Chương 7: Giữa khán giả và sân khấu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, giám đốc Lee đang đợi tôi. Tôi đã dự đoán trước. Đột nhiên tôi cảm thấy xấu hổ. Ban ngày tôi đã nói những lời kì cục. Bây giờ phải nhìn giám đốc bằng khuôn mặt nào đây. Giám đốc Lee đã đi về phía tôi mà không biết tâm trạng tôi đang trở nên phức tạp. Nhìn tư thế thì thấy anh ấy đang giấu gì đó sau lưng. Lưng tôi nổi cả da gà. Tiếng còi báo động vang lên. Cảnh giác! Cảnh giác!

"Joo Hyuk à"

"Giám đốc, anh đã đợi tôi sao?"

"Chúng ta cùng ăn tối nhé? Uống một ly rượu cũng tốt."

Bàn tay che sau lưng của giám đốc Lee trông rất khó chịu. Anh ấy giấu gì vậy. Tôi hy vọng rằng chỉ là vì anh ấy có thói quen chắp tay sau lưng thôi. Không thể tin được. Có gì đó thật mà. Những người xung quanh liếc nhìn giám đốc Lee và đi ngang qua. Phía sau anh ấy có gì đó.

"Vâng, được thôi."

Đồ vật được giấu phía sau là gì thì cũng tốt cả.

"Tôi có một thứ muốn tặng cho Joo Hyuk."

"Hơ."

Đến rồi nè. Tôi nín thở. Đó là khoảnh khắc căng thẳng. Đã đến lúc tôi thu hoạch những gì mình đã gieo vào lúc nãy.

Toàn bộ tinh thần dồn vào khuỷu tay của giám đốc Lee. Ra rồi, ra rồi, ra rồi.......

Từ bàn tay của giám đốc Lee, một bông hoa hồng xuất hiện. Bên trong tôi đã hét lên. Đó là một tiếng hét phức tạp. Trước tiên, tình huống nhận hoa hồng trên đường thật xấu hổ. Thứ hai, tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình vì tâm trạng vui khi nhìn thấy hoa hồng. Kết luận là xấu hổ. Tôi lấy tay che miệng lại. Xấu hổ muốn chết.

"Ừm, tôi biết em sẽ xấu hổ, nhưng tôi thực sự muốn tặng cho em. Dù sao thì tôi cũng muốn mua 100 bông hoa để tặng cơ, nhưng mà chắc là em sẽ thấy áp lực lắm."

"Hơ."

"Và khuôn mặt xấu hổ của Joo Hyuk thật sự rất dễ thương."

Tôi đã nhận hoa hồng từ tay giám đốc Lee. Woa, sống trên đời sống, thì ra sẽ có lúc mà tôi nhận được hoa hồng từ cấp trên. Tôi đã nhìn xung quanh hoa hồng. Cánh hoa đỏ và mịn màng.

Alpha dễ thương, đẹp trai và hoa hồng. Giống như một cảnh trong phim. Ngoại trừ sự thật rằng tôi là beta. Beta thì có sao đâu. Ừm, thì cũng được. Có sao đâu. Beta thì có sao đâu, có sao đâu. Beta cũng có thể hẹn hò với Alpha.

"Không sao đâu. Tôi thích mấy thứ quê mùa."

Nhìn hoa hồng tôi đã cười một cách ngu ngơ. Mọi thứ đều hoàn hảo. Nghỉ việc, giám đốc Lee đẹp trai, hoa hồng thơm ngát.

Hoàn hảo đến mức buồn bã.

Khi chớp mắt, tầm nhìn của tôi trở nên tối tăm, chỉ có hoa hồng xuất hiện trong mắt. Tất cả ánh sáng của thành phố dường như đã tắt trong giây lát. Tiếng ồn ào của những người qua đường trở nên xa lạ. Họ là những khán giả đang rời khỏi khán đài. Tôi và giám đốc Lee là diễn viên ở đây. Nụ cười của giám đốc Lee thật hoàn hảo. Ngay cả đạo cụ cũng đẹp. Nhưng thiếu một diễn viên.

Tôi cũng nhớ đến khuôn mặt của thằng nhãi Seol Ki Do. Không phải khuôn mặt đẹp trai, mà là khuôn mặt ngu ngốc đang khóc hu hu tại nhà hát nhỏ đó hiện lên trước mắt tôi. Khuôn mặt hóa trang nước mũi trắng và cổ ướt đẫm mồ hôi.

"Tôi thật sự rất thích những thứ quê mùa."

Tôi nhìn vào mắt giám đốc Lee. Giám đốc Lee là một người hoàn hảo. Tôi cảm thấy sự bất hòa tinh tế. Hoa hồng mà anh ấy đưa cho tôi rất sạch sẽ và tươi mới. Hoa hồng mà tôi đã đưa cho Seol Ki Do thì thế nào? Kết thúc có hơi tối tăm và héo úa.

"Cái gì đó quê mùa sao......"

Giám đốc Lee nhăn mày và cười.

"Bây giờ em đang chê cười tôi chứ gì."

Tôi nhìn giám đốc và bật cười.

"A, tôi thật sự là một người rất quê mùa."

❖ ❖ ❖

Tôi đã ăn một bữa tối bình thường với giám đốc Lee. Đó là một nhà hàng sashimi cao cấp nào đó. Tôi đang ngồi nhưng quần chật quá nên đầu gối tôi bị cứng lại. Giám đốc Lee dù có ngồi khoanh chân thì cũng thẳng lưng. Nói cách khác, anh ấy có một dáng vẻ trang nghiêm. Nội thất phía bên trong theo phong cách phương Đông, trông giám đốc Lee có bầu không khí hơi nguy hiểm. Trông giống như một người đàn ông có thể có một hoặc hai con rồng trên lưng vậy.

Giám đốc Lee đã đưa cho tôi một ly rượu Jeongjong. Trong cốc có vẽ hình cá chép. Thật sự tất cả bầu không khí đều đang tạo hình ảnh cho giám đốc Lee trông như một tên mafia ngoại quốc. Tôi đã nhận ly rượu một cách trịnh trọng quá mức. Giống như uống ly rượu này xong và có lẽ tôi phải ký kết một thỏa thuận lớn nào đó.

Má lúm đồng tiền của giám đốc lõm sâu vào. Mình thích lúm đồng tiền lắm.

"Hôm nay em cũng sẽ uống nhiều rượu chứ?"

"Không, không. Tôi sẽ đi bộ về nhà."

"Em đã bao giờ say đến mức đi không được chưa?"

"Khi còn học đại học, điều đó đã xảy ra khá nhiều......."

Giám đốc Lee cười và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy áp lực đó, nhưng lại rất thích. Tim tôi đập thình thịch. Bắt đầu nhận thức tình cảm của mình thì không còn miếng giới hạn nào. Tôi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt lên bàn của giám đốc. Đồng hồ đeo tay lấp lánh màu bạc giống như một cảnh quảng cáo vậy. Thành thật mà nói, tôi không nên nói điều này, nhưng tôi nghĩ cổ tay anh ấy rất khiêu gợi.

Muốn ra ngoài chết quá đi.

Cảm giác tự trách lạ lẫm đang đào sâu trong ý thức thì giám đốc Lee cất tiếng nói.

"Bạn của em đã đưa em về nhà đúng không? Không biết có phải người bạn mà tôi gặp lúc đó không?"

"À, là Ki Do à?"

" Ki Do? Tên người đó là Ki Do à?"

Giám Lee vừa nhắm mắt vừa cười. Đôi mắt thật sự giống hệt Ha Won Yi. Tay đeo đồng hồ đeo tay gõ nhẹ vào bàn. Hình ảnh như giọt nước văng lên mặt nước yên tĩnh. Ngón tay cũng dài nữa. Đây là bàn tay hay đi búng trán người khác khi đi MT thời đại học nè.

"Chắc là thân thiết lắm. Là người bạn đã nói lúc đó à? "Là người đã phủ đầy pheromone lên em sao."

Giám đốc Lee đã cười rạng rỡ. Tôi không biết có gì mắc cười nửa. Không ăn mà làm gì vậy ta. Giám đốc Lee trông giống như một bức chân dung biết nói chuyện. Ánh mắt bám sát tôi một cách chặt ché. Ăn một miếng cá sống, tôi cảm thấy như bị ăn thịt vậy. Cảm giác mềm mại của thịt sống đã kích thích đầu lưỡi tôi. Tôi đã bị thu hút bởi khuôn mặt cười của trưởng phòng Lee. Tôi uống một hớp rượu. Tim đập thình thịch luôn. Muốn ra ngoài chết quá.

"Ừm, vâng. Đó là thói quen uống rượu của cậu ấy. Cậu ấy là hậu bối trường đại học của tôi, là nghệ sĩ, là một cậu bé đã xuất hiện trong một thời gian dài......."

"À, tôi đã nghĩ rằng tôi đã thấy cậu ấy ở đâu đó, nhưng dì tôi thường xem ấy....... Tôi nghĩ là tôi biết."

Giám đốc Lee lẩm bẩm. Phim truyền hình...

"Đẹp trai quá, người bạn đó."

"Ai lại ghét người đẹp trai chứ."

Tôi rót rượu vào cốc của giám đốc Lee. Anh ấy nhận rượu rất lễ phép.

"Tôi cũng đẹp trai mà."

Tôi đã cười khẩy khi nhìn vào giám đốc. Giám đốc Lee cười một cách mệt mỏi và rót rượu vào miệng.

"Đúng vậy. Vậy nên tôi rất lo lắng."

Khi tôi uống một chút rượu, tôi có thể nói chuyện thoải mái một chút. Từ câu chuyện thang máy của công ty chúng tôi có vẻ chậm chạp đến việc chia sẻ rất nhiều chuyện nhỏ nhặt. Tuy hơi chóng mặt một chút nhưng đáng để chịu đựng. giám đốc Lee trông có vẻ bình thường nên tôi liên túc rót giám đốc Lee không từ chối và tiếp tục uống. Tôi không biết cái gì khác, tôi biết gan của giám đốc Lee chắc chắn rất khỏe.

"Tôi không muốn nói về công việc ngay cả ở vị trí cá nhân. Vậy nên tôi muốn hỏi một câu rất riêng tư. Người bạn tên Seol Ki Do đó là người như thế nào?"

Tôi ngẫm nghĩ. Có quá nhiều cách để trả lời. Nếu là số đo ba vòng thì có thể tìm kiếm trên trang web cổng thông tin và cho anh ấy xem, và có rất nhiều câu chuyện thời đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã gây ra rất nhiều tai nạn ngu ngốc. Đó là một câu chuyện tồi tệ khi uống rượu và bỏ micro karaoke vào túi xách, nhưng dù sao thì cũng là như vậy rồi. Ngày hôm sau chúng tôi đã đem trả mic lại chỗ cũ.

"Tôi không biết anh đang hỏi gì."

"Người bạn đó là người như thế nào với Joo Hyuk vậy?"

"Gia đình?"

Tôi cố dùng ánh mắt để thử vò nát hoa hồng mà trưởng phòng Lee tặng. Tôi nhặt lên và ngửi mùi hương. Tôi cảm nhận được mùi hương rất nhẹ nhàng. Mùi bụi, mùi mồ hôi, nấm mốc trong tầng hầm.

"Gia đình,là gia đình. Tôi không thể thiếu cậu ấy. Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng tôi thì có."

Giám đốc Lee đã vươn tay ra. Bàn tay của giám đốc Lee đã nâng cằm tôi lên. Rất cẩn thận. Giám đốc Lee hỏi bằng giọng trầm.

"Em có biết câu nói đó nghe như thế nào với Alpha không?"

"Anh quan tâm cậu ấy hơn tôi á? Vậy thì không được rồi "

Giám đốc bật cười. À, chỉ cần uống rượu là cười như thế sao. Giám đốc nở nụ cười rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại. Giám đốc Lee xoa xoa cổ tay mình.

"Joo Hyuk chắc không chịu nổi đâu."

Tôi không thể buông hoa hồng ra khỏi tay. Do tay tôi đổ mồ hôi hay gói giấy cứ cố gắng thoát khỏi tay.Tôi ngoan ngoãn nắm lấy đầu hoa bằng tay. Tôi đã chạm ngón tay vào phần dưới sắc nhọn của chiếc gai. Làm thế nào mà gai ở đây lại sắc như vậy nhỉ? Chắc là có kỹ thuật để gói nhỉ. Đúng là bàn tay của chuyên gia. Đầu ngón tay tôi bị gai đâm trúng. A, đau quá. Ở đây đau quá đi. Giám đốc Lee thở dài.

"Joohyuk à, mỗi khi em uống rượu anh sẽ luôn ở bên cạnh. 'Em ở đâu thì anh cũng sẽ đi theo'

"Tôi và Ki Do thường xuyên uống rượu cùng nhau đó."

"Đừng làm tôi ghen tị quá."

"Anh phải dụ dỗ tôi, anh ghen thì biết làm sao. Đã bảo là thử dụ dỗ đi mà. Tôi tin anh sẽ vượt qua được mà'

Giám đốc Lee đã mời tôi uống thêm một ly nữa. Vị rượu nhạt nhẽo. Không còn cảm nhận được gì nên có vẻ như tôi đã say. Giám đốc Lee không sao chứ?  Gan anh ấy ổn không nhỉ?. Chúng tôi đã làm xong vài chai rồi.......

Tôi đã nói như thể đột nhiên nghĩ ra.

"Nhưng anh có thể ghen tị. Anh ghen tị với Ki Do một chút cũng được mà. Không sao đâu."

"Tại sao?"

Khuôn mặt xấu xí, giọng nói nghẹn ngào, ly rượu, ngày hôm đó chúng ta cũng đã uống rượu.

"Đừng để tôi bị lung lay."

(Hết chương 7)


Lời của Xanh:

Tối hôm qua định đăng rồi nhưng đăng mãi không được. Tứk á mấy bồ.

Mong mọi người cuối tuần vui vẻ nhá <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net