Chương 29 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29.
Ngày hôm sau mọi người đã không còn hứng thú ngâm suối nước nóng, sáng dậy, Lộ Tiểu Vũ và Trầm Thiên Ảnh đi dạo quanh khách sạn một vòng, sau đó về phòng dọn đồ, chuẩn bị ăn sáng xong trở về nhà.

Thương Tử Phàm ngủ thẳng đến trưa, tỉnh ngủ không còn nhớ chuyện tối qua, anh ta ngồi ngốc trên giường, mơ hồ đoán được có lẽ hôm qua mình đã gây phiền thêm cho Lộ Tiểu Vũ và Thư Minh Viễn.

Lúc về vẫn là Thư Minh Viễn lái xe, Thương Tử Phàm và Trầm Thiên Ảnh ngồi ở ghế sau.

Đường núi nhỏ hẹp, một chiếc xe phía trước đột nhiên bẻ lái, xoay ngược đầu lại. Thư Minh Viễn giẫm mạnh chân phanh, Trầm Thiên Ảnh đang nằm yên ổn tức thì ngã lăn xuống đất. Thương Tử Phàm muốn bắt lấy anh, nhưng bị chậm một bước, chỉ kéo được một nhúm lông.

Trầm Thiên Ảnh đau run cả người, bám vào đệm trèo lên.

Suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông, xe đối phương cũng dừng lại, cửa xe rớt xuống một nửa, Lộ Tiểu Vũ để ý thấy lái xe là vị Chu công tử hôm qua mới gặp, ngồi ở ghế phó lái là một người phụ nữ đeo kính mắt to, che hết nửa khuôn mặt.

Chu Minh Thiêm nâng tay khoát lên cửa xe, nói, “Ngại quá, không đâm vào chứ?”

Thư Minh Viễn không nói gì, Thương Tử Phàm hạ cửa kính xe, lén lút ném nhúm lông vàng trong tay xuống. Nào giờ gió trên núi lớn, nhúm lông nhẹ bẫng kia bị gió thổi bay bay, rơi trúng đến miệng Chu Minh Thiêm, anh ta vừa mở miệng liền nuốt vào.

Chu Minh Thiêm ho khù khụ.

Lộ Tiểu Vũ sửng sốt, quay phắt đầu về phía Thương Tử Phàm. Thương Tử Phàm hơi ngại, nâng cửa kính lên.

Trầm Thiên Ảnh hết đau, nhảy về ghế sau, quay đầu tìm chỗ da bị giật lông.

Nếu đã không xảy ra chuyện gì, Thư Minh Viễn liền khởi động xe muốn lái đi, gần như ngay lúc ấy, đằng sau truyền đến tiếng bấm còi dồn dập.

Thư Minh Viễn ngẩng đầu nhìn kính hậu, thấy một chiếc xe tải khối lượng lớn đang mất khống chế lao tới. Ngay cả thời gian kinh hoảng cũng không có, Thư Minh Viễn bẻ ngoặt vô lăng lái xe về một góc, song vẫn cảm giác được sau xe bị đẩy mạnh, mà bên cạnh, chiếc xe Chu Minh Thiêm điều khiển bị đâm lộn ngược, đập thẳng vào chân núi.

Cũng may chỉ là sườn núi thoai thoải, hai xe trượt một đoạn ngắn thì dừng lại, nhất thời chỉ còn lại sự tĩnh lặng như cái chết.

Lộ Tiểu Vũ đã xem một bộ phim có tên là “Final destination”. Thế nhưng tất cả những sự việc này lại xảy ra bất ngờ đến vậy, không hề có điềm báo, chỉ vài giây ngắn ngủi đã hóa bụi trần lắng đọng. (Final destination là một seri phim kinh dị, trong phim cái chết đã được dự báo trước)

Lộ Tiểu Vũ không hôn mê.

Cậu ngồi ghế trước, hơn nữa còn thắt dây an toàn, thương tích của cậu khá nhẹ, chỉ là không biết tại sao lại không cử động được. Cậu nhìn thấy xe cứu hộ đến đón bọn cậu, nhìn quần của Thương Tử Phàm ướt đẫm máu, nhìn Chu Minh Thiêm mặt chảy đầy máu hai mắt nhắm chặt, cuối cùng, cậu nhìn thấy Trầm Thiên Ảnh không nhúc nhích, không cử động, bị người ta để sang một bên.

Lộ Tiểu Vũ không có cách nào gọi người ta tới cứu Trầm Thiên Ảnh, cho dù cậu có thể hô lên, người ta chắc cũng chỉ bảo cậu yên tĩnh một chút, lúc này tính mạng của một con chó quả thật không đáng giá bằng những người kia.

Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ đều bị thương nhẹ, Thương Tử Phàm cũng không bị nguy hiểm tới tính mạng, trong lần tai nạn giao thông này, nạn nhân thiệt mạng duy nhất, chỉ có một chú chó lông vàng đã được nuôi nhiều năm.

Lộ Tiểu Vũ ngồi trên giường bệnh, có chút hoảng hốt, cậu chợt nhớ tới đây là lần thứ hai cậu nghe tin Trầm Thiên Ảnh mất. Khi đó hình như cậu cũng không quá thương tâm, Trầm Thiên Ảnh với cậu mà nói chỉ là một người xa lạ cậu mới gặp một hai lần mà thôi, một khi đã vậy, tại sao lại không thể kết thúc luôn tại đó? Tại sao lại cố tình ở bên nhau một thời gian dài đến vậy, khiến Trầm Thiên Ảnh từ một kẻ xa lạ trở thành người thân sớm tối bên nhau với cậu?

Lộ Tiểu Vũ chôn đầu vào gối, đột nhiên không thể kìm nén dòng nước mắt, có cố gắng đến mấy cũng không cách nào ngừng lại được.

Thư Minh Viễn ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, bàn tay ấm áp cuối cùng dừng trước gáy cậu.

Lộ Tiểu Vũ kiên trì hỏa táng cún bự rồi chôn nó cùng với di thể Trầm Thiên Ảnh. Đối với cậu, tro cốt trong huyệt lạnh như băng kia không phải là anh mình, mà là con cún bự lông vàng luôn đi theo bước chân cậu, mỗi ngày đều ngậm thuốc lá đòi cậu châm lửa cho mới thực sự là Trầm Thiên Ảnh.

Thương Tử Phàm vẫn chưa xuất viện, trong nhà chỉ còn một mình cậu.

Trước kia mỗi lần về nhà, cậu đều bận rộn làm cơm, đút cho Trầm Thiên Ảnh ăn, sau đó tắm rửa, sấy lông cho anh. Mà giờ, lần đầu tiên ở nhà cậu không có việc gì làm, ngồi trước bàn ăn lạnh băng, không thiết động đậy.

Lộ Tiểu Vũ đột nhiên đứng bật dậy, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp. Cậu dọn rất nghiêm túc, từng góc từng góc đều cẩn thận quét tước, rồi đi rút toàn bộ quần áo phơi ngoài hiên, gấp gọn đặt trên giường.

Dưới giường hình như nhét cái gì đó, cậu khua chổi vào trong mà không được.

Lộ Tiểu Vũ quỳ xuống đất, thò tay vào sờ soạng, lôi ra được vài đĩa phim. Lộ Tiểu Vũ nhìn ảnh bìa trắng bóng, không hiểu vì sao bỗng thấy khổ sở, cậu moi hết toàn bộ số phim này ra, cất cẩn thận vào tủ đựng phim.

Thu dọn sạch sẽ cả căn nhà, cuối cùng cậu thu xếp gói ghém hết đồ của mình. Rõ ràng lúc đến có nhiều đồ như vậy, lúc về lại chẳng lấp đầy được hai túi.

30.
Ngày hôm sau, Lộ Tiểu Vũ đến bệnh viện thăm Thương Tử Phàm.

Thương Tử Phàm bị gẫy xương đùi, không nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên rất khó khôi phục lại hoàn toàn.

Năm ấy Thương Tử Phàm vì ở bên Trầm Thiên Ảnh mà xuất quỹ (Come out), song vẫn liên lạc với cha mẹ, giờ hai ông bà và một người chị luân phiên ở bệnh viện chăm sóc anh ta.

Lộ Tiểu Vũ ngồi xuống, nói với Thương Tử Phàm, “Tôi phải quay về trường, nhà để lại cho anh, bao giờ anh xuất viện thì về đó ở đi.”

Thương Tử Phàm ngồi trên giường, trầm mặc một lúc mới nói, “Đó là nhà anh cậu để lại cho cậu.”

Lộ Tiểu Vũ nói, “Tôi là vì chăm sóc A Hoàng cho nên mới dọn đến đó, A Hoàng không còn, tôi cũng không ở đó nữa.”

Thương Tử Phàm khẽ nói, “Vậy tôi cũng không ở.”

Lộ Tiểu Vũ vốn muốn hỏi chân Thương Tử Phàm sao rồi, cuối cùng lại không nói ra miệng. Không phải cậu không buồn cho Thương Tử Phàm, nhưng ai có thể hiểu được nỗi buồn của cậu đây. Tất cả mọi người đều nghĩ Trầm Thiên Ảnh đã mất từ lâu, giờ Lộ Tiểu Vũ chỉ mất đi một con chó, chỉ có mình cậu biết, nếu có rồi mà lại mất đi, chẳng thà ngay từ khi bắt đầu đã không có.

Lộ Tiểu Vũ đi qua hành lang bệnh viện yên tĩnh, bước vào thang máy.

Thang máy đến tầng một, vào đúng lúc Lộ Tiểu Vũ ra khỏi thang máy, có hai người lướt qua cậu đi vào.

Hai người đều mặc âu phục đi giày da, người trẻ tuổi nhấn thang máy, người lớn tuổi nói, “Bà chủ vẫn ở đây sao?”

Người trẻ tuổi gật đầu trả lời, “Đã ở mấy hôm liên tục rồi.”

Người kia gật đầu, không nói gì.

Lộ Tiểu Vũ ra khỏi bệnh viện, thấy bên người có không ít người đứng chầu chực, đeo máy ảnh trước ngực, vẻ mặt nôn nóng chờ mong.

Lộ Tiểu Vũ nhớ tới tin tức trên báo mấy hôm trước, cũng tại tai nạn giao thông này, khuôn mặt Phương Lâm bị thương không rõ mức độ; Chu thiếu gia thì vẫn hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Dường như, so với người đã khuất, người còn sống lại càng thêm bất hạnh.

Lộ Tiểu Vũ xách ba lô, đi vòng qua đám người bước ra ngoài.

Phòng ký túc chật hẹp dành cho bốn người, nhưng Lộ Tiểu Vũ về ở thì phòng cậu cũng chỉ có ba. Hai người kia không học cùng ngành với cậu, không thân thiết với cậu lắm, cũng chỉ nói vài câu chào hỏi tán gẫu bâng quơ.

Lộ Tiểu Vũ lẳng lặng dọn về, cất quần áo vào tủ, đặt máy tính lên bàn, lại lấy ra một khung ảnh từ trong túi, đặt lên bàn.

Lý Phương Thiên đang chơi game nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hỏi, “Ai vậy? Không phải ảnh chụp của cậu.”

Trong ảnh là Trầm Thiên Ảnh đang ôm A Hoàng, Lộ Tiểu Vũ chưa chụp ảnh chung với anh bao giờ, cậu chỉ có thể nhìn ảnh chụp nói, “Là anh trai mình.”

Lý Phương Thiên không tò mò đời sống riêng của Lộ Tiểu Vũ, cho nên không hỏi sâu hơn nữa.

Thương Tử Phàm vẫn còn giữ chìa khóa căn hộ của Trầm Thiên Ảnh, Lộ Tiểu Vũ cũng không đòi anh ta trả lại. Đồ đạc Thương Tử Phàm để ở đó còn chưa thu dọn, nếu anh ta thực sự không có ý định quay về ở, vậy thì sẽ phải tới dọn hết đồ đi.

Thư Minh Viễn từng hỏi ý kiến của Lộ Tiểu Vũ, xem xem cậu có muốn cho thuê căn hộ đó không. Lộ Tiểu Vũ lắc đầu nói tạm thời không cần.

Căn hộ kia, ngoại trừ hành lý của Thương Tử Phàm, tất cả những đồ còn lại đều là của Trầm Thiên Ảnh. Lộ Tiểu Vũ không nỡ dọn những thứ đó đi, cậu nghĩ, có lẽ sau này khi cậu tốt nghiệp, kí ức cũng nguôi ngoai phần nào, cậu vẫn có thể quay về đó sống.

Lộ Tiểu Vũ trải chăn đệm, nằm xuống, không khỏi ngọ nguậy thắt lưng, ván giường vừa lạnh vừa cứng, lại càng không có Trầm Thiên Ảnh cuộn tròn luôn nóng hầm hập nằm bên cạnh. Nhưng đây cũng chẳng phải điều gì không thể quen, dù sao cậu đã ngủ ở đây gần bảy năm rồi.

“Ngủ thôi.” Lộ Tiểu Vũ tự nhủ với bản thân, nhắm mắt lại.

Lộ Tiểu Vũ dồn hết thời gian ở thư viện, mỗi sáng cậu đều mang máy tính đến thư viện, tra thông tin rồi viết luận văn. Đây là một việc vừa phức tạp vừa buồn tẻ, các tài liệu trong tiệm đa số đều viết bằng tiếng anh, làm cậu phải cẩn thận chậm rãi đọc.

Có những khi mệt mỏi, cậu đứng dậy hoạt động chân tay một chút, đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, vô tình bắt gặp người đi đường dắt chó đi qua, Lộ Tiểu Vũ liền thấy khổ sở, cách lớp thủy tinh, cậu chọc chọc từng chú chó to to nhỏ nhỏ đi qua đường.

Ngày ngày trôi qua không mặn không nhạt, tin tức mới mẻ duy nhất đối với Lộ Tiểu Vũ mà nói có lẽ là việc Thư Minh Viễn có thể sẽ ở lại trường dạy học.

Trường học có cơ quan giám định bên ngoài, nếu có thể ở lại trường, ngoài tiền lương giáo viên, còn có thể nhận được một khoản tiền giám định lớn. Thực ra Lộ Tiểu Vũ có chút hâm mộ, môi trường làm việc thoải mái, thu nhập cũng cao, bao nhiêu đôi mắt trông mong có thể ở lại trường dạy học.

Nhưng Lộ Tiểu Vũ cũng biết, trừ phi cậu tiếp tục ở lại nghiên cứu, nếu không không đến lượt cậu được ở lại. Hơn nữa sang năm trường mới giữ lại Thư Minh Viễn, ba năm sau cậu cũng sẽ không được đề cử. Lộ Tiểu Vũ bày vẻ ngưỡng mộ nói với Lộ Tiểu Vũ, “Sư huynh, em ghen tị.”

Thư Minh Viễn mặt không cảm xúc liếc cậu một cái, “Vậy để lại cho em.”

Lộ Tiểu Vũ cười đáp, “Được.”

Kết quả Thư Minh Viễn thực sự rút điện thoại ra, tìm số định gọi cho thầy giáo.

Lộ Tiểu Vũ ngồi bên cạnh bị dọa đổ mồ hôi lạnh, giữ chặt tay hắn cướp điện thoại đi, “Em nói đùa với anh thôi, sao mà thế được. Anh đừng gọi, gọi cho sếp cũng thế thôi!”

Lộ Tiểu Vũ khuyên mãi mới thuyết phục được Thư Minh Viễn bỏ ý định này đi. Cậu sợ mềm nhũn tay chân, thầm nghĩ sau này nhất định không được nói đùa linh tinh với Thư Minh Viễn nữa.

Lộ Tiểu Vũ ngồi ở thư viện cả ngày, tối còn dịch thêm một bài tài liệu, về muộn hơn mọi khi khoảng nửa giờ.

Lộ Tiểu Vũ trở về phòng, nghe Lý Phương Thiên hỏi, “Sao về muộn vậy, cậu không mở điện thoại à?”

Lộ Tiểu Vũ lấy điện thoại ra xem mới phát hiện điện thoại hết pin từ khi nào.

Lý Phương Thiên nói tiếp, “Anh cậu đợi cậu cả một buổi tối đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net