Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Linh, mi có khỏe không?"

An Tuyết Nhi nhìn bạn tốt đứng bên cạnh cửa sổ ngẩn người. Theo tầm mắt của Tiểu Linh nhìn lại, chỉ thấy một đám nữ sinh đang vây quang một nam sinh cao lớn, khỏe mạnh.

"Tiểu Linh."

Bạn tốt vẫn không có phản ứng, An Tuyết Nhi dứt khoát đem mặt mình chuyển qua trước mắt bạn.

"A! Tuyết Nhi, mi làm gì vậy? Làm ta giật cả mình!"

Thấy An Tuyết Nhi đột nhiên cười xuất hiện, Từ Tiểu Linh có cảm giác như bị ai nắm thóp vậy.

"Ta kêu mi mấy lần, mi cũng không có phản ứng! Mi đang nhìn gì thế?"

"Tuyết Nhi, mi thấy nữ sinh đeo ruy băng màu đỏ thế nào?"

Từ Tiểu Linh tiếp tục nhìn mấy người đó hỏi Tuyết Nhi.

"Cậu ấy rất xinh!"

An Tuyết Nhi không chút nghĩ ngợi mà khen người năm ngoái cùng tranh đoạt địa vị hoa khôi của trường với cô – Phương Vô Mỹ

"Ừm, lớn lên cũng không tệ...."

An Tuyết Nhi cảm thấy là lạ, Tiểu Linh chưa bao giờ để ý đến bề ngoài của người khác.

Không thể nào! Chẳng lẽ nam sinh mà Tiểu Linh theo đuổi, lại để ý hoa khôi Phương Vô Mỹ sao?

"Bất quá xinh đẹp nhưng lại rất tục khí, không thích hợp với màu đỏ."

Ở thời điểm An Tuyết Nhi còn đang nghi vấn, lại bị Từ Tiểu Linh lên tiếng phê bình làm đánh vỡ.

"Tiểu Linh, làm sao mi lại đột nhiên chú ý tới cô ấy vậy?"

"Mi có biết nam sinh đứng ở chính giữa kia không?"

Tiểu Linh đưa ra ngón tay thon dài, chỉ hướng đoàn nữ sinh đang vây quanh nam sinh ấy. An Tuyết Nhi lúc này mới nhìn ra

"Đó không phải là hội trưởng hội học sinh Bạch Mộ Hiên hay sao?"

Cô nhận ra vì ở trong trường học, người được mệnh danh là tư văn hữu lê, tuấn tú phi phàm, là hội trưởng hội học sinh. Bạch Mộ Hiên phá kỷ lục, từ năm nhất đến năm ba đã giữ chức hội trưởng hội học sinh, cùng lớp với Quân Thánh Thiên.

"Hắn với cô ta không xứng."

Từ Tiểu Linh bĩu môi, nhỏ giọng lên tiếng.

"Ai cũng ai không xứng vậy?"

An Tuyết Nhi không hiểu, Tiểu Linh hôm nay thật kỳ quái!

"Ta nói chính là Phương Vô Mỹ và Bạch Mộ Hiên, bọn họ một chút cũng không xứng đôi!"

Từ Tiểu Linh có chút nổi giận, một chút cũng không có phát hiện ra giọng nói mình tràn đầy mùi vị chanh, rất rất chua.

"Bọn họ là một đôi sao?"

Kỳ quái, cô thế nào lại không biết chuyện này a!

"Có trời mới biết được!"

Từ Tiểu Linh buồn bực dời đi ánh mắt.

"Tuyết Nhi, buổi tối có rảnh không? Đi hát Karaoke với ta đi!"

"Tối nay? Nhưng mà ta đã hẹn với Thiên rồi!"

An Tuyết Nhi mang theo áy náy, nhíu mày.

"Ai! Ta thật đáng thương, đại mỹ nhân độc nhất vô nhị ta đây thế nhưng không có ai làm bạn."

Từ Tiểu Linh bộ dáng vụng về hết sức đáng yêu, cô không có để ý tới ở phía dưới có ánh mắt ai đó đang phóng tới mình.

"Tiểu Linh, mi đừng như vậy! Nếu không mi đi cùng với bọn ta luôn đi, được không?"

Cô gấp gáp nghĩ muốn lay động cảm xúc của bạn tốt.

"Được rồi, được rồi, ta không muốn làm kỳ đà cản mũi, để cho hai người đi chơi vui vẻ! Mà buổi trưa đi ăn cơm cùng với ta đi!"

Bữa trưa của Quân Thánh Thiên cũng do An Tuyết Nhi chuẩn bị. Theo lời mẹ, cô phải sớm lo lắng chuyện ăn uống của hắn, bồi bổ cho hắn thêm cường tráng khỏe mạnh. Khỏe mạnh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của người vợ, đây là lời lẽ chí lý của An phu nhân.

"Được a! Vậy mi theo ta đem cơm cho Thiên trước đã!"

An Tuyết Nhi không lỡ để người yêu bởi vì mình mà đói bụng.

"Không thành vấn đề!"

***

Buổi trưa, An Tuyết Nhi liền xách hộp cơm theo thực đơn mà mẹ tỉ mỉ thiết kế, sau đó lại được Lâm tẩu tỉ mỉ truyền thụ, cùng Từ Tiểu Linh đi tới cửa lớp Quân Thánh Thiên.

Hai đại mỹ nhân nổi danh cùng nhau đi tới, làm cho rất nhiều bạn học đề nhô đầu muốn nhìn. An Tuyết Nhi dọc đường một bộ dáng cự tuyệt biểu cảm của không ít nam sinh, Từ Tiểu Linh hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước, không để ý đến những nam sinh ở sau tâm vỡ tan tành.

Rốt cuộc cũng đến nơi, An Tuyết Nhi lễ độ nhờ người gọi Quân Thánh Thiên ra, mà Từ Tiểu Linh giống như tránh ôn dịch, đứng ở góc tường phía xa.

"Tuyết Nhi, sao em lại tới đây?"

Quân Thánh Thiên có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên An Tuyết Nhi chủ động đến tìm hắn.

"Em đem bữa trưa tới cho anh, trưa nay em muốn đi ăn cùng với Tiểu Linh nên không thể ăn cùng anh được. Thật ngại quá!"

An Tuyết Nhi giơ lên hộp đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy nhìn Quân Thánh Thiên.

"A? Từ Tiểu Linh có chuyện gì sao?"

Mày rậm nhếch lên, nhìn Tiểu Linh ở góc xa kia hỏi.

"Tiểu Linh giống như tâm tình không tốt lắm! Có thể gần đây em không có quan tâm, em muốn ở cùng bạn ấy nhiều hơn".

Cô thiện lương, lại tự giác mình đối bạn tốt. Quân Thánh Thiên chợt quay đầu hướng phòng học hô to.

"Bạch Mộ Hiên, có khách tới đó!"

Tuy mới chuyển đến chưa được một học kỳ, nhưng mà Quân Thánh Thiên cùng với Bạch Mộ Hiên đều là hai nam sinh xuất sắc, liền nhanh chóng kết thành bạn tốt.

Bên trong phòng hoc, Bạch Mộ Hiên nghe tiếng hô của Quân Thánh Thiên, liền sau đó thong dong bước ra.

"Có người tìm tớ sao?"

"Xem đóa hoa ở vách tường kia đi!"

Quân Thánh Thiên hướng Từ Tiểu Linh đang bướng bỉnh chép miệng.

Bạch Mộ Hiên vừa nhìn thấy là Từ Tiểu Linh liền nhanh chóng hướng cô đi tới, ai biết Từ Tiểu Linh lại giống như thấy quỷ, nhấc chân bỏ chạy, Bạch Mộ Hiên cười cười, ngay sau đó bước lớn đuổi theo.

Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở cầu thang, An Tuyết Nhi mới quay đầu nhìn về phía Quân Thánh Thiên đang vẻ mặt như ý.

"Chuyện gì vậy, bọn họ quen nhau sao?"

"A... Chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện đi!"

***

"Nguyên lai là như vậy, khó trách Từ Tiểu Linh hôm nay nhìn đến bọn họ lại ngẩn người."

An Tuyết Nhi bộ dạng từ trong màn sương, bừng tỉnh hiểu ra.

"Đừng để ý tới bọn họ, em chỉ cần chú ý đến anh là tốt rồi."

Quân Thánh Thiên bá đạo.

"A! Ham muốn nắm giữ của anh cũng quá mạnh đi! Tiểu Linh nói cho em biết, nam sinh chòm sao bọ cạp đều rất mãnh liệt, xem ra quả thật không sai."

Từ Tiểu Linh kia thật đúng là lo thiên hạ không đại loạn, xem ra hắn nhất định phải thúc giục Bạch Mộ Hiên thêm chút sức lực, đưa cái nữ nhân khó ưa ấy thu vào tay, không lại làm Tiểu Tuyết Nhi của hắn ô nhiễm quá sâu.

"Anh thích em, cho nên sẽ nghĩ muốn chiếm đoạt hết thời giờ của em. Nếu như anh không thích em, anh ngay cả em là nam hay nữ cũng lười muốn xem rõ ràng."

"A?"

"Chờ em lớn lên một chút nữa sẽ hiểu."

"Người ta với anh là cùng tuổi nha!"

An Tuyết Nhi bất mãn phát ra âm thanh nho nhỏ kháng nghĩ. Tại sao tất cả mọi người đều xem cô làm Baby a?

"Haha, em bề ngoài 18 tuổi, vóc dáng hai mươi tuổi, nhưng tâm trí cũng chỉ có 9 tuổi, còn nhỏ hơn em trai em. Haha!"

Quân Thánh Thiên nhạo báng.

"Quân Thánh Thiên! Em không thèm để ý tới anh nữa! Anh luôn khi dễ ngươi ta thôi à."

Cô giận dỗi cầm hộp đồ ăn bước đi.

"Tuyết Nhi, anh như thế nào lại bắt nạt em chứ? Em không biết mắng là yêu sao!"

Quân Thánh Thiên nhanh chóng giữ hộp đồ ăn lại không để cho cô đi.

"Anh buông tay ra!"

An Tuyết Nhi cùng Quân Thánh Thiên giằng co, đang ở một hồi lôi kéo thì bên trong có một xấp phong thư từ túi đựng hộp đồ ăn rơi ra.

"Đây là cái gì?"

Quân Thánh Thiên nhíu mày, ngồi xổm xuống nhặt từng phong thư một lên. Hừ! Không hỏi cũng biết đây là thư tình. Thật là một đám tiểu tử không biết sống chết, lại dám đánh chủ ý với Tuyết Nhi của hắn.

"Thiên, không có gì đâu! Chỉ là thư thăm hỏi bình thường thôi mà."

Cô đứng đắn giải thích, thật ra cô chưa từng xem qua phong thư nào mình nhận được, về đến nhà đều là tiểu đệ của cô giải quyết những phong thư kia.

"Phải không?"

Quân Thánh Thiên rõ ràng không tin, mày cũng nhíu lại.

"Đúng a! Chắc không có chuyện gì to tát đâu!"

An Tuyết Nhi gật đầu một cái.

"Vậy nếu em không ngại thì anh mở ra xem một chút nha? Anh rất tò mò muốn biết bọn họ hỏi em chuyện gì a!"

An Tuyết Nhi mặc dù thấy có chút không ổn, nhưng mà Quân Thánh Thiên là bạn trai của nàng có thể chia sẻ cùng cô hết thảy, cho nên không làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.

"Được rồi!"

Quân Thánh Thiên ngồi ở trên cỏ, tùy tiện lấy ra một phong thư.

"Bạn học An Tuyết Nhi thân mến, bạn là ngôi sao rực rỡ nhất trong lòng tôi, cũng là vầng trăng sáng ôn nhu nhất, càng thêm là ánh mặt trời chiếu sáng sinh mệnh tôi. Nếu như không thấy bạn, tôi giống như mất đi vì sao, ánh trăng, mặt trời, trải qua cuộc sống tối tăm bi thảm không có ánh mặt trời chiếu sáng.

Mặc dù bạn bây giờ đã có lựa chọn, nhưng tôi vẫn sẽ cuồng dại chờ đợi ngươi, cho đến khi người ngoài hành tinh tấn công địa cầu, cho đến khi vĩnh viễn sánh cùng trời đất, biển cạn đá mòn, ý chí tôi cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Một ngày nào đó, bạn sẽ phát hiện ra tôi mới là người thích bạn nhất. Cho bạn một chút thời gian, mau mau quay về bên cạnh tôi đi! Tôi sẽ vĩnh viễn chờ bạn! Tình yêu của bạn – Vương Đại Minh."

Quân Thánh Thiên càng đọc mặt càng đen, hắn thật không chịu nổi nam nhân này một tên si mê vọng tưởng.

"Đây chính là hỏi thăm em sao?"

Hắn giơ lên lá thư trong tay nhìn về phía cô.

"Oa! Vương Đại Minh thật si tình đó nha! Nhưng là em đã có anh rồi, không thể nào thích hắn được."

An Tuyết Nhi vẻ mặt ảo não biến thành bộ dáng chúa cứu thế, chắp tay trước ngực nói. Quân Thánh Thiên buồn cười nhìn cô bộ dáng nghiêm chỉnh, tiện tay lại mở ra một phong thư nữa.

"Gửi Tuyết Nhi. Biết rõ ràng em đã mù quáng bị ác nhân lừa gạt, nhưng anh vẫn còn yêu em rất nhiều. Anh biết em nhất định là bất đắc dĩ, mới miễn cưỡng cùng hắn ở chung một chỗ. Mỗi khi nhìn thấy hai người đi qua, lòng của anh liền đau đớn vô cùng, giống như bị kim đâm vậy."

Hắn đọc đến đây, không nhịn được mà cười to thành tiếng.

"Người này thật biết cách ví von! Đau đến giống như bị đâm? Vậy cũng nói được, thật làm khó hắn, Haha!"

"Thiên."

Tuyết Nhi có chút quẫn bách kêu tên hắn, hi vọng hắn không đọc tiếp. Nhưng mà Quân Thánh Thiên làm sao có thể bỏ qua những phong thư làm cho hắn cười to như vậy chứ, chuyện cười ở bách khoa toàn thư còn kém xa.

"Anh cứ thế yêu em, mỗi ngày ba bữa cơm trước khi ăn, sau khi ăn xong, đều muốn nhìn ảnh của em. Nếu không nhìn, ăn sẽ không ngon, tiêu hóa cũng khó khăn. Mỗi đêm trước khi học bài ann cũng xem ảnh của em. Nếu không giống như mất đi ánh đèn chiếu sáng để học bài. Thượng Đế nói nữ nhân là từ một nhánh xương sườn của nam nhân làm thành, anh có cảm giác em chính là xương sườn của anh. Tuyết Nhi, ngươi hãy làm xương sườn của anh đi! Nếu như em không đáp ứng, vậy anh không bằng chết đi cho xong. Tan học em nhớ đến gặp anh ở công viên, anh chờ em! Chờ anh nghĩ đến chết như thế nào là đẹp nhất, không đau nhất thì sẽ dùng bồ câu đưa tin thông báo cho em. Yêu em!"

"Anh ta... có nghĩ ra không nhỉ?"

An Tuyết Nhi khuôn mặt tràn đầy thần sắc lo lắng.

"Em yên tâm đi! Hắn nói, hắn rất sợ đau đớn, sẽ không có dũng khí tự sát đâu!"

Quân Thánh Thiên lành lạnh nói.

"Nhưng là....."

"Không nhưng là gì hết, hắn nếu thật muốn chết, không phải hắn nói sẽ thông báo cho em hay sao? Chờ nhận được bồ câu đưa tin thì hãy lo lắng đi! Chớ ảnh hưởng đến việc ăn cơm của chúng ta, phải rồi, hôm nay chúng ta ăn gì?"

"Mẹ nói chúng ta hôm nay đi ra ngoài chơi nên không thể đi ngủ sớm được, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta..."

An Tuyết Nhi giống như cô vợ nhỏ xoay người, bận rộn mở hộp đồ ăn chuẩn bị bữa trưa cho bọn họ. Vừa nói, miệng vừa lầm bẩm công hiệu của bữa trưa hôm nay. Quân Thánh Thiên xoay người, đem những phong thư kia ném vào thùng rác, sạch sẽ không một dấu vết. Sau đó hắn chắp tay sau ót, dựa lưng vào thân cây đại thụ, bộ dạng thích thú nhìn An Tuyết Nhi đang loay hoay.

Đột nhiên cảm thấy có cảm giác hạnh phúc, tràn đầy trái tim của hắn. A, cô gái của hắn thật khả ái nha.

***

Sáu giờ năm mươi phút, Quân Thánh Thiên đã có mặt trước cửa An gia, hắn đi tới nhấn chuông, chỉ một lát sau, một nữ giúp việc nhà ra mở cửa mời hắn đi vào bên trong.

Quân Thánh Thiên lễ phép đi đến phòng ăn cả An gia, hướng người An gia chào hỏi, nói chuyện một lát, rồi mới vào phòng khách chờ An Tuyết Nhi.

"Đinh đang... đinh đang..."

Tiếng chuông lớn vang từ phòng khách hào hoa. An Tuyết Nhi từ trên lầu vội vã chạy xuống, chiếc quần phủ màu bạc theo từng cử động của cô giữa không trung tạo thành những gợn sóng lớn, làm lộ ra bắp chân trắng noãn thon dài, làm cho Quân Thánh Thiên không kìm lòng được mà nuốt từng ngụm nước bọt.

"Tuyết Nhi, em đẹp quá."

Hắn ưu nhã nâng tay cô lên hôn xuống.

"Cám ơn anh!"

An Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời, từ trong mắt hắn nhìn thấy sự tán thưởng.

"Chúng ta đi thôi!"

"Vâng."

"Ừ!"

Bọn họ trước hướng mọi người chào rồi mới đi ra cửa rời đi.

Quân Thánh Thiên vội vã đưa cô đến xe thể thao của hắn, mở cửa xe, đợi cô ngồi vào xong, hắn mới nhanh chóng đi tới bên kia ngồi vào ghế lái.

Vừa vào trong xe, hắn cũng không có lập tức khởi động, mà ngược lại đưa tay sang thắt giây an toàn, xong rồi, bàn tay hắn dừng ở trên đùi cô.

"Tuyết Nhi, em thật đẹp."

Hắn mê muội nhìn cô, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, một tay chậm rãi cách một lớp vải quần vuốt ve đầu gối cùng bắp đùi của cô.

"Thiên, không phải chúng ta phải đi rồi sao?"

An Tuyết Nhi có chút mê loạn ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú, cương nghị trước mắt.

"Ừ! Chờ một chút, trước để anh làm chút chuyện đã chứ."

Hắn tiến lại gần, đem cô ôm vào trong ngực. An Tuyết Nhi nghĩ hắn muốn hôn, cô cũng rất mong chờ điều đó, cô nâng mặt lên, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt nhắm lại, bộ dạng rất mê người. Ai biết Quân Thánh Thiên không có ý định hôn cô, ngược lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp sát vào bả vai hắn, rồi đưa tay lên tháo chiếc kẹp uốn tóc phía sau cô.

"Tuyết Nhi, em quên tháo cái này ra này."

Hắn nén cười, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.

"A!"

Vừa nhìn thấy nó, cô mắc cỡ hận không có lỗ nào dưới đất mà chui xuống, cô lại phá hỏng thời khắc đẹp đẽ ấy.

A! Để cho cô chết đi! Cô nhanh chóng đem mặt vùi vào lồng ngực của Quân Thánh Thiên, không muốn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn.

Thì ra hôm nay vì phối hợp với bộ đồ hở ngực, nên cô nghe theo mẹ đem bộ tóc dài đen nhánh biến thành tóc uốn, một bộ dạng quyến rũ, thành thục. Nhưng khi cô vừa nghe là Quân Thánh Thiên tới, liền hốt hoảng gỡ xuống, không nghĩ tới, lại vộ vàng bỏ quên mất một chiếc.

"Được rồi, Tuyết Nhi, đừng ngượng ngùng nữa, chỉ có anh thấy thôi mà!"

Quân Thánh Thiên bắt đầu hoài nghi Đinh Mị cùng An Thắng Võ vừa mới lộ nụ cười mờ ám. Hắn đem chiếc kẹp cuốn vứt về ghế sau, lần nữa đưa tay lên nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô.

"Người ta mất mặt mà!"

An Tuyết Nhi đánh nhẹ một cái vào lồng ngực của hắn, cô mới có cảm giác mình rất đẹp, rất có khí chất. Kết quả lại thành thế này a.

"Sẽ không! Đây mới là điều anh thích nhất, em tối nay làm anh thật muốn bắt cóc em về nhà."

Hắn yêu thương dùng chop mũi cọ vào mũi của cô.

"Có thật không?"

Cô vui vẻ lấy tay ôm chặt eo Quân Thánh Thiên

"Dĩ nhiên rồi, anh khát, Tuyết Nhi."

Hai tay hắn ở trên lưng cô bắt đầu di động.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

An Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.

"Anh cần em làm dịu."

Nói xong, hắn chính xác môi hắn hôn lên miệng nhỏ nhắn hồng diễm kia. Lúc này, đây mới là chuyện hắn muốn làm thật lâu trong buổi tối hôm nay.

Đầu lưỡi trơn trượt vội vàng cùng chiếc lưỡi đinh hương quấn quít, kịch liệt thưởng thức mật ngọt của cô. Hắn dùng lực đem thân thể hoàn mỹ áp sát vào lồng ngực của mình, cảm nhận bộ phận đầy đặn của cô đang ma sát lồng ngực hắn, cảm giác thật tốt. Nụ hôn của hắn càng ngày càng cuồng dã, đầu lưỡi cũng hôn khắp mọi ngóc ngách bên trong miệng hưởng thụ hơi thở thơm tho của cô.

An Tuyết Nhi thở hồng hộc mặc hắn hôn, nụ hôn của hắn như một loại ma pháp nguy hiểm, khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy, muốn nhiều hơn nữa, đầu vú nhạy cảm của cô đã bắt đầu đau, cứng rắn nhô ra, theo phần lưng hắn đang dùng sức vuốt ve, đôi gò bồng cũng tăng lần ma sát lồng ngực của hắn.

"A... Thiên..."

Cô không nhịn được mà yêu kiều lên tiếng. Quân Thánh Thiên bị thanh âm của cô làm hắn tỉnh táo lại, cũng ngừng mà tựa vào bả vai mảnh khảnh của cô, nếu không hắn sẽ không dừng tay được, sợ rằng sẽ khắc chế không được mà ngay tại trong xe muốn cô.

An Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt đầy ý vị phức tạp của hắn, cô không biết tại sao hắn lại dừng lại. Cô.. rất thích được hắn hôn a!

"Chúng ta đi thôi!"

Hắn buông cô ra, khởi động xe, lập tức xe thể thao tựa như viên đạn biến mất trong bóng đêm.

"Ai nha! Như thế nào lại dừng?"

Thanh âm tiếc hận từ trên ban công truyền đến. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, nằm ở trên ban công, cầm ống nhòm, không vui mà phát tiếng thở dài.

"Chúng ta đi thôi! Chớ để cha phát hiện."

Đinh Mị cảnh giác nhìn bốn phía.

"Mẹ, Quân đại ca giống như rất gấp gáp! Mẹ không sợ tiểu muội bị ăn sao?"

"Bọn họ mà làm như thế thật, ta còn có thể dạy Tuyết Nhi mấy chiêu ngự phu!"

"Thuật ngự phu?"

An Thắng Võ nhếch mày.

"Đúng vậy! Như vậy Tuyết Nhi mới có thể đem Quân Thánh Thiên ăn gắt gao."

Đinh Mị nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa chà xát hai tay.

"Như mẹ đối với cha sao?"

Vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của phụ thân ở phía sau, An Thắng Võ xấu xa mở miệng hỏi mẹ.

"Không sai, không sai, ngươi xem cha ngươi đó, không phải đối với ta nói gì nghe nấy sao? Ta lúc đầu..."

Đang muốn nói tới chuyện năm đó, thì nàng nghe thấy thanh âm của trượng phu mình từ phía sau, lập tức vụng về lặng tiếng.

"Mị nhi, em cùng tiểu Vũ ở chỗ này làm gì? Bữa tối còn chưa có ăn xong đâu đấy!"

An Học Hiền mang theo vẻ mặt dung túng đi về phía họ.

"Con với mẹ đang nghiên cứu một chút về các ngôi sao."

An Thắng Võ đầu óc linh động, rất nhanh liền nói ra một cái cớ.

"Phải không? Vậy hai người nghiên cứu ra cái gì?"

"Trước mắt còn chưa có kết quả, cha, con xuống lầu ăn cơm trước đây."

An Thắng Võ giảo hoạt, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, lập tức chạy trốn.

"Mị nhị, em lại nháo nữa rồi!"

An Học Hiền đi tới ban công, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của vợ mình.

"Người ta đâu có!"

Đinh Mị đem tay vòng qua gáy chồng mình, nâng khuôn mặt diễm lệ lên làm nũng.

"Thật không có?"

Nụ hôn của An Học Hiền nhẹ nhàng rơi vào trên mặt vợ, dịu dành hôn trán, mũi, gương mặt, cằm, chính là tránh ra cánh môi đang khẽ nhếch chờ hắn.

"Thật mà! Người ta chẳng qua là quan tâm Tuyết Nhi, anh đừng giỡn nữa, nhanh lên!"

Bà chu miệng lên ý bảo chồng hôn.

"Haha..."

Thấy bộ dáng nóng lòng của vợ, hắn cảm giác, ngự thê thuật của hắn mới là cao. An Học Hiền đột nhiên cười không nỏi, bởi vì vợ của hắn gấp gáp chờ không được mà kéo đầu hắn thấp xuống, nôn nóng hôn lên môi hắn.

Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, ban đêm, nhưng bọn họ lại tuyệt không cảm giác lạnh lẽo mà ở ban công âu yếm, vừa vặn một đôi làm người ta đỏ mặt loạn nhịp tim.

***

" A... ưm..."

Trong giấc mộng, An Tuyết Nhi hơi nhíu chân mày, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, hai tay cô nắm chặt sang đan, ngón chân cũng cong queo, tựa như không chịu nổi cái gì đó.

"Không..."

Không tự chủ mà cong lên thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu toát ra mồ hôi, không ngừng run rẩy.

Rất hiển nhiên, cô là đang trong mộng, ở đó, một nam tử xa lạ, kịch liệt cùng cô triền miên một lần lại một lần, tựa như cùng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net