Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết thảy đều thuận lợi tiến hành, An Tuyết Nhi ở trong phòng tắm nước nóng tăng thêm tinh dầu cùng cánh hoa, đã cảm thấy tinh lực toàn thân đều trở về. Sau hai mươi phút, cô tắm qua nước lạnh, mới mặc áo choàng tắm vào, dùng mấy sấy từ từ thổi khô mái tóc đen nhánh.

Nửa giờ rồi, Thiên vẫn chưa quay trở lại. Cô chạy ra ngoài phòng tắm gọi một cuộc điện thoại, nhờ giúp việc chuẩn bị một chút, khi mà Quân Thánh Thiên vào nhà, năm phút sau, cô sẽ mở cửa cho họ đi vào.

Sau khi nói xong, cô quay trở lại phòng tắm, tiếp tục sấy tóc, chưa được một nửa thì tiếng gõ cửa vang lên, dọa An Tuyết Nhi giât mình, cô bây giờ, toàn thân đều căn thẳng bởi vì đêm nay. Cô chạy vội tới phòng khách, mở cửa cho Quân Thánh Thiên.

"A! Anh về rồi! Là ai ấn chuông vậy?"

An Tuyết Nhi rất trấn định hỏi.

"Là một đám người trẻ tuổi, nửa đường xe bị hỏng."

Hắn nhìn thấy bộ dáng mỹ nhân sau khi tắm, lại hưng phấn hẳn lên. Khi nào thì hắn mới có thể cùng Tuyết Nhi tắm uyên ương đây?

"Hiện tại không sao chứ?"

"Ừ! Cũng giải quyết rồi."

"Tuyết Nhi, em thật thơm đó!"

Hắn hướng cổ cô hít hà, nhưng bị cô một tay đẩy ra.

"Anh cũng đi tắm đi! Khắp người toàn mồ hôi à."

An Tuyết Nhi nhăn nhăn chóp mũi

"Dạ, tuân lệnh!"

Cô bồi hắn đến trong phòng tắm, còn ra lệnh cho hắn không có nửa giờ thì không cho phép ra ngoài làm ô nhiễm bầu không khí, lại giúp hắn mở nước tắm, mới thay hắn đóng cửa. Sau đó vội vàng chạy xuống lầu dưới mở cửa. Người giúp việc chờ đã lâu, vừa vào bên trong nhà, lập tức đến phòng hắn chuẩn bị hết thảy.

Lúc bọn họ làm xong tự mình rời đi, cô cũng hướng bọn họ nói lời cảm tạ, liền vội vã đi lên lầu thay quần áo. Đổi lại bộ lễ phục màu đỏ cùng tất chân, giày cao gót, An Tuyết Nhi đem một đầu tóc dài búi lên. Cô nhìn thiếu nữ xinh đẹp thành thục trong gương, làm nhiều lần hít thở, sau khi mỉm cười, có chút cứng ngắc đi tới phòng ăn dưới lầu.

Oa! Thật xinh đẹp! Tấm trải bàn đẹp đẽ phủ trên một chiếc bàn ăn, hơn nữa ở trên đó cũng đã bày nến, rượu vang cùng bữa ăn tối tinh xảo, đồ ăn cũng đều bày biên chỉnh tề. An Tuyết Nhi đi lên phía trước, cầm lấy bật lửa đốt cây nến ở trên bàn, sau đó tắt đèn lớn. Đây mới là ánh đèn hoàn mỹ, không khí lãng mạn. An Tuyết Nhi ngồi xuống chờ Quân Thánh Thiên, nhưng tim vẫn đập rộn nhịp, khiến cô đứng ngồi không yên. Cô đi tới bệ cửa sổ, hướng về phía trăng sáng hít thật sâu.

Xin hãy ban cho con năng lượng thần kỳ, để cho tâm trạng không phải loạn nhịp như vậy, để cho bọn họ có một đêm vô cùng tốt đẹp! Mặc một chiếc áo sơ mi đen, cùng quần tây màu vàng nhạt, Quân Thánh Thiên thần thái sáng láng từ trên lầu đi xuống. Thế nào lại yên ắng như vậy? Trong nháy mắt, hắn nghĩ đến, đây có lẽ là sinh nhật mà Tuyết Nhi muốn dành cho hắn.

Khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười mê người, khí định thần nhàn đi về phía phòng ăn. An Tuyết Nhi sau vô số lần hít sâu, đã trấn định trở lại, quyết định trở lại ghế ngồi chờ Quân Thánh Thiên. Đang ở lúc cô quay người lại muôn di động thì thân ảnh cao to trong nháy mắt xuất hiện ở trong tầm mắt, cô khẩn trương đến quên cả hô hấp, chỉ có thể dừng lại nhìn chằm chằm hắn.

"Tuyết Nhi, em... thật đẹp!"

Nhìn người trước mặt so với dĩ vãng bất đồng, Quân Thánh Thiên thoáng chốc bị vẻ đẹp của cô đoạt đi suy tư cùng năng lực hô hấp, bước nhanh về phía cô, ánh mắt than thở nhìn toàn thân của cô. A! Cô mặc tất chân sexy. Hắn cảm giác mình chảy máu não. Cô như thế nào lại làm ra hình dáng mê người như vậy? Đơn giản khiến hắn khắc chế không được dục vọng.

"Có thật không?"

Nghe được hắn ca ngợi, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ! Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh thấy."

Hắn vui sướng, say đắm trong sắc đẹp của cô.

"Thiên! Chúng ta ăn cơm đi!"

Sợ ngăn không được hai trong mắt đang phóng ra điện cao thể của Quân Thánh Thiên, cô dẫn hắn đến bàn ăn ngồi xuống. Quân Thánh Thiên nhìn chằm chằm người đi ở phía trước. Cô mặc lễ phục lộ lưng, còn lộ toàn bộ như vậy! Trời a, hắn cũng nhanh bị hôn mê, cố gắng đè nén dục hỏa đang dâng cao của mình.

"Thiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

An Tuyết Nhi cầm lên ly rượu vang, uống một hớp, ý đồ muốn che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của mình, cô cũng không có trang điểm, cho nên không cách nào che lấp vẻ mặt ấy được.

"Tuyết Nhi, cám ơn em đã chuẩn bị tất cả vì anh."

Quân Thánh Thiên cũng uống một hớp rượu, cảm động quét một vòng cách bố trí xa hoa cho hắn, dĩ nhiên bao gồm cả thân thể mềm mại của cô. Lại nữa! Cô bây giờ rất muốn mở miệng cầu xin hắn, đừng có dùng cái ánh mắt chứa điện giận chết người ấy nhìn cô. An Tuyết Nhi vội vàng uống một hợp rượu để thanh tỉnh.

"Hôm nay là sinh nhật anh, em hi vọng có thể làm cho anh vui vẻ."

"Chỉ cần có em ở bên cạnh anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ rất vui vẻ."

Hắn kìm lòng không được mà cầm bàn tay trắng nõn nhu mỹ của cô.

"Thiên, anh uống thêm một ly nữa đi! Rượu này là mẹ đưa cho chúng ta đó!"

Vừa nói với hắn, vừa rút bàn tay đang bị Quân Thánh Thiên nắm ra. Quân Thánh Thiên tựa hồ cũng chú ý tời sự khẩn trương không được tự nhiên của cô, vì vậy phối hợp, mà cô lập tức lại thay hắn rót đầy một ly nữa, mình cũng là đã ly thứ ba rồi.

"Tuyết Nhi, chúng ta dùng cơm trước đã, uống rượu rất dễ say."

An Tuyết Nhi cũng đáp ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, thần kinh cũng dần dần thanh tỉnh lại, không hề khẩn trương nữa. Vì vậy, hai người bắt đầu thưởng thức những món ngon.

"Ui, ngon quá, những thứ này đều là mẹ em làm sao?"

"Đúng vậy! Ở gần đây có một người quen, cho nên mượn phòng bếp nấu đó!"

Cô ngây thơ gật đầu.

"Tuyết Nhi, em thật lợi hại."

"Không có! Là mẹ thu xếp cho đó, tối nay em thấy mình khẩn trương, thật sợ anh sẽ không thích, lại sợ sẽ không tiến hành thuận lợi."

Nói đến đây, cô lại uống cạn sạch rươu, chuẩn bị bước vào ly thứ tư.

"Tuyết Nhi, anh yêu chết trang phục của em tối nay a."

Hắn lộ ra nụ cười thật rõ.

"Vậy em cũng an tâm. Em còn có một lễ vật đặc biết muốn tặng cho anh!"

An Tuyết Nhi đã say, đối với Quân Thánh Thiên cười duyên.

"Em say rồi, đừng uống nữa."

"Có sao? Vậy em không uống nữa, bất quá uống rất ngon nha! A..."

Mặc dù say, nhưng cô còn nhớ rõ cô muốn tặng người yêu lần đầu tiên, cũng không thế say đến ngã được!

"Em muốn tặng anh lễ vật gì?"

Quân Thánh Thiên vội vàng ăn hết bữa tối của hắn.

"Một lễ vật độc nhất vô nhị. Thiên, em..."

Cô nghĩ đến liền làm, đứng lên, lấy tay vòng qua cổ hắn, ngồi vào trong ngực của hắn, cái trán dựa vào hắn nhẹ nhàng cười, cô say khướt nhưng lại có thần thái mê người như vậy.

"Em muốn nói cái gì?"

Ôm thân thể mềm mại, mùi thơm xông vào mũi hắn, Quân Thánh Thiên cười thỏa mãn nhìn cô.

"Ghét, anh đừng cười nữa! Em bị mắt anh hút sâu vào, anh hại tim của người ta đập loạn lên, không thể nghĩ gì được!"

Bởi vì không địch lại tửu lượng, cô bắt đầu nghĩ cái gì nói cái đó.

"Tiểu Tuyết Nhi khả ái của anh, thì ra em cũng phục!"

"Không có! Là anh quỳ gối dưới váy của em mới đúng, người ta hôm nay rất hy sinh mặc tất chân sexy à nha!"

Vừa nói, An Tuyết Nhi lập tức nâng đùi phải lên, đôi chân dài mê người hấp dẫn một cái cũng không sót hiện ra trước mặt Quân Thánh Thiên, ngay cả quần lót cũng lộ ra ngoài. Quân Thánh Thiên bị tư thái mê người của cô đùa giỡn, hạ thể trong nháy mắt trướng lên, hắn rốt cuộc không nhịn được mà làm chuyện đã đè nén đã lâu.

Đầu cúi xuống đoạt đi thanh âm, hắn nhiệt liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn , một tay xuyên qua dưới váy trực tiếp luồn vào bên trong lễ phục, bắt được hai vú trắng noãn ôm trọn đè xuống. Một tay kia vén lên, trực tiếp đặt lên chỗ kín của cô, tận tình cách lớp quần lót mỏng, mân mê theo khe huyệt nhảy cảm.

"Ô..."

Cô bị Quân Thánh Thiên đột nhiên xuất hiện nhiệt tình hù, nhưng mà bị hắn đụng chạm như vậy, làm cho toàn thân cô nóng lên, chỉ muốn kích tình hưởng ứng hắn. Cô há to miệng, mặc hắn không trở ngại chút nào tiến công miệng nhỏ, tay nhỏ bé không kìm hãm được mà vuốt ve lồng ngực của hắn, lơ đãng mơn trớn hai đầu vú của hắn, trong nháy mắt Quân Thánh Thiên hít một hơi thật sâu.

Hắn đưa tay cởi nút thắt phía sau cổ cô, trong phút chốc vải vóc chảy xuống, bộ ngực lớn xinh đẹp thoát khỏi trói buộc mà lộ ra, màu trắng đung đưa làm hắn ngừng thở. Hắn không tự chủ đưa tay kẹp lại hai vú lắc lắc. An Tuyết Nhi thoải mái ngửa đầu thở dốc, hắn ôn nhu đụng chạm để cho cô toàn thân tê rần. Hắn đột nhiên xé rách quần lót của cô, ngón tay cậy mạnh trực tiếp cắm vào khe huyệt trơn trượt.

"A...Thiên!"

An Tuyết Nhi có chút giật mình, vội vàng bắt lấy tay của hắn, mà hắn cũng không vì đó mà ngừng, ngón tay tiếp tục luận động. Đầu cô choáng váng, rượu cồn khiến cô ngất xỉu rồi, mà nhiệt tình của Thiên càng làm đầu óc của cô thêm choáng váng. Ngón tay cô ở ngang lưng của hắn mà bấu víu vào da thịt hắn, nếu không phải cách lợp y phục, lưng Quân Thánh Thiên đã sớm bị lưu lại mấy vết cào cấu.

"Tuyết Nhi... tiểu yêu tinh này..."

Quân Thánh Thiên bởi vì dục vọng mà toàn thân căng thẳng, hắn cúi đầu hung hắn cắn đầu vú đỏ tươi, nóng nảy cắn mút, như là muốn hút sữa tươi vậy, quyết tâm muốn cho cô cùng hắn bởi vì dục vọng mà khó chịu.

"A...!"

Hắn thành công, An Tuyết Nhi cả người run rẩy, bụng dưới giống như đang có cây đuốc thiêu đốt. Cô không biết cái gì đang chờ đón mình, chỉ cảm thấy mình trống không cần phải lấp đầy. Cô bất an động đậy thân thể, hai tay vịn thật chặt vai Quân Thánh Thiên.

Hắn hết sức khó khăn rời đi hai đầu vú bị hắn làm cho ửng hồng, nhưng ngón tay hắn vẫn không lưu tình mà ở dưới cơ thể cô trừu động. Hằn tràn đầy dục niệm ngưng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn cô, một đầu búi tóc có chút phân tán, vài sợi tóc rơi xuống dính vào chiếc cổ của cô, cánh môi đóng mở đỏ bừng, một dáng vẻ khát vọng được yêu, Quân Thánh Thiên nhanh chóng bị ép đến điên.

Không! Hắn không thể xâm phạm sự thuần khiết của cô, người nhà cô tín nhiệm hắn, mới để cho Tuyết Nhi cùng hắn ra ngoài qua đêm, hắn không thể cô phụ sự tín nhiệm của bọn họ. Sau mấy phen giãy giụa, hắn quyết định để cho An Tuyết Nhi trong tay hắn sau khi đạt tới cao trào, liên xông vào nhà tắm nước lạnh.

Để cho cô đưa lưng về phía hắn, dạng hai chân ở trên đùi hắn, hắn cường thế dùng đầu gối đem hai chân cô mở rộng ra, hơn nữa thêm một ngón tay xâm nhập khe huyệt chặt khít, hai ngón tay thật nhanh ra vào. Như vậy còn chưa đủ, hắn lại dùng một tay kia, xoa nắn cánh hoa, kỹ xảo vuốt ve phối hợp mãnh liệt đút vào, để cho ái dịch ở hoa huyệt chảy ra, không bị khống chế mà co rút lại, thật chặt bao ở ngón tay của hắn. An Tuyết Nhi mềm nhũn dựa vào trong ngực Quân Thánh Thiên, cô biết mình sắp không chịu được, hoa huyệt của cô kịch liệt co rút lại, toàn thân run rẩy!

"A..."

Thét chói tai, Tuyết Nhi không chịu nổi mà nhắm chặt hai mắt. Quân Thánh Thiên há mồm thở dốc, rút ngón tay đã dính ướt. Hắn khẩn cấp cần tắm nước lạnh, nếu không hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ không mạnh mẽ ăn An Tuyết Nhi.

Hắn ôm lấy cô, định đem cô vào trong phòng khách, nhưng mới vừa đứng lên, người trong ngực liền chậm rãi mở mắt, tỉnh táo lại. An Tuyết Nhi ở cao trào qua đi, cảm giác say ngược lại dần dần biến mất, cô nhìn vẻ mặt thống khổ của Quân Thánh Thiên, nghĩ đến mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho hắn!

"Thiên, anh muốn đi đâu?"

Quân Thánh Thiên thấy An Tuyết Nhi đã tỉnh, đôi mắt sương mù cùng với thanh âm mềm nhũn, làm cho tiểu đệ của hắn càng thêm cương cứng đau đớn.

"Anh ôm em trở về phòng khách nghỉ ngơi."

"Người ta không muốn nghỉ ngơi, anh trước thả em xuống, em còn chưa tặng quà cho anh mà!"

Nghe được cô nói như vậy, hắn không thể làm khác hơn mà thả xuống. Người này biết giày vò mà!

"Thiên, em muốn..."

An Tuyết Nhi thẹn thùng cúi đầu.

"Ừ?"

Quân Thánh Thiên bị tiểu nữ nhân làm cho phiền não. Cô còn đang nửa thân trần!

"Em nghĩ muốn... tặng anh lần đầu tiên của em."

Thanh âm nho nhỏ của Tuyết Nhi vang lên.

"Cái gì? Em nói lại lần nữa."

Quân Thánh Thiên vẻ mặt không thể tin được, nghe thấy nàng nói như vậy, đã cảm thấy mình mau biến thành một con man ngưu đang bị hỏa thiêu.

"Người ta muốn đem mình đưa cho anh! Anh có muốn không?"

Cô thẹn thùng nhìn chằm chằm Quân Thánh Thiên. Không thể tin được mình lại có được may mắn như vậy, một cổ nóng hổi trong nháy mắt chảy xuyên qua thân thể hắn, các tế bào toàn thân cũng nhao nhao lên.

"Muốn! Anh dĩ nhiên muốn! Rất muốn là đằng khác!"

Hắn lập tức động thủ kéo lễ phục của cô rơi xuống, bây giờ, toàn thân chỉ con mỗi tất chân cùng với giày cao gót, khiến người ta nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì. An Tuyết Nhi thẹn thùng mà giơ tay lên che kín thân thể mình, lại bị Quân Thánh Thiên ngăn trở.

"Không thể, tối nay em là lễ vật của anh, em phải nghe lệnh anh."

Hắn đã đợi giờ khắc này từ lâu rồi. Nhanh chóng bỏ đi y phục của mình. Trong chốc lát sau, hắn cùng An Tuyết Nhi đều trong trạng thái trần truồng, mà tiểu đệ hắn giờ này đang nóng rực ngẩng cao đầu.

An Tuyết Nhi ngượng ngùng dời đi ánh mắt, thân thể hắn cùng vật khổng lồ kia, làm cho người ta hít thở không thông. Quân Thánh Thiên ôm cô, dùng thân thể của hắn ma sát.

"Thật... thoải mái."

Quân Thánh Thiên mê muội thân thể mềm mại, phát giác cô hơi run rẩy. Cô vô cùng khẩn trương, hắn cúi đầu phủ lên đôi môi sưng đỏ, đang câu dẫn hắn, hưởng ứng hắn. An Tuyết Nhi không lưu loát lè lưỡi liếm môi, lưỡi của hắn, đột nhiên bị hắn bá đạo mút lấy đầu lưỡi, càng không ngừng khuấy lấy, cướp đoạt hương thơm của cô.

An Tuyết Nhi phối hợp hắn, hai thân thể mỹ miều dính sát vào nhau. Quân Thánh Thiên nâng mông cô lên, để hai chân của cô có thể vòng qua hông của hắn, ma sát vật thô kia vào khe huyệt đã ướt nhẹp của cô.

"Tuyết Nhi, anh..."

Quân Thánh Thiên ôm cô đi về phía bàn ăn không bày biện gì cả, để cô ngồi trên đó, chân vẫn vòng qua eo của hắn. Hắn tự tay vuốt ve hạ thể ướt át, lấy tay vạch ra hai cánh hoa căng trướng, đem vật cứng đã chờ đợi từ lâu để vào chỗ đó.

"Tuyết Nhi, anh yêu em..."

Hắn đè nén nhìn thân thể mềm mại trước mắt.

"Thiên, em cũng yêu anh."

An Tuyết Nhi thản nhiên cười.

"Anh muốn tiến vào, em cố gắng nhịn xuống nha."

Mồ hô trên lưng vì nhẫn nhịn mà túa ra, Quân Thánh Thiên động thân, đem vật khổng lê vào khe huyệt chặt khít.

"A! Đau!"

Trong nháy mắt, cảm giác bị xé nứt, làm cho An Tuyết Nhi đau đến chảy nước mắt. Đau quá! Cô muốn té xỉu, đau đến không muốn làm nữa! Buông hai chân đang kẹp hông Quân Thánh Thiên ra, hai tay dùng sức muốn đẩy hắn ra.

"Thiên, anh đi ra ngoài, em đau lắm!"

Giày cao gót bởi vì cô không ngừng đá động hai chân, mà rơi xuống đất.

"Tuyết Nhi, nhịn một chút, chờ một chút sẽ không đau nữa."

"Em không nhịn được, Thiên, anh thả em ra, em đau muốn chết."

Cô sợ đau, thân thể đau đớn kịch liệt hành hạ. Cô không nghĩ tới sẽ là như vậy. Quân Thánh Thiên khó khăn trấn an cô. Hắn thậm chí còn chưa có làm rách màng trinh của cô. Nhưng mà nhìn thấy người yêu khóc thảm đến như vậy, hắn không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là thối lui khỏi hoa kính sâu kín của cô.

Vừa lui ra ngoài, An Tuyết Nhi liền đẩy thân thể của hắn ra, vừa khóc chạy tới hướng cầu thang. Đau chết mất! Cô quyết định đưa cho hắn thứ gì cũng có thể, chính là không muốn cái đó của hắn xé rách thân thể của cô.

Đột nhiên cả người bị đẩy ra, Quân Thánh thiên trong nháy mắt tức giận dâng cao, đuổi theo. Tiểu nữ nhân này thật tàn nhẫn, tuyệt không thương cảm tiểu đệ đệ của hắn. An Tuyết Nhi nghe được thanh âm ở sau lưng ngày càng gần, khiến cô càng thêm hoảng loạn, vừa chạy tới cửa thang lầu liền bị hắn bắt được tay.

"A! Buông em ra, em không muốn, đau lắm... xin anh..."

"Tuyết Nhi, em nhẫn một chút thôi, sẽ không đau đớn."

Quân Thánh Thiên cố gắng thuyết phục, đem thân thể yêu kiều của cô quay lại đối mặt với hắn.

"Không muốn, em sợ đau, anh tha cho em đi!"

Cô bước lên cầu thang cùng hắn giằng co. Quân Thánh Thiên cũng đi theo, cách một bước bước lên cầu thang. Hắn cũng bị dục hỏa thiêu cháy rồi, cô gái nhỏ này còn như vậy hành hạ hắn nữa!

Đột nhiên, An Tuyết Nhi không cẩn thận ngã nằm trên cầu thang, Quân Thánh Thiên lợi dụng thời cơ không thể bỏ qua, liền chuyển qua thân thể cô, tách hai chân ra, động thân một cái hung hăng đâm vào hoa huyệt nhỏ hẹp, hoàn toàn xuyên qua. Tuyết Nhi nức nở, cô bị hắn giết chết mất, hạ thể bị hắn xé ra.

"Ah..."

Quân Thánh Thiên ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Rốt cuộc cũng được như ý muốn của hắn, bời vì đè nén quá lâu nên không kịp thương hoa tiếc ngọc. Hắn một tay nắm vuốt mông của cô, một tay bắt lấy hai vú mê ngươi, ở hạ thể đang chảy máu của cô, nhanh chóng thẳng tiến ra vào. Cảm giác thật tuyệt vời, khiến cho hắn ngày càng hưng phấn.

"Đau quá... Thiên, dừng lại..."

An Tuyết Nhi bị vật cứng không chút lưu tình hung mãnh đụng vào, nơi mới vừa bị xé rách khiến cô đau đớn không dứt. Hắn thật đáng ghét, làm cho cô đau!

"Tuyết Nhi, vì anh nhẫn nhịn một chút!"

Hắn cũng không bởi vì cô kêu khóc mà dừng lại, hoa huyệt mảnh mai càng kích thích hắn muốn xâm phạm cô. Hắn thật nhanh luận động vòng eo, một lần lại một lần xâm nhập để cho hắn không thể tự kiềm chế mà co rút nhanh hơn. Bây giờ như chợt thay đổi thành người khác, tuyệt không thương yêu cô, ở cơ thể mỹ miều của nàng mà ngược đãi.

"Nhịn một chút lập tức sẽ hết đau."

Quân Thánh Thiên cậy mạnh phát tiết quá nhiều, yêu thương hôn cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô. Hắn di động ngón tay ở nơi giao hợp của họ, vuốt ve cánh hoa đang run rẩy, kích thích cô tiết ra nhiều ái dịch, để cho hắn không trở ngại ra vào hoa kính.

"Sắp hết chưa?"

An Tuyết Nhi nhíu chặt mày, cô vẫn cảm thấy rất đau.

"Một lát nữa thôi, chân mở ra một chút."

Quân Thánh Thiên ra lệnh, hạ thân vẫn luật động không dừng. An Tuyết Nhi chỉ có thể nghe theo hắn, đem chân phải mở rộng ra, để cho hắn dễ dàng xâm nhập hơn. Thỏa mãn la hét một tiếng, hắn lần nữa ra sức ra vào giày vò bên trong thân thể mềm mại, lần này càng không ôn nhu chút nào.

"Đừng đụng sâu như vậy, em sợ..."

Bị hắn thô bạo đâm vào chỗ sâu, cô thật sợ cái vật vừa to vừa dài xỏ xuyên qua hạ thể.

"Hư..."

Quân Thánh Thiên không để ý tới sự sợ hãi của cô, vẫn mê muội cứng rắn, đâm thật sâu vào hoa huyệt bó chặt. Hắn đã nhẫn nhịn quá lâu, bây giờ mới không cách nào khắc chế được mình. Nâng khe mông cao hơn, mới có thể xâm nhập vào đáy sâu nhất, mà khe huyệt co rút lại, mặc dù khó khăn, nhưng là càng thêm mê người. An Tuyết Nhi cũng không chịu nổi cuồng bạo, hạ thân đau đớn, làm cho cô hai mắt tối sầm, bất tỉnh trên cầu thang.

Quân Thánh Thiên phát hiện người dưới thân đã hôn mê, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia áy náy. Hắn quá thô lỗ, nhưng là hắn còn chưa muốn đủ! Theo thân thể ngọc ngà mị thái của cô, lần nữa làm cho hắn không tự kiềm chế được mà động eo. A! Khe huyệt Tuyết Nhi chặt như vậy, nhốt chặt hắn, hắn làm sao ngu ngốc mà không đoạt lấy cô chứ!

Quân Thánh Thiên nắm chặt eo nhỏ của cô, một lần lại một lần, không chút mệt mỏi thẳng tiến ra vào, rốt cuộc, ở lần chạy nước rút cuối cùng hắn đem toàn lực ra, sau đó phóng tinh dịch vào thật sâu hoa huyệt, rồi sau đó gục trên người An Tuyết Nhi, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa bao giờ có.

***

Hôm sau, Quân Thánh Thiên tỉnh dậy sớm hơn một chút, hắn mỉm cười liếc nhìn cô ở trên giường vẫn còn say ngủ, hôn môi cô một cái, mới lưu luyến bước vào phòng tắm. Tinh thần sảng khoái, sau khi tắm xong, làm bữa sáng đơn giản, rồi bưng lên, chuẩn bị hôn cô đánh thức.

Ngủ thật ngon nha. Quân Thánh Thiên ngồi ở mép giường, vén chăn lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net