Chương 41 - 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.
Hôm nay Lộ Tiểu Vũ còn có kế hoạch.

Lộ Tiểu Vũ đã viết xong luận văn, đưa cho Thư Minh Viễn xem, hôm nay cậu phải đến phòng thí nghiệm tìm Thư Minh Viễn để hắn sửa luận văn cho cậu, nhớ tới lời mình nói lần trước, thế là cậu mang luôn A Quyển tới cho Thư Minh Viễn gặp.

Lộ Tiểu Vũ bế A Quyển tới phòng thí nghiệm, dọc đường chọc vô số mỹ nữ thét chói tai, lông trên đỉnh đầu A Quyển cũng sắp bị sờ rụng trụi luôn rồi.

Lộ Tiểu Vũ ngó đầu nhìn vào phòng nghỉ, không thấy Thư Minh Viễn, chỉ có đại sự huynh mới trở về từ nước ngoài tháng trước ngồi trong đang vắt chân phả khói thuốc.

Lộ Tiểu Vũ vội vàng rụt đầu lại, thế nhưng vẫn bị túm được.

Đoạn Hà gầm lên, “Lộ Tiểu Vũ! Em tưởng anh không thấy hả!”

Lộ Tiểu Vũ đành phải đứng lại, Đoạn Hà nhìn chó cậu đang bế trên tay, vẩy vẩy thuốc, nói, “Tự ý mang chó đến phòng thí nghiệm, phá hoại trật tự của phòng thí nghiệm, ô nhiễm bầu không khí của phòng thí nghiệm, anh sẽ nói cho chủ nhiệm Trương biết, năm nay em đừng mong tốt nghiệp.”

Lộ Tiểu Vũ, “!”

Đúng lúc Thư Minh Viễn cầm máy tính đi vào, thấy Đoạn Hà, hắn liền gõ gõ vào bảng ‘Cấm hút thuốc’ trên tường.

Đoạn Hà cười đứng dậy bước ra ngoài, lúc đi qua Lộ Tiểu Vũ còn nhéo má cậu.

Thư Minh Viễn mở cửa sổ cho bay mùi khói thuốc, đặt máy tính lên bàn, khởi động máy, kéo ghế cho Lộ Tiểu Vũ ngồi lại gần hắn.

Hắn đã xem xong luận văn của Lộ Tiểu Vũ, những chỗ cần sửa hắn đã đánh dấu lại, giờ chỉ cho Lộ Tiểu Vũ xem.

Thư Minh Viễn dùng chuột chỉ vào bức ảnh trên màn hình, “Ở đây cần sửa một chút, em không cần dùng bản đồ đường, đổi loại bản đồ khác đi.”

Lộ Tiểu Vũ “Ừm’ một tiếng, vô thức lơ đãng.

Thư Minh Viễn nhìn nhìn Lộ Tiểu Vũ, bế A Quyển trong lòng cậu đi, hỏi, “Em không nghỉ ngơi tốt à?”

Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Thư Minh Viễn, “Dạ?”

Thư Minh Viễn nói, “Không vội, em cầm luận văn về xem lại, sửa chữa luận văn cần một quá trình khá dài, đợi khi nào sửa ổn ổn rồi hẵng đưa cho sếp xem. Gần đây ông ấy đang bận, có lẽ sẽ không có thời gian xem lại cẩn thận cho em.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Em biết rồi.”

Thư Minh Viễn đóng luận văn lại, “Để anh gửi qua mail cho em.”

Lộ Tiểu Vũ, “Ngại quá, dạo này anh bận như vậy mà còn phải dành thời gian sửa luận văn cho em.” Cậu biết luận văn tiến sĩ có nhiều yêu cầu hơn luận văn thạc sĩ nhiều, mặc dù Thư Minh Viễn không nói, nhưng cậu biết áp lực của hắn không hề nhỏ.

Thư Minh Viễn lắc đầu, “Không sao.”

Hình như A Quyển nhận ra Thư Minh Viễn, nó bám hai chân trước vào áo hắn, muốn trèo lên trên.

Lộ Tiểu Vũ cười, “Em đã đặt tên cho nó rồi, gọi là A Quyển.”

Thư Minh Viễn xoa đầu A Quyển, “Hay lắm.”

Lộ Tiểu Vũ trầm mặc một lát, nói, “Sư huynh bận thì cứ làm việc của mình đi, em xem lại luận văn, sửa xong thì em gửi cho anh.”

Thư Minh Viễn, “Có vấn đề thì gọi điện hoặc gửi mail cho anh.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, bế A Quyển từ tay Thư Minh Viễn về.

Thư Minh Viễn cầm chuột, đang định mở vài tư liệu, thấy Lộ Tiểu Vũ bên cạnh không có động tĩnh gì, hỏi, “Em còn chưa đi à?”

Lộ Tiểu Vũ nói, “Lâu rồi không tới, em ngồi đây thêm một lúc nữa.”

“Ừ,” Thư Minh Viễn nghe xong, chuột lại di chuyển, mở sang một trang word mới.

Lúc này, hai tiểu sư muội năm nhất tiến vào phòng thí nghiệm, vây quanh Lộ Tiểu Vũ, “Lộ sư huynh, anh đưa chó con cho bọn em chơi với nó một lúc được không?”

Lộ Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, “Không được bắt nạt nó đâu đấy.” Cậu đứng dậy giao A Quyển cho một trong hai cô.

“Dạ.” Hai cô gái bước ra ngoài, tới khi đến cửa thì nói với Lộ Tiểu Vũ, “Sư huynh, lát nữa bọn em sẽ bế nó về cho anh, không thì bao giờ về anh qua phòng nghỉ bên cạnh đón nó nhé.”

Lộ Tiểu Vũ cười gật đầu, “Ừ.”

Chờ hai sư muội rời khỏi, Lộ Tiểu Vũ quay đầu thấy Thư Minh Viễn đang ngây người nhìn màn hình máy tính, cậu cũng không quấy nhiễu hắn, đi đến song cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Haiz…” Lộ Tiểu Vũ khẽ thở dài.

Trầm Thiên Ảnh gọi điện báo trưa và tối anh không thể về ăn cơm.

Lộ Tiểu Vũ liền ở luôn phòng thí nghiệm, trưa ra ngoài mua đồ ăn, chiều ở trong phòng thí nghiệm sửa luận văn, vừa ngẩng đầu đã thấy Đoạn Hà tới xoa đầu mình, “Hôm nay em đừng về, tranh thủ mọi người đông đủ, buổi tối sư huynh mời khách.”

Đoạn Hà mới về nước không lâu, cố gắng về để tham gia phản biện bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, hắn nói như thế, Lộ Tiểu Vũ không nỡ từ chối, ngay cả Thư Minh Viễn cũng không thể nói không.

Đoạn Hà thích náo nhiệt, quyết định đi ăn lẩu. Phòng thí nghiệm gồm toàn những người trẻ, gọi luôn một két bia.

Đoạn Hà vỗ bàn, “Uống không xong thì đừng ai hòng đi!”

Lộ Tiểu Vũ ngồi tít trong góc mà vẫn bị Đoạn Hà kéo ra, hắn uống cạn một ly, uống xong đẩy Lộ Tiểu Vũ về chỗ, đi tới chỗ người tiếp theo.

Cuối cùng, đến cả A Quyển cũng bị tiếp rượu, Lộ Tiểu Vũ đúng là khóc không ra nước mắt.

Khi ra khỏi quán lẩu, Đoạn Hà ôm vai Lộ Tiểu Vũ nói, “Rượu không uống được, phản biện không qua! Lộ Tiểu Vũ em chết chắc rồi!”

Lộ Tiểu Vũ cũng mơ hồ, “!” Hai mắt mở to lưng tròng đáng thương nhìn Đoạn Hà, “Đại sư huynh —-”

Đoạn Hà, “Nào, thơm sư huynh một cái đi.”

Thư Minh Viễn bên cạnh một cước đá Đoạn Hà ra, kéo Lộ Tiểu Vũ, “Anh đưa em về, giờ em đang ở đâu?”

Lộ Tiểu Vũ lắc đầu, “Không cần đâu.”

A Quyển đứng dưới đất, dây treo cổ nó nằm trong tay Lộ Tiểu Vũ, thế là nó cứ chạy vòng vòng quanh chân Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ nói, “Em tự về cũng được.” Cậu bước về phía trước, không cẩn thận vấp chân phải dây dắt A Quyển, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Thư Minh Viễn đỡ được.

Thư Minh Viễn bảo, “Anh đưa em về.”

Lộ Tiểu Vũ lại từ chối, “Không cần mà.”

Thư Minh Viễn một tay kéo cậu, một tay mở vẫy xe. Xe tới, hắn nhét Lộ Tiểu Vũ và A Quyển vào, Lộ Tiểu Vũ đẩy đẩy hắn rồi mới đóng cửa xe lại.

Thư Minh Viễn đứng ngoài xe, Lộ Tiểu Vũ cách cánh cửa thủy tinh nhìn hắn, hô, “Không cần đưa em về đâu! Sư huynh, em về đây.”

Xe chậm rãi rời đi, Lộ Tiểu Vũ quay đầu ngồi thẳng lại.

Thư Minh Viễn vẫn đứng tại chỗ, nhìn xe dần xa, mãi tới khi chiếc xe biến mất nơi cuối góc đường.

42.
Buổi tối Trầm Thiên Ảnh phải về nhà họ Chu ăn cơm, anh đã gọi báo cho Lộ Tiểu Vũ, Lộ Tiểu Vũ nghe được cũng chỉ đáp “Ừm” một tiếng, không nói gì.

Trầm Thiên Ảnh bị chuyện của Chu Minh Thiêm chọc cho phiền lòng loạn ý, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào mới ổn.

Chiều, Trầm Thiên Ảnh nhận được điện thoại của Phương Lâm.

Phương Lâm nói cô ta bị bệnh, muốn Trầm Thiên Ảnh đi cùng.

Trầm Thiên Ảnh nói không có thời gian.

Giọng nói Phương Lâm nghẹn ngào, “Đầu em đau lắm, anh đến với em một chút cũng không được sao?”

Trầm Thiên Ảnh cảm thấy đầu anh mới đang đau muốn chết đây, anh bảo, “Vậy đi, giờ tôi sẽ tìm người đưa cô đến bệnh viện.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy, bảo thư kí xử lý ổn thỏa chuyện này.

Tối, Trầm Thiên Ảnh lái xe quay về nhà Chu, vừa vào phòng khách đã cảm thấy có gì khác thường. Quả nhiên, ông cụ hôm nay gọi anh về không phải chỉ để ăn một bữa cơm. Trong phòng khách, một nhà họ Trần, bạn thân lâu năm của ông cụ Chu đã ngồi sẵn, cùng với cả cô con gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Còn chưa kịp ăn cơm, Trầm Thiên Ảnh đã bị ông cụ giáo huấn cho một trận, sau đó bắt anh lái xe đưa con gái bác Trần ra ngoài ăn.

Trầm Thiên Ảnh không có cách nào, mời tiểu thư Trần lên xe, lái đến một nhà hàng đồ Tây. Trầm Thiên Ảnh không nói gì, không khí giữa hai người vừa ngượng ngùng vừa khó xử, ăn được một nửa, Phương Lâm xông đến, vừa khóc vừa la hất ly rượu vang lên mặt Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh gần như nổi trận lôi đình, anh gắng đè ép cơn giận, gọi điện sai người đưa Phương Lâm đi, rồi đưa tiểu thư Trần bị dọa sợ về nhà.

Tới mười giờ đêm Trầm Thiên Ảnh mới về đến nhà, tóc cũng sắp khô, song cảm giác dính dấp vẫn còn nguyên. Anh mở cửa nhà, thấy phòng khách mở đèn vàng nhàn nhạt, Lộ Tiểu Vũ đang cuộn mình nằm ngủ trên sofa.

Trầm Thiên Ảnh lại gần, chân đạp phải một cục xù lông, nhìn lại mới thấy là A Quyển đang rúc vào dép trong nhà của Lộ Tiểu Vũ ngủ.

A Quyển tỉnh, ngửa đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh một cái, rồi lại gục đầu ngủ tiếp.

Trầm Thiên Ảnh bế nó về ổ, quay trở lại sofa, ngồi xổm xuống nhìn Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ uống say, Trầm Thiên Ảnh nhớ kỹ lần trước Lộ Tiểu Vũ uống rượu, cậu cũng không thèm tắm rửa thay quần áo, ngủ luôn trên sofa như vậy.

“Lộ Tiểu Vũ.” Trầm Thiên Ảnh chọc chọc má cậu.

Lộ Tiểu Vũ không buồn mở mắt, miệng hơi mở ra, ngủ vù vù. Hơi thở ẩm ướt đẫm mùi rượu phả lên mặt Trầm Thiên Ảnh, khiến anh như cũng có chút say, ghé lại gần dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm ẩm của Lộ Tiểu Vũ.

Cánh môi mềm mềm khẽ hé, căn bản không cần phí sức, đầu lưỡi Trầm Thiên Ảnh đã có thể dễ dàng len vào, bao lấy đầu lưỡi hồng hồng của cậu, quấn quanh cắn mút.

Lồng ngực Lộ Tiểu Vũ phập phồng lên xuống như sắp tỉnh, đầu cũng rụt về sau. Trầm Thiên Ảnh một tay đỡ gáy cậu, không cho cậu tách ra, miệng càng thêm nồng nhiệt.

Lộ Tiểu Vũ mở bừng mắt, hai mắt cậu lúc đầu mơ màng mờ sương, sau đó môi hơi chuyển động một chút, cậu muốn gọi “Anh”, thế nhưng lại không nói được.

Trầm Thiên Ảnh hôn rất sâu, không ngừng dây dưa quấn quýt Lộ Tiểu Vũ. Lộ Tiểu Vũ hoảng hốt, vô thức đáp trả Trầm Thiên Ảnh. Trầm Thiên Ảnh hơi sững lại một chút, lập tức tăng lực tay, ôm đầu Lộ Tiểu Vũ, một tay còn lại vòng ra sau lưng cậu, kéo sát cậu dán chặt vào người mình.

Lộ Tiểu Vũ bị hôn đến thở hổn hển, vất vả lắm mới nghiêng đầu sang một bên, nói, “Má anh dính lắm.”

Trầm Thiên Ảnh giờ mới nhớ mình bị Phương Lâm hất rượu.

Anh đứng dậy, bế Lộ Tiểu Vũ vào phòng vệ sinh. Lộ Tiểu Vũ ngửa người ra sau, cả kinh vội vàng ôm cổ Trầm Thiên Ảnh.

A Quyển bị dọa tỉnh, lắc đuôi đi theo Trầm Thiên Ảnh muốn chui vào theo, bị Trầm Thiên Ảnh đá cửa nhốt bên ngoài.

Trầm Thiên Ảnh vừa vào liền áp Lộ Tiểu Vũ lên tường hôn.

Lộ Tiểu Vũ bị hôn đỏ bừng hai má, chân đứng không vững, Trầm Thiên Ảnh đỡ eo cậu, một tay mò vào áo cậu.

Lộ Tiểu Vũ nâng tay, giữ chặt áo không cho anh cởi.

Thế là Trầm Thiên Ảnh chuyển hướng kéo quần cậu cái xoẹt.

Hạ thân đột nhiên lộ ra, Lộ Tiểu Vũ chưa kịp phản ứng, Trầm Thiên Ảnh đã chen một chân vào giữa hai chân cậu, không nặng không nhẹ cọ xát.

Hạ thể trần trụi trắng trẻo cứ vậy bị vải dệt hơi thô ráp ma sát, Lộ Tiểu Vũ thở mạnh, nôn nóng muốn lẩn trốn, vật giữa hai chân cũng bắt đầu vểnh lên, chỉa chỉa vào người Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh một tay giữ eo cậu, một tay mở vòi hoa sen.

“Em chịu thôi.” Lộ Tiểu Vũ nỉ non.

Trầm Thiên Ảnh cởi quần áo cậu, bế cả người vào bồn tắm. Nước ấm đổ từ đỉnh đầu xuống chân, Lộ Tiểu Vũ ngơ ngác không biết làm sao, đang định rụt về sau tránh cột nước, Trầm Thiên Ảnh đã cởi hết quần áo tiến vào bồn.

Trầm Thiên Ảnh ngồi xuống, kéo Lộ Tiểu Vũ ngồi lên đùi mình.

Nước ấm bao lấy hai người, Lộ Tiểu Vũ cảm giác như mình đang bị hơi rượu hun nóng, đầu ngày càng choáng hơn.

Trầm Thiên Ảnh ôm đầu Lộ Tiểu Vũ, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói, “Lộ Tiểu Vũ, lại tắm cho anh đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net