Chương 5: [9728 chữ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai mươi hai tuổi, bởi vì trong sinh mệnh có sự tồn tại của người đàn ông đó cho nên tất cả đều bị đảo lộn, đi về một hướng không thể biết trước.

---------

Cơn bão lớn cuối cùng cũng chính thức bổ độ vào thành phố với khí thế cuồn cuộn lúc sáng tinh mơ.

Căn phòng Nam Dụ sống nằm ở tầng cao, có thể nghe rõ mồn một tiếng gió thét gào. Tiếng gió va đập vào cửa sổ thủy tinh ẩn hiện mang theo âm thanh lộp bộp của tiếng mưa đập vào cửa kính, dọa cô không ngừng hít sâu: "Chị, nhỡ may lát nữa cúp điện cúp nước thì làm thế nào?"

"Dù gì cũng chuẩn bị tắt điện đi ngủ đến nơi rồi, mất điện cũng chẳng sao." Trong bóng tối, giọng nói của Nam Cẩn bình tĩnh hơn nhiều.

Nam Dụ không kìm được lại dựa vào người cô, cả người cuộn tròn trong chiếc chăn điều hòa, lầm bầm oán trách: "Em ghét bão nhất đấy. Lần trước cũng vì đột nhiên mất điện mà suýt nữa không ra được khỏi thang máy, đúng là dọa chết người ta."

"Em dựa sát vào chị thế làm cái gì? Chị sắp bị em chèn ra mép giường rồi đấy." Nam Cẩn thò tay đẩy cô, "Tật xấu từ hồi nhỏ rốt cuộc là đến bao giờ mới sửa nổi?"

Nam Dụ túm chặt lấy góc chăn, phì cười thành tiếng.

Cô tất nhiên là còn nhớ hồi nhỏ, hồi đó là thế này, hai chị em cô cứ thích chen chúc ngủ trên cùng một chiếc giường.

Thực ra nhà cũ đều là tự xây, cao khoảng ba bốn tầng, mỗi người một phòng vô cùng rộng rãi thoải mái. Nhưng cô cứ thích dính lấy Nam Cẩn, cho nên thường hay nửa đêm ôm theo gối và chăn, đi chân trần trốn đến căn phòng cách vách, dùng cả tay cả chân trèo lên người Nam Cẩn, cuối cùng thì hai người ngủ cuộn tròn thành một cục.

Hoài niệm lại thời còn trẻ con, Nam Dụ không khỏi thở dài một hơi: "Chị, hai chúng ta lâu lắm rồi không ngủ chung."

"Đều lớn tướng thế này rồi, không thể giống trẻ con mãi được."

"Chị, chị thay đổi rồi." Nam Dụ nói, "Hồi trước chị đâu có thế này. Bây giờ càng ngày càng lý trí và bình tĩnh, chẳng vui chút nào."

Thực ra cô chỉ là tiện miệng thì nói như vậy, nhưng không ngờ lại khiến Nam Cẩn rơi vào trầm mặc.

Nam Dụ nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhất thời không biết làm thế nào cứu vãn tình hình, kết quả đã nghe thấy Nam Cẩn nhàn nhạt cất tiếng: "Con người sớm muộn cũng sẽ thay đổi."

Đúng vậy, con người sớm muộn cũng sẽ thay đổi.

Nam Dụ mở mắt nhìn bóng tối, mượn tia ánh sáng cực yếu ớt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của người nằm bên cạnh.

Cô nghĩ, đến cả ngoại hình của Nam Cẩn cũng đã thay đổi thì trái tim sao có thể không thay đổi cơ chứ?

Thực ra đến ngày hôm nay, Nam Dụ vẫn có chút không quen, nhưng cũng chỉ là không quen mà thôi. Bởi vì, thời gian khủng hoảng nhất cũng đã qua đi rồi.

Cô còn nhớ Nam Cẩn vào lúc xảy ra sự cố ngoài ý muốn nghiêm trọng đó, vào lúc cửu tử nhất sinh đó, chị ấy nằm trong phòng cấp cứu, sinh mạng như mành tơ kẽ tóc, cả người từ trên xuống dưới gần như đều phải băng chặt không một kẽ hở, chỉ để lộ ra một đôi mắt còn đang nhắm nghiền. Nhưng bản thân cô còn không biết Nam Cẩn đã phải trải qua những gì, bởi vì có thời gian khoảng hai năm Nam Cẩn đều ở bên ngoài công tác, chưa từng về thăm nhà lấy một lần.

Trong khoảng thời gian hai năm đó, Nam Cẩn vẫn luôn giữ liên lạc với gia đình. Cô chỉ biết rằng, sau khi Nam Cẩn tốt nghiệp đã đi làm ở một công ty truyền thông, chẳng mấy đã được cử ra nước ngoài làm việc.

Trong thư Nam Cẩn kể lại hoàn cảnh công việc và điều kiện sống rất gian khổ. Khu vực châu Phi thiếu thốn vật chất, điện và nước đều vô cùng quý giá, ở đó không có mạng, bốt điện thoại công cộng cũng ít đến đáng thương, do đó không tiện gọi điện thoại, chỉ có thể dựa vào thư tay để thỉnh thoảng liên lạc. Do công việc của chị cô bận rộn, đến dịp lễ tết cũng không có thời gian về thăm nhà.

Thực ra Nam Dụ vẫn luôn nghĩ không thông, chuyên ngành của chị lúc đại học rõ ràng chẳng liên quan gì đến truyền thông, sao về sau lại vào làm ở một công ty chẳng rõ đầu đuôi như vậy?

Mãi cho đến sau này khi Nam Cẩn gặp tai nạn, người người giống như từ trên trời rơi xuống, tin tức cứu người được làm rùm beng, dường như chị ấy là một người khá quan trọng. Khi đó Nam Cẩn không những được lập tức sắp xếp vào bệnh viện tốt nhất trong nước, mà còn có người phụ trách toàn bộ chi phí điều trị, đồng thời có người chuyên đến hướng dẫn về mặt tâm lý thay cho người nhà, cam kết rằng sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho Nam Cẩn.

Cũng mãi đến khi đó, Nam Dụ mới phát hiện, hóa ra trong hai năm Nam Cẩn biến mất ấy, thực ra chị ấy không đi châu Phi.

Nhưng rốt cuộc chị ấy đã trải qua những gì? Đã gặp gỡ những ai? Thì cô từ đầu đến cuối đều không tìm được đáp án.

Tối nay, Nam Cẩn đột ngột chủ động tìm đến chỗ cô, Nam Dụ nhất thời không kìm nén được, cuối cùng do dự hỏi: "Chị......"

"Ừm?"

"Tiêu Xuyên là ai?"

Gió rít gào ngoài cửa sổ, thổi bay đi cơn buồn ngủ cuối cùng.

Lúc đầu Nam Cẩn im lặng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lắng nghe tiếng gió thê lương, một lúc lâu sau mới như phản ứng lại, nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao em biết anh ấy?"

Nam Dụ chỉ đành thành thực trả lời: "Là anh Nhuệ Sinh nói cho em biết."

"Lâm Nhuệ Sinh nhiều chuyện thật."

"Chị đừng trách anh ấy, là em ép anh ấy nói." Nam Dụ vội vã giải thích, "Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ nói ra cái tên đó mà thôi. Thực ra em đã từng tìm hiểu, nhưng không tìm ra được gì cả."

Sao có thể tìm ra được chứ?

Nam Cẩn chẳng có chút ngạc nhiên với kết quả ấy.

Nam Dụ lấy dũng khí nói: "Tiêu Xuyên là bố của An An đúng không? Em đã gặp anh ấy mới phát hiện An An cực giống anh ấy."

Nam Cẩn đột ngột biến sắc, đến giọng nói cũng trầm xuống trong thoáng chốc: "Em gặp anh ấy ở đâu?"

"Một nơi để ăn cơm, khi đó em ở cùng Diệp Phi."

Nghe thấy giọng nói bình thường của Nam Dụ, có lẽ lúc đó thực sự chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ chứ không có thêm phiền toái gì, Nam Cẩn đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Chị cô im lặng như vậy, Nam Dụ cũng không dám truy hỏi thêm nữa.

Gió lớn đập liên hồi vào cửa sổ phát ra những âm thanh trong trẻo đơn điệu, thực chất đêm đã về khuya, chỉ còn mấy tiếng nữa là trời sáng. Cũng chính vào lúc Nam Dụ mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, mới nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Nam Cẩn: "Khi quen biết anh ấy, chị còn chưa tốt nghiệp đại học."

Giọng của cô rất thấp, tựa như đang hồi tưởng lại, cũng tựa như đang tự nói một mình. Bởi vì thời gian dài đằng đẵng như vậy, từ lúc cô quen biết Tiêu Xuyên đến hôm nay, vẻn vẹn thời gian bảy năm nhưng lại giống như đã nửa đời người.

Trước lúc hai mươi hai tuổi, cô vẫn còn là viên ngọc minh châu trong tay người thân, từ tiểu học đến trung học rồi đại học đều vô cùng thuận buồm xuôi gió, căn bản không gặp phải chuyện ưu buồn gì. Còn sau năm hai mươi hai tuổi, bởi vì trong sinh mệnh có sự tồn tại người đàn ông đó cho nên tất cả đều bị đảo lộn, đi về một hướng không thể biết trước.

Năm đó đang là thời gian thực tập của cô trong năm cuối đại học, các bạn cùng phòng đều lần lượt tìm được đơn vị thực tập, chỉ còn một mình cô tạm thời chưa tìm được.

Cô thân thiết nhất với bạn nữ bên phòng đối diện, cậu ấy không khỏi lo lắng thay cô: "Bố mình có một người bạn cũng mở văn phòng Luật, hay là để mình về hỏi xem có thể nhận cậu vào thực tập ở đó hai tháng hay không nhé?"

"Không cần đâu," Nam Cẩn ngược lại rất bình thản, "Mình vẫn còn đang đợi thông báo, muộn nhất là tháng này sẽ có."

Văn phòng Luật cô muốn vào làm rất nổi tiếng ở thành phố Nghi, số thực tập sinh tuyển vào mỗi năm đều có hạn, nhưng tuyệt đối đều là những sinh viên xuất sắc của các trường đại học.

Hai tuần sau, thư thông báo trúng tuyển quả nhiên được gửi đến, chẳng mấy chốc cô đã thu dọn xong hành lý, mua xong vé xe.

Bà Nam không thể nào hiểu nổi việc này, trước khi cô đi còn không ngừng cằn nhằn: "Con gái con đứa như con thực tập ở quê mình cũng được, sao cứ phải chạy đến cái nơi xa như thế, sang cả tỉnh khác rồi. Một mình con ở bên ngoài, nhỡ may có lúc cần người giúp đỡ thì làm thế nào?"

"Thì con tìm một người bạn trai ở thành phố Nghi là được," cô đỡ mẹ cười hihi nói: "Như vậy thì mẹ cũng không cần phải lo lắng không ai chăm sóc cho con nữa."

"Ồ, con định tìm bạn trai hay tìm bảo mẫu thế hả?" Bà Năm giả bộ tức giận trừng mắt nhìn cô, "Con cũng không phải trẻ con nữa, muốn tìm bạn trai mẹ không phản đối, nhưng phải nhìn cho kĩ đấy, nhân phẩm tốt là quan trọng nhất."

"Aiya, con biết rồi." Cô thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đánh trống lảng được sang chuyện khác, không phải nghe mẹ cô nói mãi về chuyện thực tập nữa.

Đó là lần đầu tiên Nam Cẩn xa quê, sống cuộc sống độc lập ở nơi xa lạ.

Rất may đồng nghiệp ở văn phòng đều vô cùng thân thiện. Bình thường mọi người công việc bận rộn, sai khiến thực tập sinh cũng chẳng có chút nể nang nào, nhưng ai nấy đều rất dễ bắt chuyện làm quen, cũng rất vui lòng chia sẻ kinh nghiệm làm việc cho người mới.

Cô rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới, cũng có được rất nhiều bạn bè thân thiết.

Văn phòng Luật không cung cấp kí túc xá cho nhân viên, cô chỉ đành thuê phòng trọ bên ngoài. Vì để giảm bớt tiền phòng, cô tìm trên mạng một bài tìm bạn trọ, đối phương cũng là một cô gái ngoại tỉnh vừa ngoài hai mươi, tên Lý Du Du. Lý Du Du học đại học ở thành phố Nghi, bởi vì chuẩn bị thi nghiên cứu sinh cho nên chuyển ra khỏi trường để có không gian yên tĩnh ôn luyện.

Phòng trọ nằm ngay cạnh đại học thành phố, cách văn phòng Luật khá xa, nhưng tiền phòng rẻ. Là căn hộ kiểu cũ với một phòng khách hai phòng ngủ, hai cô gái mỗi người một phòng, bình thường không làm phiền lẫn nhau, thỉnh thoảng thì hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm.

Tuy đều là sinh viên, nhưng dù gì Nam Cẩn cũng có lương, bình thường đều là cô chủ động mời nhiều hơn một chút. Lâu dần, Lý Du Du cảm thấy ngượng ngạo bèn rủ cô cuối tuần cùng đi dạo phố ăn cơm.

"Mình vừa nhận được học bổng của kỳ trước." Lý Du Du giải thích.

Thế là hai cô nữ sinh ngồi tàu điện ngầm đi đến khu thương mại chuẩn bị ăn mừng một bữa no nê.

Nói là ăn một bữa no, thực ra sinh viên sao có thể đi đến những nơi đặc biệt cao sang được? KFC, Pizza Hut với bọn cô mà nói cũng đã là những món ngon xa xỉ.

Mùa hè của thành phố Nghi vừa dài vừa oi bức, ánh sáng mặt trời chói lòa từ trên cao rọi xuống như có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ trên mặt đất.

Nam Cẩn và Lý Du Du vì muốn ngồi điều hòa miễn phí cho nên đi dạo quay khu trung tâm thương mại một lát rồi bèn đi vào một nhà hàng Pizza Hut.

Bữa cơm đó đã ngốn hết gần 200 tệ, khi tính tiền, Nam Cẩn cũng phải đau lòng thay cho Lý Du Du, Lý Du Du ngược lại rất hào phóng, cười hì hì nói: "Chuyện nhỏ ấy mà."

Ngoài việc đi ăn cơm, Lý Du Du hôm đó còn mua liền mấy bộ váy, tính ra cũng đã tiêu không ít tiền.

Nam Cẩn không khỏi hiếu kỳ: "Học bổng trường cậu được bao nhiêu vậy?"

Lý Du Du vừa dùng ống hút khuấy nước hoa quả vừa nói: "3000 tệ."

"Nhiều vậy?" Nam Cẩn níu lưỡi, tiêu chuẩn học bổng của trường cô thấp hơn trường cô ấy nhiều.

"Ừ." Lý Du Du đáp một tiếng, có chút lơ lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới quay đầu, hỏi: "Lát nữa cậu có thể giúp mình đem đồ về trước được không? Mình vẫn còn chút việc phải làm, chắc sẽ về muộn một chút."

"Có cần mình đi cùng không?"

"Không cần, một mình mình đi là được." Lý Du Du nở nụ cười, đẩy mấy túi đồ về phía Nam Cẩn rồi đứng dậy khua khua tay nói: "Vậy mình đi trước đây, về gặp nhé!"

Tối ngày hôm đó, Nam Cẩn đợi đến đêm mới thấy Lý Du Du quay về.

Cô ngồi trên sofa ngáp liên tục, vừa dụi mắt vừa nói: "Cậu không về mình không dám khóa cửa, cho nên cũng chẳng dám đi ngủ, chỉ sợ có trộm vào nhà."

Lý Du Du không ngừng xin lỗi: "Ngại quá, là lỗi của mình, lẽ ra mình nên về sớm một chút. Ngày mai cậu còn phải đi làm, mau đi ngủ đi. Cậu tắm chưa? Hay cậu đi tắm trước đi?"

"Mình tắm rồi." Nam Cẩn đứng dậy khỏi sofa đi vào phòng ngủ của mình, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Dường như bắt đầu từ ngày hôm đó trở đi, Nam Cẩn phát hiện Lý Du Du thường xuyên về muộn. Cô vốn dĩ bởi vì phải tăng ca cho nên mỗi ngày đều về muộn, nhưng không ngờ rằng Lý Du Du còn về muộn hơn cả cô.

Cô cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng tìm thời gian hỏi han cô ấy: "Cậu gần đây không ôn luyện thi nghiên cứu sinh nữa à?"

"Có chứ." Lý Du Du sắp xếp lại đống sách trên mặt bàn, có mấy cuốn bìa sách đã nhiễm bụi, cô ấy tiện tay phủi đi khiến Nam Cẩn đang đứng bên cạnh không ngừng hắt hơi.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao...... Mũi mình dị ứng với khói bụi." Nam Cẩn khịt khịt mũi, dứt khoát lùi về sau hai bước, giữ một khoảng cách an toàn với nguồn gốc gây ra dị ứng của cô rồi mới nói: "Tối qua cậu không có nhà, chủ nhà gọi điện cho mình giục nộp tiền nhà. Cậu vẫn chưa nộp tiền cho ông ấy à?"

Thực ra nửa tiền phòng của cô đã đưa cho Lý Du Du vào tuần trước, động tác thu dọn sách trên bàn của Lý Du Du khẽ dừng, sau đó "à" một tiếng, nói: "Mình quên béng mất, ngày mai mình đi ngân hàng chuyển khoản."

"Thế cậu nhớ ngày mai đi đấy." Trước khi rời đi Nam Cẩn đứng dựa cửa làm mặt quỷ, "Chủ nhà hung dữ quá, tối qua gọi điện đến còn chẳng có chút khách sáo gì, làm như bọn mình ăn quỵt của ông ấy vậy."

"Làm gì có chuyện đó." Tinh thần của Lý Du Du dường như không tốt cho lắm, sắc mặt dưới ánh đèn có chút trắng nhợt, cô ấy khẽ cười nói, "Yên tâm đi, mình sẽ giải quyết."

Thế nhưng, ngày hôm sau đã xảy ra chuyện.

Điện thoại gọi đến lúc Nam Cẩn đang tăng ca. Lý Du Du đang khóc, cô ấy khản cả giọng hét lớn: "Nam Cẩn, giúp mình với......"

Nam Cẩn giật mình đứng dậy, vội vã đi đến phòng nghỉ để nói chuyện.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu từ từ nói."

Đầu kia điện thoại không có ai trả lời, chỉ truyền ra tiếng sụt sịt khe khẽ, điện thoại rất nhanh đã bị người khác giật lấy, một giọng nói thô lỗ của người đàn ông ra lệnh: "Mau mang tiền đến đây để đổi lấy bạn mày."

---------

Nam Cẩn thực sự không ngờ tới cuộc đời mình lại gặp phải loại chuyện này.

Quán bar nhìn có vẻ bình thường nhưng phía sau có một cửa ra, từ cánh cửa sắt nhỏ ấy đi vào mới phát hiện bên trong là một không gian mới.

Sau cánh cửa là khoảng sân ba mặt là nhà, hình như là người dân định cư đã lâu ở nơi này, được sửa sang rất có quy hoạch.

Sau khi cô đến nơi, một người bước ra từ căn phòng nằm phía đông nam dẫn cô đi vào bên trong.

Căn phòng giống như một văn phòng làm việc vấn vít khói thuốc, một người đàn ông trung niên đang vừa hút thuốc vừa lướt mạng, thấy cô đi vào ông ta cũng chẳng thèm liếc mắt, chỉ lười biếng cất giọng hỏi: "Tiền đâu?"

Nam Cẩn nhận ra giọng nói của ông ta, chính là người gọi điện thoại đến cho cô.

Cô không trả lời mà ngược lại nhìn xung quanh tìm kiếm, rất nhanh đã nhìn thấy Lý Du Du trên chiếc sofa đơn đặt ở góc tường.

Không biết Lý Du Du thế nào, cơ thể gầy gò nằm co quắp trên sofa, đầu tóc bù xù rũ xuống khẽ phe phẩy vì những nhịp thở nhẹ gấp gáp. Trên người cô ấy mặc bộ váy màu vàng nhạt mua vào lần cùng cô đi dạo phố, áo váy vẫn nguyên vẹn, Nam Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Theo trực giác Nam Cẩn muốn đi về phía trước nhưng vẫn hỏi một tiếng trước: "Tôi có thể đi gặp bạn tôi trước không?"

Người đàn ông để râu lúc này mới liếc nhìn cô, không nói gì, chỉ hất cằm ra hiệu.

Đúng vào lúc này, Lý Du Du cũng động đậy.

Cô ấy ban nãy vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, cuối cùng không trụ được nữa nên vừa khóc vừa thiếp đi. Dường như nghe thấy tiếng động cô ấy hoảng hốt giật thót mình ngồi dậy, hai mắt sưng như hột đào hoảng loạn và cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Nam Cẩn, trước là ngây người rồi lại bật khóc lên như một đứa trẻ.

Nam Cẩn vội vã chạy đến bên cạnh khẽ ôm lấy cô ấy, vỗ về tấm lưng đang run lẩy bẩy, an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu." Nhưng cô lại không phát hiện ra, thực ra giọng nói của cô cũng không ngừng run rẩy.

Nam Cẩn là cô con gái ngoan suốt hai mươi mấy năm, trước nay đều cư xử phải phép, bình thường đến cả bài poker cũng chưa từng động đến chứ đừng nói đến việc đi đến những nơi như thế này.

Thực ra cô sợ muốn chết, tay chân đều đã lạnh ngắt, nhưng không thể không cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh. Cô túm chặt lấy túi xách trong tay, quay người nhìn tên để râu: "Tôi phải đưa ông bao nhiêu tiền?"

"Chẳng phải đều đã nói qua điện thoại rồi đấy à? Hai vạn."

*Khoảng 70 triệu

Hình như đã nói rồi, nhưng khi đó cô đang hoang mang, căn bản không hề nghe rõ.

Một khoản tiền lớn như vậy... Cô kinh ngạc nhìn về phía Lý Du Du muốn xác nhận lại, chỉ thấy Lý Du Du vừa khóc thút thít vừa gật đầu rất nhẹ.

Lý Du Du cúi rạp đầu, Nam Cẩn cũng cảm thấy trái tim mình theo đó mà rơi xuống đáy hồ.

Một nỗi tức giận trước nay vẫn được kìm giữ trong lồng ngực bỗng như bùng phát, Nam Cẩn mím môi, cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng. Trong túi cô bây giờ chỉ có mấy nghìn tệ tiền mặt, thẻ ngân hàng thì có hai chiếc, một chiếc dùng khi nhận lương, thế nhưng lương của thực tập sinh không cao, mỗi tháng trừ tiền phòng trọ, tiền sinh hoạt thì còn lại không được bao nhiêu, còn một chiếc thẻ khác là được mẹ cô cho lúc đi khỏi quê, bên trong có khoảng 1 vạn tệ. Khi đó là để đề phòng nếu cô gặp khó khăn sẽ dùng, cô vẫn chưa từng động đến, khoản tiền đó cũng vẫn còn nguyên vẹn đến hiện tại.

Lúc này cũng không còn để ý được nhiều như vậy nữa, cô cắn răng nói thật: "Tôi chỉ có hơn 1 vạn, chỗ tiền còn lại chúng tôi cần chút thời gian, có thể qua hai hôm nữa mới giao cho ông được không?"

"Vậy là định chia ra trả?" Người đàn ông để râu như nghe được một câu chuyện hài, cười mờ ám sau đó đẩy ghế, đứng dậy khỏi chiếc bàn làm việc rồi đi nhanh đến.

Vóc dáng ông ta cực kỳ cao lớn, đứng trước mặt hai người con gái, cái bóng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của hai người khiến người ta mơ hồ sinh ra cảm giác áp lực.

Ông ta tập trung mọi sự chú ý vào Nam Cẩn, nhếch cao đôi mày rậm, từ trên cao đánh giá cô: "Người bạn này của cô khi kí tên vô cùng sảng khoái, khi vay tiền cũng rất hào sảng, đến lúc phải trả tiền sao mà khó khăn thế?" Ông ta ngừng một lát rồi lại cười nói: "Ngược lại là cô, không mang đủ tiền còn dám đến đòi người, cô bé cũng dũng cảm phết. Có điều chỗ chúng tôi trước nay đều có quy củ, quy tắc không thể phá, hai vạn tệ một đồng cũng không được thiếu, trả hết rồi mới có thể thả người."

Ông ta nói như chém đinh chặt sắt, xem ra không hề có chút lưu tình nào. Nam Cẩn nhất thời không lên tiếng, hai tay đan chặt đặt trước người, không nhịn được quay đầu nhìn Lý Du Du.

Lý Du Du vẫn cứ cúi đầu khóc thút thít, hình như tất cả mọi việc xung quanh đều không liên quan đến cô ấy.

Trong lòng Nam Cẩn vừa giận vừa không biết phải làm thế nào, chỉ hận không thể xông lên lắc mạnh cho cô ấy tỉnh lại, xin cô ấy đừng có chỉ biết khóc lóc, tốt xấu gì cũng nói với cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hai vạn tệ, đối với một sinh viên mà nói thì chính là một con số trên trời.

Nam Cẩn vô cùng tuyệt vọng, cứ vội vội vàng vàng chạy đến, không những không giải quyết được vấn đề mà giờ phút này đến bản thân cũng không thoát được.

Cô bắt đầu âm thầm tính toán tất cả số tiền có thể xoay sở, rồi lại suy nghĩ xem có nên nhờ người khác giúp đỡ hay không.

Đúng vào lúc này, một người trẻ tuổi bước vào, đi đến bên cạnh tên để râu báo cáo: "Thẩm tiên sinh đến rồi, đi cùng với anh ấy còn có......" Biểu cảm của cậu ta rất nghiêm túc, giọng nói bị ép xuống vừa trầm vừa nhẹ, cho dù Nam Cẩn đứng gần như vậy cũng không nghe rõ, đặc biệt là câu cuối lại càng mơ hồ. Nhưng người đàn ông để râu sắc mặt thay đổi, không nói lời nào đã đi thẳng, hình như vô cùng coi trọng người đến.

Đi tới gần cửa ông ta mới quay người chỉ về phía hai người bọn họ, dặn dò người trẻ tuổi kia: "Trông trừng kĩ hai người đó cho tao, đợi tao quay lại rồi tiếp tục tính sổ."

Tên để râu rời đi, chàng trai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net