P13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay anh lại chơi cho đến khi cô ngất đi.
Nhìn cô nằm im bất động, khiến anh cảm thấy thương xót. Mỗi lần làm anh đều khó mà kiểm soát. Nhìn xuống lồn cô sưng tấy lên vì anh tham lam vô độ nhiều lần.
Quách Khải Trạch cúi người hôn lên lồn cô một cái như thay cho lời xin lỗi rồi anh với lấy lọ thuốc bôi vào lồn cho cô.
Sau đó lại nhét cặc vào. Anh nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô sát vào lòng, anh nhìn hàng mi khép chặt của cô mà cảm thấy yêu thương không thôi. Khẽ hôn một cái lên tóc cô rồi thì thầm "Bảo bối, ngoan" ánh mắt anh chứa đầy sự cưng chiều và dịu dàng yêu thương. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, một tay thì vỗ về lưng cô như xoa dịu giấc ngủ của cô.
Anh không làm gì cả, nhét cặc vào chỉ để ngăn tinh dịch chảy ra ngoài. Anh chỉ nằm như vậy, ngắm nhìn cô say giấc. Thật yên bình.
Đến khi tỉnh lại đã là 8 giờ tối.
Tịnh Kỳ mở mắt ra, trước mắt bị một tấm ngực dày rộng, rắn chắc của người đàn ông che chắn. Cô lại ngẩng đầu lên, anh đang nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, cô không kìm lòng được liền đưa tay lên sờ vào hàng lông mày của anh nhẹ nhàng vẽ lên từng đường nét của anh. Ngón tay từ từ di chuyển xuống dưới một chút, là mắt anh. Mắt anh rất đẹp, hàng mi cũng rất đẹp. Anh hay khen mắt cô nhưng sao cô vẫn cảm thấy anh rõ ràng đẹp hơn mình. Cô sợ ánh mắt anh nhưng đồng thời vẫn say mê nó. Mỗi lần làm tình cùng nhau, đôi mắt anh như mặt hồ sâu thẳm hút lấy cả linh hồn của cô. Khiến sa chân vào.
Ngón tay lại di chuyển xuống mũi anh rồi đến môi anh. Bỗng nhiên tay bị một bàn ta khác giữ lấy.
"Yên nào" giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên, Quách Khải Trạch không mở mắt anh chỉ buông ra hai chữ đó rồi kéo hai tay cô xuống vắt qua hông anh, anh cũng theo đó kéo đầu cô vùi vào ngực anh lần nữa.
Tịnh Kỳ cũng chẳng thèm dối lòng, cô ngước mắt lên cười hì hì lại nhìn khuôn mặt anh cảm thán "Trạch, anh đẹp trai thật"
Lần này Quách Khải Trạch mở mắt, mỉm cười nhìn cô, anh rất hưởng thụ lời khen của cô, ánh mắt lại có phần đùa cợt "Tịnh cô nương đây là đang quyến rũ tôi sao?"
Nghe anh nói vậy Tịnh Kỳ liền cảnh giác muốn nằm xa anh ra một chút thì mới chợt phát hiện "Anh..."
"Em nằm yên chút, em mà làm nó thức giấc là phải chịu trách nhiệm đấy"
Tịnh Kỳ liền ngoan ngoãn nằm im, không dám động đậy nữa.
"Em đói rồi" Tịnh Kỳ liền đổi chủ đề, không đôi co chuyện cậu nhỏ kia đang ở trong cô nữa nếu không thì ngay cả cơm tối cô cũng chẳng được ăn.

"Muốn ăn gì nào" Quách Khải Trạch vẫn rất tốt bụng cho cô một đường lui.
"Ừm... em muốn há cảo, đậu hủ Tứ Xuyên, tôm xào bông cải, thịt heo chua ngọt còn cả canh củ sen nữa" bị hành hạ cả ngày, bây giờ cô chỉ muốn ăn một bữa thật no nê
"Em ăn hết không đấy?" Anh cảm thấy buồn cười với cô. Ngày thường cô ăn ít như mèo vậy. Anh toàn phải ép cô ăn nhiều thêm chút, hôm nay bỗng nhiên đòi ăn nhiều như vậy làm anh có chút nghi ngờ
"Em dĩ nhiên ăn không hết! Anh gọi mỗi món một ít là được" cô nhanh chóng phản bác
Quách Khải Trạch với lấy điện thoại trên tủ đầu giường ấn số gọi đi.
Tịnh Kỳ nghe thấy anh nói với người ta những món cô gọi.
Kết thúc cuộc gọi anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô thì thầm "đi tắm đi"
"Anh vẫn còn...." cô nhìn xuống dưới chỗ hai người đang giao nhau, ngượng ngùng đỏ mặt lên tiếng, giọng nói lí nhí.
Quách Khải Trạch cười to rồi động một cái anh thúc vào rồi rút ra ngoài ngay lập tức.
Tịnh Kỳ trợn to mắt vì hành động của anh, cô không ngờ anh lại xấu xa đến vậy. Cô đánh một cái lên người anh rồi quay người đi vào phòng tắm
Quách Khải Trạch nhìn theo bóng lưng trần của người con gái lại càng cười to hơn. Chọc ghẹo cô thật sự rất vui.
Khi Tịnh Kỳ tắm xong, ra ngoài thì không thấy ai. Có lẽ anh xuống dưới lâug rồi. Bình thường cô sẽ mặc đồ nhưng hôm nay là ngày anh quy định không được mặc gì nên cứ nude như thế mà  đi thẳng xuống lầu.
Quách Khải Trạch đang  bày món ăn ở trong phòng bếp. Và anh cũng...nude
Những món ăn ngon miệng được bày ra trên bàn khiến cô không khỏi chảy nước miếng.
"Tới  khi nào vậy?" Tịnh Kỳ đi tới, đôi mắt sáng rực, ngồi xuống bàn ăn hỏi
"Vừa tới" Quách Khải Trạch nhìn bộ dạng của cô mà không khỏi buồn cười. Cô ham ăn như thế từ bao giờ thế?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net