vẻ hơi nóng. Giám đốc Lee nâng khuỷu tay đặt lên bàn. Khi tôi vươn tay ra, đầu ngón tay của giám đốc Lee lướt qua tay tôi. Giám đốc Lee nhìn tôi một cách ngơ ngác.

"Hãy gọi cho tôi nhé."

"Vào đi! Vào đi! Si Hyun à, cậu đứng dậy đi. Phải tìm Won Ju mới được. Thằng nhãi đó. Nếu về nhà thì tôi sẽ phạt nó thật nặng."

Tôi bỏ hai người họ lại phía sau và rời khỏi khách sạn. Tâm trạng tôi tốt hơn khi đi vào ga tàu điện ngầm. Phải về nhà chứ.

Ngồi xen vào giữa mọi người và nhìn vào không trung. Tôi mệt mỏi vì không làm gì cả. Quảng cáo trên tàu hiện lên một cách nổi bật.

Beta dành cho Beta, kết hôn là trái tim Beta


Lời của Xanh:

Chap mới cho mụi người, vì mình bận quá nên không đăng thường xuyên cho mọi người được, mình sẽ cố gắng nên mọi người hãy chờ đợi nhaaaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net