Chương 21 - 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.
Tối, Lộ Tiểu Vũ ngồi trên sofa sấy lông cho Trầm Thiên Ảnh, Thương Tử Phàm ngồi bên cạnh, cầm điều khiển không ngừng chuyển kênh.

Thực ra Lộ Tiểu Vũ có hơi mệt, sáng nay bị Trầm Thiên Ảnh dắt đi chạy đông chạy tây, chiều học lái xe bị thầy mắng té tát, tối về còn phải nấu cơm cho một chó một người nằm trên sofa chờ cậu.

Lộ Tiểu Vũ chẳng khác nào bà mẹ, cả ngày vội vã không ngừng, rửa bát xong thì đi tắm cho Trầm Thiên Ảnh, tắm xong còn phải sấy khô lông cho anh.

Lộ Tiểu Vũ há miệng, ngáp một cái thật to.

Thương Tử Phàm áy náy nói, "Không thì để tôi giúp cậu, cậu xem tivi nghỉ ngơi đi."

Trầm Thiên Ảnh không ừ hử gì, hiển nhiên là không mong anh ta làm.

Lộ Tiểu Vũ che miệng, bảo, "Không sao."

Thương Tử Phàm chuyển kênh, thấy đang chiếu chương trình tin tức giải trí, thế là ngừng lại.

Lộ Tiểu Vũ cúi thấp đầu, một tay cầm máy sấy, một tay chải vuốt những sợi lông bị rối của Trầm Thiên Ảnh, tai nghe tiếng tivi, hình như là tin về một ngôi sao nữ và một công tử có tiền.

Trầm Thiên Ảnh nheo mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

Đột nhiên, Lộ Tiểu Vũ nghe Thương Tử Phàm nói, "Chu công tử này nhìn giống anh cậu quá."

Hai anh em đều ngẩng lên nhìn.

Nhìn thấy công tử nhà giàu tên Chu Minh Thiêm kia, Trầm Thiên Ảnh vẻ mặt khinh thường cúi đầu xuống. Lộ Tiểu Vũ thì nhìn cẩn thận, số lần cậu gặp Trầm Thiên Ảnh không nhiều, ấn tượng của cậu về anh cũng chỉ là từ bức ảnh chụp. Chu Minh Thiêm này quả thật có khuôn mặt tương tự với Trầm Thiên Ảnh, thế nhưng từ thần thái đến khí chất đều khác xa anh.

Lộ Tiểu Vũ nhìn nhìn, nói, "Cũng không giống lắm."

Thương Tử Phàm không biết lại nghĩ gì mà thất thần, một lúc sau mới đáp, "Ừ, chỉ là lần đầu nhìn có hơi giống thôi."

Một lúc sau, lông Trầm Thiên Ảnh đã được sấy khô, Lộ Tiểu Vũ đứng dậy cất máy sấy vào tủ, nghe Thương Tử Phàm nói, "Tiểu Vũ, mai tôi đi tìm việc làm, nếu thuận lợi, mỗi tháng tôi sẽ đưa tiền ăn cho cậu."

Lộ Tiểu Vũ nghe anh ta nói vậy, hơi sửng sốt, "Không sao, anh đừng lo."

Thương Tử Phàm vẫn nhìn tivi, Lộ Tiểu Vũ ngáp, "Tôi đi ngủ trước."

Trầm Thiên Ảnh vội vàng nhảy xuống sofa, đi theo Lộ Tiểu Vũ về phòng.

Trầm Thiên Ảnh nhảy lên giường trước, nằm bò luôn chính giữa giường, Lộ Tiểu Vũ đi qua tìm điện thoại để bên gối, rồi gối đầu luôn lên lưng Trầm Thiên Ảnh. Lớp lông của Trầm Thiên Ảnh mềm mềm, còn mang theo mùi ấm áp, Lộ Tiểu Vũ không khỏi cọ cọ mấy cái, sau đó mới mở điện thoại ra xem tin nhắn.

Là tin nhắn của Thư Minh Viễn gửi đến, hắn nói sếp triệu kiến, bảo Lộ Tiểu Vũ trước chín giờ ngày mai phải có mặt ở phòng thí nghiệm.

Trầm Thiên Ảnh cuộn thành một vòng tròn, cằm vừa vặn gác lên vai Lộ Tiểu Vũ, hai anh em cứ anh dựa vào em em dựa vào anh như vậy, yên tĩnh nằm trên giường.

Lộ Tiểu Vũ nhắn tin lại cho Thư Minh Viễn.

Trầm Thiên Ảnh nhìn cái cằm thon nhọn trắng nõn trước mặt, nhịn không được rướn miệng lên khẽ chạm vào nó.

Lộ Tiểu Vũ quay đầu qua, nói, "Ngủ đi, hôm nay mệt quá rồi."

Trầm Thiên Ảnh gật đầu.

Lộ Tiểu Vũ dậy sớm, Trầm Thiên Ảnh ngủ say không hề hay biết. Nào ngờ Thương Tử Phàm còn dậy sớm hơn, Lộ Tiểu Vũ vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe tiếng anh ta đóng cửa.

Nghĩ đến lời Thương Tử Phàm nói hôm qua, Lộ Tiểu Vũ cảm thấy anh ta sống cũng không dễ dàng gì.

Thầy của Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ là một giáo sư nổi danh trong giới, vậy nhưng tính tình ông tốt lắm, cũng rất quan tâm đến học trò. Bởi vì sắp nghỉ hưu, cho nên ông không nhận nhiều sinh viên và đảm nhiệm nhiều dự án khoa học, tuy nhiên ông thường xuyên đi tác, tham gia các hội nghị chuyên sâu.

Lần này về ông muốn quan tâm học trò nhỏ nhất của mình một chút, thuận tiện chúc đại đồ đệ dẫn dắt đàn em thuận lợi tốt nghiệp.

Thầy giáo mời ăn cơm trưa, Lộ Tiểu Vũ không đành lòng để Trầm Thiên Ảnh lại phải ăn bánh mì, cho nên gọi điện bảo anh chờ. Ăn xong Lộ Tiểu Vũ mua thêm một phần cơm nữa, định mang về cho Trầm Thiên Ảnh.

Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ đứng trước cổng khách sạn tiễn thầy về, trước khi đi, ông đưa phiếu mời đến khách sạn tắm nước nóng cho Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ, ông nói mấy hôm nữa mình lại phải đi công tác, nhắc bọn họ có việc gì gấp thì gọi cho ông.

Chờ xe đi xa, Thư Minh Viễn nhét phiếu chiêu đãi vào túi của Lộ Tiểu Vũ, nói, "Để anh đưa em về."

Lộ Tiểu Vũ vội vàng đáp, "Không cần đâu sư huynh, em bắt xe về cũng tiện mà."

Thư Minh Viễn coi như không nghe thấy, bỏ đi lấy xe.

Tới khi về đến nhà thì đã sắp một giờ chiều, Trầm Thiên Ảnh ăn sáng từ sớm, giờ đói đến nỗi nằm bẹp dí.

Lộ Tiểu Vũ đổ đồ ăn trong hộp vào bát, cầm thìa đút cho Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh nằm bò trên sofa, đầu cũng không nâng, khi nào thìa đưa tới thì há miệng nhận cơm.

Lúc Lộ Tiểu Vũ cúi người, Trầm Thiên Ảnh thấy trong túi áo cậu có phiếu chiêu đãi, há miệng cắn phiếu lôi ra.

Phiếu rơi xuống đất, Thư Minh Viễn nhặt lên, nói, "Đừng làm dính dầu lên."

Mặt Trầm Thiên Ảnh tức thì thúi hoắc.

Lộ Tiểu Vũ vừa đút cho Trầm Thiên Ảnh vừa nói, "Sư huynh, anh cầm đi."

Thư Minh Viễn nói, "Có bốn phiếu. Anh đi cùng ai?"

Lộ Tiểu Vũ trầm mặc nghĩ, anh có thể đi với bạn anh, cơ mà cậu không nói ra miệng.

Thư Minh Viễn nói, "Chúng ta đi đi."

Lộ Tiểu Vũ nhìn Trầm Thiên Ảnh, "Không được đâu, em đi rồi không có ai giúp em chăm sóc A Hoàng."

Thư Minh Viễn bảo, "Thương tiên sinh."

Lộ Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói, "Anh ấy không được đâu..."

Thư Minh Viễn, "Vậy mang theo."

Lộ Tiểu Vũ dao động, "Nhưng mà, hình như không được mang chó theo thì phải?" Hơn nữa không biết Trầm Thiên Ảnh có muốn đi không.

Thư Minh Viễn kiên định nói, "Có thể."

Lộ Tiểu Vũ, "..."

22.
Thí nghiệm của Lộ Tiểu Vũ đã hoàn thành một phần, đi ra ngoài mấy hôm cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Trầm Thiên Ảnh thì không ổn, trừ khi anh ấy chịu ăn thức ăn cho chó, chịu kiên trì mấy hôm không tắm. Lộ Tiểu Vũ cảm thấy điều này không thể xảy ra.

Đưa anh cho Thương Tiểu Phàm cũng không ổn, chỉ sợ anh không thích.

Chuyện này chỉ sợ không thể quyết định trong một sớm một chiều.

Thương Tiểu Phàm ra ngoài từ sáng sớm, bận đến gần nửa đêm mới về.

Lộ Tiểu Vũ đang ôm máy tính nằm trên giường xem phim, Trầm Thiên Ảnh nằm sấp bên cạnh cậu cùng xem.

Lộ Tiểu Vũ nghe thấy tiếng nước ở phòng vệ sinh bên cạnh, hỏi Trầm Thiên Ảnh, "Em thấy anh ấy đẹp trai như thế, dáng người cũng ổn, rất thích hợp làm người mẫu, vì sao lại khó tìm việc vậy?"

Trầm Thiên Ảnh vốn không muốn trả lời, thấy Lộ Tiểu Vũ còn nghe động tĩnh bên ngoài như đang suy nghĩ, thế là giành lấy máy tính, mở word gõ chữ, "Giờ thanh niên tuấn tú mười tám, mười chín tuổi có nhiều, tuổi của cậu ta không được coi là trẻ nữa, mặt mũi đẹp trai thì để làm gì?"

Lộ Tiểu Vũ nói, "Anh đừng nói anh ấy như vậy, dù gì trước kia hai người cũng đã từng yêu nhau..."

Trầm Thiên Ảnh im lặng một lúc, gõ, "Đều đã qua rồi." Thêm một lúc anh bổ sung, "Khi đó anh bảo cậu ta đừng đi, cậu ta còn không chịu nghe. Anh đã nói rõ ràng, cậu ta đi bọn anh sẽ cắt đứt hoàn toàn, không bao giờ quay lại. Cậu ta vẫn đi, anh còn có cách nào?"

Không biết vì cớ gì Lộ Tiểu Vũ bỗng nhớ tới ngày diễn ra tang lễ của mẹ, cậu đứng ở xa nhìn Trầm Thiên Ảnh mặc tây trang màu đen đeo kính râm bước đến, có người nói với cậu, "Đó là anh cháu đấy, có nhớ không?"

Khi ấy Lộ Tiểu Vũ vừa khẩn trương lại vừa kích động, ba mẹ đều đã mất, đây là người thân duy nhất của cậu, kết quả Trầm Thiên Ảnh đi đến trước mặt cậu chỉ hơi dừng lại, kính mắt cũng không buồn kéo xuống, hỏi, "Cậu là Lộ Tiểu Vũ?"

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, trong lòng thầm mong đợi.

Trầm Thiên Ảnh chỉ "Ừm" một tiếng, vòng qua cậu đi về phía trước.

Tối đó, Lộ Tiểu Vũ hung hăng khóc một trận, sau đó tự nhắc nhở bản thân phải sống thật tốt. Cậu không trách Trầm Thiên Ảnh, bởi vì Trầm Thiên Ảnh vốn không có nghĩa vụ phải quan tâm cậu, nhưng cậu vẫn đau lòng, rất rất đau lòng.

Trầm Thiên Ảnh để ý thấy Lộ Tiểu Vũ thất thần, có chút kích động gõ tiếp, "Em cảm thấy anh không đúng?"

Lộ Tiểu Vũ nhìn màn hình máy tính, lắc đầu, "Không phải."

Trầm Thiên Ảnh định nói em cho cậu ta ở nhà anh cũng không đuổi cậu ta đi, không phải vì thấy cậu ta đáng thương, mà chẳng qua là nghĩ em mềm lòng không nỡ, lẽ nào còn chưa đủ tốt? Em còn trách anh?

Thế nhưng không thể gõ ra được, Trầm Thiên Ảnh buồn bực không vui, xoay người đưa lưng về phía Lộ Tiểu Vũ.

"Ngủ sao?" Lộ Tiểu Vũ hỏi.

Trầm Thiên Ảnh không đáp.

"Vậy ngủ thôi." Lộ Tiểu Vũ đặt máy tính lên bàn, tắt đèn ở đầu giường, đắp chăn nằm xuống.

Trầm Thiên Ảnh vẫn ấm ức, chờ Lộ Tiểu Vũ nằm xong, anh xoay người nằm đè lên người cậu.

Lộ Tiểu Vũ bị đè "A" một tiếng, ngực cũng sắp không thở được, đẩy đẩy Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh đùa giỡn không chịu nhảy xuống, phả hơi vào cổ Lộ Tiểu Vũ, Lộ Tiểu Vũ buồn, vừa đẩy đầu Trầm Thiên Ảnh ra vừa nhịn không được bật cười.

Nghe thấy tiếng Lộ Tiểu Vũ cười, tâm trạng của Trầm Thiên Ảnh cũng tốt lên, song anh vẫn không chịu thả cậu ra, dùng cẳng chân đè hai cánh tay Lộ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng liếm mặt sau tai cậu.

Lộ Tiểu Vũ buồn rụt cổ, giãy dụa không ngừng.

Trầm Thiên Ảnh liền liếm tiếp cổ cậu, ngực áo Lộ Tiểu Vũ bị nới lỏng, Trầm Thiên Ảnh liền liếm đầu vú hồng hồng của cậu.

Tiếng cười của Lộ Tiểu Vũ tắc nghẹn, cậu chưa bị người ta làm như thế bao giờ, cả người run rẩy, hai má ửng hồng, đến phía dưới cũng dựng lên.

Lộ Tiểu Vũ cuống quýt, hạ thân đứng thẳng của cậu kề ngay bụng Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh sao mà không biết cho được. Lộ Tiểu Vũ quẫn bách chống người ngồi dậy, giọng nói cũng có chút bực bội, "Đừng nghịch....Anh, để em -- ừm -- em muốn xuống..."

Trầm Thiên Ảnh vẫn không thả cậu, đã vậy còn cố tình vươn hai chân sau chạm tới giữa chân cậu.

Lộ Tiểu Vũ kêu to, không biết lấy sức ở đâu đạp Trầm Thiên Ảnh xuống. Ngay sau đó, cậu mềm nhũn chân nhảy xuống giường muốn chạy ra ngoài, vừa khéo đụng vào Trầm Thiên Ảnh đang ngã lăn quay dưới đất, cả người cũng ngã nhào.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thương Tiểu Phàm nghe thấy tiếng kêu cho nên chạy tới, Lộ Tiểu Vũ quần áo xộc xệch, nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, đẩy Thương Tiểu Phàm đang đứng ở cửa chạy vào nhà vệ sinh.

"Sầm!" Lộ Tiểu Vũ dùng sức đóng cửa, siết chặt áo ngồi trên nắp bồn cầu thở dồn dập.

Hạ thân vẫn đứng thẳng như trước, dưới lớp vải quần hơi mỏng cong lên vô cùng dễ thấy, không biết vừa rồi Thương Tiểu Phàm có thấy hay không.

Lộ Tiểu Vũ chống tường đứng dậy, đi đến trước gương, nhìn mình từ mặt đến ngực đều đỏ bừng, hai má hồng rực như sắp cháy.

Cậu ngồi về nắp bồn cầu, nghe tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Lộ Tiểu Vũ chưa có kinh nghiệm làm tình với phụ nữ bao giờ, thế nhưng không phải cậu không hiểu gì. Cậu biết kia không phải là một con chó, đó là đàn ông, còn là anh trai cậu! Anh trai cậu đùa với cậu, cậu sao có thể động tình như thế? Còn không biết xấu hổ đỉnh đồ của mình lên bụng anh ấy.

Lộ Tiểu Vũ sắp khóc tới nơi.

Cùng lúc đó, Trầm Thiên Ảnh quỳ rạp dưới đất, ảo não không nhúc nhích. Anh chưa bao giờ hận cái thân thể này như bây giờ, nếu anh mà vẫn còn là anh lúc trước, nhất định sẽ không để Lộ Tiểu Vũ chạy đi như vậy.

Lộ Tiểu Vũ thực sự không có cách nào đối mặt với Trầm Thiên Ảnh.

Cậu ngồi trong nhà vệ sinh gần một tiếng, lúc về thì thấy Trầm Thiên Ảnh nằm trên giường không nhúc nhích, không biết có phải đang ngủ không.

Một đêm này Lộ Tiểu Vũ ngủ không được yên, cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ ngày mai phải làm thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net