Chương 9. Con đường bình phàm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngồi thoải mái đi ạ. 'Sẽ kết thúc nhanh thôi'

Nếu có ai hỏi có chuyện gì mà lại ở lại văn phòng muộn thế, thì chỉ có thể là tăng ca. Đầu tiên, tôi từ chối lời khuyên về nhà và đi theo đến tầng 9. Tôi muốn tan làm cùng giám đốc Lee. Việc nghỉ việc chỉ còn chưa đầy một tuần nữa. Ngày tan làm cùng nhau không còn bao lâu nữa. Hơn nữa ngày mai là thứ bảy.

Tôi nhìn quanh văn phòng của giám đốc Lee, giám đốc nhìn tôi và mỉm cười. Ngồi xuống nhìn tôi một cái, nhìn giấy tờ rồi lại nhìn tôi một cái. Tôi thực sự thích cái lúm đồng tiền đó.

"Anh không tập trung à? Phải tập trung thì mới đi nhanh được chứ "

Dù nói như vậy nhưng tôi cũng đang cười.

Tôi vừa chờ giám đốc Lee vừa nhìn vào sách, vừa nhìn vào điện thoại thì nghe thấy tiếng rên rỉ. Giám đốc Lee đang ấn vào giữa trán. Anh ấy nhặt một viên thuốc trên bàn và uống.

"Anh đau ở đâu sao?"

"Có vẻ như sắp đến kì dịch cảm rồi."

Giám đốc Lee quay lại nhìn tài liệu như thể không có chuyện gì xảy ra. Tai tôi nóng lên trong tích tắc. Dịch cảm? Kì dịch cảm sẽ đến à?

Kì dịch cảm đến rồi.

Tôi đã chờ đợi giây phút này.

Giám đốc Lee là một người rất thận trọng. Tình cảm, lại bình tĩnh nên không dễ động vào tôi. Chúng tôi chỉ nắm tay nhau đến phát ngán. Có lẽ nếu chết rồi chôn xuống đất thì chỉ có tay là mòn trước rồi mới biến mất. Đến cả hôn cũng chẳng làm. Chúng tôi đã hẹn hò được một tháng. Một tháng. Hầu như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau trong khoảng 30 ngày, nhưng không thể tin được là tiến độ của nó trông như thế này.

Giám đốc Lee đã rất để ý và quan tâm đến tôi. Tôi không biết sự thật rằng một Beta như tôi đang đến gần giám đốc Lee như thế nào. Có vẻ anh ấy sẽ đối xử với tôi như đồ gốm. Dường như anh ấy tin rằng anh ấy nhất định phải đối xử tốt với tôi và vì tôi. Tôi là Beta bình thường, không phải là di sản văn hóa. Giám đốc Lee không phải đang hẹn hò mà đang phục vụ tôi. Bây giờ tôi có đang đáp lại đầy đủ tình cảm cho giám đốc Lee không?

Tôi đã đóng một cuốn sách không thể đọc được.

Không, anh nghĩ chỉ hôn thôi là vô lý rồi. Thành thật mà nói, tôi là một người có tính chuẩn bị triệt để. Tôi đã mua từng loại thuốc làm sạch răng từ một tuần trước khi hẹn hò. Nhờ viết review tỉ mỉ mà tôi đã nhận được quà tặng. Tuy nhiên, nước súc miệng chỉ đóng vai trò giữ miệng sạch sẽ.

Này, Lee, ssi.

Sớm muộn gì cũng tới kì dịch cảm. Không thể bỏ lỡ lúc này. Tôi nhớ đến bộ sưu tập phim heo của mình. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều cho ngày hôm đó với giám đốc Lee, người không biết khi nào sẽ đến. Đó là cơ hội để cho tôi thấy tôi thích giám đốc Lee đến mức nào. Tuy là Beta nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm về kì dịch cảm của anh. Hãy tin tưởng và giao cho tôi. Tôi sẽ làm cho anh hài lòng! Bệnh nghề nghiệp trong ngành dịch vụ đang khiến tôi trở nên quằn quại.

Ừm, bệnh viêm nhiễm. Tôi lại mở sách ra. Khuôn mặt nóng bừng. Tôi đã tự hỏi mình đang nghĩ gì ở công ty. Dù sao thì việc của con người cũng không biết. Vì không biết nên phải chuẩn bị trước chứ. Hữu bị vô hoạn, hữu bị vô hoạn.

"Joo Hyuk này."

"Vâng!"

Tôi căng thẳng và trả lời như đang hét lên. Giám đốc Lee ngạc nhiên và nhìn tôi.

"Em có sao không?"

Ngoại trừ nụ hôn mà mình muốn ra thì không sao.

"Khi nào thì kết thúc ạ?"

"Gần xong rồi."

Gần xong rồi. Giám đốc đã không rời mắt khỏi tài liệu. Nhìn tôi này, nhìn tôi đi này, hãy nhìn tôi đi.

Dù chán nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm, giám đốc Lee đã nhận ra ánh mắt của tôi một cách muộn màng. Mạch máu hiện lên trên bàn tay đang dọn tài liệu sang một bên. Anh ấy chống cằm và nhìn tôi một cách im lặng, tiến lại gần. Ngồi trên bàn làm việc. Tôi nghiêng người về phía giám đốc Lee. Giám đốc Lee nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh bận lắm sao?"

Trưởng phòng Lee đã cười. Đứng dậy từ chỗ ngồi rồi vươn tay về phía mặt tôi.

"Đúng là bận thật."

Tôi nắm lấy tay giám đốc Lee bao quanh má tôi và nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy anh ấy đang từ từ tiến lại gần. Tiếng thở của giám đốc Lee. Bây giờ tôi đang thở à? Mở mắt ra một chút. Giám đốc Lee đang nhìn tôi. Đôi mắt màu đen thẳm. Văn phòng nhỏ chỉ có tôi và giám đốc. Tường thủy tinh, phong cảnh thành phố, mọi thứ như một giấc mơ. Trái tim tôi đập thình thịch.

Đôi môi của giám đốc Lee chạm vào tôi. Tôi có một cảm giác thành tựu rằng cuối cùng tôi đã làm được hơn là hồi hộp. Cái này không phải thơm đâu. Rõ ràng đây là một nụ hôn. Không đùa được đâu. 1 tháng! Tôi đã đợi một tháng. Tôi đã kéo cà vạt của giám đốc Lee. Giám đốc Lee dường như đã phát ra âm thanh, nhưng điều đó không quan trọng.

Tôi mở miệng ra và cắn môi anh ấy. Giám đốc Lee cũng há miệng ra. Tôi đã hôn anh ấy như đang chiến đấu vậy. Tôi mút lưỡi của giám đốc Lee vào trong. Giám đốc Lee đã đỡ cổ sau của tôi. Mút vào, rồi lại thả ra. Và tôi lại mút vào. Tôi không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây phút. Vừa cắn môi tôi, giám đốc Lee đã híp mắt lại và cười khẩy. Trước đây tôi không biết, nhưng giám đốc trông rất gợi cảm.

"Hư ức......".

Giám đốc Lee vuốt ve cổ tôi. Ngón tay cái của anh ấy dồn sức ấn vào yết hầu của tôi. Không biết từ lúc nào mà tôi đã bị mất quyền chủ đạo. Khi giám đốc Lee liếm khoang miệng của tôi, eo tôi trở nên mềm nhũn. Nếu anh ấy không đỡ tôi trong giây lát thì tôi đã lảo đảo rồi.

Giám đốc Lee liên tục vuốt ve mặt tôi. Sờ mặt và gáy tôi. Tôi cũng đã quấn tay quanh cổ giám đốc Lee. Chân bị kéo vào bên trong bàn. Có tiếng gì đó rơi xuống, tôi đã quyết định giả vờ không biết. Giám đốc Lee há hốc miệng như thể nuốt chửng tôi. Thêm chút nữa thì nguy hiểm lắm. Nước mắt đọng trên khóe mắt. Tôi muốn làm thêm nhưng quần áo dần dần trở nên bất tiện. Mình muốn làm thêm nữa. Tôi đã tách khỏi giám đốc Lee. Giám đốc Lee nhẹ nhàng lùi lại.

"Joo Hyuk bận sao?."

Môi của giám đốc Lee mọng nước. Vì bị tôi nắm nên cà vạt cũng hơi bị xoắn. Ngực của giám đốc Lee phập phồng. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển. giám đốc Lee kéo cà vạt và ném xuống sàn nhà. Quaoo. Trong khi giám đốc Lee nắm lấy eo tôi, tôi đã cởi nút áo sơ mi trắng cài lên tận trên cùng của giám đốc Lee.

"Không ạ."

Không bận chút nào.

Tôi vuốt ve con sư tử này từ bên ngoài vào bên trong. Tôi cảm thấy đầu ngón tay của giám đốc Lee đang rung lên bên trong cổ họng. Nếu làm thêm nữa thì nguy hiểm lắm. Mà, sao cũng được.

"Giám đốc ơi, tôi đã quyết toán rồi, nhờ anh liên lạc với tôi càng sớm càng tốt......."

"Á! Á! Á! Á!"

Tôi đẩy giám đốc Lee ra và nhảy lên như con cá chép. Gần như bay lên rồi. Cái này phải được coi là đã bay lên đayas. Nhảy từ bàn làm việc xuống khiến cổ chân tôi ngứa ngáy. Giám đốc Lee ngồi xuống một cách mệt mỏi. Anh ấy lấy tay che mặt lại.

"Cậu Joo Hyuk?."

Là trưởng phòng Lee.

'Trưởng phòng?'

"Joo Hyuk cậu làm gì ở đây..."...."

Biểu cảm của trưởng phòng Lee thật kỳ lạ. Không, ý tôi là vậy đó. Là như thế đó. Bây giờ chân tôi bị tê cóng vì máu không tuần hoàn được. Giám đốc Lee vừa ho vừa mở miệng.

"Đưa cái này cho tôi rồi tan làm được rồi. Mọi người vất vả rồi."

"Vâng, tôi sẽ đi đây ạ."

Trưởng phòng đã giao hồ sơ cho giám đốc Lee và bước tiến về phía tôi. Đừng đến mà. Đừng đến đây mà.

"Quần của Joo Hyuk......."

Máu dồn vào đầu. Suýt tí nữa là bể rồi. Tôi ngay lập tức ngồi co rúm lại. Tôi đã lấy áo khoác che đi. Mặt tôi không biết nhìn ở đâu nửa. Mở mắt ra tôi đã nhìn thấy quần của giám đốc Lee.

"Hồ sơ dính trên quần của em."

A.

Hả?

Thật đấy. Giữa cái mông của tôi,một tờ giấy A4 dính chặt vào nhau. Giám đốc Lee gõ nhẹ vào vai tôi.

"Tôi xin phép đi trước ạ."

"Vâng,"

Trưởng phòng Lee chào tôi bằng ánh mắt trước khi rời khỏi văn phòng. Không sao đâu, đại khái là ánh mắt như thế này. Không, không ổn mà. Hoàn toàn không ổn chút nào. Muốn khóc quá.

Khi đứng dậy, giám đốc Lee đang cúi đầu với hai tay chống trán. Anh ấy cũng có vẻ bị sốc lắm.

"Giám đốc, dậy đi. 'Làm việc nhanh rồi về nhà nào'

Tôi sẽ về nhà.

"......."

"Giám đốc?"

Khi chạm vào vai giám đốc Lee, tay tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh ấy.

"Giám đốc?" "Giám đốc!"

"Em...tan làm trước đi......."

Kì dịch cảm đến rồi đây.

❖ ❖ ❖

Lời của Xanh:

Joo Hyuk sii, xin bềnh tễnh!!!!!!

Tui đang bị sốt xuất huyết á mọi người, nên là mọi người cũng cẩn thận nha <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net