Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghĩ cẩn thận từng nước như thế này.

- Nếu bác không chê, thì khi nào bác muốn chơi, cháu nhất định sẽ đến chơi với bác.

Hai người mỗi người nói qua một câu nói, đến khi hương cháy hết, mẹ tôi mới từ trong bếp đi ra gọi mọi người vào ăn. Bữa ăn này cũng thịnh soạn như hôm qua, nhưng bầu không khí thì quả thực dễ chịu. Mọi người bàn luận sôi nổi, Huy còn cẩn thận bóc tôm và xe thịt cho Tiểu Đa, thậm chí khi con bé đòi bế, cậu ta cũng không ngần ngại mà bế con bế ngồi lên đùi của mình, kể những câu chuyện cười khiến cho con bé cười khúc khích.

Cả một buổi chiều ngày hôm ấy, Huy ở lại chơi với gia đình tôi đến gần tối mới về. Tôi tiễn cậu ấy xuống đến cổng, cậu ấy không hề đi ngay mà xoay người cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng.

- An, chuyện buổi tối hôm đó, chị đã suy nghĩ đến những lời tôi nói chưa.

Tôi liếm môi, rút tay của mình khỏi tay Huy, khẽ mấp máy.

- Chuyện đó, tôi xin lỗi. Huy à, cậu không cần phải thế đâu. Con người của tôi không đáng để cậu phải hi sinh tương lai và những thứ tốt đẹp.

- Vậy người kia đáng sao. Vì anh ta có tiền, có quyền, có mọi thứ nên chị mới không ngần ngại mà nhìn đến.

Tôi không đáp, Huy lại nói tiếp.

- Trần Thùy An, năm nay chị đã gần ba mươi tuổi, tôi đoán chị cũng đã có câu trả lời cho chính mình rồi, chẳng qua là bây giờ chị vẫn chưa muốn bước chân ra thôi. Chị như vậy là tự hại chính mình đó, chị có biết không hả. Người như Dương Thành Vũ, chị hiểu được anh ta bao nhiêu, chị hiểu những người như thế họ sẽ chịu cùng với chị ngồi ăn đồ nướng vỉa hè, hay là ngồi cùng bố mẹ chị nói chuyện về trồng chè thì đánh phân gì, nuôi lợn phải mua cám nào. Không, chị vốn thừa biết anh ta sẽ không làm được như thế.

Những lời Huy nói chẳng khác gì một con dao nhọn sắc bén cứa vào tim tôi, chảy máu đầm đìa, đau nhức nhối. Tôi khẽ gắt.

- Đủ rồi, cậu đừng nói nữa. Cho dù chuyện đó có như thế nào thì cũng là chuyện của tôi, cậu đừng can thiệp quá sâu làm gì.

- Đừng can thiệp. Tôi yêu chị, tôi muốn được bảo vệ mẹ con chị, cho nên tôi mới nói với chị những điều đó, tôi muốn chị hiểu được, đối với chúng ta, tình yêu không hẳn là điều có thể quyết định được tất cả. Bố mẹ chị chỉ có mình chị, chị nỡ để họ một ngày nụ cười cũng không nở nổi trên môi hay sao. Chị nỡ để họ phải nhìn sắc mặt của người đàn ông đó sao?

- Tôi với anh ta sẽ không có kết quả. Tôi đương nhiên hiểu, cậu không cần phải cố gắng lôi nó ra để khiến cho tôi bị đả kích. Hôm nay đầu năm mới, đừng nhắc đến chuyện không vui.

Huy thở dài, cậu ấy khẽ lau những giọt nước mắt trên má của tôi xuống, giọng nói nhẹ bẫng.

- Tôi vẫn chờ chị. Trần Thùy An, nếu cảm thấy mệt, tôi nhất định sẽ cho chị mượn bờ vai này. Chị vào đi, tôi phải về rồi.

Tôi gật đầu:" Được, cậu về cẩn thận."

Nói xong với Huy tôi cũng xoay người đi vào bên trong cổng, từng bước từng bước trở nên vội vàng. Tôi muốn gọi điện cho Dương Thành Vũ để nghe giọng nói của anh ta, nhưng mà từng câu nói của Huy với mẹ cứ ám ảnh khiến cho đầu óc tôi đau nhức dữ dội, sâu thẳm trong lòng là những cơn đau âm ỉ càng lúc càng lớn dần, lan tỏa khắp mọi nơi.

Bỗng nhiên lúc này, điện thoại báo đến một tin nhắn của Dương Thành Vũ. Tôi kẽ lau nước mắt, mở hộp thư ra nhìn. Anh ta gửi cho tôi một bức ảnh.

Bức ảnh đó chẳng có gì. Chỉ là một khoảng đất trống đầy cỏ dại rộng mênh mông. Nhưng mà dòng chữ thì lại làm tôi nước mắt chảy dài.

- Chỗ này đủ diện tích làm một nông trại...

Tôi lờ mờ hiểu được ý của Dương Thành Vũ, nhưng vẫn hỏi lại.

- Nông trại để làm gì thế?

Một lúc sau, người đàn ông đó trả lời tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ, nếu có anh ta ở đây, tôi nhất định sẽ lao vào lòng mà ôm thật chặt.

- Ở bên nước ngoài, người già họ thường thích trồng cây chăn nuôi. Bố mẹ em chắc cũng thế nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net