Chương 6. Vượt qua lằn ranh đỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có vẻ như tôi đã ngủ từ lúc nào đó. Ánh mặt trời đang đổ xuống từ ban công. Tôi xem đồng hồ bằng điện thoại. 2 giờ rồi. Ngủ muộn kỷ lục. Có điện thoại nhỡ. Một là của Ki Do, một là số không biết.

Tôi bật dậy. Số điện thoại không biết. Gọi đến vào buổi sáng. Là giám đốc Lee à? Chắc là giám đốc Lee. Vì mình đã bảo anh ấy gọi điện thoại mà. Rốt cuộc tại sao mình lại bảo anh ấy gọi điện thoại cho mình nhỉ. Có vẻ như tôi đã làm một việc vô ích. Tâm trạng trở nên phức tạp. Đầu óc thì choáng váng. Không biết có phải do ngủ nhiều quá hay là do vừa thức dậy đã suy nghĩ lung tung hay không nữa. Rối quá.

Ngón tay tôi đã ấn nút gọi đi. Không phải là cố ý nhưng là cố ý. Tôi đã gọi điện thoại như thể tôi đã nhấn nhầm vậy. Giọng nói của mình bây giờ thế nào nhỉ? Không sao chứ?

"A, a."

Giọng tôi bị nghẹn. Vì vậy, tôi đang gọi điện cho một người đàn ông thích tôi khi tôi thức dậy muộn. Tôi đang gọi điện cho giám đốc Lee vào cuối tuần. Gọi điện thoại cho giám đốc.

"Xin chào?"

Vâng.

Đó là một giọng nói lạ lẫm. Là một người lớn tuổi, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Cũng có thể là giám đốc Ha. Làm sao giám đốc Ha biết số điện thoại của tôi được. Cũng có thể biết mà. Tại sao giám đốc Ha lại gọi điện thoại chứ không phải giám đốc Lee. Có khi nào giám đốc Ha biết được sự thật là giám đốc Lee thích tôi không?

Có khi giám đốc Ha gọi điện cho tôi để cắt đứt tôi và giám đốc Lee. Mà nói gì đến từ bỏ trong khi tôi đã nhận được gì đâu.

"Giám đốc Ha? Tôi là Kim Joo Hyuk."

- Đó là ai?

"Hôm qua chúng ta đã gặp......."

-Jean Arthur?

"Hả?"

- Hả, Jean?

"Hả? Tôi liên lạc với chú vì thấy có cuộc gọi nhỡ."

-Hôm nay tôi đã không gọi điện thoại. Ai vậy?

"Tôi là Kim Joo Hyuk....... Tôi có thể biết ai là người nhận điện thoại không?"

- Này,ở đây là Hakbong-ri, Gangcheon-ri, là Juan à? Đổi chủ đề đi. Sáng nay tôi đã gọi điện thoại cho Jang Joo Heon. Con tằm khỏe mạnh không chịu ăn lá dâu. Cái này phải cho ăn gì mới được nhỉ?

"Xin lỗi, chú gọi nhầm số rồi."

Nói một cách nghiêm túc thì đó là cuộc gọi của tôi. Tôi thở dài. Vừa sờ tóc phía sau vừa ngắt điện thoại. Mình là đồ ngốc mà. Giám đốc Lee không thể gọi điện cho tôi được. Chắc là nói chơi nhỉ. Sao lại nói cho có lệ chứ. Đã bảo là gọi điện mà. Nếu gọi điện thoại thì tôi sẽ nhận được điện thoại. Nếu có điện thoại gọi đến thì phải bắt máy chứ.

Tôi lục lọi điện thoại và nhận được rất nhiều tin nhắn từ Ki Do.

[Anh về nhà an toàn chứ? Thế nào rồi?]

[Anh, quần lót thoải mái lắm đúng không? Em mua cho bạn mấy cái nhé?Em mua cái đó lúc được giảm giá nhiều lắm.]

[Anh đúng là không đùa được đâu. Anh cần vài cái đó.]

Phía dưới toàn là chuyện quần lót. Rốt cuộc là tôi vừa lòng với cái quần lót đó tới mức nào chứ. Seol Ki Do thường xuyên bị ghiền một cái gì đó. Tính cách của cậu ấy là kiểu bị say mê bởi một thứ gì đó. Khoảng năm ngoái, cũng có thời kỳ cậu ta chỉ ăn ba cái hotdog một ngày. Lần này hình như là quần lót. Mùa quần lót sẽ kéo dài bao lâu đây.

[Mua cho anh 3 cái đi]

Tôi đã quyết định không từ chối.

Tôi thức dậy để pha cà phê đóng gói. Đổ nước vào bình cà phê và trộn nó bằng mắt. Mọi thứ đều rất thoải mái. Tiếng ồn ào vang lên từ bình pha cà phê. Hôm nay không nên làm gì cả. Thật sự chỉ thở thôi. Chỉ cần thở thôi.

Đang đứng ngơ ngác thì điện thoại reo. Số điện thoại không biết là của ai. Lại là nông trại tằm Gangcheonri à.

"Xin chào."

- Joo Hyuk à, là tôi đây.

Là giám đốc Lee. Đang nâng bình pha cà phê lên thì tôi khựng lại khi nghe âm thanh phát ra.

"Giám đốc."

-Vâng.

Giám đốc Lee cười khẽ. Khóe miệng tôi nhẹ nâng lên. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện điện thoại với giám đốc Lee. Ừ nhỉ, đây là lần đầu tiên. Tôi đang suy nghĩ xem giờ này anh ấy đang làm gì.

- Em về nhà an toàn chứ?

Giám đốc Lee hỏi. Tôi đã cân nhắc câu trả lời. Tôi muốn trả lời đặc biệt một chút. Tôi bỗng nổi lòng tham. Tôi muốn làm cho giám đốc Lee cười nhiều hơn. Tôi muốn nghe giọng cười của anh ấy. Hình như tôi chưa tỉnh ngủ thì phải.

"Vâng, còn giám đốc thì sao? Đã tìm thấy Won Joo chưa?"

Giám đốc Lee cười một cách mệt mỏi.

- Tôi không ngủ được chút nào. Thật khó để tìm xem Won Joo thực sự đã ở đâu. Tôi đã tìm cả đêm. Dượng tôi bị dì mắng suốt cả buổi sáng.......

"Gia đình thật hòa thuận."

- Tất cả mọi người đều thân thiết với nhau, và tôi có trách nhiệm của tôi. Tôi là người lớn nhất. Tôi là con lớn, là Alpha, nên tôi bận rộn lắm. Phải chăm sóc các em, phải đối mặt với người lớn trong nhà....... Xin lỗi vì hôm qua đã không quan tâm nhiều đến em nhiều. Thật ra tôi muốn chỉ có hai người ở bên nhau lâu hơn.......Tôi đã đặt trước quán bar luôn đấy, nếu không phải là chuyện của Won Ju.. ....

"Không sao đâu. Hôm qua tôi đã rất vui."

Đó cũng là một trải nghiệm mới. Vì tôi chỉ thấy mỗi Alpha ở chỗ mình suốt 10 năm qua. Hôm qua tôi đã biết ở nước ta có nhiều Alpha như vậy.

-Xin lỗi. Dì tôi là người rất khó đối phó. Dì ấy dễ giận lắm. Hôm qua thật sự cảm ơn em. Nhưng mà tôi cũng không thể cùng em đến quán bar được.......Tôi đã cố gắng mời một nghệ sĩ piano, nhưng tôi đã quên điều này. Xin lỗi. Tại tôi hơi mệt nên vậy đó.......

Giám đốc Lee nói giọng lí nhí như thể đang càu nhàu. Giám đốc Lee cũng là con người thôi. Giọng nói bình tĩnh như thường lệ, nhưng có vẻ hơi bận rộn. Tôi đã ngồi vào bàn ăn. Tôi rót nước thay vì cà phê.

"Anh buồn ngủ lắm à?"

-Vâng, tôi thực sự buồn ngủ. Tôi cứ tưởng là không gọi cho Joo Hyuk được. Lúc nãy tôi đã tìm thấy Won Ju. Cậu ấy đang ở cùng với Omega của cậu ấy. Bây giờ cậu ta đang bị bắt quay mặt vào tường và giơ tay lên. Doo Ri đừng lại đây. Doo Ri ra chỗ khác nào.

"Doo Ri à? Anh đang ở cùng ai vậy?"

- Bây giờ tôi đang ở nhà dì Won. Doo ri là cún con đó nhưng lại rất thích con người. Doo Ri. À, Doo Ri nằm xuống rồi. Doo Ri còn tốt số hơn tôi nữa."

"Nếu anh muốn nằm xuống, hãy nằm xuống đi. Hãy ngủ một chút đi ạ."

- Không, tôi đang ngồi yên một cách nghiêm túc đây. Với tấm lòng sùng đạo, tôi lúc nào cũng nghiêm túc với Joo Hyuk mà.

Giọng nói của giám đốc Lee trở nên nghiêm túc hơn một chút. Tuy những lời như thế không nên nói ra nhưng mà rất dễ thương.

"Doo Ri đang làm gì vậy?"

- Bây giờ nó đang ngồi trên đùi tôi. Không được, đi xuống đi. Con nặng quá đi. Con còn không thèm high five mà.

"Tôi cũng muốn gặp Doo Ri. Tôi cũng thích cún nữa "

Giám đốc Lee hơi im lặng. Tôi nghe thấy tiếng cười nhỏ. Vừa giống tiếng thở vừa giống tiếng cười. Giám đốc Lee dường như đã vắt kiệt sức lực ngay trước khi đi ngủ.

- Ôi, Doo Ri có số phận tốt hơn tôi nữa, làm sao đây. Biết vậy mình cũng được sinh ra làm Doo Ri rồi.

"Anh nói gì thế? Vậy công ty chúng ta phải làm sao đây?"

-Tôi không biết, tôi cũng muốn làm Doo Ri. Em, em không muốn gặp tôi sao? Tôi muốn em nói rằng em nhớ tôi lắm, nhưng tôi không ép buộc em đâu. Tuyệt đối không ép buộc. Tôi thật sự chỉ muốn nghe thôi.

Tôi bật cười. Đúng vậy, đó là một nụ cười thoải mái. Đó không phải là nụ cười gượng ép. Đó cũng không phải là một nụ cười vui vẻ khi gặp bạn bè. Thật thoải mái. Bây giờ mà có đi gặp anh ấy cũng không sao cả.

"Tôi nhớ giám đốc."

Hình ảnh của giám đốc Lee đã được vẽ ra trước mắt tôi. Tôi vừa chớp mắt vừa tưởng tượng ra hình ảnh anh ấy đang mỉm cười.Giám đốc Lee bây giờ đang có biểu cảm gì nhỉ. Anh ấy đang cười hay đang làm biểu cảm ngạc nhiên. Có khi nào là đùa giỡn không. Bây giờ tôi có muốn gặp giám đốc Lee không. Bây giờ tôi có muốn nhìn thấy anh ấy không.

- Nói lại lần nữa được không? Tôi sẽ thu âm lại và làm tiếng chuông.

"Không được."

-Tiếc quá đi.

"Bây giờ anh đi ngủ đi. Vì hôm nay là chủ nhật. Hẹn gặp anh ngày mai."

-Ngày mai tôi lên tầng 3 được không?

"Ừm..."

Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển qua loa.

- Chờ đã, chờ đã. Để tôi xử lí Doo Ri một lát nhé.

"Giám đốc?"

Doo Ri tức giận nên kêu gừ gừ gừ và sủa. Tôi nghe tiếng Giám đốc Lee và Doo Ri cãi nhau. Anh ấy nói với nó rằng đừng bám vào cánh tay vì nặng lắm. Mọi khoảnh khắc đều khiến tôi cảm thấy yên bình. Tôi tưởng tượng ra cảnh giám đốc Lee dắt chó đi dạo. Giám đốc mặc quần áo thoải mái và có mái tóc hơi duỗi ra. Không thực tế chút nào. Đây là một cảnh không thể tưởng tượng được, nhưng cảnh như vậy có vẻ rất tốt.

- Xin lỗi, bây giờ tôi ổn rồi. Tôi đang kẹp đầu nó lại bằng chân đây.

Tôi nghe thấy tiếng Doo Ri sủa. Nghe giống tiếng rên rỉ hơn là sủa.

-Bây giờ thật sự, chỉ có tôi và Joo Hyuk thôi.

À, cái này khiến tôi hơi xao xuyến.

"Tôi đang kẹp nó lại. Đừng làm gián đoạn cuộc gọi mà."

- Nói với tôi lần nữa là em nhớ tôi đi. Tôi nhớ Joo Hyuk. Tôi nhớ em lắm. Thỉnh thoảng khi tôi đang làm việc, tôi ngẩng đầu suy nghĩ.Tôi nhớ Joo Huyk quá đi. Nhưng nếu xuống tầng 3 thì sẽ bị cản trở nên đành yên lặng.

"Làm tốt lắm."

- Sáng mai tôi muốn lên tầng 3. Để gặp Joo Hyuk. Tôi có thể đi chứ?

"Anh có thể đến. Nhưng mà hãy đến tầng 9 sớm một chút nhé."

-Được thôi, tốt lắm.

Giọng nói của giám đốc Lee trầm hơn. Bây giờ phải cúp máy thôi. Phải uống cà phê nữa chứ. Vì mình đã nấu nước từ đầu rồi. Phải bắt đầu nấu nước lại từ đầu rồi. Tôi lắc ly nước. Mặt nước tĩnh lặng rung chuyển. Sóng vỗ, sóng vỗ.

"Bây giờ tôi cúp máy đây. Nghỉ ngơi đi ạ."

- Được rồi, được rồi. Joo Hyuk à, tôi nói thêm một câu nữa được không?

"Vâng."

- Bây giờ đừng mặc đồ của người khác nữa. Sau khi tan làm, đi chọn đồ vest với tôi thì thế nào? Và ăn tối, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho nghệ sĩ piano......

"Anh nói anh chỉ nói một câu thôi mà."

-À, đúng rồi, đúng rồi, nói một câu đi.

"Tôi cũng sẽ nói một lời rồi cúp máy. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."

-Vâng.

"Ngủ ngon, giám đốc.

Tôi đã ngắt điện thoại. Tôi cúp máy và đập đầu vào bàn ăn.Trán của tôi đập vào mặt kính lạnh.

"Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á."

Tôi điên rồi. Đúng vậy, tôi điên rồi. Tôi muốn ra khỏi nhà và gõ cửa nhà bên cạnh. Gõ và hét lên. Xin chào, tôi là người điên. Và sau khi gõ cửa ngôi nhà tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu bản thân. Xin chào, tôi là người điên.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Tôi muốn khóc. Nước mắt không chảy nhưng tôi muốn khóc quá. Tự nhiên thấy não nề. Nhớ mẹ quá. Nhớ mẹ quá. Tôi đã gọi điện thoại về nhà với khuôn mặt đóng dính trên bàn ăn. Ngay cả âm thanh tín hiệu cũng dường như chế giễu tôi. Mình đã nói gì với giám đốc vậy cà. Không có gì đặc biệt cả. Cũng không nói gì đặc biệt mà. Tín hiệu đã bị ngắt

"Mẹ?"

- Đi chợ rồi.

Kim Joo Young bắt máy rồi chứ đâu.Bên phía Kim Joo Young đã phát ra tiếng rột roạt. Có vẻ như đang ăn bánh kẹo.

"Ăn snack hả?"

-Ùa.

"Ăn gì đó."

- Thứ anh thích.

"Anh thích snack gì chứ ?"

"Sao anh mày phải biết cái đó."

-Thiệt tình, làm em của anh đúng là.......

Kim Joo Young đã cười. Giọng nói vẫn là của con nít.

"Joo Young à."

-Sao.

"Tuần sau là nghỉ lễ, anh có nên về nhà không?"

-Mèn đét ơi, anh không có bạn gái à?

"Không có. Hình như không có."

-Được rồi, anh trai có gì đâu.Tiền, người yêu, nhà?Có được mỗi cái mặt.

"Này, Kim Joo Young."

-Hức.

Kim Joo Young đã phát ra tiếng đau đớn. Không có câu trả lời. Hơi thở của Joo Young trở nên thô ráp.

-a, a....

"Này, Kim Joo Young. Kim Joo Young? Này này! Kim Joo Young! Không sao chứ? Này!"

-Anh, anh ơi....

"Này, Kim Joo Young. "Bây giờ mày đang ở nhà à?

-Anh ơi... em đau quá. Làm sao đây. Anh, em đau quá.

"Anh đến ngay. Cúp điện thoại và gọi 119 đi."

Tôi đã bật dậy ngay từ bàn ăn. Tôi nghe thấy giọng nói mỏng manh của Kim Joo Young qua điện thoại. Tim tôi đập thình thịch. Không, hình như dừng lại rồi. Kim Joo Young với cơ thể yếu đuối. Vì nổi nóng nên đã kiệt sức nên vậy đó. Tôi đi vào phòng và nhét ống hút vào tay áo khoác. Liên tục gọi cho Kim Joo Young.

"Jooyoung à, Kim Jooyoung. Bây giờ anh sẽ đến, cúp máy và gọi 119 đi. Gọi 119 rồi gọi lại cho anh nhé."

-Anh ơi..

"Ừ, anh đây rồi. Không sao đâu Joo Young à, không sao đâu. Kim Joo Young, trả lời đi. Không sao chứ?"

Kim Joo Young thở phào nhẹ nhõm và trả lời

-Cạo đầu đi.

Điện thoại bị ngắt. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị đứt.

Con nhỏ này thật sự bị dạy sai rồi.

Tôi đã gọi lại cho Kim Joo Young. Giọng nói chậm chạp đã trả lời.

- Saoo?

"Này."

-Ùa.

"Mày làm gì vậy?"

-Ăn snack.

"Sao mày lại ăn như vậy chứ?"

-Vì giống anh đó.

"Được rồi."

Thật sự, tôi đã nuôi sai rồi. Lẽ ra tôi phải nuôi chó chứ không phải Kim Joo Young. Ít ra nuôi chó nó còn biết đập tay.

*Thiệt chứ lúc này mình thấy em gái đùa không vui tẹo nào, lấy chuyện bệnh tật ra đùa giỡn khiến mình khó chịu thật sự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net