Chương 34: Đối nghịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ cảnh vô cùng bi tráng vừa hiện ra trong đầu tôi thì lập tức bị Tiên nữ phá hỏng.

"Trên người cô có Bột Mị Giác của người Đông Liên! Là ai đã hạ dược chú lên người cô?" Tiên nữ nhìn tôi trân trối rồi căng thẳng nói. "Thảo nào tôi cứ thấy cô kì quái, biểu hiện thì có vẻ giống nhưng lại không giống bọn trẻ trúng Ngải Phép trong Rừng Ma."

Đương nhiên cái bản mặt tôi thì chẳng thể biểu hiện phản ứng gì rồi, đến cả môi cũng chẳng nhúc nhích được. Đây chẳng phải là tác phẩm của tên Ngô Thông mặt sắt đó sao. Bột Mị Giác mà cô ta nói phải chăng là loại bột màu nâu bay ra khỏi bàn tay hắn lúc ấy?

Nhưng, Tiên nữ vừa nói người Đông Liên là có ý gì, là tộc nhân khác của Việt Quốc?

Thú vị thật, lai lịch của tên Ngô Thông - đệ nhất mật thám Bắc Thành vốn rõ mồn một là thế, ấy vậy lại bỗng chốc biến thành kẻ bí ẩn nhất trong chuỗi câu chuyện hoang đường này.

Tiên nữ gồng người lên, cánh tay nổi đẩy gân guốc giương lên trước mặt tôi rồi vẩy mạnh ngược ra sau như thể đang dùng một cục nam châm to tướng để hút cái gì đó trên người tôi ra vậy. Tôi thấy người Tiên nữ cứ gồng hết lên thậm chí còn ngả ra sau, răng nghiến chặt, ra sức "hút" cái thứ kì quái trên người tôi ra nhưng tôi thấy cơ thể tôi không thay đổi gì cả. Lúc sau Tiên nữ bật ngã ngửa ra sau, miệng còn lụng bụng như cố nén chút máu tanh xuống cổ họng, rơi rớt mấy câu nói:

"Ta không giải dược chú của kẻ này được. Quá lợi hại! Dược chú còn mạnh hơn cả pháp lực... Thật là buồn cười thay..."

"Chuyện này không thể nào?"

"Người Đông Liên vốn đã diệt vong từ lâu, sao có thể xuất hiện trở lại?"

Mạnh hơn? Tôi chợt siết chặt tay.

Cái gì mạnh? Cái gì yếu? Mạnh thì sao? Mà mạnh hơn thì thế nào?

Một cơn thịnh nộ bùng lên trong người tôi. Ngô Thông, rốt cuộc thì hắn có lai lịch thế nào, hắn hạ "chú" lên tôi là muốn tôi câm miệng cả đời ư? Khốn kiếp! Bà đây đã bị phong ấn Hỏa Kỳ Lân cả năm trời không hóa giải được, rồi sau đó nuốt phải viên bí dược Long Phục Linh chết bằm mãi mới tiêu tán, giờ còn trúng dược chú thì còn ra cái gì.

(...)

Cùng lúc đó...

Đám Trùng Huyết Tử có vẻ cũng không gây nguy hiểm gì nhiều cho đặc biệt mình Vệ Môn Thần, Bạch Nguyên thì lại khá chật vật. Hai người họ tự nhiên xông lên, cố tình vượt trước, không tránh khỏi bị hơn chục gã quân sĩ Bắc Thành cao to ám toán. Sức người Bắc Thành thì hơn, nhưng trình thì chưa cao bằng Vệ Môn Thần. Ám tiễn cứ bay qua thì bị cô ả bẻ nát vụn rồi bị quăng ngược trở lại, đôi mắt vàng khè bỗng chốc phát sáng, rợn ngợp cả một khoảng trời. Đám Trùng Huyết Tử vốn "kỵ" Quang Nhãn, như hồi bị Kiếm Tiên hóa thành Hoàng Nhãn Long dọa cho một phen vậy, chúng đồng loạt rẽ lối mở đường cho Vệ Môn Thần.

Bạch Nguyên quan sát tình hình một hồi đột nhiên nói với Vệ Môn Thần: "Sao tôi cứ thấy không đúng, Bình kỳ nhân chẳng có vẻ gì điều khiển Trùng Huyết Tử. Nếu nói cô ta muốn đối phó với chúng ta thì quá hàm hồ đi."

Vệ Môn Thần lạnh băng đáp: "Vô dụng như cô ta thì sao có thể." Dưới hào nước sau tường thành đá hoa cương, Vệ Môn Thần đương nhiên biết thừa khả năng "đuổi Trùng" của tôi, cô ta sẽ chẳng mấy ngạc nhiên.

"Vậy sao cô lại xông lên? Không phải cũng để giết Bình kỳ nhân như mấy gã Bắc Thành kia à?" Bạch Nguyên nhất thời mơ hồ.

"Đừng nói ngươi chạy ra là để ngăn người Bắc Thành giúp cô ta nhé?" Vệ Môn Thần cau mày chất vấn lại, thấy bản mặt thoáng gian manh của Bạch Nguyên thì lạnh nhạt tiếp, "Ta không rảnh chơi trò tranh chấp vương quyền với mấy người, cũng không hứng thú với Quốc Ấn, chuyện của Việt Quốc không liên quan tới ta, ta bị đánh thức là bởi "thức triệu hồi" của điện hạ..."

Nói đến đây đột nhiên Vệ Môn Thần dừng lại, ánh mắt càng lạnh, bỏ mặc sự khó hiểu toát lên từ mặt Bạch Nguyên, cô ta chuyển hướng: "Kẻ điều khiển Trùng Huyết Tử là Quỷ Âm, Quỷ Âm bị khống chế pháp lực, nhưng huấn thuật không tồi, hắn nuôi và sẽ tập trung triệu lệnh cho Trùng Huyết Tử chúa, Trùng Huyết Tử chúa chỉ lệnh cho lũ trùng con. Ngươi nhìn đi, nãy giờ hắn luôn tập trung vào chỗ đó..." Vệ Môn Thần hướng đôi mắt vàng khè về phía khối trụ đá được che chắn rất kỹ bởi tàng cây cổ quái, hoàn toàn cách biệt chỗ tôi và Tiên nữ.

Nét mông lung thoáng tan đi trên mặt Bạch Nguyên, hắn có vẻ tin tưởng hoàn toàn chủ ý của Vệ Môn Thần khi nhắc đến Trùng Huyết Tử chúa liền hành động theo cô ả, sau miệng chợt lẩm bẩm: "Gã Quỷ Âm này rốt cuộc định làm gì? Bình kỳ nhân rốt cuộc muốn làm gì?"

"Gì cũng được, chúng ta lo giải quyết Trùng chúa trước." Vệ Môn Thần mạnh mẽ đáp.

Bạch Nguyên bất ngờ cười mừng rỡ: "Chúng ta? Cô vừa nói chúng ta sao?"

Dám cá là Vệ Môn Thần rất muốn cho Bạch Nguyên ăn một đấm, mặt cô ả đáp ánh nhìn tối sầm sang Bạch Nguyên.

***Lý Nhật Du***

Đám người Bắc Thành quả nhiên có tốc độ di chuyển rất ưu tú, tuy chưa thể sánh bằng thuật dịch chuyển của người tộc Tiên nhưng vẫn thuộc hàng đẳng cấp. Nhưng cách họ di chuyển cứ quái quái, kiểu như chân không hề chạm đất và lướt đi trong gió vậy, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không phát hiện ra bọn họ bởi không có tiếng động của nhịp chân bước. Tiên nữ liền nói đám người này ít nhiều cũng đã luyện thuật tốc độ, thuật tốc độ cũng có nhiều loại khác nhau. Như khi Dương Dương dùng thuật dịch chuyển trong căn nhà kết giới của Tây Sương Vương dạo trước, Ám Độ Huyết Sát vẫn có thể len lỏi được vào trong khoảng không gian bị bẻ gãy đó mà ám sát người, đó cũng là một loại thuật tốc độ đáng sợ. Rồi cái cách đám trẻ con đó có thể đột nhiên biến mất một bàn tay rồi bàn tay đó đột nhiên tấn công người từ vị trí rất xa đó cũng là một thuật tốc độ. Tiên nữ còn nói mấy người Bắc Thành đang xông lên đó là ám vệ, họ đã luyện tà thuật tăng tốc độ vào đôi chân khiến cho bước di chuyển của họ rất khó nhận biết. Nhưng muốn luyện được thuật này họ phải hủy đi đôi chân bằng rất nhiều cách; uống thuốc độc, cắt gân chân, hoặc dùng trùng ăn gân cốt – Trùng Chi Độc.... Đôi chân đã bị hủy đi rồi sẽ luôn phải dùng pháp lực điều khiển để hoạt động, bằng không chỉ là phế nhân.

Từ đám người Bắc Thành này, tôi có thể cảm nhận được luồng sát khí nặng hơn người thường rất nhiều. Phải làm sao bây giờ, trong tay tôi không có vũ khí gì dùng được, ngoài con dao găm của Ngô Thông, nhưng tôi không thể rút ra?

Tôi chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì một tốp khác năm người Bắc Thành cũng đang xông lên, gần áp sát Quỷ Âm đến nơi rồi.

Đám ám vệ Bắc Thành nhằm thẳng vào tôi, nhưng cũng sẽ không tha cho Tiên nữ. Tôi không kịp đếm là mấy gã đã vượt qua được đám Trùng Huyết Tử mà xông tới đây, chỉ biết cả tá ánh kiếm hung hãn bổ nhào về phía tôi và Tiên nữ.

Biết là đánh không lại, tôi kéo Tiên nữ vọt sang một bên, lăn lộn trên đám Trùng Huyết Tử bóng nhẫy, bất luận thế nào thì chết toàn thây vẫn hơn bị chặt ra nhiều khúc. Trong lúc lăn lộn, tôi còn tiện thể hất văng cả mấy con Trùng Huyết Tử về phía đám người Bắc Thành, bất biết có trúng ai không.

Cũng chả khác gì con cá giãy giụa trong nước cạn, tôi vẫn ăn nguyên một quả chùy sắt trúng bụng khi đang cố che chắn cho Tiên nữ. Một ngụm máu to phun ra từ cuống họng, cơn đau khủng khiếp dâng lên làm cái bản mặt tượng sáp của tôi bỗng chốc ướt sũng mồ hôi. Ngụm máu này thật lãng phí khi làm bọn Trùng Huyết Tử đang làm lá chắn cho tôi bỗng chốc lùi ra hết. Thành thử, chủ nhân của quả chùy kia càng có cơ hội nhấn mạnh xuống, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi không ngừng gào thét, phun tiếp mấy ngụm máu nữa. Gã người Bắc Thành bặm trợn, không tốn sức mấy đã gần như dí chết một con kiến là tôi.

Tiên nữ đột nhiên vùng dậy từ bên cạnh tôi, đánh một chưởng vào người gã Bắc Thành, tuy không đủ lực để quật ngã hắn, nhưng đủ sức khiến hắn nhấc cái chùy nặng ngàn cân đó khỏi bụng tôi. Gã có hơi bất ngờ nên lùi lại đôi bước. Tiên nữ phát hiện ra con dao găm trên người tôi đã tước lấy nó, bồi thêm một đòn nữa vào đùi trong của gã người Bắc Thành. Chiêu này cô ta học lỏm tôi từ bao giờ thế không biết. Vết cắt khá sâu, máu từ động mạch đùi gã không ngừng tuôn ra, nhưng lại chuyển sang màu đen nhanh chóng. Không chỉ vậy, máu trào ra đến đâu đều sủi thành tảng uốn lượn như đống rễ cây ma quái trồi lên khỏi mặt đất, trông kinh dị vô cùng.

Tuy tôi biết đây là con dao găm của Ngô Thông nhưng lần đầu tiên tôi ngắm nghía nó thật kỹ khi được tuốt ra khỏi chuôi dao, cũng là lần đầu tiên tôi để ý hình hài thực của nó. Ngô Thông nếu có ra tay thì cũng chỉ dùng thanh đoản kiếm của hắn, rất hiếm khi sử dụng bảo khí này. Lưỡi dao này dài khoảng gang tay rưỡi, ngắn hơn nhiều so với vỏ, nhưng lại phình to hơn khi thoát ra khỏi vỏ. Nó có ba cạnh như hình tam giác, giống cái dùi cọc để đóng xuống đất khi dựng lều trại của dân du mục. Nó cũng quá sắc bén khi được khắc chạm toàn bộ lưỡi dao mà vẫn cắt ngọt như vậy. Đây là pháp bảo chứ còn gì nữa, sao tôi lại không nhận ra sớm nhỉ. Cơ mà càng ngẫm tôi càng thấy kì quái. Lần trước, khi Ngô Thông rút ra, con dao găm này hình như không có hình dạng như vậy. Chả lẽ có loại pháp lực hay chú gì đó làm ẩn đi hình dáng con dao này?

Vốn đòn của Tiên nữ chẳng nguy hiểm gì với gã người Bắc Thành, vả lại gã đã luyện thuật tự phế đi đôi chân thì sẽ chẳng còn cảm giác đau đớn gì, nhưng khi bị con dao quái đản này cắt rách da thịt thì mọi chuyện lại không đơn giản tẹo nào. Đống huyết ứ cứ thế sùi ra từ vết cắt thành đống rễ cây bùi nhùi đen sì phát tởm. Rồi đống rễ này bám theo các mô cơ mà lan nhanh sang các phần thân thể khác, đi đến đâu là xiết da thịt đến đấy. Toàn thân gã người Bắc Thành trong chưa đầy một phút đã tím tái lại rồi đổ gục xuống, nhưng hai phút sau nữa gã mới ngưng thở, không giãy giụa đau đớn hay sùi bọt mép, chết rất nhẹ nhàng.

Chuyện này có thể không? Cái chết có thể diễn ra như này ư?

Con dao này rốt cuộc là có độc gì mà quái gở thế?

Tiên nữ ngây người chả kém gì tôi. Ngây đến nỗi quên cả ném con dao găm này đi dù tay cầm nó mà run như cầy sấy. Cô ta chắc cũng biết nó là tuyệt phẩm của Ngô Thông, nhưng có vẻ không hay biết gì về sự lợi hại của nó.

Ngô Thông là chủ nhân của con dao này, thuộc tính của nó hắn hiển nhiên biết, muốn dùng theo ác ý hay thiện ý đều có thể. Tôi lại chửi thề một tiếng, hắn là cái tên khốn kiếp lợi hại đến vậy, nếu lúc bị tôi moi tim mà hắn rút con dao này ra thì chắc tôi tiêu đời rồi.

Tiên nữ còn mải ngây ra thì một gã Bắc Thành khác đã chém xuống một đường kiếm hung hiểm. Tôi chỉ biết túm áo cô nàng kéo giật ngược lại. Nhưng Tiên nữ thình lình phản ứng khác lạ. Cô ta tránh được đường kiếm thì dạt người xuống, thân thủ nhanh đột biến, cố ý nhằm vào chân của gã Bắc Thành mà tấn công. Chém trượt đôi lần nhưng cũng không chịu bỏ cuộc. Thành thử tôi buộc phải biến mình làm mồi nhử, thu hút sự chú ý gã ám vệ để cô nàng thừa cơ ra tay, cũng vì vậy tôi đã bị gã này chém một nhát không nhẹ. Tiên nữ cuối cùng cũng tìm ra sơ hở dù rất mong manh, đâm vào chân trái gã ám vệ. Ánh mắt mệt mỏi của cô nàng bỗng chốc hừng hực căm hận, dồn hết sức cắm toàn bộ lưỡi dao vào chân gã rồi thét lớn:

"Các người diệt tộc ta! Các người rút đến giọt máu cuối cùng người tộc ta! Các người phải đền mạng!"

Sau tiếng thét của Tiên nữ, có nhiều tiếng tranh cãi vang lên từ nhiều phía, cả đám người đang bát nháo kia lại huyên náo một chập.

Họ nói cái gì mà An Vương Phi vì muốn nuôi binh hùng tướng kiệt đã bắt người tộc Tiên luyện đan dược cho họ, rồi bức ép, bóc lột và rút cạn Tiên khí của từng tộc nhân một. Bất chấp mọi sự kháng cự yếu ớt của người tộc Tiên – những y sư nhiệt huyết, Quân Bắc Thành vẫn không ngừng phô trương thanh thế, truy bắt toàn bộ những tộc nhân cuối cùng của tộc Tiên rồi thiêu hủy cả dãy núi Tần Lĩnh hùng vĩ. Tàn độc hơn, những tộc nhân cuối cùng bị bắt, vì không chịu luyện dược, cũng không chịu truyền Tiên pháp, dù là người già hay trẻ nhỏ, cuối cùng bị biến thành vật hiến tế, hiến máu cho Bắc Thành luyện dược. Khắp Bắc Thành chưa lúc nào ngơi tiếng gào thét ai oán. Những thi thể Tiên tộc đã bị rút cạn máu bị bêu đầy ngoài thành. Dưới ánh nắng, ngày này qua ngày khác, những thi thể với mái tóc ánh kim ma mị vẫn phát sáng rực rỡ cho tới khi màn đêm buông xuống.

Họ lại nói cái gì mà An Vương Phi còn công khai việc trước kia Quận chúa Thu Sa tham gia vào đêm binh biến Bắc Thành, cũng tranh giành Quốc Ấn rồi tự dưng biến mất, Thu Sa cũng biết tung tích của Tứ Trụ nhưng luôn dã tâm muốn độc chiếm, rất có thể tộc Tiên đã thông đồng với Thu Sa giấu giếm bí mật của Tứ Trụ, giờ là thời điểm Bắc Thành tính nợ hết một lượt lên cả tộc. Tộc Tiên biến thành vong tộc chỉ trong phút chốc, không biết còn mấy người trốn thoát được khỏi trận huyết tẩy ấy.

Trước đây tôi từng nghe Anh Nhi nói rằng người tộc Tiên có khả năng Phục Huyết, máu của họ có thể tự chữa bệnh, trị thương cho bản thân, nhanh hay chậm tùy theo khả năng của từng người. Các cao nhân tộc Tiên đời trước đã từng dùng máu của chính người tộc Tiên điều chế Phục Huyết đan cho người ngoài tộc sử dụng để cứu mạng họ trong lúc thập tử nhất sinh, bởi vậy dù tộc Tiên sống ẩn cư trên dãy núi hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp hiểm nguy, vẫn nhiều người phải tìm đến để cầu chữa bệnh, kể cả giới quý tộc và quan gia. Nhưng việc dùng máu điều chế thuốc rất khó khăn và mất nhiều thời gian bởi luyện thuốc này phải dùng pháp lực, cho nên Phục Huyết đan vô cùng quý hiếm. Điều này càng khiến có nhiều tai họa sẽ giáng xuống tộc Tiên. Chưa kể đến, trong dân gian còn tuyên truyền người tộc Tiên luyện Huyết Long, loại biệt dược còn cao cấp hơn cả Phục Huyết đan, giữ tộc Tiên sống hay tru diệt họ cũng đều vì bí mật của Huyết Long mà nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net