Chương 10: [8362 từ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là mộ của cô, đứng trước ngôi mộ là người đàn ông cô đã từng yêu, còn cô đứng từ nơi không xa lặng nhìn cảnh ấy.

---------

Diện tích mộ viên ngoại ô phía Đông thành phố Nghi không lớn, nghe nói là nơi phong thủy cực tốt nên không xây dựng thành khu mộ chung. Những người chọn khu mộ này thường phải tiêu tốn một khoản tiền lớn, mỗi năm còn phải chi trả phí mức quản lý cao ngất ngưởng.

Nam Cẩn đến đây vào một buổi cuối tuần, đứng trước cổng khu mộ cô không khỏi cười lạnh, từ một góc độ nào đó, Tiêu Xuyên quả không hề bạc đãi cô.

Nam Cẩn không tốn quá nhiều thời gian đã có thể tìm được phần mộ thuộc về mình theo địa chỉ Lâm Nhuệ Sinh đưa.

Đỉnh núi buổi chiều tà lộng gió, khắp chốn xào xạc tiếng lá tùng kim. Ánh mặt trời chiều sớm đã lẩn khuất nơi chân trời, mây bồng bềnh như từng tầng ruộng bậc thang trùng trùng điệp điệp chạy dài vô tận, tô lên màu ráng chiều với đủ các loại màu sắc lộng lẫy.

Nam Cẩn đứng trước ngôi mộ, làn gió lướt qua thổi tung mái tóc đen dài ngang vai.

Cô đứng lặng.

Trên tấm bia đá cẩm thạch không có ảnh, chỉ có một dòng chữ đơn giản khắc từ trên xuống: "Tần Hoài chi mộ."*

* Nghĩa là "Mộ Tần Hoài".

Dưới góc trái tấm bia là một cái tên khác: "Tiêu Xuyên lập."

Quá giản đơn.

Không có bất kỳ danh xưng nào, cũng không có lời ai vãn, chỉ có tên cô và tên anh cùng tồn tại trên tấm bia mộ nhỏ bé này.

Gió trên núi không oi bức nhưng Nam Cẩn ngột ngạt không thở ra hơi. Một cảm giác cay nóng từ môi mũi ngấm vào cổ họng cuối cùng rơi và trái tim, đâm cô đau run rẩy.

Cô vô thức nhấc tay lên sờ mặt, bấy giờ mới phát giác trên ngón tay là nước mắt.

Hóa ra thứ vừa mặn vừa đắng vừa chát chảy qua mặt và môi là nước mắt của cô.

Mộ Tần Hoài.

Tiêu Xuyên lập.

Anh lập mộ cho cô sau khi đích thân hạ lệnh cho người giết cô.

Cô là người đã từng một lần mất đi mạng sống.

Đứng trước ngôi mộ tựa như sự giao thoa giữa kiếp trước và kiếp này khiến cô không khỏi hoang mang.

Gió cuốn theo cát bụi, vô thanh vô tức xuyên qua rừng tùng và làn sương chiều bao phủ.

Nam Cẩn đứng lặng trước mộ rất lâu.

Cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn khóc nữa.

Khi một lần nữa mở mắt nhìn thế giới này, khi từng lớp băng gạc được gỡ xuống khỏi khuôn mặt, khi phải nếm trải muôn vàn đau khổ, cửu tử nhất sinh để sinh hạ An An, cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn khóc vì những chuyện dĩ vãng, càng không thể rơi một giọt nước mắt vì người đàn ông đó.

Nam Cẩn lau đi từng giọt nước mắt, quay lại nhìn hai cái tên được khắc trên bia mộ.

Khu mộ này không có bậc thang, mỗi ngôi mộ cách nhau rất xa, ngăn cách ở giữa là những cây tùng cao chót vót.

Ánh chiều tà nồng đậm, rừng tùng mờ mờ hư ảo, thỉnh thoảng có những đàn chim vô danh bay qua bầu trời phát ra những âm thanh nhỏ bé, chúng dang rộng đôi cánh phút chốc đã biến mất trong không trung.

Tâm trạng của Nam Cẩn chưa hoàn toàn khôi phục, thấy trời đã tối bèn nhanh chóng đi về phía cổng ra.

Cô bất ngờ bắt gặp một bóng người.

Người đó từ xa đi đến. Ánh hoàng hôn mờ tối không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy được dáng người thon dài cao thẳng. Nam Cẩn ngẩn người, trái tim đập thình thịch.

Cô không ngờ Tiêu Xuyên sẽ đến, hơn nữa anh còn lựa chọn khoảng thời gian giống hệt cô.

Lúc này trong khu mộ không còn ai khác, cô gần như không có nơi ẩn thân, còn đang lưỡng lự đã bị anh bắt gặp.

Tiêu Xuyên chẳng mấy đã đi tới trước mặt cô, con ngươi sâu thẳm hơi nheo lại, thầm lặng quan sát cô: "Luật sư Nam, sao cô cũng ở đây?" Câu nói từ tốn thấp thoáng ý nghi hoặc và tò mò.

Nam Cẩn cố gắng áp chế nhịp tim cuồng loạn, trả lời anh: "Đến đây tế bái một người bạn."

"Vậy à?" Anh vẫn nhìn cô, "Đúng là trùng hợp thật."

Hai người đứng rất gần nhau, chiều cao của cô tựa Tần Hoài, cho nên anh phải hơi cúi đầu nhìn cô. Đứng quan sát từ góc độ này khiến Tiêu Xuyên hốt hoảng, không khỏi làm anh ngỡ rằng đứng trước mặt mình là một người khác.

Ngọn gió buổi tối quét qua rừng tùng tạo thành âm thanh xào xạc.

Anh yên tĩnh nhìn cô, không rõ bản thân rốt cuộc đang ngẫm nghĩ điều gì hay là đang tìm kiếm thứ gì, một lúc sau mới nói tiếp: "Đợi lát nữa xuống núi cùng tôi."

Nam Cẩn ngẩn người, nhưng anh không hề cho cô có cơ hội phản bác liền di chuyển tầm mắt, đi thẳng về phía mộ Tần Hoài.

Nam Cẩn không đi theo nhưng vô thức quay người lại nhìn thân ảnh lạnh lẽo ấy.

Cô thấy Tiêu Xuyên đứng trước mộ Tần Hoài, dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng trầm lặng. Anh không nói chuyện cũng không động đậy, chỉ hơi cúi đầu nhìn xuống tấm bia mộ dù trên đó chẳng có thứ gì ngoài mấy dòng chữ giản đơn. Anh trầm mặc rất lâu, lặng lẽ ngắm nhìn dòng chữ ấy.

Sắc trời mờ tối, nhiệt độ vùng núi giảm rõ rệt, không khí mang hơi thở xơ xác tiêu điều.

Bàn tay buông thõng bên người của Nam Cẩn khẽ nắm lại.

Đó là mộ của cô, đứng trước ngôi mộ là người đàn ông cô đã từng yêu, còn cô đứng từ nơi không xa lặng nhìn cảnh ấy.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái, giống như linh hồn người đã chết lơ lửng trong không trung cúi nhìn sự tiếc nuối và tưởng niệm của người khác dành cho mình.

Thế nhưng, anh lúc này có đang tưởng niệm không?

Anh nhìn mộ cô, rốt cuộc là đang suy nghĩ những gì?

Có một khoảnh khắc Nam Cẩn thấy như cô không phải chính cô, bởi vì không ngăn được bước chân, cũng không quản được miệng mình. Đến khi bừng tỉnh mới phát hiện cô đã đứng trước mặt Tiêu Xuyên.

Cô buồn rầu nhìn ngôi mộ, bên tai là giọng nói quen thuộc đang hỏi: "Người này là ai?" Một câu hỏi không hợp thời thế biết bao, không có lập trường biết bao, nhưng âm thanh chấm dứt cô mới ý thức được giọng nói ấy là của cô.

Tiêu Xuyên không nhìn cô, một lúc sau mới trả lời sang ý khác: "Hôm nay là sinh nhật cô ấy."

Nam Cẩn vẫn đang có chút mơ hồ, bởi vì hôm nay không phải sinh nhật cô. Cô ngẩn ngơ đứng đó, tựa như tốn rất nhiều sức lực suy nghĩ mới sực nhớ ra tất cả những thông tin về Tần Hoài đều là giả tạo, đến ngày sinh tháng đẻ cũng không ngoại lệ.

Hôm nay, đích thực là sinh nhật của Tần Hoài.

Cho nên, anh đến đây để hồi tưởng phải không?

Cô thấy nực cười nhưng không sao cười nổi, nghiền ngẫm nhìn bóng hình Tiêu Xuyên, nắm tay siết chặt lại bên người.

Bầu trời dần tối, khu mộ càng thêm tĩnh mịch cô liêu.

Gió bỗng cuộn lên.

Cô và anh đều không lên tiếng, đến đàn chim trên bầu trời cũng không còn tung tích, xung quanh quá mức tĩnh lặng.

Nam Cẩn vẫn đang hoang mang nên không phát hiện ra điều khác lạ, cô chỉ thấy thân hình Tiêu Xuyên khẽ động.

Một khắc trước Tiêu Xuyên còn đứng trước mộ bỗng cúi mạnh người, âm thanh khẽ khàng xé rách không khí sượt qua sống lưng anh rơi trên mép bia mộ. Tia lửa vụt lên cùng âm thanh va chạm sắc nhọn lạ thường.

Những tia lửa và tiếng đạn chỉ dừng một hai giây liền nối tiếp nhau bao vây mặt đất cùng ngôi mộ. Mùi khói thuốc súng nồng nặc phát tán khắp nơi kích thích dây thần kinh của Nam Cẩn, cô cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn họ gặp mai phục.

Nói chính xác hơn là Tiêu Xuyên gặp phải mai phục.

Cô muốn tìm chỗ yểm hộ theo bản năng trước làn đạn hỗn loạn, nhưng xung quanh trống không, căn bản không thể tránh thoát.

Chính vào lúc này bỗng có một cánh tay nắm chặt cổ tay cô.

Nam Cẩn quay đầu nhìn, Tiêu Xuyên đã đứng sau cô tự bao giờ, anh đang kéo chặt cô, nghiêm giọng: "Đi với tôi."

Cô không để ý được quá nhiều bèn thuận theo bước chân và sức mạnh của anh nhanh chóng chạy về phía khu rừng.

Bụi đất bùng lên theo từng tiếng súng. Có mấy lần Nam Cẩn dường như cảm nhận được từng trận gió bỏng rát quét qua má hoặc bên người cô.

Tiêu Xuyên kéo cô chạy rất nhanh, may mắn là hôm nay cô đi giày đế bằng nên mới có thể miễn cưỡng theo được bước chân anh.

Cô chạy điên cuồng cùng anh suốt một đường, chỉ thấy anh dường như hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể để trốn tránh từng đợt nguy hiểm ập tới.

Cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn nấp, anh giấu cô vào một lùm cây rậm rạp mới buông tay. Sau khi dừng lại Nam Cẩn phát hiện tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra khỏi lồng ngực.

Cô không thể không tựa người vào thân cây thở dốc, nhìn vô cùng nhếch nhác, bên ta cô vang lên tiếng nói trầm ổn: "Có thể lên rồi."

Cô vô thức ngẩng đầu phát hiện anh không phải đang nói với cô mà đang nói qua điện thoại.

Nhịp tim của cô vẫn chưa bình thường trở lại, thực ra mắt cô cũng như đang hoa lên, miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Bây giờ làm thế nào?"

Những người đó không biết đang lẩn trốn nơi nào, do góc độ hạn chế nên tạm thời yên bình, nhưng khó đảm bảo bọn chúng sẽ không phát động đợt tấn công thứ hai.

"Cô chỉ cần trốn đi là được." Tiêu Xuyên đáp gọn lẹ, chỉ lạnh nhạt nhìn cô.

Anh hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều so với cô, nhịp hô hấp bình ổn, sắc mặt cũng bình thản như ngày thường tựa như người ban nãy tính mạng treo mành tơ kẽ tóc không phải là anh.

Nam Cẩn không khỏi cau mày.

Nguy hiểm gần kề trước mắt, hơn nữa vừa rồi bọn chúng có vô số cơ hội lấy mạng cô, chỉ do cô may mắn mới không mất mạng. Nhưng dáng vẻ dửng dưng có anh cuối cùng cũng khiến cô lạnh mặt, không thể không nhắc nhở anh: "Bọn chúng là tới tìm anh. Chẳng lẽ anh không biết mình đang làm liên lụy đến một người vô tội?"

Cô vốn thấp hơn anh gần một cái đầu, lúc này bởi vì kinh hãi mà không còn sức lực, đến hít thở cũng khó khăn chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào thân cây đằng sau nghỉ ngơi nên càng thêm yếu đuối nhỏ bé.

Tiêu Xuyên đứng trước cúi đầu nhìn cô. Gương mặt anh vô cảm, giọng nói không chứa quá nhiều cảm xúc: "Nhưng tôi cũng đã bảo vệ cô."

"Thế này mà là bảo vệ?" Cô cười lạnh, trong mắt đều là ý cười châm biếm.

Anh không để ý đến cô mà di chuyển tầm mắt, nhìn qua khe hở giữa đám cây: "Người của tôi sắp tới rồi."

Anh vừa dứt lời, quả nhiên từ phía xa thấp thoáng vang lên tiếng động giống những tiếng bước chân hỗn độn, cũng tựa như tiếng nói chuyện xen kẽ là những âm thanh đánh lộn và những tiếng kêu hét đớn đau.

Tình cảnh ấy chắc chắn vô cùng hỗn loạn, Nam Cẩn nghe thấy từ xa cũng đã kinh hồn bạt vía. Nhưng khi nhìn đến người đàn ông đứng ở bên cạnh chỉ chống tay khẽ nhíu mày tựa như đang chờ đợi tất cả kết thúc, đang chờ đợi kết cục bản thân đã sắp đặt, còn thương vong và cái giá phải trả không phải chuyện anh cần quan tâm. Nam Cẩn không kìm được nhếch khóe môi, thầm lặng nở nụ cười châm chọc.

Thực ra cô phải nhận ra từ sớm.

Anh vốn dĩ chính là như vậy. Đây, mới thực sự là Tiêu Xuyên.

Lắng nghe những tiếng vang kinh tâm động phách ở nơi không xa, cô ngược lại đã dần bình tĩnh, sau một hồi, dường như ý thức được vấn đề nào đó, cho nên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: "Anh sớm đã biết có người mai phục ở đây."

Ngữ điệu của cô vừa thấp vừa lạnh, ý vị vô cùng chắc chắn, cuối cùng cũng đã thu hút được sự chú ý của Tiêu Xuyên.

Anh quay lại liếc nhìn cô.

Anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhưng cô quá hiểu anh, chỉ cần một ánh mắt cũng đã khiến Nam Cẩn biết chắc phán đoán của cô là đúng. Cô không khỏi ngây người, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, đang từ từ rơi xuống nơi tận cùng băng giá.....

Anh sớm biết nơi này có mai phục, tự nguyện dùng bản thân làm mồi nhử ép đối phương phải hiện thân.

Anh biết rõ sẽ nguy hiểm nhưng khi gặp cô vẫn để cô ở lại.

Nghĩ đến đây, cô khó lòng tin nổi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.

Dường như Tiêu Xuyên dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô, đôi mày anh nhếch lên nói: "Cô cho rằng tôi cố ý để cô cùng tôi đối mặt với nguy hiểm?" Giọng nói của anh rất bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm u tối ẩn hiện nét chế nhạo: "Hay nói cách khác, cô tưởng rằng sau khi chào hỏi tôi, bọn chúng còn có thể ngoan ngoãn để cô một mình xuống núi?"

Cô vẫn chăm chú nhìn anh, cũng nở nụ cười chế giễu: "Cho nên ý của anh là, anh không những không làm liên lụy tới tôi mà còn đang cứu tôi?"

Anh im lặng, không chút kiêng dè đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới mới nhắc nhở cô: "Ít nhất thì hiện tại cô không bị thương."

"Có cần tôi phải cảm ơn anh không?" Cô cuối cùng bình tĩnh lại, chống vào cây đứng lên, nhìn anh cười lạnh, "Có điều tôi nghĩ, nếu như ban nãy tôi đen đủi bị người ta bắn chết, chắc anh cũng không có chút áy náy nào đâu."

Thái độ và lời nói của cô trực tiếp mà mãnh liệt khiến Tiêu Xuyên nhíu mày.

Trên thực tế, trận chiến khốc liệt bên ngoài vẫn chưa kết thúc, nhưng anh đã dành hơn một nửa sự chú ý của mình cho cô. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô trong im lặng như đang dò xét lại như đang suy đoán. Lúc sau mới từ tốn nói: "Sự thù địch của cô với tôi rốt cuộc là từ đâu mà đến?"

"Thù địch?" Nam Cẩn ngẩn người, tất nhiên sẽ không thừa nhận, "Tôi chỉ đang trần thuật cảm giác của chính mình, sự sống chết của những người xung quanh với anh rốt cuộc là gì?"

"Phải vậy không?" Anh cười không đồng tình, "Có lẽ cô nói phải."

Bên ngoài khói lửa mịt mùng như vũ bão, còn nơi bọn họ dừng chân tạm thời an toàn.

Nam Cẩn ngắm nhìn gương mặt vô cảm gần ngay trước mắt, có khoảnh khắc cô dường như không phân biệt được bản thân rốt cuộc là ai.

Cho nên cô nói đúng rồi?

Bất kỳ ai bao gồm cả Tần Hoài, sống chết của bọn họ đều không can hệ đến anh, đều không thể khiến anh có nửa phần xúc động.

Tay cô bám chặt vào thân cây xù xì. Lòng bàn tay lưu lại những dấu vết nông sâu khác nhau do dùng lực quá mạnh. Rất đau, nhưng tựa hồ không có cảm giác bởi vì trong lòng cô như đang chất chứa một lò lửa rừng rực đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Không có loại đau đớn nào bì kịp nỗi đau ấy, nó cướp đi hơi thở, cướp luôn cả giọng nói thanh âm.

Cô không biết bản thân rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, chỉ trầm mặc nhìn anh như thế.

Đây là người cô thân thuộc nhất. Cô và anh đã từng sớm chiều bên nhau, quen thuộc hơi thở và độ ấm của nhau, quen thuộc từng ánh mắt từng thói quen của nhau.

Đây cũng là người khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Tựa như trước nay chưa từng thực sự thấu hiểu anh, mãi cho đến một lúc nào đó mới biết rằng hóa ra trái tim người này băng giá, giống như huyền thiết được ngâm trong băng, vừa lạnh vừa cứng.

Trải qua việc tìm được đường sống trong chỗ chết của năm năm trước, cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn đau thương.

Thế nhưng, cảm giác bi thương nơi trái tim này là gì?

Đây là lần đầu tiên cô lờ đi tất cả cố kỵ, vô tư đối diện với anh. Khoảng cách gần đến nỗi như có thể nhìn thấy cả nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt, mi tâm trên khuôn mặt anh, gần đến có thể nhìn thấy bóng hình cô phản chiếu trong đôi mắt của anh.

Cô không những quên đi cố kỵ, thậm chí còn quên mất bản thân mình là ai, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim như đang bị đốt cháy, sau đó chìm nghỉm trong biển hải mênh mông lạnh lẽo.

Cơ thể như trống rỗng, cô nhìn anh lần cuối rồi quay người rời đi. Cô không ngoảnh đầu lại, cho nên không nhìn thấy cái nhíu mày của Tiêu Xuyên.

Tiêu Xuyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt dừng tại nơi cô, một thứ tình cảm nào đó vụt lướt qua gương mặt trước nay luôn bình thản không một gợn sóng.

Giây tiếp sau, bỗng có ánh lửa cực nhỏ xoẹt qua thân cây vụt đến giống như đứa trẻ con nghịch gương soi ánh mặt trời. Nhưng hiện tại mặt trời đã xuống núi, chiều tàn bao phủ khắp mọi nơi.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Cơ thể Tiêu Xuyên di chuyển theo bản năng nhưng không phải gập người tránh né mà vươn tay, dùng tốc độ cực nhanh kéo người phụ nữ chưa phát giác ra điều bất thường, đang chuẩn bị rời đi vào trước người anh.

Tiếng đạn xuyên qua máu thịt phát ra âm thanh ngắn ngủi và nặng trĩu, sau đó là tiếng rên rỉ vang lên trên đỉnh đầu.

Nam Cẩn kinh sợ, nhưng chưa kịp quay đầu, cả người đã bị một lực mạnh xô ngã trên nền đất.

Tất cả những điều tiếp sau đều không còn liên quan đến cô.

Có lẽ do va đập, hoặc giả do nguyên nhân khác, Nam Cẩn chỉ thấy tai ù ù không nghe rõ bất cứ thứ gì, không suy nghĩ được điều gì, trong đầu dường như chỉ là một mảng trống rỗng.

Tuy chỉ duy trì mấy giây ngắn ngủi nhưng lại như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng ôm của một người nào đó.

Lưng cô dính chặt lấy anh, ngoại trừ hơi thở ấm áp quen thuộc còn có vị tanh nồng của máu, chất lỏng dính nhớp đang chảy ra khỏi lớp áo mùa hè đơn bạc.....

Trái tim đập gấp gáp, cô nằm rạp trên nền đất muốn lật người kiểm tra, miệng bất giác nói: "Tiêu Xuyên, anh......"

Có lẽ bị cô động vào vết thương, Tiêu Xuyên mím chặt cánh môi phát ra một tiếng rên rỉ, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể hít thở: "Đừng động...đợi người...đến."

Cho nên cô ngay lập tức không dám cử động.

Rất nhanh đã có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa chạy đến. Nam Cẩn vẫn đang nằm dưới Tiêu Xuyên, gần như không có cách nào nhìn rõ tình thế bên ngoài. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: "Ca, anh sao rồi?"

Đó là giọng nói của Thẩm Úc, trong lòng Nam Cẩn trầm xuống.

Cô quen biết Thẩm Úc đã lâu, sớm đã quen với kiểu cách thảnh thơi nhàn nhã của anh ấy, nào đã nghe qua ngữ điệu thân thiết và lo lắng như vậy?

Cô mơ hồ cảm thấy lưng mình ướt sũng, mãi cho tới khi có thể lật người tận mắt chứng kiến tình trạng của Tiêu Xuyên liền ngây người.

Một nửa cơ thể Tiêu Xuyên gần như nhuộm toàn màu máu, chiếc áo sơ mi màu nhạt đã không còn phân được màu sắc ban đầu, máu nóng không ngừng tuôn ra từ vết thương bên sườn trái.

Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh trắng bệch. Thấy người đến, anh như yên tâm hẳn, ý thức cố chống đỡ đến hiện tại dần dần thả lỏng. Đôi môi cũng trắng nhợt mím chặt, rõ ràng vết thương đau đớn như vậy, dòng máu chảy ra mang theo cả ý thức nhưng anh không chịu nhắm mắt.

Anh được Thẩm Úc và những thủ hạ nửa đỡ nửa ôm, có người đang cấp cứu tạm thời, anh chỉ hơi nhíu mày, dùng ánh mắt nửa rời rạc nhìn Nam Cẩn đang thẫn thờ ngồi trên nền đất.

Trán anh rịn lớp mồ hôi lạnh vì đau đớn và mất máu, không nói được nửa lời. Bản thân đã gần như không có sức lực nhưng vẫn cố gắng cử động ngón tay, hình như đang chỉ vào cô.

Thẩm Úc ở ngay bên cạnh nhìn theo tầm mắt của anh, vô cùng đau lòng. Cho nên không đợi Nam Cẩn kịp phản ứng, anh ấy liền dặn dò người khác: "Đưa cô Nam cùng về."

Khu mộ nằm ở lưng chừng núi, đường đi quanh co uốn khúc, mấy chiếc xe nối đuôi nhau phóng vụt qua. Quay trở về thành phố không ngừng vượt đèn đỏ, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.

Nam Cẩn xuống xe đứng nhìn mọi người vồn vã đưa Tiêu Xuyên sớm đã hôn mê vào trong, cô ngập ngừng đứng trước cánh cổng.

Đây là nơi cô từng ở, không ngờ hiện tại có thể trở lại nơi này.

Thẩm Úc đang đi phía trước bỗng quay người nhìn cô. Trong mắt của Thẩm Úc chất chứa một tâm trạng nào đó, như đang nghiền ngẫm, dù sao tất cả mọi chuyện xảy đến quá mức bất ngờ, còn hành động trước khi hôn mê của Tiêu Xuyên càng khiến cho người ta càng khó bề tưởng tượng.

Nam Cẩn thản nhiên nhìn anh ấy nhưng không nói gì cả, chỉ im lặng đi theo bước chân anh.

Thực ra đến bản thân cô cũng không rõ vì sao vào khoảnh khắc hiểm nguy Tiêu Xuyên lại dùng cơ thể để bảo vệ cô?

Giây trước cô còn đang chỉ trích anh máu lạnh, còn đang tuyệt vọng trước trái tim sắt đá của người đàn ông này. Nhưng một giây sau anh lại cứu cô.

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến người ta không kịp suy nghĩ, cho nên mới càng khiến cô chấn động. Đối với anh mà nói, cô chẳng qua chỉ là một luật sư có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng thời khắc đó anh đến mạng sống cũng chẳng cần.

Tầng hầm của biệt thự thực chất là một phòng đầy đủ mọi thiết bị y tế, Tiêu Xuyên được đưa ngay xuống đó, mấy vị bác sĩ sớm đã chờ đợi ở đây từ lâu.

Xảy ra chuyện này, mọi người không có tâm trạng để ý đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net