Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IV

Mà quả thật là cô ca-sĩ-bánh-bèo đó đã đến tìm cô.

Hôm đó, khi thấy Ái Thương đến cửa hàng của mình, Oanh rất sửng sốt. Ái Thương chọn một chiếc bàn ở góc phòng, gọi một số món ăn nhưng chẳng hề động đũa. Cô ta chỉ ngồi đó lướt điện thoại, nghe nhạc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước khoáng. Oanh thấy vậy chỉ mặc kê. Cô ta chưa xuất chiêu thì cô cũng không cần phải vội động thủ. Cứ như vậy đến tận khi quán sắp đóng cửa, nhân viên ra nhắc nhở thì Ái Thương mới chịu cầm túi xách đứng dậy. Ra đến quầy thanh toán, Oanh còn chưa kịp đưa hóa đơn thì Ái Thương đã đưa mấy tờ năm trăm nghìn cho cô. Oanh cố nhịn cười trước cách hành xử lố bịch này. Cô nhận tiền, tính nhẩm rồi lấy mấy tờ tiền lẻ trả lại Ái Thương.

Lúc Oanh tưởng mọi việc đã xong xuôi thì Ái Thương bỗng dưng hỏi:

- Tại sao vậy?... Cô hơn tôi điểm gì mà người anh ấy yêu là cô chứ không phải tôi? Chỉ vì cô gặp anh ấy trước tôi ư?

Oanh thừa nhận là cô không thích Ái Thương một chút nào. Cô luôn cảm thấy cô ca sĩ này cực kỳ đáng ghét. Còn bây giờ, Oanh thấy Ái Thương buồn cười nhiều hơn. Nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô ta lúc này, Oanh rất hả hê. Hóa ra cô ca sĩ được bao người hâm mộ cũng chỉ đến thế mà thôi.

- Trước khi cho cô biết câu trả lời, tôi muốn hỏi cô câu này. Cô có biết anh Chương thích ăn món gì nhất không? Môn mà anh ấy học giỏi nhất? Màu sắc yêu thích, thời tiết yêu thích, thể loại sách yêu thích, cô có biết không? Còn nữa, mỗi buổi sáng ngủ dậy anh ấy muốn làm gì nhất? Vì sao hồi trước anh ấy thi vào trường luật chứ không phải học viện âm nhạc? Sau này anh ấy muốn làm gì?

...

Sau khi tung ra một loạt câu hỏi, thấy Ái Thương lúng túng như thể bị giáo viên gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, Oanh mới chịu dừng lại, nhìn cô ta ra về thất thểu. Oanh biết chỉ cần đọc hết các bài phỏng vấn về Thiên Chương, thể nào Ái Thương cũng trả lời được các câu hỏi của cô. Nhưng câu trả lời nào là thật, câu trả lời nào là một phần của việc xây dựng hình ảnh, Ái Thương làm sao mà biết được chứ.

Oanh nghĩ thầm, đáng nhẽ lúc đó cô nên hỏi Ái Thương "Cô có biết anh ấy có sở thích mặc quần sịp màu hồng neon, đã vậy còn là loại bó sát không?". Biết đâu Ái Thương sẽ thấy Thiên Chương quá biến thái mà nghĩ khác về anh không nhỉ? Hoặc giả cô nói Thiên Chương là một gã đàn ông tồi bắt cá hai tay, liệu Ái Thương có từ bỏ tình cảm với anh không? Có lẽ là không. Kể cả một người không có kinh nghiệm tình trường cũng thấy Ái Thương yêu Thiên Chương mù quáng đến mức nào. Cô ta thà lựa chọn sống trong ảo tưởng tốt đẹp mà mình dựng lên còn hơn là chấp nhận thực tại.


V

Oanh vốn chẳng để tâm đến những bài viết nghi vấn phim giả tình thật giữa Thiên Chương và Ái Thương. Vì cô biết đó chỉ là chiêu trò truyền thông. Nếu cô tin sái cổ thì chứng tỏ cô đã mắc bẫy, tự mình làm rạn nứt mối tình hơn mười năm qua. Song, khi có nhiều bài viết dè bỉu cô và ném đá cửa hàng, Oanh vô cùng tức giận. Đỉnh điểm là khi có một nhóm côn đồ đến quán cô đập phá. Nếu không phải có nhân viên vội vã báo công an phường, Oanh nghĩ cô sẽ cho bọn họ biết thế nào là nghệ thuật chặt thịt vịt.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Oanh bảo nhân viên ra về, đồng thời thông báo nhà hàng sẽ tạm đóng cửa ba hôm. Đúng lúc đó có tiếng xe dừng trước cửa, rồi tiếng người gấp gáp chạy vào. Oanh tưởng lại thêm một nhóm côn đồ khác đến quậy phá, không ngờ đó là Thiên Chương.

- Em tưởng anh đang đi diễn trong Sài Gòn cơ mà.

- Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?

Hai người nói cùng một lúc. Thiên Chương quỳ trước mặt Oanh, nhìn một lượt khắp người cô, thấy cô không có thương tích gì thì mới ôm chặt cô vào lòng. Mấy giây trước, Oanh vẫn đang bừng bừng lửa giận, còn thề sống mái một phen với người đứng đằng sau chuyện này. Vậy mà khi ở trong vòng tay của Thiên Chương, cô mới thấy mệt mỏi biết bao.

- Anh Chương, em tức quá. - Oanh trùng vai, rưng rức - Tức chết đi được.

Thiên Chương vuốt lưng người yêu, chờ đến khi cô khóc xong mới lau mặt cho cô. Hai người chẳng nói gì nữa. Sau đó Thiên Chương nắm tay Oanh dẫn về nhà, dặn cô cứ ở đây đợi anh rồi anh khóa cửa bỏ đi. Oanh mệt đến mức chẳng muốn hỏi xem nửa đêm rồi anh còn đi đâu. Cô thả mình xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Gần sáng, Oanh tỉnh dậy. Thời tiết mới vào hè, man mát dễ chịu biết bao. Hôm nay không cần làm gì hết thì có phải sướng không cơ chứ. Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, Oanh lại uể oải ngồi dậy. Nếu hôm nay không giải quyết gốc rễ vấn đề, nhà hàng của cô khó mà buôn bán yên ổn được. Đúng lúc đó, Thiên Chương bước vào phòng, ngồi bên cạnh mép giường, cầm tay Oanh. Đầu tóc anh bù xù, ở gò má có một vết bầm, Oanh còn ngửi thấy mùi thuốc lá vương trên người anh nữa.

- Anh nói chuyện với giám đốc rồi. - Thiên Chương đi vào thẳng vấn đề - Năm nay kết thúc hợp đồng, anh sẽ không ký tiếp với họ nữa. - Anh dừng một lúc rồi nói tiếp - Anh xin lỗi. Đáng nhẽ ra anh không được để chuyện này xảy ra mới phải. Bịa đặt về cửa hàng của em là quá lắm rồi. Anh nghĩ mình chỉ cần cảnh cáo thì chúng nó sẽ dừng lại. Không ngờ còn giở trò gọi lưu manh đến phá. Lần này anh sẽ không nhân nhượng nữa đâu.

- Anh nói là anh kết thúc hợp đồng à? Thế anh sẽ làm gì?

- Cho em hai lựa chọn đây. - Thiên Chương bật cười - Một là làm ông chủ cửa hàng, hai là làm nhân viên của em. Chặt thịt vịt thì không đỉnh bằng em rồi, còn mấy việc khác thì anh làm được.

Oanh sà vào lòng Thiên Chương, ôm chặt anh:

- Vậy chúng mình làm lại từ đầu anh nhé!

Cô không muốn hỏi sâu sự việc, cũng không cần biết phía trước sẽ là dông tố hay nắng ấm. Cô chỉ cần biết đây là điều mình mong mỏi từ lâu.


Kết

- Ái Thương gửi tin nhắn cho anh, muốn anh song ca cùng cô ấy trong liveshow cuối cùng.

Năm năm rồi, Oanh mới nghe Thiên Chương nhắc lại cái tên này. Đột nhiên Oanh nhớ lại hình ảnh cô-ca-sĩ-bánh-bèo phụng phịu năm nào. Cô thầm nghĩ, thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, vậy mà cô nàng vẫn chưa chịu dứt khỏi mối tình đầy ảo tưởng này nữa.

- Cô ấy sắp giải nghệ à mà tổ chức liveshow cuối cùng?

- Anh nghe kể Ái Thương bị bệnh.

- Vậy anh định thế nào?

- Anh nhắn tin từ chối rồi.

- Thật ra nếu anh đồng ý thì em cũng chẳng nghĩ gì đâu.

- Mặc kệ đi. Không có anh thì cô ấy vẫn hát được thôi.

Rất nhiều người từng hỏi Oanh làm cách nào mà cô giữ được Thiên Chương lâu đến như vậy. Lúc đó cô chỉ cười và nói: "Pháo hoa đẹp đến mấy thì cũng chỉ có thể nhìn, không thể sờ vào chứ đứng nói là giữ. Điều duy nhất mình làm được là hãy để thời khắc ngắm pháo hoa là thời khắc vui vẻ nhất, tươi đẹp nhất mà thôi!".

(Ảnh bìa: Mountain World)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net