P25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn nứng sáng sớm, Quách Khải Trạch tắm rửa đi ra, cởi chiếc áo choàng tắm, rất tự nhiên thay đồ trước mặt Tịnh Kỳ. "Kỳ Kỳ, hôm nay anh có một cuộc họp, sẽ kéo dài hơn lâu. Nhưng yên tâm, anh sẽ về ăn tối cùng em. Em cứ đi đâu đó chơi đi, đừng ở mãi trong khách sạn. Anh gọi tài xế đưa em đi. Muốn đi đâu cứ nói với tài xế là được. Còn nữa, khi anh xong việc sẽ đến đón em. Em cứ thoải mái mà chơi, không cần vội về." Quách Khải Trạch một hơi dài dặn dò

Đợi Khi anh gần mặc xong, cô chẳng cần mặc gì, cư nhiên kéo chăn, trần truồng bước xuống giường, tiến lên giúp anh thắt cà vạt xong xuôi lại ôm lấy hông anh, vùi đầu vào ngực anh nũng nịu "Bị anh chịch cả đêm qua, sáng nay anh còn chịch thô bạo như vậy, bây giờ em lười chết đi."

Vòng tay Quách Khải Trạch ôm lấy cái eo thon gọn, lòng bàn tay truyền đến sự mịn màng của da thịt cô. Rất dịu dàng hôn lên tóc cô cười khẽ nói "Còn đau sao? Banh chân ra anh xem nào"

Tịnh Kỳ kéo tay anh đi đến bên giường, nằm xuống hai chân banh ra thành hình chữ M rộng "Anh mạnh tay như vậy lại không đau sao được. Anh xem, lồn em vừa đỏ vừa sưng lên rồi." Tịnh Kỳ ấm ức tố cáo

Quách Khải  Trạch cười  vì điệu bộ nũng nịu của cô, đưa tay vỗ cái bốp vào cái lồn cô nói "Chơi như vậy không sướng sao?"

"Ah..anh đáng ghét" bị đánh một cái vào lồn suýt làm dấy lên cơn nứng của cô, Tịnh Kỳ ngồi dậy đánh vào ngực anh

"Haha. Ngoan, nghe lời. Ra ngoài chơi đi, anh đem em theo cùng, không thể bắt em ở mãi một chỗ như vậy được." Quách Khải Trạch vừa nói bàn tay vừa dịu dàng vuốt ve như đang an ủi cái lồn sưng tấy của cô.

"Ưm... em biết rồi, anh đừng như vậy mà, không phải anh còn phải họp sao? Anh nhanh đi đi, không trễ giờ bây giờ. Anh cứ chạm vào lồn em như vậy lỡ người ta nứng lên thì khó chịu lắm" Tịnh Kỳ đưa tay giữ lấy bàn tay đang làm càn kia lại nói.

"Hư hỏng" Quách Khải Trạch cũng không tiếp tục nữa, đưa tay nhéo mũi cô cất lên tiếng cười trầm thấp.

"Hôn anh nào" Quách Khải Trạch ra lệnh.

Ngay sau đó một cánh tay và một thân thể mềm mại như nước nhào tới, áp sát lấy thân hình anh. Dù cho cách một lớp vải anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của thân thể ấy. Cánh tay rắn chắc vòng qua, một tay kéo eo cô ép chặt vào thân mình, một tay giữ gáy cô, cùng cô môi lưỡi quấn quýt.

Sau nụ hôn sâu anh lại ôm cô một lúc rồi đặt một nụ hôn lên trán cô thì thầm "anh đi nhé"

Tịnh Kỳ gật đầu, tiễn anh ra cửa.

Sau khi Quách Khải Trạch đi, Tịnh Kỳ làm vệ sinh cá nhân sau đó gọi người mang đồ ăn lên. Dùng bữa xong cô chọn một chiếc váy dài qua đùi màu vàng nhạt với kiểu dáng nhẹ nhàng mặc vào, sau đó dưỡng da và makeup nhẹ nhàng, cuối cùng là chải lại tóc và chọn một đôi giày, một cái túi màu trắng, thiết kế đơn giản nhất rồi ra ngoài.

======

Cả ngày dạo chơi chỗ này chỗ kia. Bỗng điện thoại reo lên,  lúc này cô mới nhận ra mặt trời đã lặn.

Là Quách Khải Trạch gọi tới. Anh nố sẽ tới đón cô. Thế là cô đưa cho anh địa chỉ một quán cà phê, sau đó thì bảo tài xế tan làm.

Khoảng 30 phút sau, Quách Khải Trạch đến ngồi trước mặt cô.

"Đang nghĩ gì thế?" Thấy Tịnh Kỳ ngơ ngẫn nhìn ra ngoài đường anh liền hỏi

"A" tiếng nói của anh kéo ý thức Tịnh Kỳ quay về. Cô nhìn anh hỏi "Anh đến khi nào vậy?"

Quách Khải Trạch không trả lời mà chỉ tay ra cửa sổ. Ngoài cửa sổ, chỗ cô vừa nhìn chính là nơi chiếc xe của anh đang đậu. Đáng lẽ anh tới cô phải thấy chứ sao lại hỏi anh?

Tịnh Kỳ nhìn xe anh cười trừ

"Em ngơ ngẫn gì vậy? Đang nghĩ về tên đàn ông nào khác, hm?" Quách Khải Trạch nhìn cô khẽ nhíu mày

"Anh suy nghĩ  lệch lạc quá đấy. Làm gì có người đàn ông nào khác chứ? Em chỉ là đang nhìn xe cộ thôi. Em cảm thấy trung tâm thành phố nhộn nhịp như vậy nhưng khi ngồi lặng nhìn cũng có thể tìm thấy bình yên" Tịnh Kỳ nhìn mặt anh nghiêm lại liền vội vàng giải thích.

"Được rồi. Về thôi" Quách Khải Trạch quê mất rằng người phụ nữ này thường hay có những lúc lặng người như vậy. Anh đứng dậy kéo tay cô ra về, giọng nói đã không còn khó chịu như trước nữa.

Trên xe, Tịnh Kỳ kể cho anh nghe những thứ hôm nay mình đã thấy. Cô dạo phố không giống những cô nàng khác. Những người phụ nữ khác khi dạo phố sẽ thường đi vào các trung tâm thương mại, mua sắm rất nhiều thứ. Nhưng cô thì không, cô cảm thấy có chút phiền khi đi mua chúng. Bình thường quần áo, giày dép và mọi thứ của cô đều do Quách Khải Trạch tự mình mua về, nên cô có rất nhiều quần áo của những thương hiệu nổi tiếng, những món hàng giới hạn cũng có không ít. Thay vào đó thời gian dạo phố của cô chủ yếu là đi xem các buổi triễn lãm. Có lúc là triễn lãm tranh, có lúc là triễn lãm đồ gốm, có lúc là buổi triễn lãm về những món đồ cổ,... Đôi mắt cô sáng lên, miệng nói ríu rít không ngừng.

Quách Khải Trạch lái xe, thỉnh thoảng nhìn cô cười lắc đầu. Cô nàng này quả thật là khác với những người phụ nữ anh từng gặp qua. Bàn tay vô thức dịu dàng mân mê bàn tay mềm mại kia hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net