Chương 7: Giữa khán giả và sân khấu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đang quay trở lại công ty thì gặp giám đốc Lee. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy trông rất khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy tôi trước tòa nhà, biểu cảm của anh ấy thay đổi ngay lập tức. Giống như trưởng bộ phận Seo vào buổi sáng vậy. Việc thay đổi biểu cảm trong tích tắc giống như một diễn viên kịch Trung Quốc vậy. Tôi có chút tự hào. Tôi khá hài lòng với việc anh ấy đột nhiên mỉm cười khi nhìn tôi.

"Joo Hyuk à!"

"Giám đốc."

"Tôi nghe nói vì Won Yi mà em đã rất vất vả. Xin lỗi em nhé."

"Không, đó là một cơ hội tốt. Tôi đã quyết tâm rồi."

"Hả?"

"Có chuyện gì vậy? Biểu cảm của anh không được tốt lắm."

"Không có gì to tát. Với tư cách là Alpha, đó là những việc đương nhiên phải làm."

"À, với tư cách là Alpha."

Giám đốc Lee tiến đến gần tôi. Thể trạng của giám đốc Lee rất nóng. Có một mùi thơm tỏa ra . Ừm, vì không phải là người chế tạo nước hoa nên tôi không thể nói cụ thể được nhưng dù sao thì cũng là mùi hương rất thơm. Mát mẻ và ngọt ngào. Đây là mùi giống của trung tâm thương mại nhưng ấm hơn một chút. Nếu tôi là Alpha hoặc Omega, tôi cũng có thể đảm nhận pheromone của giám đốc Lee rồi. Tôi tò mò không biết pheromone của anh ấy có mùi như thế nào.

"Sống với tư cách là Alpha thì sao?"

"Uhm, mệt mỏi lắm chứ. Nó có mặt dễ dàng hơn Omega và Beta. Mọi người đều thích và đối đãi đặc biệt. Nhưng có rất nhiều điều để mong đợi. Dù có đôi chút thiếu sót so với các Alpha khác thì cũng sẽ được bỏ qua, kiểu như, ừm. Không phải đâu. Nhưng đó vẫn là cuộc sống."

Giám đốc Lee nói chuyện một cách lắp bắp. Thật đáng tiếc khi đến Philippine sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của giám đốc Lee. Vốn dĩ giám đốc Lee rất phiền phức, nhưng dạo này thì khác. Nhìn giám đốc Lee khiến tâm trạng tôi rất vui. Nếu chỉ nhìn tôi thì sắc mặt anh ấy sẽ sáng lên. Việc anh ấy tán tỉnh tôi cũng đáng để xem.

Tôi bắt đầu hiểu được suy nghĩ của giám đốc Lee. Đó là sự bắt đầu của việc hợp lý hóa. Có vẻ như anh ấy định ở lại với tôi dù chỉ một chút. Cũng có thể vậy mà. Cũng có thể vậy mà.

Lần trước mình thấy giám đốc lúc ăn cũng đẹp trai. Cũng có thể vậy mà.

Lúm đồng tiền đẹp thật đấy. Cũng có thể vậy mà. Có vẻ như bố mẹ đã truyền lại gen tốt.

Màu tóc thật sự rất đẹp. Cằm cũng đẹp nữa. Tai cũng đẹp nữa. Tay dài và móng tay gọn gàng. Ngay cả cổ họng cũng đẹp trai.

Giám đốc Lê cũng thích vì tôi đẹp trai. Cũng có thể như vậy.

Anh ấy nói thích mình kìa.

Anh ấy nói là thích kìa.

"Giám đốc."

"Vâng."

"Tôi sẽ nghỉ việc."

"Hả?"

Giám đốc Lee đã chặn đứng trước mặt tôi.

"Khoan đã, Joo Hyuk?"

Giám đốc Lee dường như bối rối và che miệng bằng tay. Có vẻ như đang suy nghĩ.

"Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"

Chúng tôi đã đứng ở sảnh. Nhân viên bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Không cần nói chuyện dài dòng.

"Không, tôi đã quyết định rồi."

"Có phải vì tôi không? Vì tôi thích Joo Hyuk à?"

Giám đốc Lee cẩn thận đặt tay lên vai tôi. Và tôi đã gỡ nó ra trong tích tắc. Trông có vẻ thận trọng. Giám đốc Lee đã cười một cách chua chát.

"Bây giờ tôi sẽ không làm phiền em nữa. Tôi đã cư xử quá trẻ con. Xin lỗi em. Tôi......."

"Giám đốc."

"Vâng."

"Tôi sẽ nghỉ việc."

"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi."

Tôi thực sự hài lòng với biểu cảm thất vọng của gíam đốc Lee. Bây giờ anh ấy có đang tiết ra pheromone không nhỉ? Là pheromone gì nhỉ? Có mùi gì không nhỉ? Giám đốc Lee bây giờ cảm thấy thế nào?

Phải vươn tay ra. Tôi không muốn do dự thêm nữa. Nhưng mà cũng có thể do dự mà ha?

Tôi không biết là quyết tâm nghỉ việc hay sử dụng ma túy nửa. Miệng tôi trước tiên đã lẩm bẩm.

"Không còn nhiều thời gian nữa."

Tôi đã kéo lấy cà vạt của của giám đốc Lee. Tôi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo. Tôi đã hít thở.

"Hãy thử dụ dỗ tôi một cách đàng hoàng."

"......."

"Tôi sẽ cho anh bước qua."

Vai của giám đốc Lee hạ xuống. Anh ấy đang há miệng ra. Dễ thương quá đi. Mình cũng điên mất thôi. Điên thật rồi.

'Cố lên'

Tôi cùng đi đến chỗ thang máy với giám đốc Lee với dáng đi cứng nhắc. Tôi quay lại nhìn anh ấy và anh ấy đang nhìn tôi một cách ngơ ngác.Anh ta quay đầu sang chỗ khác. Điên mất thôi. Nhìn dễ thương quá. Tôi điên rồi. Điên chắc rồi.

Giám đốc Lee siết chặt bàn tay, tạo tư thế đứng thẳng và di chuyển lại bước đi. Vừa bấm thang máy vừa nhìn lại phía sau. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của giám đóoc Lee đỏ bừng. Dễ thương quá. Điên mất thôi, thật sự rất dễ thương, khùng luôn rồi. Dễ thương quá. Điên mất thôi.

Tại sao bây giờ tôi mới biết người đó dễ thương như vậy. Đây là bị vẻ đẹp làm mở mắt trong truyền thuyết sao. Đột nhiên Lee Si Hyun dễ thương muốn chết luôn. Nếu mình chết thật thì biết làm sao đây.

Thang máy đã đến nơi. Giám đốc Lee vẫn đang nhìn tôi một cách ngơ ngác.

"Anh không đi thang máy à?"

Giám đốc Lee vội vã chạy đến.

Đường để đi còn dài lắm.

❖ ❖ ❖


"Hôm nay trên đường về nhà hãy ghé qua nhà hàng mà em thích. Anh đã đặt trước rồi."

"Sao tự nhiên lại như vậy. Tôi đang bận. Và ở đó, bây giờ không còn là nhà của tôi nữa."

"Đừng như thế. Dạo này em không ăn được nhiều mà. Hình như em hơi gầy đi phải không? Nhìn không ổn cho lắm."

"À, nhìn không ổn sao?  Công tử Seo Hee Tae, nếu tôi nhìn không được đẹp thì phải ăn chứ sao đây. Tôi sẽ tự lo việc ăn uống ở nhà mình, nên đừng bận tâm."

"Vẫn còn giận à? Hôm qua anh đã không......."

Tôi đặt cánh tay của mình giữa quản lý Lee và trưởng bộ phận Seo và tách hai người ra. Như thể chia đôi Biển Đỏ, khoảng cách giữa họ trở nên xa vời.

"Trợ lý Kim."

Biểu cảm của trưởng bộ phận Seo rất rõ ràng. Tôi thậm chí không dám nhìn anh ta.

"Quản lý Lee, tôi có điều muốn nói."

"À, đến đúng lúc thật. Chúng ta hãy đổi chỗ và nói chuyện nhé."

Quản lý Lee khoác lên vai tôi. Trưởng bộ phận Seo đã nắm lấy cổ tay của quản lý Lee. Tôi nhìn quản lý Lee và chạm mắt với trưởng bộ phận Seo. Ánh mắt của trưởng bộ phận Seo nhìn chằm chằm vào tôi thật dữ dội. Biết ngay mà. Tôi muốn chớp mắt lại nhưng đã chịu đựng. Mình không có gì phải chần chừ cả. Tôi đã nhìn thẳng. Tôi chỉ hét lên trong lòng. Nhìn gì mà nhìn, có gì đâu mà phải nhìn.

'Phải trả lời rồi mới đi chứ'

"Hee Tae à."

Trưởng bộ phận Seo nhẹ nhàng buông tay. Khóe miệng cong lên rất cẩn thận. Đây là lần đầu tiên tôi nghe quản lý Lee gọi trưởng bộ phận Seo một cách thân thiện như vậy. Quản lý Lee cười một cách nhẹ nhàng.

"Ăn cái *beep*."

"......."

"Ồ..."

Tôi cũng vô thức cảm thán và ngậm chặt miệng lại. Hai người kia không quan tâm đến tôi vì mắt họ chạm nhau như thể có điện phóng ra vậy.

"Thằng chó."

Quản lý Lee đã học được rất nhiều thứ đấy chứ. Anh ta đẩy trưởng bộ phận Seo. Trưởng bộ phận Seo đã bị đẩy ra một bên. Dù vậy, tôi thấy rất vui khi quản lý Lee chửi trưởng bộ phận Seo. Quản lý Lee đã là đối thủ của tôi ngay từ khi mới vào công ty.

Nhìn sự sụp đổ của trưởng bộ phận Seo, tôi chợt nhớ ra một trò đùa nhảm nhí. Lẽ ra lý trí phải xác nhận, nhưng cơ bắp đã làm việc.

"Chúng ta đi nhé?"

Tôi bẻ cong cánh tay trái và đưa ra cho quản lý Lee khoác. Quản lý Lee cắn môi. Biểu cảm buồn cười muốn chết. Quản lý Lee nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay tôi.

"Đi thôi."

Tâm trạng của người cha giúp cô dâu đi vào lễ đường là đây. Chúng tôi nhẹ nhàng di chuyển. Thú vị nhưng cũng lo lắng đấy. Có khi nào tôi khùng luôn rồi không? Tôi rất tò mò về biểu cảm của trưởng bộ phận Seo nhưng đã chịu đựng mà không quay lại nhìn.

"À đúng rồi."

Giám đốc Lee quay lại và đưa ngón giữa ra hướng về phía trưởng phòng Seo.

"Đi thật nè."

Đó là khoảnh khắc giải quyết nhanh chóng vấn đề tiêu hóa tích lũy sau khi vào công ty.

Chúng tôi đã chuyển chỗ sang phòng nghỉ của nhân viên và không thể nhìn vào mắt nhau. Tôi thấy quản lý Lee đang cắn môi của mình. Tôi cũng vậy. Tôi đã nhịn cười một cách tuyệt vọng. Đó là nụ cười mà chỉ những người bị dồn vào đường cùng mới có thể mỉm cười.

Cả hai đều ngồi trên ghế và bình tĩnh lại.

"Ki, ừm, Trợ lý Kim. Vừa rồi cậu. 'Vì đã phối hợp nhịp nhàng với tôi'

"À, thì không có gì đâu ạ. Ừm, quản lý Lee, thật sự, tôi hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

"Nhưng trợ lý Kim hôm nay trở lại hơi muộn. Tôi đã nghe trưởng bộ phận Seo nói lại nhưng đã quá muộn rồi. Nếu là tháng kết thúc thì không có gì đáng kể cả. Vì là trợ lý Kim nên hôm nay mới bỏ qua đó."

"Xin lỗi anh. Thật ra, tôi có một nỗi lo. Vì vậy, tôi có điều muốn nói với anh, sếp."

Biểu cảm của quản lý Lee trở nên nghiêm túc. Anh ta chắp hai tay lại.

"Có chuyện gì vậy? Dạo này cậu không khỏe trong người hay sao?

"Không, không phải cái đó, tôi......."

Ánh mắt nghiêm túc của quản lý Lee hướng về phía tôi. Ký ức khi vào công ty thoáng qua. Quản lý Lee, người vẫn còn là trợ lý, dường như rất trẻ trung. Ấn tượng của mình tốt hơn bây giờ rất nhiều. Tính cách cũng tốt. Anh ấy là một người thân thiện vô hạn với các nhân viên cấp dưới nhưng đã hoàn thành công việc của mình một cách triệt để. Cho dù trưởng bộ phận Seo có quấy rầy đến mức nào, sáng hôm sau anh ấy đã cười và đi làm giống như nhân vật chính trong truyện tranh thuần khiết. Là người đáng kính trọng.

"Tôi định nghỉ việc ạ."

Bây giờ đã đến lúc chia tay. Với công ty đáng ghét này.

"Cái gì?"

Quản lý Lee nắm hai tay nhau một cách ngạc nhiên. Anh ta đang cố gắng lựa lời để nói chuyện với tôi

"Tại sao cậu lại muốn như vậy? Trợ lý Kim đang làm rất tốt mà. Để chuyển công việc sao?"

"Không, tôi định nghỉ việc. Cuộc sống ở công ty có vẻ không phù hợp với tôi. Tôi muốn có chút thời gian rảnh rỗi và muốn đi du lịch."

"Nhưng Trợ lý Kim, nếu vậy thì sử dụng kỳ nghỉ thì thế nào? Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu vượt qua, hãy nghỉ ngơi một chút và quay lại."

"Quản lý."

"Được rồi."

"Cảm ơn anh rất nhiều trong thời gian qua."

Quản lý Lee thở dài. Trưởng phòng Lee, người đang nhìn vào quầy tính tiền phòng nghỉ một lúc, mỉm cười và hỏi.

"Chúng ta uống một ly cà phê nhé?"

Tôi gật đầu. Nhưng khi mang thai thì có thể uống caffeine được không? Quản lý Lee đứng dậy để gọi cà phê. Hình như cái bụng phẳng kia trông giống như không có sinh vật sống vậy. Chắc là vì là tế bào nên nhỏ.

Tôi chống cằm và đuổi theo hình dáng phía sau của trưởng phòng Lee bằng mắt. Khi tôi quay đầu một cách vô tình, tôi nhìn thấy trưởng bộ phận Seo khoanh tay qua bức tường thủy tinh. Tôi giả vờ không nhìn thấy và nhìn thẳng về phía trước. Tôi không thấy gì cả.

❖ ❖ ❖


Quản lý Lee đã tiễn tôi một cách vui vẻ.

'Nếu là Trợ lý Kim thì dù đi đâu cũng sẽ thích ứng tốt thôi'. ' Cậu Joohyuk là người đã làm rất tốt'

Chúng tôi đã nói chuyện với quản lý Lee về thời khi chúng tôi còn là nhân viên mới của công ty này. Đó là một kỷ niệm. Nếu nhìn lại nỗi đau thì sẽ đẹp hơn. Chúng tôi đã là đồng nghiệp khá lâu. Mối quan hệ giữa trưởng bộ phận Seo và quản lý Lee cũng tương tự như vậy, quản lý Lee đã không nói chuyện với trưởng bộ phận Seo. Tôi cảm thấy hạnh phúc không tự nhiên trong lời nói của quản lý Lee, người đã bị loại bỏ triệt để. Quản lý Lee dường như đã từ bỏ.Quản lý Lee chỉ đề cập đến trưởng bộ phận Seo một lần duy nhất.

'Không còn cách nào khác là cùng nhau làm đêm, nhưng hôm đó là lần đầu tiên tụi mình về nhà. Từ sau đó tụi mình đã thân nhau hơn. Chúng ta đã ăn tối cùng nhau...'Nhưng mà, không phải đâu.'

Giống như con bọ chét bị nhốt trong chai thủy tinh. Đó là cách mà tôi nhìn quản lý Lee. Anh ấy vốn dĩ có thể tự nhảy ra khỏi cái chai đó nhưng lại tự nhốt mình lại. Quản lý Lee đang cố chịu đựng để không để ý đến sự quan tâm của trưởng bộ phận Seo.

Trên thực tế, trưởng bộ phận Seo cũng thích quản lý Lee. Tuy nhiên cách thức lại quá là sai trái, rõ ràng là như vậy. Dù quản lý Lee không biết ánh mắt của trưởng bộ phận Seo khi nhìn quản lý Lee, nhưng chỉ có nhân viên văn phòng mới biết thôi. Tại sao chỉ có một thành viên của đội quản lý khách hàng 1 mới biết khuôn mặt của trưởng bộ phận Seo, người liên tục nhìn vào trưởng phòng Lee và mỉm cười một cách vô thức theo biểu cảm của quản lý Lee. Tôi nghĩ hai người có đó thể bình tĩnh nói chuyện khoảng 4 tiếng tại tòa án.

Dù sao thì tôi cũng không thể can thiệp vào vấn đề này. Thật khó để đồng cảm một cách bừa bãi được. Điều đó có thể làm tổn thương nhiều hơn. Đồng nghiệp Beta có giới hạn trong việc chia sẻ tấm lòng.

Khi trở lại chỗ ngồi, Trợ lý Kang trông có vẻ đặc biệt bận rộn. Ngay khi nhìn thấy tôi cậu ấy đã nắm lấy vạt áo của tôi và lật qua vài trang tài liệu.

"Làm ơn nhập cái này nhé."

"Được rồi."

Tôi nhập liệu vào máy tính nên tâm trạng trở nên thoải mái hơn. Bây giờ cũng là lúc phải tạm biệt màn hình máy tính này rồi. Tạm biệt máy tính chậm chạp. Có khi việc xử lý bị chậm trễ, tôi nhớ đến nhân viên của công ty đối tác đã gọi điện thoại đến. Ngày nào cũng nghe điện thoại bằng giọng nói khàn khàn, không biết bạn có khỏe không?

Trợ lý Kang, người đang nghiền nát phím Enter, đã nói mà không nhìn về phía tôi.

"Họ nói máy tính của chúng ta sẽ nhanh chóng được nâng cấp đấy. Cậu đọc thông báo của đội tổng vụ chưa?"

"Ah."

Phải sửa sớm hơn chứ, nhất định phải đến lúc người ta đi rồi lại sửa là sao. Đúng là không thể tin được. Thật oan ức nhưng không thể không nghỉ việc. Phải đi du lịch. Đi du lịch, rồi mua quà lưu niệm.......

Tất cả những việc nhỏ nhặt này đều khiến tôi cảm thấy mơ hồ. Ngay cả máy lọc nước cũng khiến tôi rất đau lòng. Trước máy lọc nước này tôi đã cho nhiều Omega uống thuốc ức chế. Vào một mùa đông nào đó, cũng có những ngày tôi không thể mua bánh cá để mua chất ức chế Omega. Đừng dùng tiền mặt mà hãy thanh toán bằng thẻ.

Chiếc băng ghế trước phòng nghỉ mà tôi đã nhận được lời thú nhận từ Omega, chiếc thang máy chạm mắt với trợ lý bộ phận bên cạnh, thùng rác cạnh máy bán hàng tự động, nơi tôi đã phát hiện ra cặp đôi trước khi hôn.

Rốt cuộc tại sao bây giờ tôi lại nghỉ việc nhỉ.

Tôi đang nhớ lại những kỷ niệm thì ngược lại tình cảm lại giảm sút nhanh chóng mặt. Tôi đã bí mật tìm kiếm vé máy bay. Thông tin vé máy bay khuyến mãi cũng khá nhiều. Có cả sản phẩm đóng gói và sản phẩm giảm giá địa điểm du lịch. Có rất nhiều thứ tốt như thế này mà bận làm việc nên không được hưởng gì cả. Thà là đi Châu Âu còn hơn là nhắm đến khuyến mãi. Dù có hơi quá sức một chút thì cũng sẽ rất thú vị. Không đâu, mình không biết thời gian thất nghiệp sẽ kéo dài bao lâu nên cứ giữ lại đi. Cứ để đó đi, chỉ có vậy thôi.

Cho đến khi tan làm, tôi đã suy nghĩ lung tung và đứng dậy. Quản lý Lee đã chào tôi bằng ánh mắt. Trưởng bộ phận Seo đã đến tầng 3. Lâu lắm rồi mới thấy anh ta đeo khăn choàng. Đó là đồ vật mà quản lý Lee đã cho tôi xem từ rất lâu trước đó. Đó là món quà sinh nhật mà quản lý Lee đã chuẩn bị từ lâu. Cái đó mấy năm trước rồi mà giờ mới xuất hiện. Việc bảo quản sau khi nói không thích như vậy thật tuyệt vời.

Trưởng bộ phận Seo đeo khăn choàng kiêu ngạo đã chặn đường của quản lý Lee đang tan làm. Quản lý Lee đã nói chuyện nhẹ nhàng với trưởng bộ phận Seo. Biểu cảm cũng không tệ. Sau đó, quản lý Lee đã chuyển tay đến ngực của trưởng phòng Seo. Đó là một cảnh tình cảm hiếm thấy. Tôi và trợ lý Kang đã đẩy ghế ra phía sau và chính thức bắt đầu chuyến tham quan. Trưởng bộ phận Seo đặt bàn tay to của mình lên tay quản lý Lee. Nụ cười không đùa được đâu. Quản lý Lee đang cho thấy tài năng khi mê hoặc khách hàng của minhd.

Tôi nhìn xung quanh và thấy mọi người đang nhìn một nơi chứ không phải dọn dẹp đồ đạc để tan làm. Ai rồi cũng hóng chuyện thôi.

Quản lý Lee thì thầm gì đó với trưởng bộ phận Seo. Mọi người xung quanh cảm thán "Ồ, Ồ" lên.. Khác với mong đợi, sắc mặt của trưởng bộ phận Seo đột nhiên tối sầm lại. Quản lý Lee mỉm cười hướng về phía bộ phận Seo và nắm hai đầu của chiếc khăn choàng và siết cổ anh ta. Sau đó, nắm lấy đầu khăn choàng và nắm chặt nắm đấm và đẩy trưởng bộ phận ra. Quản lý Lee đưa ngón tay chỉ vào mũi của trưởng bộ phận Seo và cảnh báo điều gì đó. Tất cả chúng tôi đều trông theo hình ảnh quản lý Lee biến mất một cách ung dung.

Trưởng bộ phận Seo vỗ tay rất nhỏ.

"Hôm nay tổ chức tiệc nhé."

"Không."

Mình tan làm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net