Chương 8. Khu vực tình yêu không xâm phạm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giám đốc Lee đã gọi người lái xe thuê. Nếu nhìn vào tình trạng của giám đốc Lee thì rõ ràng anh ấy có thể tự lái xe được. Tôi đã không nói ra ngoài miệng. Tôi không thể đến đồn cảnh sát lần nữa. Chỉ cần đi một lần trong đời là được.

Giám đốc Lee nhìn chằm chằm tôi từ trước xe sedan. Biểu cảm nghịch ngợm.

"Hôm nay em cũng sẽ ngồi ở ghế phụ chứ?"

Tôi đã đưa hoa hồng vào mũi của giám đốc Lee.

"Mở cửa phía sau nhanh lên. Vì chúng ta sẽ ngồi sát vào nhau."

Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi tựa đầu vào vai giám đốc Lee. Giám đốc Lee liên tục thở dài. Tôi dựa vào vai anh ấy và nhìn lên giám đốc Lee.

"Có gì đó khiến tôi lo lắng. Cũng đúng, nếu một nhân viên đẹp trai và có năng lực như tôi nghỉ việc thì thiệt hại của công ty rất lớn."

Giám đốc Lee đã nắm tay tôi. Tay anh ấy rất to. Tôi không biết nó to như vậy. Giám đốc Lee mở lòng bàn tay ra và đặt tay tôi lên. Anh ấy nói tay mình lớn hơn tay tôi một vòng lận. Tôi cũng chưa từng nghe nói tay mình nhỏ ở đâu cả. Tôi đã thua về thể mặt thể chất. Đây là lý do tại sao Alpha lại đáng ghéc. Cái gì cũng có thể chiến thắng bằng sức mạnh của gen.

Giám đốc Lee dựa đầu vào đầu tôi. Ấm áp quá đi. Tôi cũng thấy buồn ngủ.

"Hoa hồng của tôi đâu rồi?"

"Joohyuk đang cầm nó mà. Hay là mỗi ngày tôi đều tặng cho em một bông hoa nhỉ?"

"Được rồi, mỗi ngày một bông nhé."

Tôi nghe thấy tiếng tài xế lái thuê chậc lưỡi. Tôi đột nhiên tỉnh rượu. Sau đó lại nhắm mắt lại. Không biết nữa, dù sao thì cũng là một tài xế lái xe thuê không gặp mỗi ngày mà.

"Thỉnh thoảng một bông thôi cũng được."

Giám đốc hôn nhẹ vào đầu tôi. Tôi cảm thấy ngứa ngáy. Cũng đúng, lâu lắm rồi mới hẹn hò mà. Có lẽ đã đến lúc làm rồi. Việc chỉ chọn beta và hẹn hò cũng không dễ dàng gì. Càng tiến thêm một bước trong xã hội, số lượng beta càng giảm một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy số lượng beta có thể gặp đang giảm một cách thực sự.  Alpha đang tiến tới các vị trí quan trọng và Omega bổ sung cho họ. Nhiều beta như vậy đâu rồi nhỉ.

"Cậu chủ Si Hyun, đã đến nơi rồi."

Tôi bỗng rùng mình. Không phải phải người lái xe thuê à? Là người có thể sẽ phải gặp lại à? Mở mắt ra. Tôi đã chạm phải ánh mắt của người tài xế trong gương chiếu hậu. Tôi không thể đọc được biểu cảm của chú ấy chỉ bằng ánh mắt được. Trong bụng tôi sôi sục như điên. Gan của tôi bắt đầu giải độc rượu đến cực độ.

Giám đốc Lee đã đỡ tôi xuống xe. Tôi không thể rời mắt khỏi kính chiếu hậu. Tôi và tài xế đã nhìn nhau cho đến khi cửa xe đóng lại.

Thậm chí Seol Ki Do cũng xuống trước nhà.

Tôi đã phân vân không biết khi nào nên nói với giám đốc Lee rằng đây thực sự là nhà của nhà Ki Do. Giám đôc Lee đã định tiễn tôi mà không cho tôi thời gian để nói. Vì trông tôi quá mệt nên anh ấy cứ thúc giục tôi nhanh đi vào. Cứ thế này mà lên chung cư sao? Lại đến nhà Ki Do à? Tôi cầm cành hoa hồng.

"Vào đi."

Tôi đã nắm lấy tay áo của giám đốc Lee. Bàn tay ấm áp của giám đốc Lee đã bao chặt lấy tay tôi. Không, không phải là ý đó mà. Tôi không định tạo bầu không khí đâu. Tôi chỉ muốn nói đây không phải nhà tôi.

"Tôi không muốn tạm biệt chút nào."

Giám đốc Lee cười nhẹ nhàng. Tôi thích anh ấy cười đấy nhưng đây không phải là nhà tôi. Miệng tôi không thể nào mở ra được. Tôi, tại sao khi uống rượu vào lại kể về chuyện của Ki Do thế nhỉ. Mặt mũi nào mà dám gặp lại Ki Do đây. Thật xấu hổ. Tôi muốn đấm tôi thời học đại học quá. Thà rằng nếu bên cạnh có một lon bia thì tôi muốn uống và say bí tỉ luôn.

"Hả? Anh?"

Đó là Seol Ki Do. Cậu ấy đang ôm một đống bia trong lòng. Thiệt tình, sao linh quá vậy.

Tôi vẫn đang bám lấy tay áo của giám đốc Lee. Tay kia cầm một đóa hồng. Đúng là có nhiều thứ thật. Seol Ki Do nhìn tôi với đôi mắt nghi ngờ.

"Anh làm gì ở đây vậy?"

Thì đó, ý mình là. Mình làm gì ở đây vậy.

Giám đốc Lee quay lại và nở nụ cười vui vẻ.

"Lại gặp nhau rồi."

"À, xin chào."

Không biết có phải là bạn của Seol Ki Do hay không mà cả người đàn ông phía sau cũng chào hỏi liên tục. Nhìn thì thấy người đó có hơi quen thuộc. Đó là Beta lần trước mà. Beta giống cầy thảo nguyên.

"Ơ? Beta lúc đó!"

Người đàn ông đó đã nhận ra tôi. Có tiếng gì đó va chạm với túi nhựa trong tay.

"À, anh ơi, bên này là anh quản lý của tụi em. Thật ra tôi là người nổi tiếng, bên này là quản lý của tôi."

Tiếp tục thời gian giới thiệu ngượng ngùng. Tôi đã rút tay ra khỏi tay áo của giám đốc Lee. Ki Do đã đến gần tôi.

"Anh uống rượu à? Nghe mùi rượu nồng quá. Nhân tiện đã uống rồi thì uống thêm một ly với tụi em đi."

Không, hãy gửi tôi về nhà. Hãy đưa tôi về nhà đi mà.

"Đúng vậy. Đây cũng là nhân duyên mà."

Quản lý Beta vỗ vào vai tôi. Cả hai dường như đã uống một chút rồi. Tâm trạng có vẻ tốt không đùa được đâu.

"Bình thường cậu có phát ra nhiều pheromone như vậy không?"

Giám đốc Lee đã hỏi Ki Do. Giám đốc Lee có vẻ hơi nghiến răng, trong khi đó tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy xấu hổ như vậy. Tỉnh táo lại nào. Ganh tị với Ha Won Yi quá. Tôi muốn đánh gục tất cả mọi người và chạy trốn. Ki Do mỉm cười và trả lời.

"À, khi tôi uống rượu, thì một ít pheromone của tôi sẽ tiết ra. Tôi sẽ thu lại ngay."
"Cậu không nên uống rượu. Tôi nghĩ là cậu sắp đến kì dịch cảm của cậu rồi đó."

Giám đốc Lee đã nở nụ cười. Khuôn mặt Ki Do cũng trở nên nghiêm túc.

"Anh vào trong đi."
"Ừa."

"Vâng."

Tôi và quản lý đã trả lời cùng một lúc. Quản lý đã nháy mắt với tôi. Giám đốc Lee người đang lùi lại từ từ cất tiếng nói.

"Joohyuk chờ chút dã. 'Hôm nay em nên về nhà với tôi".

Quản lý đã đi lót tót vào căn hộ mà không mảy may nhìn xem tình hình thế nào. Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt cầu cứu, nhưng tất cả những gì tôi thấy là cảnh cậu ấy lấy tay ra khỏi túi nhựa và lắc lư nhẹ nhàng. Trên đời này không có ai đáng tin cả. Tôi đã bị bỏ rơi bởi cùng một Beta.

"Không phải tốt hơn nên nghỉ ngơi khi tới kì dịch cảm sao?"

"Tôi không phải là người phớt lờ kì dịch cảm của mình như những Alpha khác đâu ạ."

Giám đốc Lee đã cười khẩy. Đó là một nụ cười tức giận mà tôi nhìn cũng thấy.

"Pheromone chắc là nồng lắm nhỉ. Dù thế nhưng tôi không thể cảm nhận được vì tôi là Beta."

"Bên đó quản lý pheromone rất tốt đó chứ. Phải chịu thôi, trước mặt người mình thích thì tôi không thể nào kiểm soát được."

Giấc này là giấc nào mà hai vị này lại ở đây thổ lộ hiện tượng sinh lý của mình chứ. Còn tôi, tại sao tôi vẫn còn cầm hoa hồng? Còn bảo là mang đến cho mình mỗi ngày một bông nửa á? Điên thiệt rồi. Kim Joo Hyuk điên rồi. Phải gọi điện thoại cho Kim Joo Young và kêu nó cắm sạc vô não thì mới tỉnh táo được.

Hai người quay lại nhìn tôi cùng một lúc. Đáng sợ quá đi. Bầu không khí của cả hai đều không bình thường. Seol Ki Do lại mở miệng nói nhảm.

"Nhưng mà anh lại làm thân với Alpha tốt hơn em nghĩ nhỉ? Em đã nghĩ rằng thật kì lạ nếu có Alpha tán tỉnh anh đấy."

Nếu tôi không quyết tâm nghỉ việc thì cậu đã bị đánh ba má nhìn không ra rồi đấy. Chuyện đó thì không thể nói trước mặt cấp trên Alpha. Cái đó phải nói khi chỉ có hai chúng ta chứ, đồ ngốc.

"Tôi không phải là người ngu ngốc như những Alpha khác."

Giám đốc Lee tiến lại gần tôi một bước. Một tay ôm vai tôi và tay còn lại nắm lấy đóa hoa hồng. Bàn tay cầm hoa hồng của tôi run rẩy như đang cầm cán dao vậy.Là do mình hồi hộp hay là do say rượu nhỉ.

"Tôi không có ý định quá thận trọng."

Ki o nhìn tôi và cười cay đắng.

"Hoa hồng đẹp quá."

Tim tôi đập thình thịch.

"Cậu cười như vậy nhìn xấu ghê."

Tôi chỉ cần uống rượu là tôi cười. Đã vậy còn cứ nói nhảm hoài.

Cậu thật sự xấu xí. Ngày hôm đó cũng xấu như vậy, vẫn xấu như vậy. Giống y chang lúc đó. Tôi cũng vậy, cậu cũng vậy. Vẫn chưa tiến lên được một bước nào.

Nếu có thể khóc thì tôi đã muốn khóc. Tôi đã uống rượu nhiều như vậy nhưng không thể tin được là không có giọt nước nào chảy ra mắt.

Tôi nghĩ rằng nếu là beta thì phải cư xử như beta. Tôi tin rằng nếu là Alpha thì phải cư xử như Alpha. Vậy nên chuyện tụi mình không thể được. Bây giờ không thể nào được. Chúng ta giờ chỉ có sự luyến tiếc lẫn nhau. Nền tảng của chúng tôi vẫn như cũ. Hoa hồng đẹp thế này mà.

"Tôi sẽ vào trước. Anh muốn làm gì thì làm đi. Em sẽ chờ anh."

Tôi đã không quay lại nhìn Ki Do. Giám đốc Lee lại bám lấy tôi. Lần này tôi đã không đẩy anh ấy ra.

"Em thích người bạn đó sao?"

Đã từng như thế. Có lẽ, bây giờ tôi nghĩ rằng đã có thời điểm như vậy. Tôi lấy tay đỡ trán mình. Chân tôi đã kiệt sức. Ngồi co rúm lại. Hình ảnh tôi cầm cành hoa hồng như ngọn đuốc thật đáng thương. Tôi không thể quên được những hình ảnh đó.

Giám đốc Lee nhìn tôi và cũng ngồi xuống. Cảm giác như trở thành học sinh mẫu giáo vậy.

"Em không sao chứ?"

Tôi gật đầu. Tôi đã hít một hơi thật sâu.

"Dù là Alpha nhưng anh vẫn thích tôi sao? Thật tình, xin lỗi vì cứ hỏi hoài, nhưng mà anh là Alpha mà lại thích tôi thật sao? Thật sao?"

Nước mũi tôi chảy ra. Thật sự là nếu mà là nước mũi chảy ra thì ngày mai mình sẽ nghỉ việc. Tôi sẽ vắng mặt không phép. Xin chào giám đốc Lee, cảm ơn vì thời gian qua.

"Tôi rất thích Joo Hyuk."

Giám đốc Lee nắm lấy tay tôi.

"Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Không biết có phải em không quan tâm hay không, nhưng đó là lúc Joo Hyuk vào công ty. 'Hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp Joo Hyuk trong buổi hướng dẫn nhân viên mới'.

Tôi nhớ chứ. Đó là thời kỳ đam mê làm việc của tôi bùng cháy, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi đã đọc tuyên bố với tư cách là đại diện của đội quản lý khách hàng. Đó là tuyên bố sẽ làm hết sức mình vì sự phát triển của công ty và hạnh phúc của khách hàng. Sau khi tuyên bố kết thúc, tôi đã bắt tay với giam đốc đang chờ bên cạnh. À, vậy đó. Tôi đã bắt tay anh ấy. Lúc đó tôi đang bối rối. Tôi không thể tin được sự thật là tôi đang đứng trên bục phát biểu.

'Cậu là Beta nhỉ'

Tôi đã nghe giám đốc Lee nói gì nhỉ.

'Chúc mừng cậu đã vào công ty'.'

Thông thường ở những vị trí như vậy thì việc Alpha leo lên chức vụ đó là việc đương nhiên. Tôi không biết có phải vì Alpha xuất sắc hay vì người xuất sắc thường là Alpha hay không, nhưng đại khái là như vậy. Dù là Beta nhưng tôi thấy rất thần kỳ khi được giám đốc Lee chọn làm trợ lý.

"Lúc đầu tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Đánh bại Alpha và Beta leo lên vị trí đó. Không có gì đặc biệt cả. Ban đầu tôi không quan tâm đến nhân viên mới không có pheromone và không cười với tôi. Thật ra là vậy đó."

Tôi nhìn chằm chằm vào trưởng phòng này. Trưởng phòng Lee bắt đầu nói từng cái một về tôi.

"Ngày hôm đó, có người đã bắt taxi để đưa một nhân viên Omega về nhà. Ngoài ra, trong PT đầu tiên, anh ấy không nói chuyện lắp bắp với khuôn mặt xanh xao. Một lần, khi một nhân viên tới kì phát tình, anh ấy chịu trách nhiệm tăng ca. Đội thư ký mở bưu thiếp khen thưởng nhân viên xuất sắc hàng tháng. Có một thiên thần luôn giúp đỡ các nhân viên Omega. Nhìn là biết ngay Trợ lý Kim. Thỉnh thoảng mình cũng nhận được bưu thiếp khen Trợ lý Kim đẹp trai."

Khuôn mặt tôi nóng bừng lên. Lời khen ngợi của giám đốc Lee vẫn chưa kết thúc. Anh ấy thậm chí còn nói rằng đã thấy tôi nhặt rác trên đường. Anh ấy nhìn thấy tất cả những chuyện nhỏ nhặt của tôi. Việc giám đốc Lee nhìn tôi như vậy có hơi áp lực, nhưng tôi không ghét điều đó. Điều đó không có nghĩa là tôi không cảm thấy áp lực. Cảm giác như nhận được bánh cưới 3 tầng vào ngày sinh nhật mà đáng lẽ chỉ cần nhận một cái bánh ga tô là đủ rồi vậy.

Giọng nói của giám đốc rất tình cảm. Tôi không phải là một nhân viên hoàn hảo. Anh ấy đã kể ra những ưu điểm của tôi và liệt kê trong một thời gian dài. Hạt đậu của giánm đốc đã phát triển thành bánh cưới 5 tầng.

"Tôi không có gì để nói trước mặt người tôi thích, nhưng người yêu cũ của tôi đều là Omega. Và tôi đã nghĩ rằng sẽ tiếp tục là một Omega. Tuy nhiên, ánh mắt tôi cứ liên tục hướng về em , tim tôi đập thình thịch và tò mò không biết lần sau em sẽ lại làm gì nữa. Em là Beta đầu tiên mà tôi thích. Tôi còn non nớt lắm, nên tôi không biết phải thích một Beta như thê nào. Dù vậy tôi vẫn thích em lắm nên tôi đã cố gắng hết sức."

"Ngay cả khi tôi là Beta sao?"

"Tôi đã phải lòng vì em vì em là beta. Nhưng nếu em không phải là Beta, tôi sẽ phải lòng em vì chính em. Em thân thiện với đồng nghiệp, chu đáo đến mức gọi 119 ngay từ đầu khi vào công ty."

Khuôn mặt tôi vùi trên vai giám đốc Lee. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến giám đốc Lee. Tôi nghĩ nước mắt sắp rơi nên quay mặt đi. Không thể thấm nước vào bộ com lê của người khác được. giám đốc Lee đỡ gáy tôi và để mặt tôi vùi trên vai anh ấy.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ thích Kim Joo Hyuk. Nếu em là Omega thì tôi sẽ suôn sẻ hơn một chút. Chỉ có vậy thôi. Nếu là Alpha thì có lẽ sẽ khó hơn một chút. Dù vậy tôi vẫn thích em lắm."

"......."

"Em không cần phải cố gắng thể hiện mình là một beta."

"......."

"Tôi thích Joo Hyuk khi em là chính mình."

"......."

"Nếu em không thể hẹn hò với Alpha vì em là Beta, tôi sẽ không làm Alpha nửa. Thế thì tôi sẽ không cần trải qua kì dịch cảm, cũng không cần pheromone nữa."

"Bây giờ anh nói chuyện mà không dùng não đúng không."

"Vâng. Joo Hyuk à, đừng nghĩ đến chuyện hẹn hò theo kiểu beta nửa. Chỉ là thích tôi thôi. Vậy là được rồi."

"......."

"Không phải là Alpha Lee Si Hyun, chỉ cần em thích tôi là tôi thôi."

Tôi đã đặt hoa hồng xuống đất. Chân tôi tê cóng. Tôi ôm lấy giám đốc Lee. Giám đốc Lee cũng ôm lấy tôi. Tôi dùng sức ôm chặt giám đốc Lee.

Giám đốc Lee đã phá vỡ sự im lặng trong khi chúng tôi đang ôm lấy nhau.

"Tôi dụ dỗ em tốt đúng không? "Cỡ này đã đạt tiêu chuẩn chưa?"

"Đậu rồi nha."

Giám đốc Lee cười và thở ra một hơi thật sâu. Mệt mỏi. Sự mệt mỏi sảng khoái kéo đến. giám đốc Lee dựa đầu vào vai tôi.

"Chân tôi tê quá, tôi không thể đứng dậy được."


Lời của Xanh:

 Hôm qua mình không đăng nên hôm nay mình đăng hai chương nhé muahahaha.

Cơm chóa chất lượng tới đây ạ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net