Chương 9. Con đường bình phàm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm giác đi xe của giám đốc Lee quả là không đùa được đâu. Cảm giác khi ngồi ở ghế phụ và lái trực tiếp cũng khác nhau. Giám đốc Lee trông như người hấp hối khi ngồi ở ghế phụ. Anh ấy phủ áo khoác lên người như một tấm chăn. Dù đã che mặt lại nhưng tôi đã nhìn thấy đầu tai đỏ ửng của anh ấy. Tôi đã nỗ lực không ngừng để không nhìn xuống phía dưới của giám đốc Lee.

"Có sao không ạ?"

"Không ạ."

Giám đốc trông thực sự không ổn. Anh ấy nghiến răng và nén tiếng rên rỉ.

"Anh không uống thuốc sao?'"

"Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng uống cũng vô ích, cũng có lúc như thế......."

"Có lẽ anh nên đổi thuốc, vậy thì......."

Giám đốc Lee định nói gì đó nên giơ tay lên rồi hạ xuống. Anh ấy đã quay đầu sang bên cạnh. Màu đỏ lan đến cổ luôn. Phải báo cáo với trung tâm tố cáo người tiêu dùng thuốc đó. Sao lại bán thuốc không có hiệu quả chứ.

Khi đưa giám đốc Lee về nhà, tôi đã nghĩ có nên gọi 119 không. Cơ thể anh ấy quá nóng để nghĩ rằng đó là nhiệt độ cơ thể con người. Nhiệt độ cơ thể ở mức đó có thể khiến các tế bào não chết đi. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc liên tục hỏi có ổn không. Giám đốc Lee đã đi rất chậm, nhưng cũng không thể thúc giục được.. Cổ họng tôi cũng trở nên ngứa ngáy vô cùng.

Khó khăn lắm mới đưa được giám đốc về nhà, cho anh ấy uống thuốc an thần,uống nước trên bàn, nằm trên giường. Giám đốc Lee lăn lộn và nằm sấp xuống. Anh ấy nằm sấp xuống và che hết khuôn mặt bằng gối. Tôi cười vì tôi biết tại sao anh ấy lại nằm sấp.

'Sao anh lại nằm sấp vậy?' 'Nằm thoải mái đi ạ'

"Tôi, ý tôi là, huh...... Không có gì đâu......."

Giám đốc Lee nắm chặt gối. Tôi vỗ vào lưng giám  đốc Lee. Tôi đã nghe Ki Do nói rằng khi tới kì dịch cảm, bụng dưới sẽ đau như bị ai vắt ra vậy. Chỗ đó đau muốn nổ tung luôn. Nghe nói đó là nỗi đau khi nộp đơn xin cấp bằng sáng chế ở địa ngục. Nỗi đau thì cần phải được giải tỏa.

Tôi đã nới lỏng cà vạt của mình. Tôi nghiêng người và tiến gần đến giám đốc Lee.

"Bây giờ thế nào rồi?"

"Joo Hyuk à, xin lỗi nhưng mà em tốt hơn nên..nên về trước đi."

Giám đốc Lee nghiến răng và nói. Mồ hôi đầm đìa ở gáy anh ấy.

"Thật sự đi hả?"

Giám đốc Lee đã gật đầu. Tôi để tay giữa đùi và mông của giám đốc Lee. Giám đốc Lee giật mình. Cứ như vậy, tôi từ từ quét xuống eo của giám đốc một lần, sau đó bỏ tay ra.

"Thật sao?"

"......."

Tôi vuốt ve gáy của giám đốc Lee. Giám đốc Lee đã phát ra tiếng rên rỉ. Nhìn dáng vẻ thu mình lại của anh ấy thì vừa dễ thương vừa buồn cười. Tôi cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng của anh ấy một lần.

"Thật sao?"

"Thật đó, là thật mà.""

Giám đốc Lee đã quay đầu về phía tôi. Anh ấy quay lại nhìn tôi một cách mệt mỏi. Nước mắt cũng đọng trên khóe mắt. Hình ảnh một người đẹp trai khóc rất đáng xem. Giám đốc Lee đang thở ra bằng miệng. Tôi đã dùng tay vuốt má anh ấy. Giám đốc Lee cau mày. Tiếng rên rỉ bị kìm nén xuất hiện liên tục.

"Anh phải cười lên chứ, 'Chẳng nhìn thấy lúm đồng tiền đâu cả.'"

Giám đốc Lee lại vùi mặt vào chăn. Chân cũng co rúm lại. Cơ vai của giám đốc Lee cũng co rúm lại. Tôi đã dùng tay vuốt ve lưng giám đốc Lee. Anh nắm lấy tay tôi và xoa nắn, và lại hỏi tôi cảm thấy bị tổn thương vì điều gì hay sao. Giám đốc Lee ôm gối lẩm bẩm.

"Đừng có chọc tôi nữa, đi đi mà."

"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại tôi không biết nên mới vậy đó. Nếu đau quá thì gọi 119 nhé?"

"......."

"Giám đốc?"

Nếu làm thêm nữa thì chắc giận thật quá. Giám đốc Lee dễ giận ngoài dự kiến. Anh ấy lại nhìn tôi. Lông mi ướt nhẹp. Tôi đã ấn chặt đầu mũi của giám đốc Lee. Anh ấy cắn môi rồi lại nhả ra. Đôi môi đầy máu đỏ rất khiêu gợi, thật sự đó.

Tôi đưa mặt mình dán sát mặt giám đốc Lee đến mức môi có thể chạm được. Giám đốc Lee hít thở một cách nặng nề.

"Tôi đi thật nhé?"

"Không."

Giám đốc Lee đã kéo tôi xuống giường. Anh ấy leo lên trên tôi chỉ trong chốc lát. Đặt tôi ở dưới và cởi áo sơ mi của anh ấy ra bằng cách xé nó. Mồ hôi chảy từng giọt từ ngực của giám đốc Lee. Anh ấy ừa cởi áo vừa hướng phần đầu ngực của mình về phía tôi.

"Bíp."

"Đã nói là đừng đùa mà."

Bàn tay bao quanh mặt tôi nóng lên. Lee Si Hyun dường như đã từ bỏ việc thở bằng mũi. Đôi môi nóng bỏng đã chạm vào nhau. Mềm mềm. Tôi quấn tay quanh cổ anh ấy. Nóng quá. Biết vậy tìm thuốc hạ sốt cho anh ấy uống rồi. Kì dịch cảm vốn dĩ là vậy à? Đó là một sự vội vàng không giống như bình thường. Tôi đã mò mẫm sau lưng anh ấy. Hình dạng cơ bắp đã thay đổi theo sự di chuyển của Lee Si Hyun. Mềm mại, nóng bỏng và góc cạnh.

"Kim Joo Hyuk."

"Hư......".

"Joo Hyuk à."

"Ừ......".

Quá sức để đi theo kịp hơi thở của anh ấy. Lee Si Hyun, người rời khỏi môi tôi, đã duỗi thẳng lưng ra. Thở dài và che mắt lại. Chiếc quần lót của Lee Si Hyun đã phồng lên.

"Kim Joo Hyuk."

"Vâng."

Khuôn mặt nhìn xuống tôi đã bị bóng tối che khuất. Nhìn từ góc độ này cũng thấy đẹp trai. Có người yêu như vậy thì còn gì bằng. Ngón tay của Lee Si Hyun lướt trên môi tôi và rồi lướt xuống cổ,anh ấy thắt lại cà vạt của tôi một cách đàng hoàng.

Hả?

"Kim Joo Hyuk."

"......."

"Trả lời đi."

"Vâng."

"Em đi đi."

"Sao vậy?"

"Đi đi."

"No."

Gì vậy chứ. Thật sự thật là không được rồi. Anh ấy đã đứng dậy và tránh ra khỏi tôi. Giám đốc Lee bước xuống khỏi giường khiến tôi có chút mơ hồ. Đâu có, cứng rồi mà? Hãy nhìn dáng đi của anh đi. Rõ ràng là cứng rồi mà.

"Đi đi mà."

"Tại sao?"

"Trong kì dịch cảm, kì dịch cảm thì không được."

"Tại sao? Vì tôi không phải là Omega ?"

"Kim Joo Hyuk đã bảo đừng nói như vậy mà. Omega cũng không được, Alpha cũng không được, Beta cũng không được. Lần sau thì được, à không, lần sau tôi sẽ ước em ở bên cạnh tôi. Nhưng lần này thì không được. 'Lần này thật sự không được đâu'

"Sao, sao, sao. Tại sao chứ?"

Giám đốc Lee cứ siết tay rồi lại buông ra. Trông anh ấy như có nhiều điều muốn nói nhưng dường như không nói ra. Cũng đúng, nếu là mình thì cũng sẽ như vậy thôi. Thật khó để nói điều gì đó hợp lý trong ở phía dưới đã cứng lên rồi.

"Tôi sẽ không thể dịu dàng được. Vào kì dịch cảm thì tôi sẽ không kiếm chế được đâu."

"......."

Tôi có hơi cảm động nhưng anh ấy đã lo lắng thái quá. Tôi đã xem khoảng 30 bộ phim heo để chuẩn bị cho kì dịch cảm của giám đốc Lee và thậm chí còn viết review. Mình! Đã chuẩn bị! Là con người mà!

"Nhưng tôi đã cứng lên rồi."

Dù sao cũng đã đi đến bước này rồi. Ánh mắt của giám đốc Lee đã chuyển xuống phía dưới tôi. Xấu hổ quá đi. Dù vậy cũng không thể lùi bước như thế này được. Hôm qua và hôm kia tôi cũng đã xem phim heo vì cơ hội không biết khi nào sẽ tìm đến. Tôi đã phân tích và duy trì biểu cảm của mình. Thực ra không phải là vô cảm. Tôi cũng đã nghĩ đến giám đốc nóng bỏng này....... Điều đó không quan trọng, tôi tiếc nỗ lực của mình để lùi lại như thế này.

"Tôi sẽ cho em mượn áo khoác của tôi."

Giám đốc Lee đã đưa ra câu trả lời hợp lý theo cách riêng của mình. Giám đốc Lee nhanh chóng chạy đến tủ quần áo và lấy ra một cái áo khoác.

"Mai là thứ 7 mà!"

Giám đốc Lee đã ép buộc tôi phải mặc áo khoác lên người.  Vai anh ấy rộng nên không hợp với tôi. Nó giống như chiếc áo choàng của quý tộc thời trung cổ.

"Đi đi."

"Này, này, này, này? Này, chú ơi, này."

Giám đốc Lee kiên quyết đẩy tôi ra cửa chính. Bàn tay mở khóa hành lang đang run rẩy. Giám dốc Lee gần như là bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Đây không phải là tiêu chuẩn cần chăm sóc y tế sao?

"Tôi đi thật hả?"

"Vâng, em phải đi rồi' Sau khi kết thúc kì dịch cảm, chúng ta sẽ từ từ thôi. Bây giờ thì không được. Thật đó, bây giờ không được đâu. Sẽ rất, rất, rất đau đó."

Này, mình cũng biết mà! Nếu định bỏ trốn thì đã đi từ đời nào rồi!

"Nếu tôi đi ra ngoài thì giám đốc sẽ làm gì"

Dù sao thì chúng ta cũng sẽ làm cái đó mà! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ làm cái đó thôi! Tôi đã bị đuổi ra ngoài hành lang và bám dính lấy giám đốc Lee. Anh ơi, đừng vậy mà. Chúng ta đã rất vui mà. Nãy giờ hôn cũng nhiệt tình lắm mà.

"Đau thật đó. 'Đau dữ lắm đó'"

"Anh cũng đau mà!"

"Khác với cái đó, Joo Hyuk à, thật đấy, không, khác mà." Không được đâu."

"Giám đốc ơi, anh ơi, Sihyun à, khoan đã!"

Giám đốc Lee ôm lấy má tôi và thơm tôi. Đúng nghĩa là một cái thơm thôi. Tôi không có thời gian để đẩy lưỡi vào luôn. Giám đốc Lee, người đã mở miệng, đã thơm tôi một lần nữa vì tiếc nuối. Lần này cũng giống như vậy. Chỉ thơm tôi có mấy cái rồi thôi.

"Đi rồi tôi sẽ gọi điện cho em. Vừa đi là gọi điện ngay. Xin lỗi em vì chuyện thế này. Nhưng tôi không thể chịu đựng được."

"Ai mượn anh chịu đựng chứ?"

"Xin lỗi, xin lỗi. 'Đi nhanh đi mà'

"Anh buông cái tay ra khỏi mặt em cái!"

"Cảm ơn nhé. Tôi yêu em. Nhất định phải gọi cho tôi nha. Không, tôi sẽ gọi điện. Không, không biết nữa. 'Tôi yêu em'

Giám đốc Lee sau khi hôn tôi lần cuối, đẩy tôi ra sau và đóng cửa lại.

"Này?"

Tôi chỉ đứng ngơ ngác trước cửa chính đang bị đóng kín.

"Anh ơi? Giám đốc? Giám đốc ơi! Này!"

Gió hiu hiu thổi sau lưng tôi, chỉ còn lại một mình tôi đứng đó.

"Này, Lee Si Hyun!!!"


*Lời của Xanh:

Tôi quá mệt hai người này :))))) Có cần phải hài hước  vậy không ạ. Chúng tôi đã đợi 9 chương rùi đấy ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net