Chương 3: [7293 chữ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng cô đã rời xa anh rất lâu rồi, thế nhưng cô không thể không thừa nhận, trong thế giới ấy, anh chính là Thần, không có gì anh không làm được, cũng không có gì anh không đạt được.

----------------------------

Nhưng thực tế đã chứng minh tay nghề của Nam Dụ rất được, ít nhất thì tối đó Diệp Phi đã không ngớt lời khen cô.

Cách hai ngày sau, cô hồi báo chuyện này cho Nam Cẩn chỉ đổi được một câu chất vấn nhàn nhạt: "Em xác định anh ta không phải là yêu ai yêu cả đường đi?"

Tâm trạng của Nam Dụ rất tốt cho nên cũng chẳng để bụng đến cách trêu chọc kiểu chế nhạo này của chị, cô chỉ cười hỏi: "Chị, tối nào chị rảnh?"

"Sao thế? Diệp Phi muốn mời chị ăn cơm à?" Nam Cẩn vừa cúi đầu xem tài liệu trên tay, vừa trả lời điện thoại.

"Liệu sự như thần nha." Nam Dụ nói, "Hôm Diệp Phi đến nhà vừa hay có nói đến chị, anh ấy nói muốn mời chị ăn bữa cơm, để mọi người cùng làm quen với nhau một chút."

"Vậy thì coi như ra mắt người nhà rồi, tiến triển thần tốc đấy." Phần lớn sự chú ý của Nam Cẩn đều đặt vào án kiện trên tay, cô lật tài liệu sang trang tiếp theo, rất nhanh đã nghe thấy Nam Dụ phủ nhận: "Chỉ là bữa cơm bình thường thôi."

Tất cả đều nằm trong dự liệu. Nam Cẩn cười nhẹ, nói: "Được rồi, khi nào rảnh chị sẽ báo trước cho em."

Nghe thấy tiếng lật giấy truyền qua điện thoại, Nam Dụ biết chị đang vừa làm việc vừa phân tâm tán chuyện với cô, cho nên nói đơn giản thêm hai ba câu rồi cũng kết thúc cuộc gọi.

Ném điện thoại lên mặt bàn, Nam Dụ mới lại hồi tưởng về tình hình buổi tối ở cùng Diệp Phi.

Thực tế không hề gượng ngập như trong tưởng tượng của cô. Dù gì cả hai quen biết đã lâu, chủ đề để nói chuyện mãi cũng không hết, ở một mình cùng Diệp Phi cô cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, những việc lo lắng và sự bài xích lúc trước sớm đã tan thành mây khói.

Bởi vì là hẹn gặp ở nhà cô, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Diệp Phi đến chơi, anh tất nhiên sẽ có chút tò mò với việc trang hoàng nơi phòng khách.

Trên giá để đồ bên cạnh bàn ăn bày rất nhiều những khung ảnh lớn nhỏ, đều là ảnh gia đình vào từng giai đoạn khác nhau. Lúc đó Diệp Phi rất hứng thú đi đến ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng thuận tay cầm một khung ảnh trong số đó lên xem, hỏi: "Hai người phụ nữ còn lại trong này là ai vậy?"

Nam Dụ nhìn qua, hóa ra khung ảnh anh cầm là bức được chụp khi cô vừa đến thành phố Nghi.

Khi đó cô vừa mới rời khỏi ghế nhà trường, ở thành phố Nghi này lạ nước lạ cái, tuy là có Nam Cẩn chăm sóc nhưng bố mẹ vẫn cứ không yên tâm, đành nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh đến đây thăm hai chị em cô.

Tháng Mười ở thành phố Nghi vẫn còn vương lại tiết trời mùa hạ, bảy ngày nghỉ lễ đều trời xanh mây trắng, nhưng nơi nào cũng là xe và người, đường gần như ngày nào cũng tắc. Ba mẹ con họ đều sợ phiền hà nên chỉ đi dạo quanh khu ngoại ô lân cận, thuận tiện nhờ người đi đường chụp giúp họ bức ảnh này.

Trong ảnh, bối cảnh sau lưng họ là khu ngoại ô Nam Sơn, màu xanh ngọc bích của cây lá trải dài miên man vô tận dưới bầu trời trong xanh không một bóng mây, màu sắc đẹp đẽ hài hòa tựa như một tấm bưu thiếp vậy.

Cô và Nam Cẩn dựa sát vào người mẹ, đi chân trần ngồi trên bãi cỏ trong công viên dưới chân núi. Cô còn nhớ hình như góc chụp ngày hôm đó không đúng, bọn họ ngồi ngược hướng ánh mặt trời, mắt gần như không mở nổi, nhưng vẫn cười vô cùng xán lạn.

"Là mẹ và chị em." Cô giới thiệu.

Diệp Phi nghe vậy lại càng quan sát tỉ mỉ hơn, một lúc sau mới cất lời đánh giá: "Em giống mẹ em thật đấy, chị em lại không giống hai người mấy. Có phải chị ấy giống bố em nhiều hơn không?"

Cô ngây người một chút mới đáp lời: "Vâng, chị em xinh hơn em nhiều."

Lực chú ý của Diệp Phi quả nhiên chuyển sang việc so sánh dung mạo của hai người. Anh như cười như không nhìn khuôn mặt cô, dường như còn nghiên cứu một lúc mới nói: "Mỗi người một vẻ, không phân cao thấp."

Cô không khỏi bật cười: "Anh cũng biết nịnh người khác quá đấy."

"Anh nói lời thật lòng." Diệp Phi đặt khung cảnh về vị trí cũ, đề nghị, "Chị em cũng ở thành phố Nghi nhưng anh còn chưa có cơ hội gặp gỡ. Chi bằng hôm nào mời chị ấy một bữa, đặt trước ở Hoài Viên, thế nào?"

Hoài Viên đúng là một chỗ tốt, Nam Dụ có ấn tượng rất sâu đậm với nơi đó, cô rất thích nơi ấy, nhưng cô đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ bèn lắc đầu: "Chắc chị em không thích kiểu đó. Đổi chỗ đi, hoàn cảnh yên tĩnh là được, tốt nhất là có đồ chay làm món chính."

"Chị em không ăn thịt?"

"Ăn ít lắm."

"Thế mà em lại là người theo chủ nghĩa ăn thịt tiêu chuẩn đấy." Diệp Phi cười rồi lại đi xem ảnh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nói, "Em và chị em, đúng thật là từ ngoài vào trong chẳng giống nhau chút nào."

Nam Dụ ầm ờ cho qua, không tiếp lời anh.

Mấy ngày sau, Diệp Phi quả nhiên đã tìm một nơi khác, là một hội quán nằm trong núi Nam Sơn, đồ ăn đều là món chay.

Bởi vì nằm trong núi cho nên kết cấu của hội quán càng thêm giống một gian tịnh xá, xung quanh đều là trúc xanh. Phóng tầm mắt ra xa, những đám mây mờ giữa núi lượn lờ lúc ẩn lúc hiện giữa một màu xanh ngát, hoang mang như đang chìm trong tiên cảnh.

*Tịnh xá: là các công trình kiến trúc nhà cửa theo phong cách Phật giáo

Phòng trong hội quán có hạn, nghe nói một ngày nhiều nhất cũng chỉ tiếp đón hai bàn khách. Diệp Phi đã đặt trước gian phòng hướng đông, mở cửa là có thể ngắm được dòng suối chảy từ trên đỉnh núi xuống, men theo vách núi khúc khuỷu nhập vào đầm nước vấn vít hơi sương mờ mờ bên dưới cửa sổ.

Nam Cẩn tựa nửa người bên cửa sổ cười nói: "Chẳng trách em thường cảm thán mình có lộc ăn. Đi theo Diệp Phi, biết được không ít đồ ăn ngon và chỗ vui chơi hay ho đấy."

Cô là đang nói chuyện với Nam Dụ, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Phi. Diệp Phi ngầm hiểu ý, cười tiếp lời: "Tôi chỉ có sở trường về mặt này, vừa hay Nam Dụ cũng có hứng thú với đồ ăn ngon, hai chúng tôi cũng coi như một bộ bài trùng."

Nam Dụ không nhịn được liếc anh một cái, sửa lại: "Cái gì mà một bộ bài trùng? Rõ ràng là anh dẫn em vào con đường không thể quay đầu của kẻ tham ăn. Trước khi quen biết anh, em một ngày ba bữa chỉ ăn mì gói cũng chẳng sao."

"Loại thực phẩm rác đó về sau đừng động đến nữa."

"Kiểu nói đó của anh với chị em giống nhau như đúc," Nam Dụ kinh ngạc nói, "Đến cả ngữ khí phê bình em cũng y chang. Bây giờ em có chút hối hận khi để hai người biết nhau rồi đấy."

"Không kịp rồi." Trong lúc cười nói, Diệp Phi đã kéo ghế cho hai cô gái để bọn họ ngồi vào bàn.

Không lâu sau các món ăn cũng bắt đầu được đưa lên. Tuy tất cả đều là món chay, nhưng cách bày biện rất tinh tế, đến người theo chủ nghĩ ăn thịt như Nam Dụ cũng bắt đầu thấy thèm thuồng.

Cô hiểu rõ lần này Diệp Phi đã phí rất nhiều tâm tư. Từ việc lựa chọn địa điểm đến việc sắp xếp các món ăn đều có thể thấy anh rất coi trọng bữa cơm này.

Còn cô lại ngầm ưng thuận bữa cơm long trọng ấy.

Hai người qua lại cho đến nay, có những điều không cần thiết phải nói toạc ra, tất cả tựa như nước chảy thành sông, trong lòng hai người cũng đã hiểu rõ.

Diệp Phi giỏi giao tiếp, tính cách của Nam Dụ lại thuộc dạng thẳng tính hào sảng, một khi đã xác định được lòng mình thì cũng không việc gì phải giấu diếm trước mặt Nam Cẩn nữa. Bữa cơm này rất hòa hợp thoải mái, giống như bữa cơm giữa những người thân trong gia đình.

Trong núi không cảm nhận được tiết trời mùa hè, đến buổi tối, nhiệt độ ngược lại còn hạ thấp, mang theo chút không khí lành lạnh. Ăn xong trời cũng đã tối hẳn, hành lang và sân viện của hội quán được chiếu sáng bởi ánh đèn dưới mặt đất, tia sáng vàng mơ hồ chỉ đủ để soi rõ đường đi.

Thời gian như vậy, rừng trúc xanh xung quanh sớm đã bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận, thỉnh thoảng có những cơn gió quét qua tạo thành những âm thanh lay động xào xạc, còn có tiếng kêu của muôn vàn loại côn trùng chẳng biết truyền ra từ phương nào, vang lên lúc trầm lúc bổng.

Thực ra hoàn cảnh lúc này so với ban ngày lại mang đến một cảm nhận thú vị khác. Nhưng Diệp Phi nhìn thấy hai chị em đều mặc quần áo mùa hè mỏng manh, lo lắng họ còn ở trên núi sẽ bị cảm lạnh liền đề nghị lái xe xuống núi. Kết quả mọi người còn chưa đi đến chỗ để xe đã nghe thấy phía sau có người đang gọi anh.

Diệp Phi quay đầu, Nam Dụ và Nam Cẩn đứng bên phía ghế lái phụ cũng quay lại nhìn.

Trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một người đàn ông đi từ ra cửa của một gian phòng khác đang đi nhanh đến chỗ họ, chắc cũng vừa ăn xong, vừa ra thì nhìn thấy bọn họ cho nên đến chào hỏi.

Giữa ngón tay của người đó còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, đốm lửa đỏ theo bước chân của anh ta lúc ẩn lúc hiện. Anh ta lại chẳng để ý đến hút thuốc, hai ba bước đã đến trước mặt Diệp Phi cười haha: "Trùng hợp thật, sao gần đây chúng ta hay gặp nhau thế nhỉ?"

Diệp Phi dường như cũng không lý giải được, nói: "Tôi còn tưởng rằng chỗ như thế này chẳng có mấy người biết đến."

"Cậu xem cậu đi, ẩm thực gia nổi tiếng nên xem thường người khác rồi!" Đối phương nhếch đôi mày rậm trêu đùa, đồng thời móc ra hộp thuốc lá đưa cho Diệp Phi.

Diệp Phi xua tay: "Tôi cai rồi."

"Yêu cầu công việc? Hay là do bạn gái không thích?"

Anh ta vốn đã chú ý đến Nam Dụ. Còn lúc này Nam Dụ cuối cùng cũng đã nhớ ra, ngày hôm đó ở Hoài Viên, người đàn ông này ngồi cùng một bàn với Tiêu Xuyên. Khi đó anh ta là người đầu tiên đứng dậy chào đón Diệp Phi, có thể nhìn ra được quan hệ của bọn họ khá tốt, còn ngày đó những người khác gọi anh ta là "Dư lão ngũ".

Diệp Phi không phản bác lại câu hỏi của Dư Tư Thừa, chỉ cười hỏi: "Cậu cũng chuẩn bị xuống núi?"

"Buổi tối có người bạn mời khách ở đây, có điều lát nữa tôi còn có chút chuyện, chỉ đành phải lui trước." Dư Tư Thừa nhìn về phía xe, nảy ra ý, "Vừa đúng lúc, cho tôi ngồi nhờ xe của cậu về thành phố. Vừa rồi uống không ít rượu, không thể lái xe được, vốn định bảo người lái xe lên núi đón, giờ thì khỏi cần nữa rồi."

Tất nhiên Diệp Phi không có ý kiến gì, mở cửa xe ra: "Lên xe đi."

Ngồi vào trong xe, mùi rượu trên người Dư Tư Thừa rất rõ, anh đại khái cũng ý thức được bèn quay đầu về ghế sau nói xin lỗi: "Ngại quá, buổi tối uống nhiều rượu quá. Hay là tôi hạ cửa kính xuống, không làm ảnh hưởng đến hai người chứ?"

Diệp Phi nghe vậy bật cười.

Dư Tư Thừa cảm thấy kỳ lạ nói: "Sao thế?"

Không khí mát lạnh trong lành của buổi đêm dội vào khoang xe qua cửa sổ, Diệp Phi tiện tay tắt điều hòa, nhìn thẳng con đường phía trước, giọng điệu thoải mái: "Cậu đâu có giống bộ dạng của người uống say? Tôi thấy cậu ngược lại còn nho nhã lịch thiệp hơn bình thường nhiều ấy chứ."

Dư Tư Thừa cười hehe, chẳng có chút khiêm tốn nào: "Dư Lão Ngũ tôi đây nổi danh là người phong độ thân sĩ đấy nhé."

"Ở đây có con gái, cậu khiêm tốn tí đi."

"Đâu có sai. Người già tám mươi hay trẻ con tám tuổi, chỉ cần là nữ giới, tôi trước nay đều cực kỳ tôn trọng. Ngược lại cậu đó," Dư Tư Thừa vừa nói vừa quay đầu nhìn hai người con gái đang ngồi ghế sau, híp mắt cười vô cùng hòa nhã, "có thể lịch sự một chút không, giới thiệu mọi người với nhau chút nhỉ?"

Đường núi quanh co uốn lượn, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là rừng sâu và khe nước chìm trong bóng tối đen đặc.

Đêm tối tĩnh mịch mịt mùng, chỉ còn lại đèn xe của bọn họ im lặng rõi về phía trước, trong cột ánh sáng của đèn xe thấp thoáng ẩn hiện bụi bặm và côn trùng bay lượn.

Diệp Phi ổn trọng lái qua khúc cua nguy hiểm mới nói: "Bạn tôi Nam Dụ, chẳng phải lần trước đến Hoài Viên cậu đã gặp rồi hay sao?"

"Ừm, gặp rồi. Vị còn lại thì sao?"

"Nam Cẩn, chị của Nam Dụ. Tối nay tôi mời chị em họ ăn bữa cơm." Diệp Phi lái xe, đầu cũng không quay lại tiếp tục giới thiệu, "Hai vị, còn về vị phong độ ngời ngời, quần áo nuột nà trước mặt hai người đây là Dư Tư Thừa, ông chủ lớn kinh doanh thương mại xuất nhập khẩu."

Ánh sáng trong xe lờ mờ, Nam Dụ yên tĩnh nhếch khóe môi nở nụ cười. Thực ra cô ở bên Diệp Phi lâu như vậy nhưng phần lớn đều là hai người đi riêng ăn đồ các thứ, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với bạn bè của anh. Hôm nay xem ra vị Dư Tư Thừa này là một trong những người anh em tốt của anh, nếu không Diệp Phi sẽ không thoải mái tự nhiên nói chuyện với anh ta đến vậy.

Nam Dụ ngồi ngay sau ghế lái phụ, nhìn Dư Tư Thừa nghiêng người nói chuyện: "Nam tiểu thư làm gì vậy?"

Người anh hỏi là Nam Cẩn.

"Tôi là luật sư." Nam Cẩn mở miệng nói câu đầu tiên từ khi bước lên xe, thanh âm rất nhạt.

Xe đã gần xuống đến chân núi, ở đó có một bãi đỗ xe lộ thiên, đèn đường bên cạnh chiếu sáng khu vực xung quanh.

Đợi đến khi xe bọn họ đi qua, đúng lúc cũng có một chiếc xe khác đi ra từ bãi đỗ. Xe của đối phương là một chiếc xe việt dã lớn, mở đèn xa, đèn xe vừa to vừa sáng, chiếu thẳng từ bên cạnh vào trong xe.

Tốc độ lái xe của hai bên đều không nhanh, ánh sáng trắng của đèn xe cứ như vậy chiếu thẳng qua cửa sổ xe của Diệp Phi.

Dư Tư Thừa trước nay đều thích người đẹp, hơn nữa nhiều năm nay sớm đã luyện được hỏa nhãn kim tinh. Vừa nãy ở trên núi, trong ánh sáng lờ mờ anh vừa nhìn đã chú ý đến Nam Cẩn. Gần như là dựa vào bản năng, anh muốn lúc trên xe nói thêm mấy câu với cô, nhưng lúc này ánh đèn của chiếc xe việt dã chiếu đến, vừa đúng soi rõ gương mặt của Nam Cẩn.

Dư Tư Thừa vốn đang nghiêng nửa người nói chuyện cùng cô, lúc này bỗng chốc im bặt.

Anh cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của Nam Cẩn, xinh đẹp đến không thể bắt bẻ, có điều khiến anh kinh ngạc đến thất thần chính là đôi mắt của Nam Cẩn. Trong khoảnh khắc đèn xe chiếu sáng ấy, anh vừa đúng đón trọn ánh mắt của cô, thanh lạnh như nước, khiến anh vô thức rùng mình.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, anh đã sống hơn 30 năm, sóng to gió lớn gì cũng đều đã trả qua mà lúc này lại thất thần.

Nhưng đôi mắt kia...... Anh tựa như không hiểu, lại giống như thất thần rất lâu, cho đến khi Diệp Phi đưa anh đến nơi, anh vẫn nhất mức im lặng như tờ.

Diệp Phi tưởng rằng rượu lúc này mới phát huy tác dụng không phát giác ra có điều gì bất thường ở Dư Tư Thừa. Xe dừng lại bên đường, Diệp Phi còn đề nghị: "Hôm khác chúng ta lại gặp."

Dư Tư Thừa không còn tâm tư nào cả, anh mở cửa xe, một chân đã chuẩn bị chạm đất liền quay người. Anh vẫn nhìn về Nam Cẩn, phát hiện cô đang nhắm mắt dựa người bên cửa xe, tựa như đã ngủ rồi.

Dư Tư Thừa ngập ngừng rồi mới xuống xe rời đi.

Hôm nay là ngày nhiệt độ cao nhất kể từ khi thành phố Nghi bước vào mùa hạ, tiết trời oi bức từ đêm qua đến giờ vẫn chưa tan hết.

Rất nhiều người mất ngủ đêm nay.

Bao gồm Dư Tư Thừa.

Sau khi anh xử lí xong những việc gấp, về đến nhà tắm rửa xong lại phát hiện chẳng hề buồn ngủ.

Điện thoại bị ném trên đầu giường, anh không màng đến hiện tại là mấy giờ bèn chộp lấy gọi cho Thẩm Úc.

Thẩm Úc vừa hay cũng chưa ngủ. Không những chưa ngủ, xung quanh còn rất ồn ào, hình như anh còn đang ở một nơi cực kỳ ồn ã, mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng nam nữ cười đùa nói chuyện.

"Đang đánh bài, có chuyện gì nói nhanh lên." Thẩm Úc ngậm điếu thuốc, đôi mắt bị làn khói thuốc che mờ khẽ híp lại, hiển nhiên là đang không để tâm chỉ nhận điện thoại theo kiểu ứng phó.

Ngược lại Dư Tư Thừa trầm lặng khá lâu.

Thẩm Úc lấy làm kỳ lạ hỏi: "Hei, chuyện gì thế?"

Dư Tư Thừa dường như có chút do dự, hỏi không chắc chắn: "Cậu nói...... Liệu có hai người giống nhau như đúc không?"

"Giống nhau như đúc? Này là ý gì?"

"......Không đúng, thực ra cũng không phải như đúc, chỉ là có một điểm nào đó cực giống. Nhưng chỉ độc điểm này thôi cũng đủ kỳ lạ rồi......"

Thẩm Úc cảm thấy bản thân sắp bị cậu bạn này làm cho mơ hồ. Tối nay anh không gặp may, khó lắm mới có được một con bài tốt, sắp thắng lớn đến nơi, kết quả lại bị Dư Tư Thừa phá rối, liền tiện tay vứt một quân bài ra, thế là thành ván hòa. Còn người ta cười hihi lật bài, ngồi đợi nhận tiền. Trong lòng anh khó tránh khỏi bực dọc, dứt khoát vẫy tay, gọi một cô gái đang đứng một bên quan sát đến bên cạnh rồi nói: "Cô đánh thay tôi."

Cô gái đó cũng là do người khác đưa tới, còn là lần đầu chứng kiến một ván mạt chược lớn như vậy, vừa rồi cô đứng một bên quan sát làm đội cổ vũ còn nhận được không ít "hoa hồng". Thế nhưng bây giờ lại bị gọi lên tham gia lại có chút sợ hãi, nhất thời đứng lên rồi mà chẳng dám cử động.

Thẩm Úc nói: "Thu thì tính vào của tôi, thắng thì là của cô." Nói xong vươn cánh tay dài vỗ nhẹ vai cô, kéo cô ấy ngồi vào vị trí của anh.

Thu xếp ổn thỏa bên này, anh mới cầm điện thoại đi ra khỏi cửa.

Dư Tư Thừa hiếm có khi nào kiên nhẫn được như tối nay, im lặng chờ điện thoại, điều này khiến cho Thẩm Úc cảm thấy cậu ta khác thường, không kìm được hỏi: "Không phải tối cậu uống say nên giờ này tìm tôi để phát điên đấy chứ?"

"Linh tinh! Tôi tỉnh rượu từ lâu rồi." Dư Tư Thừa nhỏ giọng nói một câu, lại âm thầm thêm một câu trong lòng: Bị dọa cho tỉnh rượu từ lâu rồi.

"Thế vừa rồi cậu nói lung tung cái gì vậy?"

Đúng thật, ban nãy anh định nói gì nhỉ? Dư Tư Thừa cảm thấy vô cùng sầu não, tựa như thực sự đã uống quá nhiều rượu mới có thể vào khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy liền tưởng rằng đã nhìn thấy một người sớm đã không còn tồn tại nữa.

Anh thở dài một hơi, vò loạn mái tóc ngắn còn đang ướt sũng, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ cuối cùng cũng mở lời: "Cậu còn nhớ cô gái lần trước chúng ta gặp ở Hoài Viên chứ? Là cô gái mà Diệp Phi đưa tới ấy."

"Ừm, nhớ."

"Chẳng phải lúc đó chúng ta đều cảm thấy cô gái đó có chút giống một người đấy ư? Hôm nay tôi trùng hợp gặp lại cô ấy, còn có chị gái của cô ấy nữa. Người chị gái lại không giống cô ấy chút nào, diện mạo hay khí chất đều không giống......"

"Nói trọng điểm." Thẩm Úc đánh gãy lời anh, buồn cười nói: "Từ khi nào mà cậu lại ăn nói không đâu vào đâu thế?"

Hiếm có khi nào bị chế nhạo mà Dư Tư Thừa lại không nổi giận như bây giờ, hiển nhiên là do tâm tư của anh đều đã đặt ở nơi khác nên chẳng để tâm lời đánh giá của Thẩm Úc.

Anh hít sâu một hơi, tựa như hạ quyết tâm nói: "Trọng điểm chính là, người chị tên Nam Cẩn kia, ánh mắt của cô ta giống hệt như Tần Hoài."

Thẩm Úc và Dư Tư Thừa đã quen biết nhau gần 20 năm, bọn họ từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu cùng nhau vào sinh ra tử, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Anh quá hiểu con người Dư Tư Thừa, tuy bình thường cậu ta quen hihi haha, nhìn thì giống như loại ăn chơi trác táng cái gì cũng biết, còn là người có tính tình phóng khoáng, nhưng con người cậu ta trong những chuyện chính sự khá là đáng tin cậy.

Thẩm Úc nhất thời cũng rơi vào trầm mặc.

Tần Hoài.

Cũng đã bốn năm năm không một ai dám lỗ mãng nhắc đến cái tên này nữa.

Anh khẽ chau mày hỏi: "Cậu nói giống y như đúc là ý gì?"

"Thì là y như đúc ấy." Dư Tư Thừa gấp đến nỗi cất cao giọng nói, "Tôi nghĩ, nếu như che đi vầng trán và nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt thì tuyệt đối không thể phân biệt được hai người họ với nhau."

Anh nói khoa trương đến mức như vậy quả thực khiến người nghe sởn tóc gáy. Thẩm Úc trầm tư, không khỏi cười nhạo một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột: "Làm gì có chuyện đó."

Tần Hoài sớm đã không còn nữa.

Dù gì cũng không phải một người, cho dù có giống thế nào đi chăng nữa, cho dù có là sinh đôi thì cũng sẽ có một chút khác biệt.

Giống nhau như đúc? Anh càng tự nguyện tin rằng tối qua Dư Lão Ngũ đã uống quá nhiều rượu cho nên mới hoa mắt nhìn nhầm.

Đã nói đến nước này mà đối phương vẫn không chịu tin, Dư Tư Thừa cuối cùng không kìm được văng tục một câu, quả thực vừa gấp vừa bực, nói liên tiếp mấy từ "được", cuối cùng anh nghĩ ra một chiêu: "Ngày mai tôi sẽ nhờ người đem ảnh của cô ta đến, đến lúc đó cậu tự mình nhìn xem."

"Được thôi. Bảo người của cậu làm việc năng suất lên, bởi vì tôi cũng rất tò mò."

Dư Tư Thừa đúng là nói được làm được, trưa ngày hôm sau, ảnh đã được gửi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net