Chương 31 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.
Lộ Tiểu Vũ sửng sốt, “Anh mình?”

Lý Phương Thiên nói, “Ừ, rất cao rất đẹp trai, anh ấy nói là anh của cậu, ngồi trên ghế chờ cậu, gọi điện cho cậu mà không được.”

Lộ Tiểu Vũ vẫn ngơ ngác, “Anh ấy nói là anh mình?”

Lý Phương Thiên gật đầu, “Ừ, lúc đầu mình còn tưởng là người trong ảnh chụp cậu để trên bàn, nhìn kĩ mới thấy không giống lắm. Anh ấy ngồi nhìn ảnh của cậu rất chăm chú.”

Lộ Tiểu Vũ quay đầu, nhìn ảnh của Trầm Thiên Ảnh đặt trên bàn, đầu rối loạn bỗng trở nên rõ ràng, cậu nhớ Trầm Thiên Ảnh từng nói, anh có thể nhìn thấy linh hồn rời khỏi cơ thể, chỉ cần chọn đúng thời điểm rời khỏi thân thể hiện tại, anh có thể tiến nhập vào cơ thể vừa mất linh hồn. Mặc dù chưa từng thử, nhưng khi đó Trầm Thiên Ảnh rất bình tĩnh, anh tin rằng mình có thể quay về cơ thể con người.

Nói vậy, khi xảy ra tai nạn giao thông, có lẽ đã có một người tử vong, còn Trầm Thiên Ảnh thì sống lại.

“Anh ấy đi đâu rồi?” Lộ Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.

“Sao?” Lý Phương Thiên không nghe rõ.

Lộ Tiểu Vũ nóng vội nhắc lại, “Anh mình, anh ấy đi lúc nào? Anh ấy có nói anh ấy đi đâu không?”

Lý Phương Thiên đáp, “Đi hơn mười phút trước rồi, nói muốn qua thư viện xem có tìm được cậu không.”

Lộ Tiểu Vũ không nói nhiều, mở cửa chạy ra ngoài.

Mười giờ ở sân trường vẫn rất náo nhiệt, đường đi bộ người tới người lui, tiếng cười đùa vang lên ầm ĩ.

Lộ Tiểu Vũ chạy như bay về phía thư viện, thấy không ít người ôm sách quay về.

Mắt thấy ngày càng gần thư viện, Lộ Tiểu Vũ cảm giác tim mình đập như muốn điên lên, sau đó, cậu nhìn thấy một người đang đứng dưới cột đèn trước thư viện.

Người đàn ông cao lớn thon dài, khoác trên mình bộ âu phục thoải mái, tựa vào cột đèn, một chân hơi cong lên. Người đàn ông ngửa đầu nhả khói, ánh đèn vàng ấm áp vừa khéo bao lấy gò má anh tuấn của anh, sườn mặt kia Lộ Tiểu Vũ mới chỉ gặp hai lần, ấn tượng lại khắc sâu đến thế, chẳng phải ai khác, chính là Chu Minh Thiêm đã xảy ra tai nạn giao thông cùng với bọn họ.

Lộ Tiểu Vũ ngừng bước, cậu bỗng thấy không chắc chắn. Chạy dồn dập khiến cậu thở hổn hển, ánh mắt lại vẫn chăm chú dõi theo người đàn ông trước mặt, không dám chuyển mắt.

Người đàn ông kia hiển nhiên cũng thấy Lộ Tiểu Vũ, anh đứng thẳng người, có chút vội vàng tiếng về phía trước vài bước, rồi chợt ngừng lại. Anh dập tắt điếu thuốc còn một nửa trên tay, bẻ gẫy nó, cuối cùng, dùng sức nắm nó thành một nhúm nhàu nhĩ.

Anh gọi, “Lộ Tiểu Vũ.”

Lộ Tiểu Vũ hơi ngửa đầu lên nhìn anh.

Anh lại gọi, “Nghiên cứu nhiều quá phát ngốc rồi sao? Không nhận ra anh của em à?”

Lộ Tiểu Vũ vẫn thở hổn hển, chậm rãi bước về phía trước đôi bước, rồi đột nhiên lao đến trước mặt người đàn ông, hai tay vòng lấy cổ anh, gần như òa vào lòng anh.

Trầm Thiên Ảnh bị Lộ Tiểu Vũ làm cho bước lùi về phía sau, lưng đập vào cột đèn. Đầu tiên anh hơi ngơ ngác, sau đó lập tức nâng tay ôm eo Lộ Tiểu Vũ. Trầm Thiên Ảnh ôm rất chặt, rõ ràng đã gần sát tới vậy, nhưng lại như vẫn còn bất mãn chưa đủ gần gũi. Lộ Tiểu Vũ dụi đầu vào vai anh, Trầm Thiên Ảnh hơi cúi đầu, khoang mũi ngập tràn mùi hương của Lộ Tiểu Vũ, mùi hương quen thuộc khiến người ta an lòng.

Lộ Tiểu Vũ im lặng, mãi một lúc sau mới nghẹn ngào nói, “Em tưởng anh chết rồi.”

Trầm Thiên Ảnh nâng tay xoa đầu cậu, “Anh hôn mê rất lâu, vừa xuống giường được liền tới tìm em.”

Lộ Tiểu Vũ vẫn chôn đầu vào mặt anh không chịu ngẩng lên, hơi run nhè nhẹ như đang khóc.

Bên cạnh có không ít người đi đường, tất cả đều nhìn hai người, thậm chí còn có người thấp giọng chỉ trỏ.

Trầm Thiên Ảnh coi như không thấy, chỉ chuyên tâm an ủi Lộ Tiểu Vũ đang thương tâm.

Lộ Tiểu Vũ khóc đủ rồi, ngửa đầu nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, sụt sịt nói, “Xin lỗi.”

Trầm Thiên Ảnh “Huh?” một tiếng, không hiểu vì sao cậu làm vậy.

Má Lộ Tiểu Vũ hơi ửng lên, “Là vì em kích động quá.” Cậu quay đầu nhìn trái nhìn phải, “Anh tới đây kiểu gì?”

Trầm Thiên Ảnh đáp, “Lái xe tới.”

Lộ Tiểu Vũ nói tiếp, “À, không còn sớm nữa, thôi anh mau về đi.”

Trầm Thiên Ảnh không nhúc nhích.

Lộ Tiểu Vũ quay mặt đi, vẫn không nhìn anh, “Cơ thể đã khỏe lại hoàn toàn rồi chứ? Hôm nay muộn rồi, anh cứ về nghỉ ngơi đi đã.”

Trầm Thiên Ảnh, “Lộ Tiểu Vũ…”

“Em phải về, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.” Lộ Tiểu Vũ cắt lời anh, không chờ anh trả lời đã vội rời bước, đi rồi mới xoay người vẫy tay với anh, “Anh mau quay về đi!”

Trầm Thiên Ảnh đứng tại chỗ, dõi theo Lộ Tiểu Vũ đến khi bóng cậu hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi rời khỏi.

32.
Lý Phương Thiên thoát khỏi game, nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.

Hắn duỗi thắt lưng, đang trèo lên giường, tầm mắt men theo ánh đèn bên ngoài chợt thấy Lộ Tiểu Vũ đang ngồi trên giường, trùm chăn lên người, ánh mắt tĩnh lặng nhìn mình.

“Mịa!” Lý Phương Thiên suýt nữa rống lên, rụt về sau, “Lộ Tiểu Vũ đêm cậu không đi ngủ lại muốn đi dọa chết người khác à?”

Lộ Tiểu Vũ vẻ mặt ngây ngốc, “Không có gì, cậu mau đi ngủ đi.”

“Mịa!” Lý Phương Thiên lại chửi bậy một câu, vừa bò lên giường vừa hỏi, “Sao? Không phải mới gặp anh cậu à? Anh ấy bắt nạt cậu?”

Lộ Tiểu Vũ lắc đầu, “Không, chỉ là mình… Quên đi, không có gì, cậu mau ngủ đi.”

Lý Phương Thiên nói, “Cậu cũng mau ngủ đi.”

Lộ Tiểu Vũ “Ừm” một tiếng, nghiêng người nằm xuống.

Chỉ là câu vẫn không ngủ được, lúc gặp lại Trầm Thiên Ảnh, vì quá kích động mà cậu lao tới, ôm chặt lấy anh, khi ấy cậu bỗng cảm thấy có chút nghi hoặc, đây hình như không phải là anh trai cậu. Nhưng thế nào mới là anh cậu đây, chẳng lẽ con cún có lớp lông dày mượt ôm ấm thật là ấm, khi đi đường luôn theo sát bước chân cậu mới là Trầm Thiên Ảnh sao?

Lộ Tiểu Vũ biết mình đang tự biệt nữu với chính mình, chỉ là cậu không thể ngăn cản suy nghĩ kỳ quái của bản thân.

Tối đó vất vả lắm Lộ Tiểu Vũ mới ngủ được, mà ngủ cũng không yên ổn, cậu mơ thấy ngày tang lễ của mẹ. Trầm Thiên Ảnh đeo kính đen hỏi cậu, “Cậu chính là Lộ Tiểu Vũ?” Sau đó bước vòng qua cậu, đầu chẳng hề quay lại một lần. Khi tỉnh dậy, Trầm Thiên Ảnh lúc ấy chồng chéo lên Trầm Thiên Ảnh hiện tại. Lộ Tiểu Vũ nghĩ, đúng là một người anh trai lãnh đạm khiến người ta ghét mà, hơn nữa bây giờ người anh này cũng không cần cậu giúp đỡ nữa, có khi cậu lại trở thành gánh nặng cho người ta.

Tối ngủ không ngon, sáng hôm sau Lộ Tiểu Vũ không dậy nổi. Luận văn của cậu đã xong khoảng 90%, giờ cũng không cần phải quá lo lắng.

Thầy dạy lái xe gọi báo cậu chiều đi học, đột nhiên cậu chẳng thiết đi nữa. Giờ Trầm Thiên Ảnh đã có thể tự mình lái xe, cậu còn học để làm gì.

Lộ Tiểu Vũ trở người, chăn cuốn thành một cục dồn hết lên ngực.

Cậu nhắm mắt muốn ngủ tiếp, nghe tiếng cửa mở cũng không buồn mở mắt ra coi, bỗng cảm giác được có thứ gì lông xù cọ cọ mình, sau đó còn thè cái lưỡi ẩm ướt liếm liếm mình.

Lộ Tiểu Vũ ngồi bật dậy, nhìn thấy con chó con lông vàng bên chân, kinh hãi kêu lên, “A —–”

Thư Minh Viễn đứng ở dưới giường ngẩng đầu nhìn cậu, “Được rồi, giao cho em, anh có việc phải đi.”

Lộ Tiểu Vũ bế chó con lên, nói với Thư Minh Viễn, “Không được đâu, quản lý ký túc sẽ phát hiện ra mất.”

Thư Minh Viễn đã ra ngoài, đầu cũng không buồn quay lại nói tiếp một câu, “Tối anh sẽ tới đón nó.”

Lộ Tiểu Vũ cúi đầu, chó con liếm mũi cậu một cái, Lộ Tiểu Vũ dán trán lên trán nó, cọ cọ.

Thư Minh Viễn đi rồi, Lộ Tiểu Vũ không buồn ngủ nữa, cậu nhảy xuống giường tìm một cái túi to nhét chó con vào, lén lút chuồn ra ngoài ký túc xá.

Trước cổng ký túc xá là một phố mua sắm nhỏ, Lộ Tiểu Vũ mua một túi sữa, nghĩ nghĩ lại mua thêm một túi bánh quy, mang theo chó con đến hồ sen ở khu phía tây trường, ngồi xuống ghế đá đặt nó bên cạnh mình.

Lộ Tiểu Vũ đút sữa cho nó uống, sau đó bẻ vụn bánh quy thử đút cho nó, chó con ăn một chút liền quay đầu đi không chịu ăn nữa, cái đuôi be bé cứ vẫy tới vẫy lui.

Lộ Tiểu Vũ xoa cái đầu xù lông của nó, kìm không được nở nụ cười, như thể bao u ám trầm uất bấy lâu đột nhiên đều tan biến.

Bỗng điện thoại vang lên, Lộ Tiểu Vũ ôm chó con vào lòng, thò một tay mở điện thoại.

Là số lạ.

Lộ Tiểu Vũ nhận máy, nghe được người bên kia hỏi, “Lộ Tiểu Vũ, em đang ở đâu?”

Lộ Tiểu Vũ sửng sốt một chút mới nhận ra là Trầm Thiên Ảnh.

Lộ Tiểu Vũ do dự nói, “Ở thư viện.”

Trầm Thiên Ảnh lập tức nói, “Vậy em ra đi, anh ở bên ngoài.”

Lộ Tiểu Vũ nhịn không được muốn bứt tóc, sửa lại, “Em ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.”

Trầm Thiên Ảnh trầm mặc một lúc, hỏi, “Ở đâu?”

Lộ Tiểu Vũ trả lời, “Thôi, để em đến chỗ anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net