Chương 15: [8110 chữ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nam Cẩn.

Lâm Bân "Ồ" một tiếng rồi im lặng, để mặc bọn họ tiếp tục ồn ào.

Lâm Bân mất gần một tuần mới tìm hiểu được tình hình của Nam Cẩn.

Ngày hôm nay, anh ta phá lệ thức dậy trước 8 giờ sáng, lái xe thủ sẵn trước văn phòng luật, nửa vì hiếu kỳ, còn một nửa vì Lâm Diệu.

Tuy hành động năm đó của Lâm Diệu đối với Tần Hoài là vượt quá giới hạn, song Lâm Bân vẫn tán đồng cách làm ấy. Làm việc gì cũng phải quyết đoán, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuy không học nhiều chữ, song anh ta hiểu rõ hai câu nói này, đồng thời coi nó thành chuẩn tắc trong làm việc.

Lâm Diệu - chị anh ta, đã yêu Tiêu Xuyên không biết bao nhiêu năm trời, không có lý nào lại bị một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống chiếm thế thượng phong, cướp đi mọi thứ quý báu của chị ấy được. Cho nên lần này mục đích của Lâm Bân là muốn do thám.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.。

Ai ngờ hôm nay Nam Cẩn đi muộn, anh ta sắp ngủ gật tới nơi mới nhìn được bóng hình đang chờ đợi.

Lâm Bân tức khắc xuống xe, đóng "phịch" cửa xe lại, sau đó đi thẳng về phía Nam Cẩn.

Hai người đi đối diện nhau. Anh ta cố ý đụng trúng Nam Cẩn.

Trong tay Nam Cẩn là cốc đồ uống nóng, gần một nửa chỗ nước theo động tác nghiêng người né tránh của cô đổ lên quần áo.

Lâm Bân vội cười nói: "Aiya ngại quá. Người đẹp, có bị bỏng không?"

Nam Cẩn chỉ liếc qua anh ta rồi tập trung cúi đầu tìm khăn giấy trong túi xách. Mãi cho tới khi lau khô vết nước trên ngực áo, cô mới nói: "Không sao."

Cô chỉ coi anh ta như một người qua đường xa lạ, không muốn nói nhiều bèn lách người bước vào cánh cửa của tòa nhà làm việc.

Lâm Bân nở nụ cười nhạt, đút tay túi quần bước vào theo cô.

Anh ta rất ít khi đi đến những nơi làm việc cao cấp như vậy nên phong cách ăn mặc cũng không phù hợp nơi đây, chẳng mấy đã bị bảo vệ ngăn lại. Người bảo vệ khách khí nói: "Vị này, xin hỏi cậu đến tầng nào?"

Nam Cẩn đã đi tới cửa thang máy. Lâm Bân nhanh mắt nhìn mũi tên chỉ thị được dán trên bức tường, nói: "Tầng 5, công ty thiết kế Lâm Nguyên."

"Vậy phiền cậu qua đây đăng kí lượt vào."

"Phiền phức thế." Lâm Bân mất kiên nhẫn vì thấy cánh cửa thang máy Nam Cẩn bước vào đang dần khép lại.

Anh ta phất tay: "Thôi khỏi, tôi thay đổi ý rồi, không lên đó nữa."

Người bảo vệ nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi và cảnh giác.

Lâm Bân lắc lư rời khỏi đó.

Bầu trời âm u mưa lây phây, thời tiết này hợp nhất ở nhà ngủ nướng. Hôm nay anh ta vốn cũng chỉ muốn tận mắt nhìn Nam Cẩn, nếu mục đích đã đạt được thì về nhà làm một giấc trước đã rồi tính.

Ai ngờ còn chưa kịp lấy chìa khóa xe, bỗng có hai người thanh niên ăn mặc gọn gàng tươm tất chặn trước đầu xe. Lâm Bân sầm mặt, thầm trách bản thân quá lơ là. Quả nhiên, một trong hai người đó đưa một chiếc điện thoại cho anh ta, mặt không biểu cảm nói: "Nhận."

Kiểu nói ra lệnh lạnh lùng này khiến Lâm Bân vô cùng khó chịu, song giờ phút này anh ta không dám manh động, vì cũng đại khái đoán được người bên kia điện thoại là ai. Anh ta chỉ còn cách nhận, đè nén giọng nói xuống thật thấp, "Alo" một tiếng.

Đối phương còn chưa mở lời mà trái tim anh ta đã tự động đập thình thịch vì căng thẳng. Đầu kia điện thoại im lặng tới đáng sợ, dù anh ta đang đứng trên con đường người xe nườm nượp mà như vẫn nghe rõ tiếng dòng điện lưu, từng chút từng chút một, càng giống như tiếng kêu của kim giây đồng hồ gấp gáp. Song qua một hồi, anh ta mới ý thức được đó là tiếng nhịp tim đập của chính mình.

"Gần đây làm việc ở đâu?" Chờ đợi lâu rất lâu, cuối cùng thanh âm trầm thấp, lạnh lùng ấy cũng vang lên.

Lâm Bân vô thức lắp ba lắp bắp, suýt chút đánh rơi điện thoại, chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng hồi đáp: "Không...Không có việc nào hẳn hoi...Chỉ ăn chơi cho qua ngày thôi ạ."

"Rất lâu rồi không nhìn thấy cậu. Khi nào rảnh thì gọi cả Lâm Diệu tới đây tụ tập."

Ngữ điệu của Tiêu Xuyên nhàn nhã như đang thực sự trò chuyện cùng người bạn đã lâu không gặp, song lại khiến sắc mặt Lâm Bân tái đi mấy phần.

Anh ta có tài đức gì? Khi trước Tiêu Xuyên còn chẳng thèm để mắt tới anh ta, hôm nay lại bảo anh ta cùng đi tụ tập?

Thời gian anh ta làm việc cùng Lâm Diệu không phải là ngắn, cũng khá hiểu phong cách làm việc của Tiêu Xuyên. Nghe nói, ngoài mặt Tiêu Xuyên càng nhàn tản, mây lặng gió hòa, thì hậu quả thực tế sẽ càng nguy hiểm, đáng sợ.

Người đàn ông này khiến người ta nhìn không thấu, cũng không phải người dễ dàng đắc tội.

Vừa nghĩ tới đây, nếu không phải đang đứng giữa đường giữa chợ, chưa biết chừng Lâm Bân đã vô thức quỳ rạp trên nền đất. Anh ta nắm chặt chiếc điện thoại, nụ cười giả tạo cũng không nặn ra được nữa, chỉ không ngừng nhận sai: "Tiêu...Tiêu tiên sinh, tôi sai rồi! Trăm nghìn lần không nên, hôm nay tôi không nên làm ra việc này! Ngài xem có thể tha cho tôi lần này được không? Tôi đảm bảo sẽ không còn lần sau nữa!"

Giọng nói của Tiêu Xuyên vẫn nhẹ nhàng bình thản: "Vậy thì tốt. Cậu có thể về rồi."

"Vâng. Vâng." Lâm Bân như nhận được lệnh đại xá, lập tức trả lại điện thoại, vội vã lái xe chạy mất.

"Ngài thấy, việc này do chủ ý của Lâm Bân hay Lâm Diệu?" Thường Hạo nhận điện thoại từ tay Tiêu Xuyên, đút vào túi.

Tiêu Xuyên đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi bàn sách đi tới trước cửa sổ.

Thợ làm vườn đang cắt tỉa cây cảnh, cách một lớp cửa kính vẫn có thể thấp thoáng nghe được tiếng kéo vang vang.

Tiêu Xuyên nhìn xuống qua cửa sổ, lúc sau lên tiếng hỏi: "Gần đây Lâm Diệu làm gì?"

"Vẫn như bình thường."

"Cho người theo dõi Lâm Bân."

"Vâng." Thường Hạo lập tức rút điện thoại, soạn tin nhắn gửi đi rồi nói: "Nếu nhỡ để Nam Cẩn phát hiện người của chúng ta hôm nào cũng đi theo cô ấy, cho dù là vì ý tốt, e rằng cô ấy cũng sẽ không được vui."

Tiêu Xuyên quay lại nhìn anh, nở nụ cười hiếm hoi: "Cậu tưởng cô ấy sẽ không nhận ra?"

Thường Hạo cũng cười. Anh không tiếp xúc nhiều với Nam Cẩn, song cũng biết cô thông minh và nhạy bén, thêm nữa, người phía anh cũng không cố ý che giấu hành tung, bị cô phát hiện cũng là chuyện bình thường. Chỉ là anh không tiện bình luận về Nam Cẩn trước mặt Tiêu Xuyên, cho dù có là đánh giá ưu điểm cũng là sự không tôn trọng.

"Gần đây người đàn ông kia vẫn thường hẹn cô ấy?" Tiêu Xuyên vẫn đứng bên cửa sổ nhìn thợ làm vườn bận rộn dưới hoa viên. Người anh ám chỉ chính là tiến sĩ từ nước ngoài về - Dương Tử Kiện, Thường Hạo ngẩn ra một chút mới đáp: "Nghe nói đã hẹn hai ba lần."

"Hai người đó thế nào?"

Thường Hạo vô thức quan sát sắc mặt Tiêu Xuyên, song thần sắc anh quá đỗi điềm đạm, dường như chỉ đang nói chuyện tán gẫu mà thôi. Anh ấy cố gắng lựa chọn từ ngữ hòa hoãn nhất để hình dung: "Hình như rất hòa thuận."

"Hòa thuận?" Tiêu Xuyên cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên Thường Hạo, như cười như không đánh giá, "Lời này phát ra từ cậu đúng là rất hiếm lạ."

Thường Hạo vốn không giỏi nói dối, chỉ đành thật thà: "Vì tôi không biết ngài có để bụng đến việc này hay không."

"Tôi?" Gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng trầm xuống, một lúc sau anh mới hạ giọng nói: "Tôi chỉ hy vọng cô ấy sống bình an vui vẻ."

Khi nói ra những lời này, ánh mắt anh dừng trên một điểm hư vô nào đó ngoài cửa sổ, gương mặt bình thảm, đạm mạc, ẩn hiện mấy phần mệt mỏi. Thường Hạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xa lạ này của Tiêu Xuyên.

Tuy thời gian anh đi theo Tiêu Xuyên không lâu, song lại là một cánh tay đắc lực, không quan tâm tới những lời đồn đại bên ngoài. Suy nghĩ của anh ấy đơn thuần, thẳng thắn, nếu Tiêu Xuyên đã coi trọng Nam Cẩn, vậy thì anh ấy sẽ dốc toàn lực bảo vệ Nam Cẩn chu toàn. Cho nên khi Nam Cẩn rời khỏi nhà Tiêu Xuyên, Thường Hạo không quên gọi lại cho cấp dưới dặn dò chỉ cần bảo đảm an toàn cho Nam Cẩn là được, tuyệt đối không được làm phiền tới cuộc sống thường nhật và công việc của cô.

Trên thực tế, cấp dưới cũng chấp hành đúng mệnh lệnh, chỉ là không ngoài dự đoán của Tiêu Xuyên, mấy ngày sau Nam Cẩn đã phát hiện ra bọn họ. Song Nam Cẩn không hề vạch trần, bởi gần đây cô đang bận tối mắt tối mũi, căn bản không có thời gian để tâm đến những chuyện này. Hơn nữa, thời gian gần đây Dương Tử Kiện vô cùng tích cực hẹn cô, gần như chiếm dụng toàn bộ số thời gian rảnh vốn đã hiếm hoi đến đáng thương của cô.

Không thể không thừa nhận ở cạnh Dương Tử Kiện khiến người ta rất thoải mái. Anh ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có rất nhiều kiến thức mới lạ thường khiến Nam Cẩn kinh ngạc. Hơn nữa sở thích của anh ta vô cùng rộng, vừa xem hiểu vũ đạo đường phố, cũng vừa nghe hiểu Hoàng Mai Hí*. Có những lúc sẽ dừng chân đứng ngắm người nghệ sĩ trẻ tuổi vẽ bức chân dung của khách qua đường xa lạ, có những lúc bất ngờ rút ra cặp vé Buổi Triễn lãm tranh Quốc gia, mời cô cùng đến tham quan.

*Hoàng Mai Hí còn gọi là Hoàng Mai Điệu, là một loại kịch vui của địa phương, lưu hành ở các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Tây v.v... nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển.

Mà rõ ràng nghề nghiệp của anh ta chẳng có chút liên quan nào đến những thứ này.

Nam Cẩn không khỏi cảm thán: "Chắc chắn từ nhỏ anh đã là một người ưu tú."

Dương Tử Kiện cười tươi rói, chớp mắt thở một hơi dài: "Cuối cùng cũng bị em phát hiện." Má trái anh ta có một núm đồng tiền nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú tăng thêm chút đáng yêu.

Một người đàn ông ưu tú lại thêm chút đáng yêu thì quả là mang sức hút chết người.

Nam Cẩn nhìn nụ cười ấy, tâm trạng bất giác cũng tốt lên nhiều.

Cô thừa nhận, đối diện với một người đàn ông thu hút như vậy khó ai mà không động lòng. Song sự rung động của cô chỉ xảy ra cực ít và chớp nhoáng, bởi hầu như cô đều chỉ xem anh như một người bạn chu đáo và hài hước.

Sự theo đuổi của Dương Tử Kiện không thuộc kiểu dữ dội như vũ bão, anh dường như hiểu được sự do dự của cô, cho nên mới đặc biệt chậm rãi, mọi việc đều lấy cảm nhận của cô làm chủ.

Nam Cẩn rất cảm kích anh, thậm chí có những lúc cô còn nghĩ, có lẽ cô nên cho đối phương một cơ hội, cũng là cho bản thân một cơ hội.

Cho nên, Dương Tử Kiện hẹn cô cuối tuần dùng bữa, xem điện ảnh, dù có một vài việc chưa xử lí xong, nhưng cô đã tạm thời gác lại. Bọn họ dùng món thuộc hệ ẩm thực Chiết Giang, xem phim hài tình yêu Hollywood. Dương Tử Kiện gần như là một người bạn trai hoàn hảo, luôn chuẩn bị thỏa đáng cho mỗi lần hẹn hò.

Màn ảnh bạc chiếu khuôn mặt của tuấn nam mỹ nữ, đã rất nhiều năm Nam Cẩn không xem thể loại này, những minh tinh ngày nay cô chẳng biết một ai, song cốt truyện rất được, tuy có hơi tầm thường nhưng tình yêu vốn cẩu huyết và tầm thường như thế. Mỗi bước ngoặt, mỗi tình tiết đều vô cùng quen thuộc, thậm chí khiến người xem đồng cảm sâu sắc cùng nhân vật.

Xem những thể loại phim này không cần phải dùng não bởi biết rõ kết thúc tốt đẹp, dù có bao nhiêu sóng gió cùng trở ngại thì cuối cùng vẫn sẽ đoàn viên.

Bộ phim rất thành công, dành được một tràng pháo tay không ngớt. Ánh đèn sáng lên, Dương Tử Kiện đứng dậy cùng Nam Cẩn, hỏi: "Đói không? Có muốn đi uống chút gì hay ăn chút đồ ngọt nào không?"

"Bữa tối ăn no lắm rồi, còn chưa tiêu hóa hết." Nam Cẩn vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

Trước khi xem phim cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, lúc này mới phát hiện màn hình hiển thị bảy, tám cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ đều là của mẹ cô.

Trái tim Nam Cẩn trầm xuống, trực giác mách bảo cô có việc khác thường bèn vội vã nói với Dương Tử Kiện: "Chúng ta ra ngoài đã, tôi cần gọi điện thoại."

Cô không nói rõ, nhưng sắc mặt ngưng trọng, Dương Tử Kiện hiểu ý giữ im lặng, bảo vệ cô đi ra ngoài trong dòng người đông đúc.

Nam Cẩn tìm một khu khá yên tĩnh để gọi điện. Chuông chờ vang lên mấy tiếng, mẹ mới nhấc máy, mở miệng đã là lời nói lo âu: "Con chạy đi đâu thế? An An bị tai nạn xe..."

---------

An An vừa tròn năm tuổi, theo họ cô, cột họ tên "bố" được để trống. Năm đó cô đại nạn không chết, song đến bản thân cũng không biết rằng, sống sót cùng mình còn có một bào thai hai tháng tuổi.

Đây là con của Tiêu Xuyên. Khi mang thai nó cô chịu quá nhiều đau đớn, tưởng rằng không giữ được, song đứa bé mang một sức sống rất kiên cường mãnh liệt, đến bác sĩ cũng không khỏi thốt lên thần kỳ, nói rằng đây là điều may mắn chỉ có tỉ lệ một trên một triệu.

Nhưng cô không hề cảm thấy may mắn.

Kể từ ngày An An ra đời, cô đã không ngừng suy nghĩ một vấn đề: Sau này phải giải thích thế nào về cha của nó?

Chẳng lẽ phải nói rằng, vì mưu đồ nên mẹ mới sống cùng bố? Hay là nói với An An rằng, bố từng không chút lưu tình muốn giết chết mẹ, còn con cũng suýt chút thì mất mạng theo?

Cô càng nghĩ càng thêm sợ, không biết phải giải thích ra sao với con nên đành dứt khoát mặc kệ.

Sau khi An An ra đời, cô luôn lấy cớ công việc bận rộn, sự chăm sóc dành cho An An đã ít nay lại càng ít đến đáng thương. Cô như một còn chim đà điểu, tưởng rằng cứ vùi đầu trong cát là sẽ có thể quên đi tất cả lo âu và sợ hãi, có thể xóa bỏ tất cả mọi điều trong quá khứ. Thậm chí có nhiều lúc, cô còn không dám ngắm nhìn An An, bởi gương mặt và thần thái của cậu bé ngày càng giống Tiêu Xuyên.

Sức mạnh của gen và huyết thống quá mạnh mẽ, chỉ cần nhìn An An, cô sẽ tự động nhớ đến người đàn ông đó.

Cậu bé là con của cô, là đứa con cô khó khăn lắm mới giữ lại được, vậy mà tất cả mọi người đều cho rằng cô không yêu nó.

Thực chất, đến bản thân cô cũng đã từng tưởng rằng đứa bé này chính là cơn ác mộng kéo dài vô tận, cô vĩnh viễn không thể toàn tâm toàn ý yêu thương đứa con này.

Nhưng mãi đến giờ khắc này cô mới biết, cô sai rồi.

Mẹ, Nam Dụ, Lâm Nhuệ Sinh, bao gồm cả bản thân cô, đều sai rồi.

Đó là con của cô, là nhân chứng cho tình yêu khắc cốt ghi tâm suốt cuộc đời này của cô.

Cô yêu Tiêu Xuyên đến đau đớn, yêu trong dằn vặt, còn đứa con này chính là hy vọng sống sót sau khi phải chịu đựng tổn thương trí mạng.

Giây phút ấy, máu toàn thân bỗng như bị rút cạn, chỉ còn lại cỗ thi thể trống rỗng. Nam Cẩn nghe thấy một giọng nói vừa nhẹ vừa tĩnh, như đang đứng trong sơn cốc tràn ngập tiếng vọng âm thanh, từng đợt từng đợt bay vào tai cô.

Thực ra đó là giọng nói của chính cô, đang không ngừng hỏi: "...An An làm sao ạ?"

Chân trái và xương sườn bị gãy, rách lá lách và xuất huyết. Thằng bé vì nghịch ngợm, nhân lúc bà ngoại không chú ý đã chạy qua đường, bị một chiếc xe máy đang phóng với tốc độ cao đụng trúng.

Trong lúc Nam Cẩn thức thâu đêm về quê, bác sĩ đã phẫu thuật xong cho An An, được đưa về phòng bệnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, hàng mi cong cong như cánh quạt yên tĩnh khép chặt.

Tầm mắt Nam Cẩn dừng trên cái chân bị bó một lớp thạch cao dày cộp, cảm giác đau nhói vọt lên trong tim, sắc mặt cô cũng theo đó mà trắng nhợt.

Từ nhỏ đến lớn, An An rất hiếm khi đau ốm, hai mẹ con lại gần như hiếm khi bên nhau nên cô chưa từng có cảm giác này. Hiện tại nhìn con trai nằm trên giường bệnh, cô hận đến mức chỉ muốn bản thân có thể gánh chịu thay thằng bé.

Bà Nam vẫn luôn ngồi bên giường bệnh, thấy cô đến, bà chỉ lặng lẽ nhìn cô, sau đó bắt đầu không ngừng lau nước mắt.

Nam Cẩn càng thêm day dứt, nhẹ nhàng đi tới gọi một tiếng: "Mẹ."

Bà Nam khóc càng thêm tợn, nước mắt thấm ướt những vết chân chim, rất lâu sau mới lên tiếng: "Là mẹ không chăm sóc tốt cho An An..."

Nam Cẩn đau xót: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, là con không tốt."

Tất cả đều do cô sai.

Cô đưa An An đến với thế giới này, nhưng lại không làm tròn bổn phận. Cô tưởng rằng bản thân đã có được một cuộc sống mới, song thực chất vẫn luôn bị kìm kẹp trong quá khứ đau thương, chưa từng có một ngày thoát khỏi nó.

Chỉ bởi vì An An ngày càng giống Tiêu Xuyên, cô liền không dám nhìn mặt con. Không phải cô không yêu đứa bé, mà chỉ là cô sợ, sợ phải thừa nhận bản thân chưa từng quên cha của nó. Điều đáng sợ hơn nữa là, cô không có cách nào đối diện với bản thân như vậy.

Rõ ràng phải gánh chịu tổn thương to lớn, cô vẫn không quên được Tiêu Xuyên.

Rõ ràng đã bao nhiêu năm trôi đi, cô vẫn tiếp tục yêu Tiêu Xuyên.

Đúng vậy, cô rốt cuộc vẫn yêu anh.

Hoặc giả nói, dù cách muôn trùng xa, song cô vẫn yêu anh.

Trong những tháng ngày không có anh bên cạnh, cô thậm chí sẽ không nhớ tới anh. Không phải không nhớ, mà là không dám nhớ. Một góc sâu thẳm nào đó trong tim cô cất giữ một bí mật, sâu kín tới nỗi bản thân cô cũng chẳng hề phát giác.

Cô yêu Tiêu Xuyên, nhưng cũng sợ hãi tình yêu như vậy.

Thân hình bé nhỏ yên tĩnh nằm trên giường, rất lâu sau bà Nam mới ngừng khóc, lúc này mới nhận ra có người đứng ngoài cửa.

Bà từ từ đứng dậy, nhìn Nam Cẩn bằng ánh mắt nghi hoặc, một chốc sau mới hỏi: "Bạn con?"

Nam Cẩn định thần, vội vã giới thiệu: "Mẹ, đây là Dương Tử Kiện, anh ấy thức suốt đêm đưa con về."

Bà "Ồ" một tiếng, nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích. Trước khi bà kịp mở lời cảm ơn, Dương Tử Kiện lên tiếng chào hỏi: "Chào dì."

Bà Nam nở nụ cười khẽ, thành khẩn nói: "Cảm ơn cậu đưa Nam Cẩn về. Muộn vậy rồi con bắt cậu lái xe vất vả."

"Tối muộn nên không có chuyến bay, chỉ còn cách lái xe thôi ạ. Dì không cần phải khách sáo, những điều này đều là việc cháu nên làm." Lúc này Dương Tử Kiện hạ giọng hỏi Nam Cẩn: "Có cần tôi đưa dì về nhà nghỉ ngơi không?"

Hai, ba tiếng nữa là trời hửng sáng. Nam Cẩn thương lượng cùng mẹ, bà vốn định ở lại nhưng hai người ra sức khuyên ngăn, cuối cùng cũng chịu về nhà ngủ một giấc rồi sẽ lại đến.

"Vậy con ở đây trông nom, có gì nhớ gọi bác sĩ đấy." Trước khi đi bà vẫn không yên tâm, chốc chốc lại quay ra dặn dò mới hỏi tiếp: "Bữa sáng con muốn ăn gì? Lát nữa mẹ sẽ đem đến."

"Gì cũng được." Nam Cẩn căn bản không có khẩu vị.

Thấy vậy, Dương Tử Kiện bèn an ủi bà: "Dì không cần lo lắng. Lát nữa cháu sẽ đi mua bữa sáng, sẽ không để Nam Cẩn đói đâu ạ."

Bà Nam cúi người nhìn An An đang nằm trên giường bệnh một lúc mới chịu rời đi.

~~ Còn tiếp ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net