Chương 6. Vượt qua lằn ranh đỏ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì không có Ha Won Yi nên trông chủ nhiệm Lim có vẻ buồn chán. Chủ nhiệm Lim, người đã kiếm cớ đến đây để đưa tài liệu, cứ liên tục ở bên cạnh chúng tôi.

"Cậu ấy nói có việc gia đình gấp nên không đến được. Thiệt tình, vậy thì hãy nói trước cho tôi biết chứ. Có khi nào có chuyện gì lớn xảy ra không?"

Tôi đã biết điều mà im lặng.

"Để xem nào, tôi không biết đâu."

"À, nhưng mà Trợ lý Kim biết tin đồn này chưa?"

Chủ nhiệm Lim đã lắc cái ghế của tôi một cách lung tung. Trong lúc lắc lư, tôi đã nhập các con số vào máy tính. Tôi hỏi một cách khô khan.

"Sao thế?"

"Tin đồn của trợ lý Kim lan truyền khắp phòng công vụ đấy?"

"Tin đồn của tôi?"

"Ha ha ha ha ha ha!"

Chủ tịch Lim cười một cách sảng khoái. Có vẻ như cô đã lấy lại được sức mạnh vốn có của mình. Khi quay lại nhìn chủ nhiệm Lim, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt đầy nghịch ngợm.

" Alpha của Đội quản lý khách hàng! Nhân viên đến đón Ha Won lần trước đó!".

Tôi nghiêng đầu. Trợ lý Kang đập bịch bịch vào ghế của tôi.

"Là ngày đó, ngày đó đó. Ngày cậu đi đón Ha Won vì kẻ bám đuôi. Cuối cùng thì ngày hôm đó anh họ của Won Yi đã dẫn cậu ấy đi cùng."

"À, ra ngày hôm đó."

Đúng là có chuyện như vậy. Kể từ đó, kẻ bám đuôi đã trở thành vấn đề, nhưng cuối cùng sự việc đã nổ ra. Khi nghĩ đến Ha Won Yi yếu đuối lúc đó, tôi cảm thấy hơi bồn chồn. Vào thời điểm đó, tôi đã lo lắng rằng kẻ theo dõi sẽ gây ra chuyện gì đến cậu ấy. Tôi chưa từng nghĩ đến việc Ha Won Yi sẽ đánh gục kẻ bám đuôi và rồi bị đưa đến đồn cảnh sát.

" Tôi nghe nó có một Alpha đến đón cậu ấy nhưng cuối cùng ai có dè lại là trợ lý Kim đây! Hahahaha!"

Chủ nhiệm Lim đã lắc ghế của tôi và Trợ lý Kang cùng một lúc. Đầu của trợ lý Kang cũng lắc qua lắc lại. Trợ lý Kang nói.

"Cậu ta có phải là một hoặc hai ngày bị hiểu lầm là Alpha đâu? Lúc đầu tôi cũng tưởng cậu ấy là Alpha. 'Sau này thân nhau hơn rồi mới biết đấy chứ'.

"Nhưng điều tuyệt vời là, tổ chúng tôi có một người rất khó tính, nhưng sau khi trợ lý Kim đến, anh ấy đã trở thành thiên thần. Cuối tuần tôi đã đi xem mắt với các Omega ở phòng công vụ, cậu có biết vì đi đến đó mà công việc của tôi đã phải dồn ứ lại không? Vậy mà mọi người ở đó cứ hỏi là có thể lên tầng ba để gặp cậu hay không."

Trợ lý Kang cười và high five với chủ nhiệm Lim. Tiếng cười của chủ nhiệm Lim đập vào tai khiến nó như muốn chảy máu ra vậy đó.

"Làm sao đây? Cậu ấy đã trở thành một người đàn ông xấu xa! Hahahahahahahaha"

Quản lý Lee hét lên từ xa.

"Chủ nhiệm Lim không bận sao? Tôi chia sẻ công việc của tôi cho nhé?"

"Tôi đi đây! Đi liền nè!"

Chủ nhiệm Lim lắc ghế của chúng tôi một lần nữa và rời khỏi chỗ ngồi. Trợ lý Kang thò đầu về phía tôi.

"Nè, khi nãy tôi đã thấy hết rồi. Cậu đã nói chuyện với giám đốc Lee trong thang máy đó. 'Nói chuyện gì vậy?'

"Tôi không nói gì nhiều". 'Chào hỏi thôi'

"Vốn dĩ anh ta không thèm chào hỏi mà dạo này lại hay chào hỏi nhỉ?"

Kéo ghế ngồi xuống. Trợ lý Kang  khoác tay lên ghế của tôi.

"Thực ra, giám đốc Lee đã thay đổi rất nhiều đó. Từ khi theo đuổi cậu Joo Hyuk người đó đã thay đổi rất nhiều."

"Ý cậu là gì?"

Trợ lý Kang ngả lưng ra ghế.

"Tôi sẽ không nói với cậu đâu nhá. Hãy nghĩ đến thực đơn bữa trưa đi. Tôi hạnh phúc nhất khi nghĩ về bữa trưa ".

Tôi nhìn lại màn hình máy tính. Những con số dường như đang chơi đùa với tôi. Một số biểu ngữ được xếp chồng lên nhau trên một màn hình màu xám. Giống như là cách mà trái tim tôi dần lớn lên vậy. Một góc trái tim tôi nhột nhột. Thật ra tôi cứ để ý mãi. Tôi nghĩ mình phải giữ bình tĩnh. Nhưng càng làm vậy, trái tim tôi lại càng xao xuyến.

Nghĩ lại, hôm nay tôi đã quên xem bức ảnh Hawaii.


❖ ❖ ❖

Quả nhiên là do mình lo lắng cho Ha Won Yi chứ sao. Tôi chịu đựng nụ cười của chủ nhiệm Lim và tìm ra số điện thoại của Ha Won Yi. Ha Won Yi nói rằng cậu ấy vẫn đang ở đồn cảnh sát Samsung-dong. Nếu gọi cho luật sư cũng gọi thì có vẻ như mọi việc đang trở nên lớn hơn rồi. Cậu ấy nói rằng cậu ấy có thể sẽ được thả ra vào khoảng bữa trưa. Đây là cơ hội để các vệ sĩ của Ha Won Yi có thể nhìn thấy khuôn mặt của kẻ theo dõi. Tôi không biết phải xem điều này là tốt hay là may mắn nửa.

Tôi đã mở miệng một cách bốc đồng.

"Cậu có muốn ăn trưa với tôi không?"

- Có phiền anh không?

"Không, tôi sẽ đến. Tôi sẽ sớm đến Samsung-dong."

- Trợ lý ơi, tôi không sao.......

"Chờ chút, tôi sẽ đến đó."

Khi nhìn thấy Ha Won Yi, tôi cứ nghĩ đến Kim Joo Young. Đối với giám đốc Lee, Ha Won Yi cũng là sự tồn tại như thế. Đứa em đáng ghét nhưng không thể ghét được. Không hiểu sao tôi cũng cảm thấy như vậy. Không biết chừng vì Ha Won Yi là Omega nên càng lo lắng hơn. Gorilla nhà tôi là Beta, nhưng dù thế nào cũng vậy thôi. Gorilla nhà mình là Beta nhưng mà.......

Cho dù Samsung-dong có gần đến mức nào thì thời gian ăn trưa cũng rất là ngắn ngủi. Phải xin phép quản lý Lee trước đã. Quản lý Lee có phần khá hạn chế, nhưng anh ấy lại cho mọi người sắp xếp thời gian ăn trưa một cách thoải mái. Là một người sếp tốt.

"Trợ lý Kang, anh có thấy quản lý Lee không?"

"Lúc nãy anh ta còn ngồi đó mà? Có khi nào là đi vệ sinh không? Hôm nay trưởng bộ phận cũng không xuống mà."

"Có lẽ thế?"

Tôi đang đợi quản lý Lee không có mặt ở đây, không biết chừng anh ta đã đến phòng văn phòng phẩm. Nếu không tìm thấy người nào đó, bạn có thể tìm theo thứ tự nhà vệ sinh, phòng văn phòng phẩm, phòng giải lao.

Khi bước vào phòng văn phòng phẩm, tôi nhìn thấy hai nhân viên đang đứng đối diện nhau một cách mơ hồ. Trong tay một người có một cái giỏ sắp rơi xuống, và một người còn lại bị mắc kẹt trong vòng tay của anh ta. Khuôn mặt của hai người gần nhau như thể sắp hôn nhau.

Đó là việc thường xảy ra. Không ai có ý định sửa chữa giá đỡ lỏng lẻo của phòng văn phòng phẩm. Chi phí vận hành công ty chắc chắn sẽ vượt ra khỏi chi phí liên hoan. Ban đầu tất cả mọi người đều không làm việc đúng cách nên không biết có phải họ không có tiền để sửa chữa kệ hay không. Mong là công ty sẽ không bị phá sản trước khi tôi nghỉ việc.

"Ôi, tôi..."...!"

"Tôi không sao!"

Hai khuôn mặt đỏ rực của hai người cùng với tiếng đóng cửa phòng văn phòng phẩm. Hai người kia rõ ràng không phải là mối quan hệ hẹn hò.

Nếu quản lý Lee vắng mặt thì có phải là do trưởng bộ phận Seo không? Khi tôi đi bộ trên hành lang đến văn phòng của trưởng bộ phận Seo, tôi nghe thấy giọng nói của quản lý Lee và giọng nói của nhân viên mới Seo Hee Soo.

"Sao dạo này anh không ăn cơm với em?"

-Vì bận nên vậy đó. Đi thôi.

"Nghe nói ở nhà anh cũng không ăn gì cả. Người giúp việc đã nói em nghe hết rồi."

-Không phải việc của cậu.

"Bữa trưa hôm nay, hãy đi theo em. Hãy ăn trước mặt em."

-Seo Hee Soo, cậu thật sự muốn như vậy sao?"

Đó là một vị trí khó mà can thiệp. Tôi đã ngồi trên băng ghế nghỉ trong góc. Máy lọc nước một cách vô tình che khuất cơ thể tôi. Tôi thò đầu ra và quan sát hai người. Có lẽ tôi nên đi ra ngoài một cách tinh ý và thông báo là giờ ăn trưa sẽ trễ mất thôi.

Nhìn từ xa thôi cũng thấy sắc mặt của quản lý Lee xanh xao. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ anh ta định đi vệ sinh đã bị bắt gặp. Nhân viên mới dường như không tinh ý chút nào. Tôi cũng phải nhanh chóng nói về việc của mình và đưa quản lý vào nhà vệ sinh. Hội chứng ruột thừa mẫn cảm là bệnh mãn tính của dân văn phòng. Cấp trên phải khỏe mạnh thì cấp dưới mới tan làm sớm được chứ.

"Anh có nghĩ rằng anh có thể giấu nó không?"

Seo Hee Soo đã hạ giọng xuống. Giọng nói giống với trưởng bộ phận Seo đến mức khiến tôi nổi da gà. Bầu không khí cũng vậy. Quản lý Lee  lùi lại phía sau.

"Gì chứ, ngay bây giờ, cậu, pheromone, hức......"

"Anh định giấu nó đến khi nào?"

"Seo Hee Soo, cậu..."."

Tôi đã đứng dậy một cách lưỡng lự. Lương tâm của tôi lại một lần nửa vùng lên. Không phải tôi nên giúp anh ta sao? Lý trí của tôi đã bác bỏ điều đó. Hãy để mỗi người tự giải quyết cuộc sống riêng tư của mình. Lương tâm của tôi hét lên. Có khi nào quản lý Lee sẽ ngã gục đấy chứ? Lý trí đã chặn miệng lương tâm tôi. Đừng có mà tài lanh khi mình là đứa đi nghe trộm.

Không phải là tôi muốn nghe trộm đâu, là tôi bị bắt để nghe trộm mà. Tôi quyết định ngồi tại chỗ của mình.

"Pheromone đã thay đổi đến thế này, anh là đồ ngốc à?"

"Tôi chưa bao giờ phả pheromone ra ngoài như thế này lần nào cả......!"

Đó là việc đôi khi không thể biết được. Alpha hoặc Omega thỉnh thoảng dường như đã phả ra pheromone mà bản thân họ không biết. So với thỉnh thoảng thì nhiều hơn. Những lời mọi người nói nhiều nhất ở công ty, xe buýt và ở chợ là "Mùi pheromone này là của ai đấy?' Nếu đến mức này thì người đó phải rời đi và tự điều chỉnh lại pheromone của mình . Có thể điều chỉnh trong trường hợp khẩn cấp, đó là dịch vụ bổ sung tiêu chuẩn.

"Chúng tôi đang trong quá trình ly hôn mà". 'Cậu định làm gì thế ?'

Seo Hee Soo thở dài. Seo Hee Soo đã nắm cổ tay của quản lý Lee. Quản lý Lee gục đầu xuống một cách mệt mỏi. Còn tôi phải đợi đến khi nào nhỉ?

Quản lý Lee nói chuyện một cách thận trọng.

"Đừng nói với Hee Tae."

"Anh nghĩ điều đó có lý sao?"

Seo Hee Soo đã đến gần quản lý Lee. Thời gian eo hẹp lắm. Bây giờ phải đứng dậy thôi. Tôi không làm gì thì sẽ hết giờ ăn trưa mất. Tôi đứng dậy và nhìn thấy trưởng bộ phận Seo từ xa. Tôi cúi chào và quay người lại.

"Đứa bé này , không phải của Hee Tae."

Tôi chiếm giữ hành lang và ngăn chặn sự xâm nhập của trưởng bộ phận Seo. Lương tâm tôi đã nói rằng: " Đưa tay đây nào!" và lý trí của tôi đã đáp lại: " Mãi bên nhau bạn nhớ!". Phải ngăn chặn trưởng bộ phận lại. Tôi không biết tôi vừa nghe được điều gì nhưng cái này có vẻ không đúng lắm. Phải chặn lại thôi. Trưởng bộ phận Seo đã đến gần. Cảm giác như tôi đang đối đầu với Goliath* vậy. Nhưng mình cũng đâu phải là kẻ ném sỏi đâu.

*Goliath là một dũng sĩ có sức mạnh to lớn nhưng cúi cùng lại chết vì một hòn sỏi.

"Chào trưởng bộ phận Seo."

"Chào, Trợ lý Kim."

Nếu trưởng phòng Seo đi về phía trước thì tôi cũng di chuyển theo phía đó. Cảm giác như đang nhảy tap dance vậy. Phía sau cổ tôi trở nên lạnh toát. Đứa bé? Đứa bé? Đứa bé?

Trưởng bộ phận Seo bực bội đẩy tôi sang một bên. Khi bị đẩy ra ngoài tôi lại chặn đường phía trước của anh ta. Có điên không. Khuôn mặt của trưởng bộ phận Seo nhăn nhó như khỉ đột.

"Trợ lý Kim, anh đùa với tôi à?"

"Trưởng bộ phận Seo, tôi có điều muốn nói với anh."

Điều tôi muốn nói nhất là tin vợ anh có thai, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu. Điều thứ hai tôi muốn nói là mong muốn đơn giản của tôi là nghỉ việc.

"Cái gì vậy?"

Trưởng bộ phận Seo nhìn xuống với ánh mắt khinh miệt. Đồng tử đen hơn bầu trời đêm. Thật sự rất đáng sợ. Đó là áp lực của Alpha. Pheromone không thể giết người. Tuy nhiên, có một cái gì đó được dẫn dắt bởi kích thước và biểu cảm kiêu ngạo đặc trưng của Alpha. Và tôi chưa bao giờ nhận được yêu cầu cố gắng giấu diếm của quản lý Lee cả. Tâm lý anh hùng và tội lỗi đã xen vào việc của người khác trở nên lẫn lộn. Có gì đó sai trái? Arm Bar, ước gì tôi cũng có thể làm một cú và chạy trốn đến Hawaii.

Tôi đã đưa ra câu trả lời hợp lý nhất.

"Tôi có thể ra ngoài một chút vào giờ ăn trưa được không? Tôi có cuộc hẹn quan trọng nên có lẽ sẽ muộn khoảng 40 phút. Xin lỗi ạ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net