Chương 7. Giữa khán giả và sân khấu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bé đã đưa cây kẹo que cho tôi mà không nói lời nào. Tôi đã suy nghĩ có nên nhận hay không cuối cùng cũng nhận lấy.

"Cháu có thể ngồi cái xích đu đó được không?"

"Cháu ngồi đi."

Tôi bước xuống xích đu. Đôi giày bị dính chặt trong cát. Khi tôi bước ra khỏi bãi cát với tư thế mơ hồ, bố mẹ đến đón đứa con nhìn tôi một cách kỳ lạ. Tôi giả vờ không biết gì hết và ngồi xuống băng ghế.

Bây giờ phải làm sao đây. Trong cơn tức giận tôi đã về nhà. Khi tôi ngồi ở sân chơi gần nhà, cảm xúc dâng trào như nước. Thở dài một hơi. Tôi vẫn chưa nộp đơn từ chức, nhưng trong lòng đã thất nghiệp rồi. Tôi cũng muốn chịu đựng thêm một chút nữa và quay trở lại công ty. Không, không. Thật sự không phải mà.

2 giờ rồi. Thời gian ăn trưa đã kết thúc từ lâu rồi. Phải quay lại thôi. Tôi phải quay lại, nhưng tôi không muốn quay lại. Tôi đặt tay lên băng ghế và thở dài, nhưng cậu bé lúc nãy đã đưa kẹo cho tôi đã đến bên cạnh.

"Ông chú làm gì ở đây vậy ạ?"

"Anh không phải à ông chú đâu."

"Ơ, là quần áo của giáo viên mẫu giáo, chú là khủng long ạ?"

Đứa bé đã leo lên băng ghế.

"Chú hát và chơi với cháu được không?"

"Chú không hát được."

"Ơ, nhưng mà đằng kia có cái xẻng đó nên nếu hát thì sẽ có khủng long xuất hiện."

"Cháu nói gì vậy, rốt cuộc là sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Trông đứa bé rất nghiêm túc. Cái xẻng với bài hát thì có liên quan gì chứ.

"Cát? Cháu định chơi với cát à?"

Đứa bé lại đi xuống ghế băng và bám vào chân tôi.

"Chơi thôi."

"Cháu làm thế thì nhìn chú giống như một kẻ bắt cóc vậy, đi chỗ khác chơi đi."

"Chơi đi mà."

"Đến chỗ bố mẹ đi."

"Sunwoo chơi với Sangchon, hai bạn ý có tên giống nhau ở phía trước á."

"Sunwoo à!"

Người đàn ông trông giống như người bảo hộ đứa trẻ đã chạy đến. Ôm đứa trẻ như một sợi lông vũ. Đó là một người trẻ tuổi không nhìn giống như cha mẹ của đứa trẻ. Học sinh cấp 3 sao? Nhìn lâu thì cũng giống sinh viên đại học.

"Tôi thật sự xin lỗi."

"À, không sao."

Người đàn ông có ấn tượng nhẹ nhàng. Ánh mắt hạ xuống phía dưới trông thật đáng thương. Việc chăm sóc trẻ em không phải là việc dễ dàng gì.

"Sunwoo rất hay đùa giỡn....... Anh có bị cản trở không?"

Không có việc gì cản trở. Một đứa trẻ tên là Sun Woo đã cướp mất xích đu của tôi nhưng đã làm việc chính đáng với tư cách là một đứa trẻ.

"Không sao đâu."

"Không biết tôi có thể giúp được gì không?"

"Vâng?"

"Không! Anh đang ngồi đây vào giờ này, không biết có chuyện gì xảy ra không......."

Người đàn ông đỏ mặt. Sunwoo đã bao bọc khuôn mặt của người đàn ông bằng một bàn tay nhỏ.

"Sangchon, Sangchon à mình chơi cùng với chú ấy đi."

"Sunwoo à."

"Tôi không sao. Chúc các bạn có thời gian vui vẻ."

"À, tôi là Yoo Seon Hae sống gần đây. Tôi là Omega. À, có thể anh không tò mò, nhưng ban ngày tôi đang chăm sóc Sunwoo thay cho anh trai mình. Hơn nữa, tôi là sinh viên đại học, vì vậy......."

Mặt người đàn ông cứ đỏ lên. Sunwoo vừa sờ tai người đàn ông vừa chơi đùa. Trái tim lệch lạc của tôi ngẩng đầu lên. Ý thức vô thức của tôi đã chịu đựng trong thời gian qua đã bắt đầu biểu tình vũ lực. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi cảm nhận được cát tràn vào trong đôi vớ của tôi. Sột soạt sột soạt.......

Ki Do đã nói với tôi như thế này khi còn học đại học.

'Anh có hơi, hình như anh hiểu lầm rồi. Vậy nên anh ấy rất nổi tiếng, nhưng không phải tất cả mọi người đều tiếp cận anh với ý đó đâu, đó là lý do tại sao anh ấy lại như vậy. Thì đó, em cũng biết anh ấy đẹp trai, nhưng anh ấy không rủ anh \ hẹn hò mà? 'Đúng không nào? Đừng suy nghĩ nhiều quá'

'Vậy hả?' À, vậy sao?'

'Đúng rồi, toàn là hoang tưởng thôi. 'Hội chứng hoang tưởng được yêu'.


Hội chứng hoang tưởng được yêu.

Bệnh hoang tưởng bắt đầu bùng cháy ở một góc trong tâm hồn của tôi. Tôi không phân biệt được đó là tôi ảo tưởng hay do bất mãn với xã hội, nhưng tôi biết có gì đó đang bùng cháy. Tôi đã đến gần cậu trai kia.

"Tôi đẹp trai lắm đúng không?"

"Hả?"

"Chắc tôi đẹp trai lắm. Không phải vậy sao?"

"Vâng, vâng. Đẹp trai quá đi mất. À, vậy nên tôi mới nói như vậy, không phải vì vậy mà tôi  mới nói chuyện với anh đâu......."

"Cậu có thích tôi không?"

Cậu trai kia đã gật đầu.Cổ cậu ấy cũng đỏ lên. Còn Sunwoo trông có vẻ không có suy nghĩ gì cả.

"Sangchon là Skelidosaurus*. Vì mình sẽ chơi Acrocanthosaurus*."

*Tên của loài khủng long tiền sử.

"Anh có thể cho tôi biết số điện thoại được không?"

"Không."

"Không."

Sunwoo đã bắt chước tôi. Tôi nhìn người đàn ông và cười. Tôi đã cố gắng hết sức để trông đẹp trai nhất có thể.

"Tôi không thích."

"Vậy anh có thể nhận số điện thoại của tôi không? Tôi học đại học A. Thì đó, tôi không khoe khoang đâu, tôi không phải là người kỳ lạ."

"Quao, chắc cậu đã học hành chăm chỉ nhỉ."

Tôi giơ ngón tay cái lên về phía cậu trai.

"Sau này hãy học hành chăm chỉ hơn nhé."

Tôi phải quay lại công ty để nhận đơn từ chức.


❖ ❖ ❖

Thật ra tôi biết tôi đẹp trai lắm. Không nhất thiết phải nhận thức mỗi ngày. Nhận thức cũng không phải là đẹp trai hơn, cũng không phải là xấu xí hơn. Dù sao thì tôi cũng đẹp trai. Tôi cũng biết chứ. Vì vậy tôi biết mọi người bị rối loạn. Tôi chỉ giả vờ không biết thôi. Thật là xui xẻo, tự khen mình đẹp trai mà đi vòng vòng.

Tôi đã biết sự thật là tôi đẹp trai từ khi còn rất nhỏ. Khi đi chơi với gia đình, tất cả mọi người đều chú ý đến tôi và Kim Joo Young. Tất cả mọi người đều tin tôi là diễn viên nhí. Bố mẹ tôi nói rằng con trai tôi đẹp trai như thế này và thích mang theo tôi đi mọi nơi. Kim Joo Young cũng là một trong những chiến lợi phẩm của bố mẹ beta. Đối với gia đình Beta không có đặc điểm gì đáng kể, anh chị em quá đẹp trai là niềm tự hào duy nhất.

Tất nhiên tôi nghĩ Kim Joo Young xấu xí. Dễ thương nhưng Kim Joo Young là con khỉ đột.

Tôi không nhớ rõ có phải là khi học tiểu học không. Hàng ngày tôi ra ngoài chơi bóng đá, leo lên núi phía sau và bắt châu chấu và chơi đùa. Đây là thời kỳ mà bố mẹ tôi không thể tự hào về vẻ đẹp trai của tôi vì tôi đã đi ra ngoài quá nhiều. Mẹ tôi gọi lúc đó là 'thời kỳ gấu trúc hoang dã của Kim Joo Hyuk'.

Tôi đã cảm nhận được sự đẹp trai của mình từ khi học cấp 2. Một ngày tôi đã nhận được một vài bức thư của fan. Buổi sáng khi đến trường, ngăn kéo chứa đầy thư. Cũng có những đứa trẻ để lại thư của tôi và cá cược. Nội dung là hôm nay Joo Huyk đã nhận được bao nhiêu tấm, lần này có quà không. Một phần số tiền cá cược đã được sử dụng một cách hữu ích khi tôi cướp và đi quán net.

Một ngày nọ, tôi đến trường mẫu giáo để đón Kim Joo Young và hỏi 'Oppa đẹp trai đúng không?' Kim Joo Young đã khóc nức nở. Đó là chuyện khi Kim Joo Young 6 tuổi. Tôi hỏi tại sao lại khóc, nó nói rằng anh trai là đồ xấu xí. Tôi đã rất ngạc nhiên. Joo Young thực sự đã khóc suốt đường về nhà. Tất cả những người đi trên đường đều nhìn tôi. Kim Joo Young đã khóc đến đỏ mặt. Nói nói rằng Oppa xấu quá đi. Vì xấu hổ nên tôi đã cho nó ăn kem và dỗ dành. Trên đường về nhà Joo Young cũng khóc suốt, nên tôi đã nói là vì mày cũng giống anh nên mày cũng xấu xí, thế nên là tôi cũng đã bị bố đánh.

Khi tôi còn học cấp 3, Kim Joo Young đã bị đánh rất nhiều. Lúc đó Kim Joo Young là học sinh tiểu học, mỗi khi về nhà là lại dùng gậy phép thuật đánh tôi. Lý do là vì bạn bè cứ muốn gặp anh trai. Gậy ma thuật nhựa đau thật đấy. Bạn bè cứ nói chuyện về anh trai hoài nên nó bực bội lắm. Tôi đã nói đó không phải là lỗi của tôi nhưng Kim Joo Young đã không tin.

Kim Joo Young, người gần như ngày nào cũng càu nhàu với tôi, sau đó đã thay đổi phương hướng của mình.

Bây giờ tôivẫn còn nhớ. Đó là ngày khai giảng năm 2 trung học. Tôi đang ngủ trưa nhưng xung quanh ồn ào nên đã mở mắt ra. Các học sinh tiểu học đứng xung quanh giường và cây gậy phép thuật dí vào cổ tôi như dao.

"Đây là anh trai, ảnh trông như thế này."

"Wow! Jooyoung thích quá đi!"

"Anh trai cậu là Alpha à?"

"Alpha là gì?"

"Ơ, mở mắt ra rồi kìa. "Anh cậu có biết nói không?"

Khi tôi ngồi dậy như một thây ma, đám trẻ con tự động tản ra. Tôi đã nhìn chằm chằm vào Kim Joo Young. Trông nó có vẻ rất tự hào.

"Này, Kim Joo Young."

"Oppa mau nằm xuống đi."

Kim Joo Young 8 tuổi. Ngay cả lúc đó nó cũng chưa đứng tới ngực của tôi. Bạn bè của nó cũng vậy. Những đứa trẻ đó đang sợ hãi như thể nhìn thấy xác ướp của bảo tàng di chuyển. Tôi lại nằm xuống.

"Lấy kem ra khỏi tủ lạnh và ăn đi."

"Lúc nãy mình ăn hết rồi."

"Làm tốt lắm. Đừng đánh thức anh nữa."

Kim Joo Young đã tiến hành tour tham quan trong gần 30 phút. Đây là sách giáo khoa của Kim Joo Hyuk, quần áo dạo này mặc đẹp là áo hoodie đó, túi xách màu đen này nửa nè. Hôm qua anh trai tôi cũng đã ăn khoai tây chiên. Đó là lý do tại sao anh ấy cao như vậy.Ttất cả những câu chuyện đặc biệt đều được kể ra. Cuối cùng tôi không thể ngủ lại được. Khách du lịch phải chơi trốn tìm trong phòng tôi tản ra khắp nơi.

Sau một thời gian dài, hướng dẫn viên đã vất vả vẫy gậy phép thuật và quay trở lại phòng tôi. Kim Joo Young đã trao giải thưởng cho tôi vì đã ngoan ngoãn. Đó là bánh mì có hình nhân vật nổi tiếng. Kim Joo Young, người đặt bánh mì lên mặt tôi, đã bò lên giường. Chân ngắn ngủn nên đã than vãn suốt.

"Oppa, bạn bè khen oppa đẹp trai kìa."

"Được thôi."

"Oppa, oppa."

"Ừ."

"Ngày mai em cũng có thể đưa bạn bè đến được không?"

"Oppa đi ngủ đây."

.Kim Joo Young đã đắp chăn cho tôi. Kim Joo Young nhỏ bé ôm chặt lấy tôi. Kim Joo Young thật sự rất nhỏ. Tôi ôm lấy Kim Joo Young và kêu con bé ngủ trưa.

Đó là lần cuối cùng. Cái ngày mà Kim Joo Young còn dễ thương. Khỉ đột con.......

❖ ❖ ❖

Khi còn học đại học, nhờ khuôn mặt mà tôi có được bạn gái đầu tiên trong đời. Đó là beta mà tôi gặp khi cùng nhau làm người mẫu chụp ảnh quảng bá. Chúng tôi gặp nhau để phô trương lẫn nhau. Cô ấy thích sự thật là có một người bạn trai đẹp trai như thế này. Tôi thích sự thật là có bạn gái xinh đẹp như vậy. Thay vì thích đối phương, tôi yêu cảnh hai người ở cùng nhau. Dường như mối quan hệ giữa tôi và cô ấy đã như vậy. Tôi yêu khoảnh khắc bình thường đó và hình ảnh đẹp đẽ đó. Đó là một mối tình mà tôi có thể tận hưởng trong khi là một Beta.

Khi làm người mẫu quảng bá cho trường đại học, sự nổi tiếng của tôi đã đạt đến đỉnh điểm. Cũng có những người theo tôi tham gia lớp học giáo dục, và các tiền bối nói rằng sẽ mua cơm cho tôi hàng ngày. Nhờ vậy mà \ gan của tôi đã trở nên tồi tệ. Tôi tham dự bữa tiệc tối hàng ngày, nôn mửa mỗi sáng và uống rượu giải rượu vào bữa trưa.

Kim Joo Young bắt chẹt tôi răng chỉ cần vào nhà vệ sinh là có mùi rượu. Kim Joo Young đang đến tuổi dậy thì. Để tránh khỉ đột, tôi thường giải quyết việc chỗ ở bằng cách ở chỗ ở trong phòng câu lạc bộ.

Một ngày nọ tôi đã uống rất nhiều rượu và nằm trên ghế sofa trong phòng câu lạc bộ. Một mình tôi thong thả. Sau đó đột nhiên Seol K i Do bước vào. Sau khi luyện tập vở kịch, cả người cậu ấy ướt đẫm mồ hôi. Đó là buổi tối. Tôi đã bật quạt. Seol Ki Do ngồi trước quạt đã uống một ngụm nước.

"Anh ơi, bên ngoài nóng quá."

"Cậu đã ăn tối chưa? Mình nên gọi món gì ăn đây?"

"Hôm nay anh không có hẹn uống rượu à?"

"Hôm nay nếu uống rượu thì anh mày phải đi bệnh viện đấy."

"Anh cũng thật tuyệt vời ghê."

Seol Ki Do nhìn tôi và cười. Theo suy nghĩ của tôi, người đẹp trai sau tôi ở trường chúng tôi là Seol Ki Do.

"Anh, hôm nay anh sẽ ở cùng em chứ?"

Ki Do hỏi bằng một giọng nói như đang thỉnh cầu. Không thể đọc được biểu cảm của cậu ấy. Sao lại hỏi như thế? Tôi muốn hỏi lại.

"Uống rượu?"

"Em sắp đến kì dịch cảm rồi, không được uống rượu."

"À, vậy sao. Nhưng uống một chút cũng đâu có chết được."

Seol Ki Do là Alpha. Sau này gặp người yêu Omega và là tình yêu định mệnh. Beta Kim Joo Hyuk xuất hiện với tư cách là phù rể.

Lúc đó tôi thích Seol Ki Do một cách kỳ lạ. Khuôn mặt hung dữ cũng rất tốt, hành động thiếu sót cũng dễ thương, thỉnh thoảng tôi tự hào về mặt nghiêm túc mà tôi nhìn thấy ở cậu ra. Có lẽ đã như vậy từ lần đầu tiên gặp Ki Do.

Nếu chúng tôi không phải là bạn bè thì tôi sẽ thích Ki Do. Chắc là sẽ thích cậu ấylắm. Tôi có thể chắc chắn. Không nói đến giới tính Alpha Beta Omega, tôi chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với một người đàn ông. Tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều lắm. Tuy nhiên, nếu như, chỉ là giả sử thôi, nếu tôi hẹn hò, tôi có lẽ sẽ thích một người tên là Seol Ki Do. Cho dù Seol Ki Do là Alpha hay là đàn ông. Bây giờ tôi cũng rất thích một người bạn tên là Seol Ki Do nên dù có trở thành người yêu cũng sẽ như vậy thôi.

"Ki Do."

"Ừ."

"Nếu anh......."

Tôi che mắt bằng cánh tay. Tôi bị nôn mửa vì say rượu.

Nếu tôi có dũng khí hơn thì chúng tôi có thể đã khác một chút. Không biết chừng ngay từ đầu tôi đã nói chuyện với Ki Do thay vì cô ấy. Tôi đã nuốt ngược những lời mình định nói vào trong. Tôi trẻ con, ấu trĩ và biết rõ rằng tôi đẹp trai. Nói một cách quê mùa, tôi cảm thấy việc bất cứ ai rơi vào sức hút của tôi là điều đương nhiên. Cậu thì có thể làm được gì chứ. Tôi đẹp trai thế này mà.

Nhưng mà cậu là Alpha mà?

Tôi tự tin cậu sẽ thích tôi, nhưng tôi không tự tin tôi sẽ nhận được tình yêu từ cậu. Tôi đã chọn một mối quan hệ mà tôi có thể thuyết phục hơn là mạo hiểm. Và rất hạnh phúc. Vì vậy tôi đã rất đau khổ.

Tôi còn trẻ. Bản thân tôi lạ lẫm đến phát điên khi nghĩ đến Alpha nam. Tôi cảm thấy tội lỗi và mọi thứ đều đáng sợ. Tôi không có đủ dũng khí để chia sẻ suy nghĩ của mình. Và cậu luôn không nói gì cả. Cả hai chúng tôi đều rất sợ hãi.

"Anh sẽ đi nôn."

"Thiệt tình, anh nói chuyện đó với em làm chi?"

Ngày hôm đó cuối cùng chúng tôi đã uống rượu cùng nhau. Uống rượu mạnh, chia sẻ những câu chuyện nhảm nhí, lo lắng về điểm số và sắp xếp lại chỗ ngồi. Ngồi trên ghế sofa, tựa đầu vào nhau, ngửi thấy mùi rượu và ngủ thiếp đi. Ve sầu kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, chiếc quạt cũ với cánh quạt quay vòng. Tôi định nắm tay Ki Do đang đặt trên ghế sofa nhưng đã không làm thế. Lúc đó tôi đã biết là cậu đang mở mắt.

Những tháng ngày suy tư đã kết thúc vào thời điểm đó.

Chúng tôi chưa bao giờ nhắc lại về ngày hôm đó một lần nào nữa.

Dạo này tôi cảm thấy như quay trở lại thời kỳ đó. Ai đó đang dần thấm sâu vào trái tim tôi một cách vô thức. Không đâu, không thể nào mình thích anh ấy được, vừa suy nghĩ vữa chật vật như lúc đó. Tôi thường xuyên nghĩ đến và tìm ra ưu điểm của người đó mà không có mục đích. Chỉ cần gặp người đó thì tôi lại thấy vui vẻ. Tôi chỉ biết có một nhược điểm của người đó thôi. Sao người đó lại là Alpha chứ.

Thật không dễ để phá vỡ bức tường thành mà cả đời đã xây dựng như một Beta và chấp nhận Alpha hoặc Omega như một phần của cuộc sống. Dù vậy, tôi vẫn ủng hộ giám đốc Lee một cách ích kỷ. Tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhẹ nhàng từ sự quan tâm nói rằng tôi không phải là người lạ trong thế giới của anh ấy.

Tôi không có gì khác so với thời đại học sợ hãi và sống một mình một thế giới. Tuy nhiên, lần này có một con người kiên trì bước vào ranh giới mà tôi đã vạch ra. Người đó liên tục xâm phạm thế giới mà tôi đã vẽ và ranh giới của tôi. Thật đáng khen ngợi khi tôi đã không quan tâm dù rằng tâm trí tôi rất bức bối. Vì vậy tôi đã quyết định di chuyển một chút. Khẽ động đôi chân đang dính chặt và vượt qua ranh giới có thể không có gì đặc biệt kia. Tôi tin vào giám đốc Lee. Ngay cả khi tôi hơi sợ hãi, trong lòng tôi dường như con người tốt đẹp ấy đang nắm lấy đôi bàn tay này.

Lần này tôi muốn đưa tay ra đúng cách. Vì tôi tin rằng người đó sẽ bắt được tay tôi.


*Lời của Xanh:

Cuối cùng ngày này cũng đến, ngày mà Joo Huyk-ssi quyết định đón nhận tình cảm của anh giám đốc hí hí.  Tuy nhiên cũng phải trải qua thêm một số chuyện thì trái tim của trợ lý mới hoàn toàn mở ra nha mọi ngươi cứ bình tĩnh, dù gì mình cũng đợi tới 6 chương rùi =)))).

quào, thì ra Joo Huyk và Ki Do đã từng có những khoảnh khắc và cảm xúc dành cho nhau như thế. Thật đáng tiếc là cả hai để lỡ nhau rồi =(((. Mong rằng cả hai rồi sẽ tìm được niềm hạnh phúc của bản thân mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net