P6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của người đàn ông bất ngờ chiếm lấy, Tịnh Kỳ giật bắn mình mở mắt ra.
"Khải Trạch, em mệt lắm rồi" khi Quách Khải Trạch hôn lên đến cổ cô, cô dùng hai tay nâng đầu anh lên nhìn vào mắt anh cầu xin
"Hôn anh" Quách Khải Trạch dĩ nhiên biết cô mệt nhưng vẫn đưa ra yêu cầu
"Trạch, en thật sự hết sức rồi. Để hôm khác được không anh?" Tịnh Kỳ van nài
"Hôn anh!" Quách Khải Trạch đỡ cô ngồi dậy lặp lại một lần nữa câu nói ban nãy nhưng ngữ điệu ra lệnh lần này không cho phép Tịnh Kỳ từ chối.
Thấy không suy chuyển được anh, Tịnh Kỳ bất đắc dĩ quàng hai tay qua cổ sát lại hôn lên môi người đàn ông. Nụ hôn sâu kéo dài, tiếng cháo lưỡi phát ra 'chụt chụt'
Quách Khải Trạch dĩ nhiên biến bị động thành chủ động. Anh một tay giữ gáy, một tay quàng qua eo kéo sát Tịnh Kỳ lại. Hai con người giờ đây dính sát vào nhau không kẽ hở. Đầu vú cô dán chặt lên lồng ngực trần của Quách Khải Trạch cọ cọ.
Nụ hôn này như hút cạn hết hơi thở cô mới chịu dứt.
"Ngoan lắm, chúng ta đi ăn thôi. Mặc đồ vào đi bảo bối" Quách Khải Trạch cắn lên má cô, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Tịnh Kỳ, anh cười nói với cô
Sau khi ăn tối về. Anh rất biết điều, để cô ngủ yên mà không hề bị quấy rối.
------
Sáng hôm nay là thứ bảy. Cả hai đều không đi làm vào hai ngày cuối tuần.
Đây là do Quách Khải Trạch quy định.
Anh nói ràng thứ 7 cả hai đều phải ở nhà 24h không được ra ngoài. Còn chủ nhật thì có thể ra ngoài đi chơi hay đi dạo gì đó nhưng tuyệt đối không được đi làm.
Đến bây giờ cả hai đều rất tuân thủ quy tắc này.
Sáng sớm khi ánh nắng ban mai chiếu vào, hương thơm của nắng đánh thức người đàn ông trên giường. Anh đưa tay sờ soạng
Không có ai.
Quách Khải Trạch bực mình xuống giường, đeo vào chân đôi dép lê đi xuống nhà. Bước tới đầu cầu thang, anh ngửi thấy một mùi hương thơm phức lại nhanh chân đi vào trong bếp.
Bóng dáng người phụ nữ không mảnh vải che thân đang nấu nướng trong nhà bếp, Quách Khải Trạch tiến lên một tay đánh vào mông cô vang lên tiếng "bốp" phút chốc có một dấu tay hồng hồng in trên bờ mông trắng nõn. Đồng thời một bàn tay khác nhào nhặn thật mạnh vú cô.
"Sao lại rời giường trước anh?" Anh cúi xuống cắn vào bờ vai cô trừng phạt lên tiếng bằng chất giọng bất mãn khàn khàn
"A!" Tịnh Kỳ giật bắn mình vì một loạt hành động liên tiếp của Quách Khởi Trạch. Bàn tay chút nữa va vào cái nồi nóng trên bếp
"Em dậy nấu bữa sáng cho anh"
"Lời anh nói em không nghe sao?" Quách Khải Trạch bực bội. So với bữa sáng này thì anh càng thích ăn sáng bằng thịt mỹ nhân hơn. Đó chính là lí do anh đặt ra quy định, ép cô không được rời khỏi giường khi anh chưa dậy. Vậy mà cô lại...hm?! Anh phải răn nhẹ phạt nặng mới chịu nghe lời sao?
"Khải Trạch. Em không phải vậy. Em...em..." Tịnh Kỳ chưa kịp suy nghĩ phải đáp sao cho anh nguôi giận nên câu nói mãi vẫn chẳng hoàn chỉnh.
Quách Khải Trạch nhíu mày, thẳng thừng tắt bếp, vác Tịnh Kỳ lên vai đi hướng ra phòng khách.
"Ối!" Bất ngờ bị vác lên, cô giật mình
Quách Khải Trạch đặt cô ngồi xuống sofa đứng từ trên cao nhìn xuống Tịnh Kỳ, đôi mày nhíu lại nghiêm khắc
"Khải... Khải Trạch..." từ góc độ của Tịnh Kỳ vừa hay đối diện với con cặc đang giương kiếm chiến đấu. Cô nuốt nước bọt ấp úng lên tiếng
Cả hai người họ đều trần như nhộng. Đây vẫn là chủ ý của người đàn ông trước mặt này
"Sau này ở nhà không được mặc gì hết! Em nghe chưa?" Anh nói
"Em không quen. Bình thường em chỉ đi ngủ mới như thế bởi vì nệm và chăn đều rất mềm, cảm giác rất dễ chịu. Còn sofa và ghế trong bàn ăn, còn cả những chỗ có thể ngồi trong nhà. Bắt em không mặc gì ngồi lên những chỗ đó, em thật sự ngồi không quen" Tịnh Kỳ phản bác
"Anh đổi cho em. Em thích cảm giác của chăn, nệm. Anh đổi cho em"
Nói là làm, chưa đến một tuần sau khi anh nói câu đó, tất cả những chỗ có thể ngồi hay nằm anh đều thay hết. Mọi thứ mới thay đều được làm rất đặc biệt. Có thể nó không êm ái như nệm nhưng chất liệu bề mặt hoàn toàn mịn màng không khác gì cảm giác ở trên nệm.
"Đồ đạc anh đổi cả rồi. Sau này em đừng mặc gì khi ở nhà cả" Quách Khải Trạch đề nghị lại một lần nữa
"Khải Trạch bớt chút được không anh?" Tịnh Kỳ ôm lấy anh nũng nịu đề nghị
"Hm?! Bớt thế nào?" Người đẹp trong lòng đang ôm anh. Anh dĩ nhiên nhường cô một bước. Nghe đề nghị của cô trước.
"Sau này chúng ta không mặc gì vào 2 ngày cuối tuần thôi được không?"
"Không được" anh thẳng thừng từ chối đề nghị của cô
"Khải Trạch" Tịnh Kỳ lắc lư cọ cọ bộ ngực vào người anh nói tiếp "đi mà. Ngày thường chúng ta mặc quần áo ngoài nhưng không mặc đồ lót. Chúng ta không mặc gì vào cuối tuần thôi được không anh?" Tịnh Kỳ đây là dùng mỹ nhân kế với anh
Quách Khải Trạch suy nghĩ: không mặc đồ lót sao? Cũng không tệ. Núm vú lấp ló sau lớp vải, cái lồn chỉ cần đưa tay vào cũng trực tiếp sờ được rồi. Kích thích thị giác thật.
"Nhớ lời em nói. Kể từ hôm nay làm sai là em chết chắc!" Anh hưng phấn đáp. Coi như một lời đồng ý với đề nghị của Tịnh Kỳ
Sở dĩ đặt ra quy định như vậy là vì anh thèm thịt cô. Anh muốn ngắm cô không mặc gì nhưng thực tế đề nghị của cô không tệ.
Quách Khải Trạch mạnh tay mua cả một tủ đồ ngủ về để cô thay các ngày trong tuần. Có loại xuyên thấu, có  loại ôm sát, có loại ngắn cũn cỡn, có loại mỏng tanh, có loại che trước che sau nhưng chỉ cần nhìn hai bên hông là thấy cả cơ thể người con gái và đủ thứ các đồ ngủ kích thích thị giác.
Còn về ngày cuối tuần thì không nói nữa. Đó là 2 ngày anh muốn ăn tươi nuốt sống cô, muốn cùng cô chịch cả ngày nên mới có quy định không làm việc, không ra khỏi nhà, không mặc gì.
Suy cho cùng sói vẫn là sói. Cả ngày chỉ nghĩ cách làm thế nào ăn con mồi thật ngon miệng: Sau tuần đầu tiên làm theo những quy định của Quách Khải Trạch, Tịnh Kỳ đã nghĩ như thế.




















*****
Mình muốn cho mn ăn thịt ngon cơ nhưng mà không được đăngㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net