Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Thánh Thiên hai tay đút ở túi quần, bước chân nhẹ nhàng đi về phía vườn hoa nhỏ. Tuyết Nhi sao lại có hăng hái hẹn hắn tới nơi này? Không phải muốn trực tiếp đi liên hoan hay sao? Sẽ không phải muốn dành cho hắn cái gì bất ngờ đấy chứ? Đã mấy ngày không có chạm đến cô, làm cho hắn chứa đựng rất là nhiều đạn dược, giờ đang muốn phát tiết đây!

Đột nhiên một hồi tiếng thét thê thảm cùng tiếng hô của nam nhân truyền đến, hắn mặc dù không thích xen vào, nhưng mà tiểu thiên sứ khả ái của hắn sắp gặp mặt rồi, hắn cũng không hy vọng có người ở bên cạnh quấy rầy bọn họ nói chuyện yêu đương. Ba thiếu niên bộ dáng bất lương, treo lên mặt nụ cười dữ tợn, đang khi dễ một nữ sinh khóc sướt mướt, lệ rơi đầy mặt, dùng sức xé rách áo.

"Không... Buông tôi ra! Cứu mạng a!"

Nữ sinh bị kèm hai bên hai khóc rất điềm đạm đáng yêu, dáng dấp ngược lại rất diễm lệ.

"Không cần kêu, không có ai đến phá hư hảo sự của đại gia đâu, cô em chấp nhận đi!"

Tên nam sinh tự xưng là lão đại há mồm cười to, nhìn xuống nửa thân trần đẫy đà của nữ sinh kia, cúi đầu hôn lên bả vai của cô.

"A! Cứu mạng..."

Tiếng kêu thê thảm lần nữa vang lên.

"Uy! Các ngươi có lầm hay không? Ban ngày ban mặt ở trong vườn trường khi dễ nữ sinh."

Quân Thánh Thiên khoang tay vòng ở ngực, không tán thành lắc đầu.

"Ngươi là ai? Dám trông nom chuyện của đại ca!"

Lão đại mặt khó chịu xoay người nhìn về phía Quân Thánh Thiên.

"Ngươi không có tư cách biết tên của ta, mau thả nữ sinh kia ra, cút khỏi nơi này, nếu không, thì theo ta luyện quyền đi!"

Quân Thánh Thiên nhàn nhã nói, nhưng ánh mắt lại rất bén nhọn.

"Hỗn láo, ngươi chán sống hả, để cho lão tử đến giáo huấn ngươi."

Vừa nói, lão đại liền hướng Quân Thánh Thiên xông tới.

"A, a..."

Thanh âm so với tiếng thét của nữ sinh kia còn chói tai, thê thảm hơn nhiều. Quân Thánh Thiên trái một quyền, bên phải một chân đối phó với lão đại, cùng đánh hai tên côn đồ chạy tới, ba nam sinh thay phiên nhau bị đáng đến sưng mặt sưng mũi, ngã trên mặt đất.

"A! Tay của ta bị gãy rồi!"

Lão đại đau đến tè cả ra quần, nhìn cánh tay của mình cong rủ xuống.

"Còn không mau cút đi, có phải muốn gãy thêm mấy đoạn nữa không?"

Quân Thánh Thiên giống như quỷ Satan đoạt mệnh, nghiêm nghị nhìn chằm chằm bọn họ. Ba nam sinh bị dọa cho sợ hãi ngã trái ngã phải, lao ra khoài trường, một khắc cũng không dám dừng lại thêm giây phút nào nữa. Ở góc, nữ sinh lấy tay che kín bộ ngực phơi bày của mình, vẻ mặt sung bái chạy đến trước mặt Quân Thánh Thiên.

Lúc này An Tuyết Nhi đang vui vẻ hướng vườn hoa đi tới, nhưng ánh mắt thấy cảnh tượng này làm cho nàng sửng sốt, mặc dù không thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng cô nhận được bóng lưng của Quân Thánh Thiên.

"Cám ơn anh đã cứu em, nếu không phải anh vừa lúc đến, em... nhất định sẽ bị..."

Vừa nói, cô lại bắt đầu khẽ nấc run rẩy, phảng phất đối với chuyện mới phát sinh còn kinh hoảng không dứt.

"Không sao, cô nhanh về nhà đi!"

Quân Thánh Thiên trấn an.

"Nhưng là em..."

Cô ta ôm chặt thân thể ở trong gió rét.

"Cô trước mắt, mặc áo khoác của tôi vào đi!"

Hắn cở xuống áo khoác đưa cho cô ta.

"Cám ơn anh, anh là một người tốt. Em còn chưa biết tên của anh?"

Cô ta cảm động mặc áo khoác của hắn vào, ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần hắn. Quân Thánh Thiên theo phản xạ sẽ lui ra xa, nhưng thân thể cô ta thoát một cái ngã xuống, khiến hắn vội vàng tiến lên trước giữ lấy hai cánh tay của cô ta.

An Tuyết Nhi thiếu chút nữa kinh hộ lên, vẻ mặt không dám tin nhìn Quân Thánh Thiên ôm lấy nữ sinh kia, nháy mắt máu trong người giống như bị hút hết, tâm tính thiện lương, lúc này bắt đầu tê liệt, co rút đau đớn.

Cô ngơ ngác đứng ở từ xa, khi thấy hắn ôm người khác tâm tình dường như bị hủy diệt, cô thật muốn chạy khỏi nơi này, nhưng hai chân không có lực để di động, chỉ có thể khuôn mặt trắng bệch nhìn bọn họ.

"Cô có khỏe không?"

Quân Thánh Thiên nhìn nữ sinh vẻ mặt không có chút máu trước mắt.

"Thật xin lỗi, em nhất thời choáng váng, toàn thân vô lực."

Cô ta muốn đứng ngay ngắn, nhưng không ổn liền ngã vào trong ngực của hắn. Hắn chỉ có thể ôm lấy, để tránh cho việc cô ta bị té trên đất.

"Tôi đỡ cô đi!"

Đành làm người tốt đến cùng vậy.

"Cám ơn anh, nhưng..."

Cô ta ngượng ngùng nhìn hắn, ấp a ấp úng nói không lên lời.

"Nếu như cô ngại, hay là ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lát."

Quân Thánh Thiên không kiên nhẫn nói. Hắn còn đang chờ An Tuyết Nhi!

"Cám ơn anh, nhưng em đi không được."

Cô ta làm ra bộ dáng rung động lòng người, ngửa đầu nhìn Quân Thánh Thiên.

"Tôi đỡ cô đi!"

"Cảm ơn anh."

Hắn ôm ngang cô ta lên, hướng ghế đá duy nhất trong vườn hoa đi tới, vừa để cô xuống liền muốn rời đi, hắn hiện tại nhưng là hoa đã có chủ, không hy vọng lúc An Tuyết Nhi tới sẽ hiểu lầm.

"Ngại quá, mắt em có chút đau giống như là bị cái gì đó bay vao, có thể phiền anh xem giúp được không?"

Cô ta xấu hổ lễ độ yêu cầu.

"A!"

Hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, liền khom lưng giúp xem mắt một chút.

"Không có gì!"

Hắn nhìn thật lâu, cũng không phát hiện bất kì dị vật nào.

"Có thật không? Nhưng thật đau đó!"

Quân Thánh Thiên hảo ý giúp cô ta kiểm tra mắt, động tác đó, nhìn ở đằng sau, sẽ giống như hắn khom người hôn. An Tuyết Nhi nhìn thấy Quân Thánh Thiên ôm cô gái kia, đã muốn không nhịn được, muốn xông đến đẩy hai người bọn họ ra, giờ lại thấy hắn hôn cô ta, cô chỉ cảm thấy tâm tính thiện lương đau thật đau, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhìn hai người kia ở trong vườn hoa ngọt ngào, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, cũng không chịu nổi thêm được nữa, cô xoay người dùng hết sức lực, chạy như điên ra khỏi nơi làm cô tan nát cõi lòng.

"Cô có muốn tôi báo cho người nhà tới đón ?"

Quân Thánh Thiên một lòng nhớ thương An Tuyết Nhi. Cô thế nào còn chưa tới đây? Nhất định là bị cái tiểu ác nữ Từ Tiểu Linh quấn lấy.

"Em tốt hơn nhiều rồi, có thể phiền anh đỡ tới phòng chăm sóc sức khỏe không?"

Ha ha, trúng kế rồi, Phương Vô Mỹ nhìn thấy thân ảnh An Tuyết Nhi chạy như điên, đáy lòng âm thầm cười gian.

Sau khi Quân Thánh Thiên đỡ Phương Vô Mỹ đến phòng chăm sóc sức khỏe, liền nhanh chóng trở lại vườn hoa, hắn sợ An Tuyết Nhi đến mà không thấy hắn, nhưng là hắn vẫn trái chờ phải đợi. Chính là đợi không được thân ảnh xinh đẹp kia, cuối cùng hắn quyết định đền phòng học tìm cô.

Trường học sau khi thi xong trở lên trống không, không có lấy một nửa thân ảnh. Gương mặt tuấn tú của hắn không khỏi nổi lên thần sắc lo lắng. Tuyết Nhi rốt cuộc đang ở nơi nào?

Cõi lòng An Tuyết Nhi tan nát, thần chí không rõ đi ra ngoài trường, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ. Cô đối với người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ coi như không thấy, những hình ảnh làm cô đau lòng, cứ tái diễn ở trong đầu.

Giống như một cái xác không hồn, cô vừa về đến nhà, chỉ muốn tìm người an ủi, nhưng lúc này mới nghĩ tới, người trong nhà đều xuống phía Nam du lịch. Cô về phòng mình khóc ngã xuống giường, ở bên ngoài lệ cứ vô thức tuôn rơi. Nhưng khi một mình về tới nhà, cô mới cảm nhận được tư vị phản bội như thế nào, cô ôm chặt chăn bông lên tiếng khóc.

Tại sao Thiên lại phản bội? Tại sao? Chẳng lẽ hắn tất cả đều là giả dối hay sao?

Thì ra tư vị tan nát cõi lòng là như thế này, thật khổ, tâm thật đau, không có ai tới cứu cô. Không có ai...

Từng tiếng khóc làm cho người ta chua xót, đứt quãng từ trong chăn truyền ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Nhi khóc đến đỏ ửng, hốt hoảng đem mình cuộn tròn trong chăn, muốn tìm cho mình một chút lực bảo vệ.

Vậy mà tim hung hăng vỡ nát, làm thế nào cũng đuổi không đi, quấn vòng quanh, cô bị cảm giác đau lòng ép tới không thở được. Nếu như yêu là đả thương người, cô không muốn yêu lại. Giờ khắc này, hi vọng của cô nháy mắt hóa thành bọt nước, không cần phải tiếp nhận cánh cửa lòng thống khổ, đau.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại ầm ầm vang lên, An Tuyết Nhi sợ hãi, vội né tránh như quái vật, che lỗ tại không ngừng lắc đầu, cô muốn mặc kệ tiếng chuông mệt nhọc kia, nhưng tiếng chuông ấy lại vang không ngừng, cô xúc động, đứng dậy nhổ hết dây điện thoại.

Không muốn bị hành hạ. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm cho An Tuyết Nhi sợ hết hồn.

"Tuyết Nhi tiểu thư, cô không sao chứ? Quân thiếu gia gọi điện thoại tìm."

"Tôi không nhận!"

Cô hét to.

"Vậy tôi nói cho cậu ấy biết cô ngủ rồi, có được hay không?"

"Được..."

Cô nhỏ giọng đáp ứng. An Tuyết Nhi cứ khóc đến khi ngủ, nửa đem ác mộng làm tỉnh lại lại tiếp tục khóc. Tâm phiền ý loạn, Quân Thánh Thiên sau khi bị An Tuyết Nhi lỡ hẹn, trước tiên là ở xung quanh trường tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng không tìm được, hắn mới đi tìm Từ Tiểu Linh và Bạch Mộ Hiên, nhưng An Tuyết Nhi cũng không có ở đó.

Từ Tiểu Linh nói cho hắn biết chuyện An Tuyết Nhi nhận được tờ giấy, hắn lúc này mới cảm thấy chuyện có chỗ bất thường, có người giả mạo chữ của hắn, hẹn hắn ra vườn hoa gặp nhau.

Tuyết Nhi có phải hay không hiểu lầm hắn cùng nữ sinh kia? Nghĩ như vậy, hắn không khỏi tức giận, cô đối với hắn không tín nhiệm, hắn quyết tâm cho cô một cái xử phạt nho nhỏ, để cho cô khổ sở cả đêm rồi mới giải thích cho nàng.

Nhưng vừa nghĩ tới An Tuyết Nhi sẽ khổ sở, hắn liền tâm loạn đau lòng. Vì vậy, hắn gọi điện thoại đến nhà cô, ai biết cô không chịu nghe điện thoại, hắn giận đến muốn xông qua hung hăng đánh vài cái vào mông nhỏ của cô, bất quá, hắn cố nhịn xuống, tính toán đợi đến khi trời sáng đi đến An gia.

Quân Thánh Thiên sắc mặt khó coi nhấn chuông cửa An gia. Bảo vệ nhận ra hắn, liền cho hắn vào, mới vừa đi vào, bác Lâm đã đứng ở bên chờ hắn.

"Bác Lâm, Tuyết Nhi đâu rồi?"

Quân Thánh Thiên nóng lòng hỏi.

"Quân thiếu gia, hai ngươi phải là giận dỗi gì hay không? Tiểu thư khóc suốt đêm, bữa sáng còn chưa có ăn đâu!"

Cô rất đau lòng.

"Tuyết Nhi đối với ta có chút hiểu lầm, bác để cho tôi đi vào giải thích một chút."

Vẻ mặt hắn nặng nề.

"Cậu vào đi!"

Quân Thánh Thiên vội vã chạy lên lầu, hắn dừng ở trước phòng An Tuyết Nhi dùng sức gõ cửa.

"Tuyết Nhi, mở cửa ra, là anh!"

Hắn lớn tiếng kêu, nhưng thật lâu, bên trong phòng, một chút tiếng vang cũng không có.

"Tuyết Nhi, em hãy nghe anh nói, ngày hôm qua người hẹn em ra vườn hoa không phải là anh, có người giả mạo gạt chúng ta ra vườn hoa. Anh không biết em thấy được những gì, nhưng mà nữ sinh đó cùng anh không có bất cứ quan hệ gì cả. Anh lúc đến vườn hoa liền thấy cô ta đang bị ba tên lưu manh xâm phạm, anh xuất thủ cứu..."

"Anh gạt người! Tôi thấy được anh hôn cô ta, còn ôm, anh là tên lừa gạt."

Thanh âm nức nở của An Tuyết Nhi trong nháy mắt truyền ra ngoài cửa, cô sớm đã bị đánh thức, nghe được hắn giải thích, hình ảnh ngày hôm qua làm cô tan nát cõi lòng lần nữa lại hiện trong đầu, khiến cho cô rốt cuộc thiếu kiễn nhẫn mà lên tiếng.

"Tuyết Nhi, em mở cửa nghe anh giải thích."

Nghe thấy tiếng khóc của cô, tim hắn cũng nhói lên.

"Không nghe, không nghe! Làm sao anh có thể cùng với người khác thân thiết! Tôi ghét anh!"

Cõi lòng nàng tan nát, nghe không vô bất kỳ giải thích nào.

"Em hãy nghe anh nói, anh ôm cô ta bởi vì cô ta thiếu chút nữa té xỉu, anh cũng không có hôn. Với cô ta cũng không có hứng thú, em lúc ấy tại sao không tới để thấy rõ ràng? Nếu như anh thật bắt cá hai tay, còn có thể hẹn em đến vườn hoa nhìn anh cùng cô ta thân thiết sao? Em có biết anh lo lắng cho em rất nhiều không? Em tại sao lại không tin anh?"

Quân Thánh Thiên vừa tức vừa nói ra những lời đã nhịn một đêm. Trong phòng, An Tuyết Nhi nhất thời không có cách nào tiêu hóa hết lời của hắn, ngơ ngác ngồi ở trên giường nghĩ đến lời mà hắn nói. Hắn nói đều là thật sao?

"Anh ngày hôm qua ở trường giống như người điên tìm em khắp nơi, cũng sợ em giống như nữ sinh kia gặp phải sắc lang. Sau gọi điện thoại, em lại không nhận, anh mất ngủ suốt đêm. Không phải chỉ có em mới có thể đau lòng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ em rơi lệ, sẽ làm lòng anh đau không ngừng, anh yêu em, tại sao em không tin anh chứ?"

Hắn giống như sư tử bị thương, hướng về phía cánh cửa gầm nhẹ. An Tuyết Nhi chua xót, lòng cô vừa đau vừa chát, nhưng cô tin hắn. Nghe thanh âm hắn như vậy, khiến cô tâm cũng đau ở cùng một chỗ. Cô thật muốn đi ra ngoài ôm chặt lấy hắn, nhưng là lòng thật loạn, thật loạn, cần phải có thời gian làm rõ đầu mối.

"Em tốt nhất suy nghĩ một chút đi! Nếu như em không tin, như vậy..."

Thanh âm Quân Thánh Thiên khổ sở. Như vậy? Như vậy cái gì? An Tuyết Nhi níu lấy cái mền, cảm giác giống như đang giữ chặt trái tim mình, Thiên muốn như thế nào? Đợi nửa ngày, cô không có nghe đến lời của hắn, hắn đã sớm chán nản rời đi.

***

Có thể nói đây là một tuần thương tâm nhất mà An Tuyết Nhi phải trải qua, không có người thân bên cạnh làm cô càng thêm cảm thấy cô tịch. Cô canh giữ ở bên điện thoại chờ tin tức của Quân Thánh Thiên, nhưng hắn vẫn không gọi tới, chỉ có Từ Tiểu Linh gọi điện hỏi thăm.

"Tuyết Nhi, vậy cuối cùng mi để cho hắn đi mất sao?"

Biết ngọn nguồn cậ chuyện, Từ Tiểu Linh cũng cảm thấy có người làm trò muốn phá.

"Ừ... anh ấy im lặng rời đi."

An Tuyết Nhi ảm đạm nói, giờ phút này, cô đang nằm trên giường băng cứu cặp mắt bị sưng to kia.

"Mi có thấy mặt nữ sinh kia không?"

"Quá xa, ta nhìn không rõ ràng lắm."

"Thật đáng tiếc, vậy mi bây giờ định như thế nào?"

Cô vì Tuyết Nhi mà lo lắng. Nghĩ tới, buổi tối hôm qua cùng Bạch Mộ Hiên vui sướng tận hưởng, mà hai người bọn họ lại bi thảm như vậy.

"Ta cũng không biết, ta có nên xin lỗi Thiên trước không?"

Thanh âm khàn khàn vì khóc của An Tuyết Nhi truyền đến tai Từ Tiểu Linh.

"Phải ! Ngày hôm qua hắn tới tìm chúng ta, vẻ mặt thật dọa người, một bộ như kiểu ta đem mi giấu đi. Bộ dáng như muốn dùng ánh mắt giết chết ta, xem ra hắn thật bị mi dọa. Mặc dù mi không nên hiểu lầm hắn, thế nhưng lại sự tình này hiểu lầm cũng là đương nhiên. Mi liền gọi điện thoại làm nũng hắn, rồi nhận sai là ổn."

Cô nghĩ tới ánh mắt cuồng loạn của hắn, thật đúng là cảm thấy sợ hãi. Thật là vì yêu mà điên cuồng!

"Vậy để ta gọi cho anh ấy ngay bây giờ."

An Tuyết Nhi vội vàng nghĩ muốn lập tức tìm Quân Thánh Thiên, cùng hắn như lúc ban đầu.

"Chúc mi may mắn, nhớ ngọt ngào chút đó nha!"

"Ừ! Bye bye!"

Cúp điện thoại, cô liền ngồi dậy, hít thật sâu nhiều lần mới gọi điện thoại tìm Quân Thánh Thiên. Gọi đến Quân gia, quản gia mới nói cho cô biết Quân Thánh Thiên không có ở đây, vì vậy cô lại gọi vào di động, nhưng mà hắn tắt máy.

Tuyết Nhi thất vọng, bắt đầu đứng ngồi không yên, cứ một lúc lại gọi điện thoại tìm hắn, còn cố gắng thuyết phục mình, hắn sau khi về nhà nhất định sẽ gọi lại cho cô.

Mọi chuyện lại không như ý nguyện cho đến tối chủ nhật, người An gia đã hưng phấn trở về nhà nhưng An Tuyết Nhi vẫn không thể nào liên lạc được với Quân Thánh Thiên. Vì vậy, cô quyết định đến thứ hai gặp hắn nói lời xin lỗi.

***

An Tuyết Nhi đứng ở hành lang bên ngoài phòng học của Quân Thánh Thiên, nghĩ muốn trước tiên muốn thấy hắn, nhưng cô đợi cho đến khi chuông vào học vang lên cũng không thấy hắn đên, không thể làm gì khác hơn là trờ về lớp học mình trước.

Tiết thứ nhất sau khi tan lớp, cô vội vã chạy đến bên ngoài phòng học của hắn. Đúng là trời không phụ lòng người, cô rốt cuộc thấy được hắn. Lúc này Quân Thánh Thiên đang miễn cưỡng tựa vào cửa sổ.

Cô nhờ người gọi hắn đi ra ngoài, ngắn ngủi mấy phút lại giống như cả đời dài vậy, nín thở đợi Quân Thánh Thiên đi tới, thật sợ mình sẽ bởi vì nhịp tim đập quá nhanh mà té xỉu. Quân Thánh Thiên đi tới bên ngoài phòng học, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã hành hạ hắn suốt mấy ngày qua, thật không biết nên xử phạt cô như thế nào bây giờ. An Tuyết Nhi hốt hoảng nhìn hắn chăm chú nhìn nàng không nói lời nào, đột nhiên cũng không biết nên nói từ đâu.

"Thiên, em hiểu lầm anh. Em... muốn xin lỗi. Em... thật xin lỗi!"

Cô lắp bắp nói.

"Ừ!"

Quân Thánh Thiên đáp nhẹ một tiếng. Vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa. An Tuyết Nhi nhìn hắn như vậy, cảm giác một hồi chua xót, mặc dù cô là hướng hắn nói lời xin lỗi, nhưng hắn cũng không giống như thường ngày đối xử với cô. Hắn lạnh nhạt, làm cô cảm thấy thật muốn khóc.

"Em..."

Mang theo thanh âm nghẹn ngào. Còn có nhiều điều muốn nói, lại bị một hồi tiếng chuông vào học cắt đứt. Cuối cùng chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Quân Thánh Thiên lãnh đạm, giống như muốn hắn nói gì đó.

"Vào học rồi, em trước về lớp đi. Có chuyện gì sau khi tan học rồi hãy nói!"

Nói xong, hắn để cô lại, kiên quyết xoay người trở về lớp mình.

"Thiên..."

Thanh âm nghẹn ngào tan nát của cô vang lên. Hắn không yêu cô nữa? Tại sao hắn lại lạnh lùng vô tình như vậy? Nhìn phòng học của hắn, cô thương tâm rơi lệ, nặng nề xoay người bước trở về lớp mình.

An Tuyết Nhi dùng ống tay áo lau khô đi nước mắt của mình. Không khóc, không khóc! Hắn là còn yêu cô. Hắn chẳng qua vẫn còn giận mình, chờ mình lát nữa lại xin lỗi hắn, bọn họ nhất định sẽ lại ngọt ngào như trước kia.

Nặn ra nụ cười ê ẩm, cố gắng an ủi mình, mặc dù nói mình đừng khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà vẫn rơi xuống. Cô dùng ống tay áo một lần nữa lau đi, vậy mà nước mắt liền giống như trân châu bị kéo hư, dừng lại cũng không ngừng được.

Cô khổ sở đi tới sân trường không có người nào, muốn cho mặt trời mùa đông phơi khô nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô cúp cua, vì Quân Thánh Thiên, cô đã làm rất nhiều chuyện lần đầu tiên. Tình yêu tại sao không thể chỉ có ngọt ngào, không cần có khổ sở cùng chua cay đây?

Từ Tiểu Linh lo lắng nhìn chỗ ngồi trống không của An Tuyết Nhi, mới hết tiết, đã chạy đâu mất không thấy bóng dáng, hiện tại thế nào còn chưa có trở lại? Cô sốt ruột.

Lại nhìn đến lão Giang đang ngời ngời ra sức giảng bài, cô quyết định không nên thương tổn thị lực của mình, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ còn khá hơn.

Thế nào có người đứng ở sân trường tắm nắng? Đó không phải là Tuyết Nhi hay sao? Cô lo lắng lập tức đứng dậy, tùy tiện lấy cái cớ liền lao ra ngoài cửa. Từ trong túi xách lấy ra hai túi giấy lau, nhanh chóng hướng An Tuyết Nhi chạy qua.

"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!"

Từ Tiểu Linh lớn tiếng gọi. An Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía người đang chạy đến trước mặt.

"Tiểu Linh..."

Vừa nhìn thấy bạn tốt, An Tuyết Nhi liền xúc động vùi vào trong ngực bạn, khóc thút thít.

"Tuyết Nhi, sau mi lại một mình đứng ở chỗ này khóc hả?"

Từ Tiểu Linh vuốt phần lưng cô.

"Thiên vẫn còn giận ta... Đều là lỗi của ta... ta không tốt... ta không nên hiểu lầm anh ấy."

Cô thật khổ sở, cô hiện tại biết được mình yêu Thiên nhiều như thế nào, nếu như mất đi hắn, cô nên làm cái gì bây giờ?

"Được rồi, đừng khóc, mi đã đi tìm hắn rồi?"

Tên Quân Thánh Thiên này thật không có phong độ, thế nhưng lại làm Tuyết Nhi khóc.

"Ừ, nhưng là thời gian không đủ, mới nói không tới hai câu liền vào học. Ta muốn nói lời xin lỗi, ta... thật muốn... ta yêu anh ấy. Tiểu Linh... ta không thể mất đi anh ấy..."

Nghe bạn tốt khóc đến thê thảm, Từ Tiểu Linh cũng không nhịn được khóe mắt cay cay.

"Tuyết Nhi, đừng khóc, mi khóc mắt sẽ sưng lên, xấu xí lắm đó! Như vậy thế nào gặp Quân Thánh Thiên đây?"

Từ Tiểu Linh không khỏi âm thầm oán giận lên Quân Thánh Thiên. Cái tên khốn khiếp này lại đem Tuyết Nhi thành như vậy! Cô giương mắt nhìn về phía phòng học Quân Thánh Thiên. Cái tên khốn khiếp đó đang nhìn lén!

Quân THánh Thiên lo lắng cho An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net