Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi, con mà không dậy là sẽ bị trễ đó! Tuyết Nhi, lập tức tỉnh dậy cho ta!"

Nhìn con gái vẫn thoải mái ngủ ở trên giường không độn đậy, Đinh Mị lửa giận càng lên cao, bực mình dùng sức đạp mạnh Tuyết Nhi xuống đất.

"Ái..."

An Tuyết Nhi ngã lộn vòng trên đất, xoa xoa cái mông cong, trước mắt cô là hình dáng của mẹ. Trong lòng có phần ngơ ngác, giọng nói êm ái gọi cô mới rồi rõ ràng là của đàn ông, thế nào tỉnh lại lại biến thành... mẹ cô.

Đó...

Ài! Đại mỹ nhân mới ngoài ba mươi tuổi trước mặt đang phi thường tức giận.

"Cái con nhỏ chết tiệt này, sao không tự mình rời giường hả? Mới sáng sớm ta đã phải dậy gọi con, đã thế còn bị lơ. A... ta thật đáng thương mà..."

Vừa nghĩ tới chồng mình vì muốn bà gọi con gái dậy sớm mà lạnh nhạt bà cả một đêm, thế nên đối với con nhỏ này càng thêm tức giận.

"A! Mẹ, con ngủ say quá, không nghe thấy tiếng gọi là chuyện hàng ngày, mẹ cần gì phải đá con xuống giường như vậy."

An Tuyết Nhi dụi dụi hai mắt, bất đắc dĩ nhìn người mẹ xinh đẹp như minh tinh của mình trước mặt, lúc này mới nhớ ra mình lại mơ thấy một giấc mộng xuân* vô cùng... kịch liệt.

*Mơ làm chuyện ấy

Không sai, "lại" một lần nữa! Cô cơ hồ gần đây ngày ngày cùng với một người đàn ông xa lạ trong mơ ân ái, nhớ tới khung cảnh nóng bỏng khiến vẻ mặt cô tự nhiên thêm co quắp.

"Cái con nhỏ bất hiếu này còn dám mạnh miệng! Nói cho con biết, nếu không phải cha con năn nỉ ta, ta không có thời gian rảnh rỗi làm cái đồng hồ báo thức cho con nha! Hại ta ngủ chưa đủ, ôi nhan sắc của ta... Ôi... Ta thật đáng thương! Tới gọi con mà còn bị mắng."

Đinh Mị đang muốn tận tình dạy bảo Tuyết Nhi một trận, lại nhìn thấy thân ảnh lão chồng mình loáng thoáng ở phía sau, lập tức giả bộ khóc lóc đáng thương.

"Mị nhi..."

An Học Hiền quả nhiên đi vào.

"Darling! Tuyết Nhi sinh sự với em, nó không thích em. Anh về sau đừng có nhờ người ta làm cái chuyện này, đã cố hết sức còn không được nửa câu cám ơn!"

Đinh Mị chạy như vũ bão yêu kiều gục vào ngực chồng mình, bộ dạng thật sự khác biệt một trời một vực với người đàn bà chanh chua chửi đổng mới rồi. Bộ dạng bà lúc này xinh đẹp, mảnh mai làm cho người khác muốn hảo hảo che chở.

"Phải không? Mị nhi... Tối nay, tất cả đều nghe theo em, có được không?"

An Học Hiền nhỏ giọng thì thầm vào tai vợ. Đinh Mị vờ thẹn thùng, vùi mặt vào sâu trong ngực chồng ha ha cười.

"Đừng hờn dỗi nữa, chúng ta xuống nhà ăn bữa sáng thôi."

Vừa nói, hắn liền kéo vợ đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, không quên quay đầu hướng con gái nháy mắt mấy cái.

"Tuyết Nhi, nhanh lên một chút, chuẩn bị xong còn phải tham gia lễ tựu trường nữa."

"Dạ, cha, con xong ngay đây."

An Tuyết Nhi nhìn theo hướng cha mẹ rời đi, chắc chắn cha cô buổi tối hôm qua lấy lý do gọi cô dậy sớm, bắt mẹ đi ngủ mà không làm chuyện xxx. Khó trách mẹ chưa thỏa mãn nên mới phát tiết lên đầu cô.

Tuyết Nhi nhanh chóng chỉnh trang ra cửa, không muốn bị lỡ chuyến xe của trường học. Mặc dù trong nhà có tài xế riêng, nhưng cô không muốn trở thành người nổi tiếng.

***

Tựu trường ngày thứ nhất, Ban giám hiệu thông báo một số chuyện, rồi phát một ít tài liệu rồi để học sinh tự do chọn đến các câu lạc bộ hoạt động.

"An Tuyết Nhi! Phát tài liệu xong rồi tới phòng làm việc của thầy."

Thầy Giang nói với An Tuyết Nhi.

"A! Vâng."

Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng An Tuyết Nhi vẫn thuận theo lời thầy.

"Hả? Thầy Giang bảo mi làm cái gì?"

Bạn tốt của cô – Từ Tiểu Linh cau mày vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.

"Ta cũng giống mi, không rõ."

"Có muốn ta đi cùng mi không?"

"Không cần, mi đi tới CLB Vũ Thanh đi! Mi là trụ cột đấy!"

An Tuyết Nhi đối với ý tốt của bạn thân nói.

"Mi, cái đồ tiểu cẩu, được rồi! Vậy mai gặp!"

Nói xong, Từ Tiểu Linh phất tay chậm rãi rời đi. Khi xoay người thì mái tóc gợn sóng giương thành một vòng, làm người ta không nhịn được nín thở vì vẻ đẹp của cô.

Mang theo nghi ngờ, An Tuyết Nhi đi tới phòng làm việc của thầy Giang.

"Xin hỏi thầy muốn em tới là có chuyện gì?"

"À, là như vầy, học kỳ này năm thứ ba có chuyển tới một học sinh rất đặc biệt, Hiệu trưởng hi vọng có môt học sinh gương mẫu dẫn đi thăm trường, giới thiệu về trường của chúng ta."

"Nhưng tại sao lại chọn em?"

Cô cũng không cảm thấy mình đặc biệt ưu tú.

"Cái này... Bởi vì năm ngoái em được chọn là hoa khôi của Lan Hinh, cho nên thầy liền đề cử với Hiệu trưởng... Đúng rồi! Chính là như vậy..."

Thầy Giang gãi gãi cái đầu chỉ còn dư mấy sợi tóc, hoảng hốt giải thích.

"Cho nên em tốt hơn là chăm sóc tốt bạn học sinh chuyển trường này. Đừng phụ sự kỳ vọng của thầy Hiệu trưởng và thầy nha."

Thầy Giang thao thao bất tuyệt nói một đống lời nhảm nhí rốt cuộc cũng đưa ra một câu kết luận.

"Vâng, em sẽ cố hết sức."

An Tuyết Nhi không nghi ngờ gì gật đầu.

"An Tuyết Nhi, em thật sự là trò ngoan, tương lai của thầy đều dựa vào em. Cái này, khách quý đang ở phòng Hiệu trưởng, em mau đi đi!"

Mặc dù cảm thấy thầy giáo có chút kỳ quái, nhưng Tuyết Nhi vẫn bước nhanh đến phòng Hiệu trưởng, không muốn "khách quý" của thầy phải chờ lâu.

Cốc cốc!

An Tuyết Nhi gõ cửa phòng Hiệu trưởng, chờ Hiệu trưởng kêu cô đi vào, nhưng đợi thật lâu không có người lên tiếng. Đang trong lúc còn hoài nghi bên trong không có ai, thì đột nhiên cảm giác được sau lưng có người.

"Tiểu mỹ nhân, sao em lại xuất hiện ở đây?"

Một thanh âm khinh bạc vang lên. An Tuyết Nhi sợ hết hồn, xoay người nhìn. Trước mặt cô là một thân hình cao lớn, lúc này, vóc người của hắn đang khẽ khom lưng đem mặt đến gần cô, để cho cô có cơ hội có thể thấy rõ ngũ quan của hắn.

Mày kiếm nồng đậm đại biểu cá tính bá đạo của hắn, cặp mắt thần bí lại mang theo tà khí, cánh mũi thẳng giống như đang cười nhạo người. Mà đôi môi của hắn hơi cong lên làm con người ta tò mò muốn biết khi cùng hắn hôn, tư vị đến tột cùng là như thế nào?

Không nghĩ tới có người cái giọng khinh bạc lại tuấn mỹ như vậy. Với cá tính của An Tuyết Nhi, một người đàn ông bộ dạng xuất sắc dựa gần như vậy, cô đã sớm quên béng giao phó của thầy Giang, chỉ muốn lập tức thoát đi.

"Cậu tránh ra."

Cô sợ hãi lên tiếng, buông xuống gương mặt trắng nõn hơi điểm màu hồng nhạt

"Em vẫn chưa trả lời, em đến đây làm gì?"

Quân Thánh Thiên đưa hai tay đè lên cửa, đem An Tuyết Nhi bao vây lại ở giữa.

"Tôi.. Tôi là tới đón tân học sinh, thầy giáo muốn tôi dẫn đi thăm trường học. Cậu... cậu có thể tránh ra một chút?"

An Tuyết Nhi lúc này mới nghĩ tới nhiệm vụ của cô.

"Em không ngại thì dẫn anh đi thăm trước."

Hắn càng tiến gần sát vào thân thể mềm mại của cô.

"Không được, cậu... tránh ra, tôi phải đi..."

Đối diện với thân thể hắn đang lấn sát người, Tuyết Nhi sợ hãi đưa tay lên chống đỡ vào lồng ngực hắn. Cô thấy sợ... hắn tại sao lại muốn khi dễ cô chứ?

"Tiểu mỹ nhân, em như thế là không được! Làm sao em lại có thể thiên vị như vậy? Anh cũng muốn em dẫn đi thăm trường một lát!"

"Không được... cậu tránh ra, đừng làm khó tôi."

Cô cầu xin hắn.

"Là thế này phải không? Nhưng anh không chỉ muốn làm khó em mà ta còn muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn này của em!"

Quân Thánh Thiên lợi dụng sức lực lớn, ngăn thân thể nho nhỏ đang giãy giụa của cô, một tay đem hai tay Tuyết Nhi nắm chặt lên cố định ở trên đầu.

"Cậu làm cái gì? Buông tôi ra!"

Cô khiếp sợ cố gắng sự trói buộc của hắn, mặc dù hắn đẹp trai nhưng mà cô không thích loại con trai vừa gặp lần đầu đã dở trò tán tỉnh.

"Anh muốn em. Em nhất định phải là người của Quân Thánh Thiên ta."

Nói xong hắn lập tức cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi cậy mạnh xâm nhập vào trong miệng, cùng lưỡi của cô quấn quít dây dưa với nhau.

An Tuyết Nhi lắc đầu muốn thoát đi bờ môi của hắn, càng không ngừng uốn éo mong muốn trốn khỏi sự khống chế của hắn, nhưng vô luận cô có phản kháng như thế nào, hắn vẫn vững vàng giữ chặt cô lại.

Bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, dần dần quên đi sự giãy giụa.

Quân Thánh Thiên đem thân thể đang mềm yếu của cô vòng lên bờ vai hắn, hai tay suồng sã vuốt ve dẫn dắt thân thể mềm mại ấy đi vào mộng mị. Tay phải của hắn đặt lên mông cô, dùng sức đem chỗ sâu kín của cô đặt vào hạ thể đang căng lên của hắn, nhiệt liệt ma sát bên ngoài. Trong lúc đó tay trái của hắn cũng trực tiếp bắt được cái thứ sớm đầy đặn đong đưa trước mắt, ra sức dùng sức vuốt ve đem hai thứ mê người ấy biến hình.

Tuyết Nhi đã mất khả năng phản kháng, toàn thân nhiệt năng đang giống như một ngọn lửa, vô lực phản kháng sự cuồng dã của hắn, chỉ có thể nắm chặt thật chặt bả vai hắn.

Quân Thánh Thiên liếm cánh môi mềm mại, rồi thuận thế đi xuống chiếc cổ trắng ngần, thỉnh thoảng lại ra sức mút, lưu lại một vết lại một vết đỏ hồng. Hắn đem cô đè ở giữa cánh cửa và thân thể hắn, dùng sức tháo nút áo, vén rộng áo lộ ra dây nịt vú màu trắng, Quân Thánh Thiên híp mắt một cái, đưa tay cởi luôn áo lót không một chúi chần chờ.

Trong nháy mắt, cặp tuyết lê lộ ra ngoài, ở trước mặt hắn đung đưa tạo thành gợn sóng mê người, hắn không chịu nổi được sự hấp dẫn ấy, rên rỉ lên một tiếng, ngay sau đó cúi đầu hôn lên bờ ngực tuyết trắng.

An Tuyết Nhi mơ mơ màng màng, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, cô đưa tay muốn đẩy tên sắc lang đang làm bậy ra.

"Cậu... Mau buông tôi ra!"

Cô khó khăn nói, bị hắn trêu đùa làm cho toàn thân vô lực, hạ thân lại không ngừng tuôn ra cảm giác ấm áp xa lạ, làm cho cô bởi vì thèm muốn mà rên rỉ.

"Tuyết Nhi... Em là của anh, anh có quyền. Mà em cũng đang muốn anh... không phải sao?"

Quân Thánh Thiên nắm chặt đùi của cô, qua lớp y phục ở chỗ kín của cô mà chà sát.

"Không... Cậu làm cái gì? Dừng lại!"

Thân thể mảnh mai của cô theo hắn trên dưới đong đưa. Quân Thánh Thiên không để ý tới sự phản kháng, hắn càng ra sức xâm lược chỗ kín của cô. Mặc dù hạ thân hai người đều có quần áo cách trở, nhưng lửa nóng của hắn lại giống như đang mạnh mẽ xông vào hoa huyệt của Tuyết Nhi.

"A... không, xin cậu..."

Mới nếm thử tình dục, cô căn bản không ngăn cản được ham muốn kịch liệt. Cô sợ, sợ không khống chế được mình mà hưởng ứng hắn kịch liệt đòi hỏi.

"Tuyết Nhi của anh..."

Hắn ôm chặt lấy thân thể cô. Quân Thánh Thiên một lần lại một lần dùng sức, mạnh mẽ chạm vào nơi sâu kín của cô, môi lại bao lấy miệng nhỏ nhắn đã sưng đỏ, dùng lưỡi cưỡng bách cô cùng hắn quấn quít, nóng bỏng mà dụ hoặc.

"A..."

Không biết người nào không chịu được mà rên rỉ, hai người cùng lúc bị dục hỏa hành hạ.

Quân Thánh Thiên đưa tay xuống đùi cô, đưa thân thể cô dựa vào cửa, hắn thô lỗ vén váy cô lên lộ ra hai chân trắng muốt. Hắn kéo khóa quần của hắn, động thân để cho lửa nóng phân thân hắn không ngừng ở khe giữa mông của cô mà dao động. Một tay hắn ở phía trước đang mải mê xoa bóp bầu ngực, một tay kia lại đặt ở hạ thân, cách lớp quần lót mà khẽ vuốt ve.

An Tuyết Nhi cảm giác tại chỗ sâu kín mang lại cảm giác ướt át, không khỏi mắc cỡ, thân thể nho nhỏ bị hắn chạm vào cảm thấy vô cùng khoái lạc.

"Ưm... a..."

Cô không ngừng rên rỉ, cảm giác mình đang hướng thiên đường mà tới. Quân Thánh Thiên không ngừng ở khe mông mà ra vào, rốt cuộc hắn phát ra môt tiếng gầm nhẹ, đem cỗ nóng rực khổng lồ thâm nhập chỗ sâu kín của cô mà bắn ra mầm mống kích tình.

"Hô..."

Hai ngươi thở hổn hển, vẫn còn đang ở trạng thái cao trào mà dần bình tĩnh trở lại. Quân Thánh Thiên ôm lấy An Tuyết Nhi, đẩy cửa phòng Hiệu trưởng ra, ôm cô đi tới sô pha, ngồi xuống. An Tuyết Nhi vô lực mặc hắn định đoạt, cảm giác mình như còn đang lơ lửng ở giữa không trung.

"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi, em ổn không?"

Hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán của cô, tay hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc rối. Cô rốt cuộc khôi phục lại một chút khí lực, sương mù vẫn còn trong mắt khiến cô không nhận rõ tình huống , nhưng khi thấy khuôn mặt tuấn tú đang hiện ra trước mặt thì cô liền nhớ tới trận kích tình vừa rồi.

"Cậu... cậu làm sao đối với tôi như vậy? Mau buông tôi ra!"

An Tuyết Nhi kích động mà cố tránh thoát đi ngực của hắn. Quân Thánh Thiên dùng sức ôm chặt cô, chống đỡ cô mà không nói một lời, hắn rất chuyên chú nắm nhìn người đẹp trong ngực hắn.

Bắt gặp ánh mắt hắn khiến Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao. Cô không rõ, bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, hắn tại sao lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô giống như là đã quen biết nhiều năm rồi?

Hơn nữa, hắn thoạt nhìn không giống người xấu, ngược lại, hắn giống như nam chính đa tình trong phim ảnh, hắn, rốt cuộc hắn là người thế nào?

Còn nữa, hắn tại sao lại đối với cô như kiểu... khụ... đói khát xâm phạm? Mặc dù cô cảm giác rất hưởng thụ lồng ngực ấm áp của hắn, nhưng rõ ràng, nằm ở trong ngực một người xa lạ là một chuyện thật là mắc cỡ.

"Cậu mau buông tôi ra, nếu không tôi kêu lên đó!"

"Nơi này là phòng nằm ở góc xa trường học nhất, hơn nữa hôm nay là ngày tựu trường, thầy cùng Hiệu trưởng sớm đã ra về. Em cho rằng, còn có người nghe được tiếng mèo kêu của em sao?"

Quân Thánh Thiên buồn cười nhìn cô đang vừa phẫn nộ lại xấu hổ nghĩ cách thoát hắn.

"Cậu nghĩ như thế nào? Tôi không biết cậu, tại sao lại muốn khi dễ tôi?"

An Tuyết Nhi xấu hổ hỏi lại hắn.

"Em không biết anh, nhưng mà anh biết em. Bắt đầu từ hôm nay em chính là Tiểu Tuyết Nhi của riêng anh."

Hắn nói một cách đương nhiên, lại dùng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát cánh mũi cô, rất thỏa mãn mà mỉm cười.

"Làm sao cậu biết tên của tôi?"

Cô nghi ngờ mà mở to đôi mắt tròn trịa, nhìn chàng trai tuấn mỹ trước mắt.

"Em là người của anh, anh đương nhiên biết tên của em, hết thẩy mọi thứ của em."

"Gạt người, làm sao cậu có thể biết hết thảy về tôi?"

Cô không tin, vừa nói vừa lắc đầu.

"Em đã không tin, vậy để anh ví dụ. Em tên là An Tuyết Nhi, năm nay mười tám tuổi, đang là năm hai trung học Lan Hinh. Cha là An Học Hiền, năm nay bốn mươi mốt tuổi, mẹ là Đinh Mị ba mươi bảy tuổi. Mẹ em năm mười tám tuổi quyến rũ thầy giáo thành công mới có em."

"Em còn có một em trai ông cụ non là An Thắng Võ, sắp mười một tuổi. Em là người chủ nghĩa ăn chay. Bạn tốt nhất là Từ Tiểu Linh. Em mỗi ngày đều nhận được năm bức thư tình, nhưng là em cũng chỉ cho người ta thăm hỏi. Anh còn phải tiếp tục sao?"

Hắn dừng lại hỏi cô.

"Cậu... cậu..."

An Tuyết Nhi vẻ mặt không dám tin, há to mồm nhìn Quân Thánh Thiên.

"Được rồi! Vậy anh tiếp tục. Em mặc áo lót size D, ba vòng 34,23*..."

Quân Thánh Thiên không thể nói tiếp, bởi vì miệng hắn đã bị An Tuyết Nhi lấy tay bịt kín.

*Số đo theo nước ngoài, ý là e này ngực to eo nhỏ thôi.

"Cậu không biết xấu hổ! Làm sao cậu lại biết được nhiều chuyện về tôi như vậy?"

Vừa xấu hổ, vừa giận cô lấy một tay che miệng Quân Thánh Thiên, tay còn lại lôi đồng phục học sinh của hắn che lại thân thể mình, không muốn bị hắn nhìn thấy. Quân ThánhThiên thừa cơ dùng lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay đang tản ra mùi hương mê người của cô.

"Dê cụ!"

Cô nhanh chóng rụt bàn tay nhỏ bé bị hắn liếm lại, nắm áo thật chặt nhìn chằm chằm hắn.

"Anh không phải đã nói rồi sao? Em là của anh, anh dĩ nhiên là biết hết về em."

Hắn tà tà mở miệng cười khẽ, hai tay vẫn vây quanh thân thể mềm mại của An Tuyết Nhi.

"Cậu điên rồi, tôi không phải là của ai hết. Tôi muốn về nhà."

Tuyết Nhi lại bắt đầu giãy giụa, gấp gáp mà nghĩ cách thoát ra khỏi lồng ngực hắn, cô không chú ý tới hạ thân của Quân Thánh Thiên, vì cô mà bắt đầu căng cứng. Quân Thánh Thiên không nhịn được mà rên một tiếng, rất muốn đem người trong ngực đè xuống, đoạt lấy ngọt ngào.

"Tuyết Nhi, đừng động."

Hắn cố gắng khắc chế bản thân, không muốn lần nữa dọa cô.

"Buông tôi ra, để tôi đi!"

Cô vẫn muốn tránh thoát khống chế của hắn.

"Đừng động nữa, anh sắp chịu không được!"

Thanh âm hắn khàn khàn truyền ra.

"Cậu... làm sao thế? Ngã bệnh sao?"

An Tuyết Nhi mặc dù đối với ác nam trước mắt rất ghét, nhưng vẫn quan tâm hắn.

"Anh không sao, nếu em không muốn cùng anh ân ái thì không cần trêu trọc tiểu đệ đệ của anh đâu."

Cũng không biết ánh mắt của hắn vô tình hay cố ý lướt qua ngực của cô. An Tuyết Nhi cảm giác bản thân mình bị ánh mắt của hắn vuốt ve, đến nỗi đỏ cả mặt.

"Cậu, tên đại dê già này!"

"Được, không trêu đùa em nữa, em không phải muốn gặp tân học sinh sao?"

"Đó, tôi quên mất, đều là cậu hại a! Mau buông tôi ra, cái tên tân học sinh đó nhất định là chờ lâu rồi."

Cô lại lần nữa nhớ tới tân học sinh bị ném ra khỏi đầu, haizzz cái nhiệm vụ mà thầy giao cho cô.

"Vậy còn anh? Em thật nhẫn tâm, bỏ rơi cái người có quan hệ xác thịt là anh đây, đi gặp gỡ tên học sinh mà chưa từng gặp."

Quân Thánh Thiên vờ lắc đầu

"Tôi không có bất cứ quan hệ gì với cậu, không cần cùng cậu ở đây!"

Cô mặc dù xấu hổ nhưng cũng không mềm yếu.

"Vậy ý của em là, em có nghĩa vụ đi bồi cái tên học sinh mới đó hả?"

Hắn khách khí hỏi.

"Đúng vậy, cậu rốt cục cũng rõ."

" Là thật?"

"Đó là dĩ nhiên, đây là nhiệm vụ thầy Hiệu trưởng muốn tôi làm. Bạn học sinh mới đó rất quan trọng, không thể chậm trễ. Nếu như Hiệu trưởng biết tôi vì cậu mà không đi chiêu đãi bạn học mới nhất định sẽ rất tức giận. Khó bảo toàn ông ấy sẽ trước toàn trường dùng nước miếng rửa mặt cậu. Cho nên cậu mau thả tôi ra!"

Cô nói một hồi, để cho hắn biết nội tình nghiêm trọng, lập tức cho cô rời đi.

"Được rồi! Vậy anh cũng không làm khó em nữa. Đứng lên đi!"

Quân Thánh Thiên buông cánh tay đang chế trụ An Tuyết Nhi ra, kéo cô từ trên ghế salon đứng lên.

"Cám ơn! À mà không, là cậu không đúng, cậu nên để tôi đi từ đầu mới phải. Tôi không cần cám ơn cậu. Hừ!"

An Tuyết Nhi vừa nghĩ tới hành động bá đạo của hắn tự nhiên cảm thấy giận.

"Thì ra Tuyết Nhi của anh cũng có móng vuốt!"

Hắn vờ vịt chỉ trích.

"Tôi không quan tâm, hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại."

Nói xong, cô xoay người cài lại áo ngực, sửa sang lại đồng phục, không chờ đợi mà nhanh chóng cất bước muốn rời nơi này.

"Tuyết Nhi, em thật vô tình! Lợi dụng anh, sau khi đạt tới cao trào lại vứt bỏ, nghĩ lại lúc em mềm mại ở trong ngực anh mà rên rỉ a... ưm..."

Hắn vô sỉ mà bắt trước giọng rên yêu kiều của cô.

"Cậu quá ghê tởm!"

Hắn tại sao lại có thể như vậy mà trêu trọc cô? Hại cô mặt đỏ tim đập chứ. Quân Thánh Thiên thấy cô giận đến đỏ bừng, hắn quyết định không trêu chọc cô nữa.

"Được, anh không trêu nữa, chúng ta đi!"

Hắn hướng cô đi tới, đưa tay muốn vòng qua vai cô.

"Cậu muốn làm gì? Tôi nhưng không có rảnh nha."

An Tuyết Nhi phòng bị nhìn hắn.

"Em không phải muốn dẫn học sinh mới đi thăm khuôn viên trường hay sao?"

"Đúng!"

"Không phải sao, chúng ta đi thôi!"

"Nhưng... học sinh mới không phải cậu... trừ phi... không phải chứ!"

Cô che miệng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn Quân Thánh Thiên gật đầu một cái.

"Không sai, anh chính là người khách quý trong miệng em đây. Ha ha... Tới tiếp đón đi! Tiểu Tuyết Nhi của anh."

Hắn vẻ mặt tự đắc nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang khiếp sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net