Chương 35 - 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35.
Cậu dẫn chó con đi tản bộ loanh quanh trong trường cả một buổi chiều, chó con quen hơi Lộ Tiểu Vũ, được đặt xuống đất mà vẫn chứ chạy theo mông cậu.

Buổi chiều Trầm Thiên Ảnh họp xong, quay về đón Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ bế chó con, đứng bên cạnh cửa xe, cùng nhau nhìn vào trong.

Trầm Thiên Ảnh mở cửa xe giúp cậu, “Em bảo phải trả chó về mà?”

Lộ Tiểu Vũ đặt chó con xuống trước rồi mới ngồi vào ghế, “Sư huynh còn chưa về, chắc phải một lúc lâu nữa.”

Trầm Thiên Ảnh nói, “Vậy mình đi ăn trước.”

Trầm Thiên Ảnh vốn định đưa Lộ Tiểu Vũ đi ăn đồ Tây cho có không khí, kết quả dắt theo chó, đành phải bỏ ý định ấy đi.

Lộ Tiểu Vũ đặt chó con lên đùi, nó tự mình trèo xuống, đi đến ghế lái, chen vào giữa hai chân Trầm Thiên Ảnh, nhấc hai chân trước bám vào bụng Trầm Thiên Ảnh, bắt đầu cọ cọ quấy nhiễu.

Trầm Thiên Ảnh túm nó đưa về cho Lộ Tiểu Vũ, “Anh tố cáo nó quấy rối tình dục!”

Lộ Tiểu Vũ cười ôm chó con vào lòng, thơm một cái lên đỉnh đầu nó.

Trầm Thiên Ảnh liếc nhìn một cái rồi mới quay đầu đi, mắt nhìn thẳng về phía trước lái xe.

Tùy ý ăn một bữa cơm chiều xong, Trầm Thiên Ảnh đỗ xe trước cổng trường Lộ Tiểu Vũ, cùng cậu xuống xe dắt chó con đi dạo.

Sau giờ cơm chiều có rất nhiều người tản bộ trong sân trường, Trầm Thiên Ảnh nhìn Lộ Tiểu Vũ bên cạnh, bỗng chốc cảm thấy thực thỏa mãn. Trước kia anh cũng đã từng vì tình cảm mà gắng sức nỗ lực để rồi lại thất vọng, cuối cùng vẫn chỉ mang hai bàn tay trắng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được, thì ra có những khi hai người ở bên nhau, dù chỉ lặng im không nói cũng ngọt ngào tới vậy.

Lộ Tiểu Vũ cũng rất thỏa mãn, cậu giờ vừa có anh vừa có chó con bên cạnh, trước kia điều này đối với cậu mà nói chỉ là mộng ước xa vời.

Tới gần mười giờ tối Thư Minh Viễn mới về.

Trầm Thiên Ảnh mất kiên nhẫn, bảo Lộ Tiểu Vũ gọi điện cho Thư Minh Viễn báo ngày mai hắn đến nhận chó sau, nhưng Lộ Tiểu Vũ không chịu, sợ ảnh hưởng đến việc của Thư Minh Viễn, nói chờ một lúc cũng không vấn đề gì.

Kết quả lúc Thư Minh Viễn gọi cho Lộ Tiểu Vũ, cậu đang ngủ ở ghế sau, Trầm Thiên Ảnh nhận điện thay cậu.

Thư Minh Viễn sửng sốt, “Anh là ai vậy?”

Trầm Thiên Ảnh đáp, “Tôi là anh họ của cậu ấy, cậu đến bãi đỗ xe của trường đi, Tiểu Vũ đưa chó trả cho cậu.”

Trầm Thiên Ảnh nói chuyện điện thoại được một nửa, Lộ Tiểu Vũ giật mình thức giấc, dụi mắt ngồi dậy hỏi, “Ai vậy anh?”

Trầm Thiên Ảnh trả điện thoại cho cậu, bế chó con vẫn đang say giấc nồng trên bụng cậu lên, “Sư huynh của em về rồi.”

Đối với Trầm Thiên Ảnh mà nói thì Thư Minh Viễn chẳng phải ai xa lạ, nhưng đối với Thư Minh Viễn, Trầm Thiên Ảnh hiện tại lại là một người xa lạ.

Thư Minh Viễn xuống xe, từ xa nhìn thấy Trầm Thiên Ảnh đang tựa vào cửa xe, không chắc chắn hỏi, “Chu tiên sinh?”

Ký ức về vụ tai nạn giao thông kia vẫn còn vẹn nguyên trong đầu tất cả mọi người, Thư Minh Viễn không rõ, vị công tử nhà giàu này sao lại ở đây, đã vậy Lộ Tiểu Vũ còn mang hai mắt buồn ngủ mờ sương bước xuống khỏi xe của anh ta.

“Sư huynh!” Cuối cùng Lộ Tiểu Vũ cũng chờ được Thư Minh Viễn, cậu bế chó con trong lòng Trầm Thiên Ảnh tiến lại gần hắn, “Chó con đáng yêu lắm! Anh đã đặt tên cho nó chưa?”

Thư Minh Viễn không trả lời, cũng không nhận lấy chó con, mà hỏi, “Người họ Chu kia trở thành anh họ của em từ khi nào vậy?”

Lộ Tiểu Vũ “A?” một tiếng, quay đầu liếc Trầm Thiên Ảnh, nghĩ nghĩ nói, “Là anh họ xa của em, hồi xưa cũng không quen thân, em…”

Thư Minh Viễn cúi đầu nhìn cậu, “Anh qua ký túc xá của em, nghe nói em lại dọn đồ ra ngoài rồi?”

Lộ Tiểu Vũ nói, “Vâng…Bởi vì anh họ bảo em dọn ra ngoài sống cùng anh ấy, em thấy dù sao hết năm cũng phải tốt nghiệp, dọn ra ngoài ở mai sau tìm việc sẽ tiện hơn.”

Lộ Tiểu Vũ không muốn nói dối Thư Minh Viễn, nhưng cậu không có cách nào giải thích quan hệ của cậu với Trầm Thiên Ảnh và Chu Minh Thiêm, thực sự quá phức tạp.

Hai người yên lặng một lúc.

Trầm Thiên Ảnh đứng tại chỗ hút thuốc, không thúc giục bọn họ.

Thư Minh Viễn đột nhiên nói, “Nghe nói người họ Chu kia nam nữ đều ăn, danh tiếng bên ngoài đều như vậy, em thực sự muốn đi theo anh ta sao?”

Lộ Tiểu Vũ nghe một lúc sau mới hiểu hắn định nói gì, hai má cậu đỏ bừng lên, “Sư huynh anh hiểu lầm rồi! Anh ấy thực sự là anh trai em, em chuyển ra ngoài ở chỉ là để hai bên có thể chăm sóc lẫn nhau thôi, anh nghĩ đi đâu vậy!”

“Lộ Tiểu Vũ.” Thư Minh Viễn gọi cậu.

Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao ạ?”

Thư Minh Viễn lấy một quả quýt trong túi xách đưa cho cậu, “Ngọt lắm, anh mang về cho em.” Nói xong, hắn đặt quýt lên đỉnh đầu cậu, “Chó con là có người tìm cho anh, chưa có tên, chờ em đặt đấy.”

Lộ Tiểu Vũ không rõ tại sao đột nhiên Thư Minh Viễn lại nhắc đến việc này, chỉ là cậu cứ cảm thấy không khí có chút khó chịu, cậu giữ nguyên tư thế ngẩng đầu không dám nhúc nhích, sợ quýt rơi xuống, hỏi, “Gì vậy?”

Thư Minh Viễn nói, “Em đừng đi cùng anh ta.”

Lộ Tiểu Vũ nhìn Thư Minh Viễn, “Anh ấy thực sự là anh em mà.”

Quýt vẫn rơi xuống, Thư Minh Viễn bắt được, bỏ quýt vào túi của cậu, lại xoa đầu chó con, “Anh không muốn nuôi chó, em giờ có chỗ nuôi rồi thì nuôi nó đi, đặt cho nó một cái tên.”

Lộ Tiểu Vũ cúi đầu nhìn chó con đang rúc vào lòng mình ngủ, nói, “Vậy được rồi, em có thể mang nó đến cho anh chơi cùng mỗi ngày.”

Thư Minh Viễn, “Được.” Hắn vươn tay xoa đầu cậu, xoay người lên xe.

Lộ Tiểu Vũ đứng bên đừng nhìn Thư Minh Viễn lái xe rời đi, Trầm Thiên Ảnh ở phía sau gọi cậu, “Về thôi.”

36.
Lộ Tiểu Vũ xoay người chậm rãi quay về chỗ Trầm Thiên Ảnh, “Hôm nay sư huynh nói chuyện kì lạ ghê.” Lộ Tiểu Vũ mờ mịt không hiểu.

Trầm Thiên Ảnh chờ cậu lên xe, đóng cửa xe ghế phó lái rồi đi vòng qua đầu xe về ghế của mình, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Chẳng phải cậu ta lúc nào cũng kì lạ sao? Em đừng nghĩ nhiều.”

Lộ Tiểu Vũ đặt chó con lên đùi, hỏi, “Em đặt tên nó là A Quyển (quăn quăn loăn xoăn) được không?”

Trầm Thiên Ảnh nói, “Lông nó đâu có xoăn.”

Lộ Tiểu Vũ đáp, “Không, chỉ là em muốn nuôi một con chó tên là A Quyển thôi, mười năm trước em đã nghĩ xong tên rồi.”

Trầm Thiên Ảnh, “….Tùy em.”

Khi Trầm Thiên Ảnh tắm rửa xong bước ra ngoài, Lộ Tiểu Vũ đang ở trong phòng bếp hâm nóng sữa cho A Quyển.

Sữa cậu mới mua trong siêu thị 24 giờ dưới lầu, Lộ Tiểu Vũ định mua bánh quy cho chó, đáng tiếc siêu thị nhỏ không bán, cho nên cậu đành mua tạm đồ khác thay thế.

Quần áo cũ của Trầm Thiên Ảnh đều để gọn gàng trong tủ, giờ lấy ra mặc, khéo thay lại rất vừa người.

Trầm Thiên Ảnh mặc quần lót, để trần nửa thân trên nhìn bản thân trong gương phòng tắm, tâm tình phức tạp, thân thể này như được tạo ra vì anh, chuyện trải qua cũng như được ông trời sắp đặt. Anh nhớ lại tai nạn giao thông lúc đó, chính mắt anh nhìn thấy linh hồn Chu Minh Thiêm rời khỏi cơ thể, mang theo khuôn mặt chết lặng đi về phía trước, anh vốn muốn đi theo sau nhìn xem, nào ngờ hai mắt tối sầm, mất ý thức, đến khi tỉnh lại anh đã biến thành Chu Minh Thiêm nằm trên giường bệnh.

Sườn bụng phải của Trầm Thiên Ảnh còn có một vết thương do vụ tai nạn ấy gây ra, giờ nó trở thành một vết sẹo hơi trắng, nổi bật trên làn da màu mật ong khỏe mạnh rắn chắc, càng thêm phần gợi cảm.

Trầm Thiên Ảnh mặc áo ngủ, đi đến cửa phòng bếp.

Lộ Tiểu Vũ bị anh đẩy đi tắm trước, giờ cũng đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng canh bếp. A Quyển quấn quýt bên chân cậu, không ngừng cắn ống quần cậu, Lộ Tiểu Vũ cúi người, hai tay chống gối nhìn lửa, nói, “Sắp được rồi, mày đừng vội.”

Lộ Tiểu Vũ rót rửa nóng vào một cái chén nhỏ, cậu không dám để A Quyển uống luôn, đặt lên bàn. Thấy Trầm Thiên Ảnh, cậu nói, “Anh đi ngủ trước đi, em cho A Quyển ăn xong đã.”

Trầm Thiên Ảnh đi đến bàn bên cạnh, ngồi xuống, “Không vội, anh chờ em.”

Lộ Tiểu Vũ ngồi đối diện cậu, che miệng ngáp một cái.

“Mệt à?” Trầm Thiên Ảnh hỏi cậu.

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Tối qua em ngủ không ngon.”

Trầm Thiên Ảnh ngoắc ngoắc cậu, “Lại đây.”

Lộ Tiểu Vũ, “Sao?”

Trầm Thiên Ảnh lại nói, “Bảo em lại đây.”

Lộ Tiểu Vũ “À” một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh vươn tay ôm thắt lưng cậu, kéo cậu ngồi xuống đùi mình.

Lộ Tiểu Vũ tức thì mất tự nhiên, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, chỉ tiếc tay Trầm Thiên Ảnh ôm chặt eo cậu, cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Lộ Tiểu Vũ khẽ nói, “Anh để em dậy đi, thế này kì lắm.”

Trầm Thiên Ảnh, “Kì chỗ nào? Lâu lắm anh mới về được mà không thể để anh ôm một cái sao?”

Lộ Tiểu Vũ, “Nào có người anh nào ôm em trai như thế chứ?”

Trầm Thiên Ảnh cười lạnh, “Em có mấy người anh? Hay là em đến sống nhờ ở nhà ai có anh em trai rồi à? Sao em biết người ta không ôm như thế?”

Lộ Tiểu Vũ, “…”

Cậu không giãy ra nữa, lòng thầm nghĩ, em chưa thấy, nhưng em cũng có thường thức mà…

Trầm Thiên Ảnh nói, “Anh cũng mệt, chỉ nghĩ mãi chuyện của em, đầu đau hết cả, có ngủ được đâu!”

Lương tâm Lộ Tiểu Vũ hơi hơi bất an.

Trầm Thiên Ảnh chôn má vào cần cổ trắng nõn của Lộ Tiểu Vũ.

Hai người đều mặc áo ngủ mỏng manh, da thịt cận kề dán sát như vậy, rất nhanh liền có thể cảm giác được thân nhiệt của đối phương. Đã vậy, hơi thở ẩm ướt của Trầm Thiên Ảnh còn phả vào cổ Lộ Tiểu Vũ, khiến hai má cậu đỏ bừng. Lộ Tiểu Vũ thử nhích nhích cổ, môi Trầm Thiên Ảnh liền tùy theo cử động của cậu mà dán sát theo, Lộ Tiểu Vũ như phải bỏng, dùng sức đẩy Trầm Thiên Ảnh, bật dậy.

Lộ Tiểu Vũ nói, “Sữa hết nóng rồi.”

Trầm Thiên Ảnh không làm khó cậu, “Vậy em cho chó ăn đi.”

Trầm Thiên Ảnh vào phòng trước, Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống nhìn A Quyển uống sữa.

Hai tai Lộ Tiểu Vũ vẫn ửng đỏ, cậu vừa xoa đầu A Quyển vừa nói, “Trước kia anh ấy vẫn — giống mày thế này này, tao ôm anh ấy, chôn má vào cổ anh ấy đều cảm thấy bình thường, thế nên giờ anh ấy làm thế với tao, có phải tao không nên nói gì không?”

Đương nhiên A Quyển sẽ không trả lời cậu.

Lộ Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ Trầm Thiên Ảnh nhất thời chưa sửa được thói quen, nói đi nói lại vẫn là do cậu, không thể trách anh được.

Chờ A Quyển uống sữa xong, Lộ Tiểu Vũ bỏ nó vào hộp giầy cho nó ngủ. A Quyển ăn no uống say, nằm trên khăn mặt mềm mềm, ngáp một cái nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net