Chương 8. Khu vực tình yêu không xâm phạm (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ha Won Yi trở về công ty và sau đó liên lạc với với quản lý Lee. Anh ấy an ủi tôi và nói rằng anh ấy đã lo lắng lắm.giám đốc còn nói hôm nay nghỉ cũng được nên về nhà đi. Dù sao thì có đến cũng không tập trung được. Đúng thật là vậy.

Giám đốc Lee cũng gọi điện đến. Anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên. Anh ấy nhìn tôi và hỏi tôi có sao không nhiều lần. Tôi đã nhiều lần trả lời rằng không sao như búp bê bị hỏng. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ chuyển phòng bệnh của Kim Joo Young đến phòng đặc biệt, vì vậy mong tôi đừng lo lắng.

-Bây giờ tôi sẽ đi xem.

"Anh rất bận mà."

-Anh muốn đến xem mà.

"Hôm nay tôi chỉ muốn vào một mình thôi. Tôi muốn ở một mình."

-Ừm tôi biết rồi. Vậy đi. Joo Hyuk này.

"Vâng"

-Sẽ không sao đâu.

Vâng

-Tôi thích em.

"Uhm......".

Giám đốc Lee cười khẽ. Tự nhiên trái tim tôi cảm thấy ngứa ngáy.

"Tôi cũng vậy."

Tôi lập tức cúp máy. Thật sự cứ tưởng chết tại chỗ rồi chứ nhưng bây giờ tôi bình tĩnh lại rồi.

"Kìa...... Thích vậy sao......."

Kim Joo Young vừa nhếch mép vừa mở miệng.

-Im miệng đi.

"Thích quá đi......".

"......."

"Đúng là có người yêu có khác..."... Thích không......".

Kim Joo Young đã tỉnh táo lại trong khi tôi đang liên lạc khắp mọi nơi. Nó cũng uống nước ép bố cho, và ăn trái cây mà bệnh nhân giường bên cạnh cho. Đúng là khả năng hồi phục của Gorilla rất là nhanh.

"Kim Joo Hyuk..."

-Sao?

"Có người yêu...... Thích không......... Chắc là thích lắm......?"

-Ngủ chút đi, nhãi ranh. 'Làm ơn '.

Kim Joo Young vẫy ngón tay và duỗi ngón giữa ra. Thiệt tình, không biết tại sao lại như vậy nữa.

-Kim Joo Young

"Ừ......".

-Đừng đau ốm nhé. Anh sẽ cho mày tiền.

"Anh ơi'

-Ừ.

"Thỉnh thoảng trông anh như một người cha vậy.......Bố mới nãy còn khóc bù lu bù loa cả lên cơ......."

-Thì đó. Mày đâu phải là Gorilla dễ chết đâu.

"Đáng ghéc...".

Tôi tựa đầu vào giường. Kim Joo Young nắm tóc tôi bằng tay. Tôi đã quyết định để yên. Tay nó không còn sức nữa nên không biết là đang nắm hay gãi ngữa nữa.

"Cảm ơn nhé."

-Đúng rồi, phải cảm ơn chứ. Tại mày mà anh không ăn trưa mà chạy ra đây đó "

"Nhân tiện đến đây rồi thì...... Mua kem về đi......."

-Đúng là heo mà

Tôi vừa chửi vừa đứng dậy. Kim Joo Young dang rộng cánh tay. Ôm một cái nào. Kim Joo Young vỗ vào lưng tôi thì thầm. Không sao đâu. Không biết ai đang an ủi ai nữa. Tôi vén tóc mái dính trên trán của nó.

"Này Kim Joo Young, nhưng mà mày tắm khi nào vậy? Thúi quá"

Kim Joo Young cười khúc khích với âm thanh lẫn đờm.

"Em thương anh lắm"

"Bực bội quá, thiệt tình"


❖ ❖ ❖

Trên đường về nhà, tôi đã gọi điện cho Seol Ki Do. Không biết Ki Do có bận không nửa. Tôi hỏi có thể đến nhà cậu ta được không.

"Họ nói Joo Young có vẻ là Omega."

-Em ấy à? Em đã nghĩ em ấy là Alpha.

"Cảm nhận được gì không? Giống như pheromone?"

-Không, tính cách. Tính cách thì... nói sao nhỉ, giống như Alpha ấy. Thì, vậy đó.

Ki Do có vẻ bận rộn lắm. Hình như cậu ấy có uống chút rượu.

Vừa nói chuyện này chuyện kia, vừa nói chuyện về kì dịch cảm. Tôi đã hỏi nếu Kim Joo Young đến kì thì phải làm thế nào. Cậu ấy đã nói là có rất nhiều thứ để chăm sóc cho Joo Young. Sau đó, Ki Do đã thay đổi lời nói.

-Đừng bận tâm.

Dù sao thì em ấy cũng tự biết mà làm tốt. Joo Young cũng là người lớn mà. Cái đó là vậy đó. Nhân tiện nhớ ra, tôi đã hỏi lần trước cậu ấy có ở cùng bạn gái không. Ki Do sau một hồi đắn đo, cậu ấy trả lời đã chia tay rồi.

"Sao thế? Cãi nhau sao?"

- Không, không phải thế.......

Giọng của Ki Do nghe như vừa cười vừa khóc.

-Có lẽ bây giờ sẽ không có việc gì để đến nhà họ nữa.

Đó là một lời nói vô lý, nhưng tôi đã quyết định không hỏi thêm nữa. Trên đường đi tôi sẽ phải mua một ít rượu mang theo.

Tôi đi theo con đường quen thuộc và lên đến nhà của Ki Do. Mùi thơm tỏa ra. Seol Ki Do không có lý nào lại nấu ăn và tự hỏi cậu ấy đã gọi món gì. Tôi mở cửa chính ra và Ki Do đã xuất hiện.

"Đến rồi à?"

Ki Do đã lấy túi ni lông từ tay tôi.

" Em cũng định mời anh đi uống rượu nhưng cuối cùng anh lại đến, thật tốt quá."

Tôi phải cởi giày ra, nhưng cơ thể tôi cứng đờ. Nhìn thấy khuôn mặt Ki Do, cả cơ thể tôi đã được giải tỏa căng thẳng.

Những giọt nước mắt đã kìm nén tuôn trào.

"Anh à?"

"Này...".

"Anh, sao vậy. Anh không sao chứ?

Tôi cứ nghĩ là Kim Joo Young sẽ chết. Mẹ nó. Cứ tưởng là nó sẽ chết.

"Jooyoung sẽ không sao đâu anh. Bình tĩnh nào." Joo Young còn mạnh mẽ hơn anh mà."

Ki Do đã an ủi tôi. Không sao đâu. Khoảnh khắc này không ổn chút nào. Thật sự không ổn chút nào. Cổ họng nghẹn ngào của tôi chỉ phát ra những âm thanh bất ngờ.

"Anh đã từng thực sự thích cậu."

Tôi ôm chặt Seol Ki Do đang đứng ngơ ngác.

"Tôi đã từng thật sự rất rất thích cậu."

Ki Do đã nhẹ nhàng ôm lấy lưng tôi. Đó là một vòng tay quen thuộc. Chúng tôi ôm nhau khi chúng tôi khó khăn lắm mới vượt qua buổi báo cáo luận văn tốt nghiệp, khi tốt nghiệp, may mắn là chúng tôi đã gắp được một con búp bê khổng lồ trong máy gắp thú. Vài năm trước, khi Kim Joo Young ngất xỉu vài ngày rồi khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, chúng tôi vẫn ôm nhau. Tôi đã khóc nức nở như hôm nay, cậu ấy đã an ủi tôi.

Seol Ki Do luôn ở đó. Trong lòng tôi đã từng có Seol Ki Do. Lòng tôi đã từng có cậu ấy, nhưng tôi luôn không có dũng khí.. Tất cả cảm xúc ùa về trong một khoảnh khắc. Nước mắt tuôn rơi khiến tôi khó thở. Anh đã thích em đến mức này. Bây giờ cũng thích. Thật ra mình thích cậu ấy lắm. Nhưng bây giờ thì cái thích đó khác rồi. Khác rồi.

"Tôi thực sự đã từng thích cậu. Thật sự rất thích cậu."

Thật ra mình rất thích. Thích thật đấy. Tôi cố tình đảm nhận vai trò ban chấp hành giống cậu ấy, ngăn cản động cơ để mặc kệ và đành phải tìm đến buổi biểu diễn của cậu. Tôi đã không rỗi hơi đếnmột bữa tiệc rượu nhưng đã đến vì muốn nhìn thấy cậu. Tôi trung thành với vai diễn đó, một tiền bối trẻ con thích uống rượu nên cứ nài nỉ cậu uống rượu với tôi.

Tôi cũng biết sự thật là cậu thích tôi. Dù có nhầm lẫn nhưng tôi đã biết từ trước. Tôi nhớ tất cả những khoảnh khắc tinh tế mà chúng ta đã chạm mắt nhau. Tôi không thể cứ thế mà nói tôi thích cậu ấy, Ki Do cũng có tính cách khá kiên trì. Nghe cùng một bài học, cùng một giờ học và cùng đi đến một nhà hàng. Dù có tốt nghiệp cũng không thay đổi. Nếu còn thời gian thì tìm nhau trước. Cố gắng đến gặp nhau dù chẳng có thời gian.

Sau đó tôi đã vẽ một đường ngăn cách giữa chúng ta. Vì tôi là Beta, vì cậu là Alpha.

Chỉ biết đoán xem có còn luyến tiếc nhau hay không rồi bất giác đã trở thành gia đình.

"Tôi thực sự đã từng thích cậu. Bây giờ cũng thích. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Dù vậy vẫn thích cậu. Ki Do à, anh thật sự rất thích em. 'Thích lắm'

Mình không biết là mình đang khóc hay đang nói nữa. Tôi không có ý định nói điều này. Ki Do đã vùi mặt vào tôi.

-Em cũng vậy.

Cuối cùng chúng tôi giống nhau quá nên đó là vấn đề. Đáng lẽ chúng tôi phải khác nhau một chút.

-Anh, em cũng vậy.

Trán của Ki Do chạm vào trán tôi.

Nếu cả Alpha và Beta và Omega đều có một cuộc sống bình thường, nó có thể sẽ khác. Tôi chắc chắn sẽ nói với cậu tấm lòng của tôi. Chúng ta sẽ khác nhau. Thế nhưng trên đời không có từ "nếu như". Chúng ta chỉ có thể sống cho hiện tại. Cho cuộc sống bình thường này.

-Anh khóc nhìn xấu thật đó.

"Tưởng anh mày không biết lau mặt à?"

Cả hai cười khúc khích. Dường như không có gì thay đổi nhiều so với thời đại học. Cũng đúng, dù đã mấy năm trôi qua thì cũng có gì đó thay đổi một cách lớn lao.

Mũi Ki Do tiến đến gần. Tôi ngừng thở một lúc rồi nhắm mắt lại. Quay đầu sang một bên và đặt đầu lên vai Ki Do. Trán tôi nóng hổi.

"Đừng làm những việc phải hối hận."

Ki Do kéo tôi sát vào lòng. Không có hơi ấm giống như giám đốc Lee mang lại. Chỉ có vậy thôi. Bây giờ chỉ còn có vậy thôi.

Cậu ấy nói bằng giọng khàn khàn.

"Anh, ngày mai chúng ta cùng ăn gà với Joo Young đi. Mỗi lần em ấy xỉu rồi thức dậy là đi tìm gà mà."

"Tôi đã tích lũy được nhiều phiếu giảm giá. 'Dạo này tôi ăn gà nhiều lắm'

-Quả nhiên. 'Dạo này anh tăng cân rồi'

Chúng tôi đã ôm nhau mà không nói lời nào trong một lúc.

Lại là sự kết thúc của một thời kỳ. Bây giờ thật sự là kết thúc rồi.


Hết chương 8

Lời của Xanh:

Chào mọi người, vậy là chúng ta chỉ còn một chương nửa thôi là kết thúc phần chính truyện của bộ truyện này rùi. Mình vẫn còn bốn ngoại truyện nửa, xin cảm ơn và mong mọi người đồng hành cùng mình đến cuối nhé <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net