Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi chiến đấu, đến tột cùng người nào thắng, trừ người trong cuộc, chỉ có một người biết. Nhã An chỉ biết rằng, Kha Chiến không bị thương, tất cả mã tặc cùng phụ nữ và trẻ em, cũng đều an toàn rút lui. Đó là một cuộc chiến không có máu me hay chết chóc.

Nhã An biết mình vĩnh viễn cũng không quên được, khi Kha Chiến rời khỏi vòng chiến, thu trường mâu lại.

Ách nhi. Hắn gọi, hướng nàng giang hai cánh tay, trên mặt tràn đầy ý cười đến chói mắt.

Đó là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười như vậy. Trông đẹp đến thế, đẹp đến mức khiến nàng có chút khó thở. Thế nhưng nàng không quên hướng hắn chạy tới, sau đó được hắn ôm lên ngựa, theo mọi người cùng nhau rời đi. Từ nay về sau, khi ở cạnh nàng, nụ cười trên mặt hắn dần dần nhiều hơn.

Bọn họ không về lại doanh địa, mà là đến một vùng thủy thảo(1) um tùm, hơn nữa rất ít người định cư. Kha Cừu cũng đã tới, khi đó Nhã An đang ở cùng Tân Mỹ, khi gã từ lều Kha Chiến đi ra, nàng chú ý trên mặt gã tối lại. Bất quá đó là chuyện của huynh đệ bọn họ, Kha Chiến không đề cập tới, nàng liền không nên hỏi nhiều.

Nàng có gặp qua Kha Hận vài lần, đó là một nam nhân cao lớn rất văn tú, thế nhưng đôi mắt lại rất lợi hại, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can người khác. Cũng may bởi vì có Kha Chiến, mỗi lần gặp nàng, y đều rất hòa thuận.

Ở càng lâu, Nhã An phát hiện mình đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống của bọn họ. Khi đó, nàng mới chính thức cảm nhận được, mã tặc cũng chỉ là người bình thường, không có gì đặc biệt.

Người mục dân kia cũng đi theo Tân Mỹ, mỗi ngày gã đều lùa gia súc quanh đó. Vì vậy, mỗi sáng sớm, Tân Mỹ liền chạy tới đồi cỏ cao nhất, về phần làm gì, chỉ một người biết. Nhã An cũng không biết. Cho đến ngày đó, Tân Mỹ bị thuộc hạ Kha Chiến bắt được, trói đến chỗ trống trước lều.

"Ta không làm gì cả." Giọng nói cùng nét mặt của Tân Mỹ đều đờ đẫn.

Kha Chiến lãnh khốc đứng trước mặt nàng ta, tay cầm roi da, "Ngươi là nữ nhân của ta, lại dám cấu kết với nam nhân khác, lại còn nói không làm gì cả?" Thần sắc hắn lúc này không nhìn ra phẫn nộ, thế nhưng trường tiên trên tay lại hơi lay động, hiển nhiên tùy thời có thể vung lên.

Nhã An nghe tin chạy tới thấy một màn như vậy, nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, nàng không quên chính mình cũng từng bị đối xử như vậy, gần như muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của nàng.

"Ta không có." Tân Mỹ vẫn như cũ nói ba chữ này, thần sắc thản nhiên, dường như không thèm để ý có người tin hay không.

"Không có?" Kha Chiến cười nhạt, "Như vậy mỗi sáng sớm ngươi đi đâu, làm gì?"

Tân Mỹ lúc này mím chặt môi, không nói gì.

"Tân Mỹ, tha cho ngươi trước giờ ở cạnh ta đã lâu. Nếu như ngươi nói ra tên của nam nhân kia, ta sẽ không truy cứu nữa." Kha Chiến thản nhiên nói. "Nếu không, đừng trách trường tiên trong tay ta không có mắt."

Nhã An hoảng lên, rất sợ roi trong tay Kha Chiến vung lên, vội vàng ra hiệu cho Tân Mỹ, để nàng ta bịa ra một lý do. Thế nhưng Tân Mỹ không thấy được, vẫn mím chặt môi như cũ.

Kha Chiến lạnh lùng cười, "Ngươi lại một lòng như vậy với nam nhân kia, nhưng nhìn xem gã đối với ngươi ra sao. . ." Nói đến đây, trường tiên vung lên, như xà hướng đến Tân Mỹ.

Nhã An kinh hãi, theo phản xạ nhào qua chỗ Tân Mỹ. Cùng lúc đó, từ đoàn người bên kia cũng có một người chạy ra, hướng về phía Tân Mỹ.

Kha Chiến hiển nhiên không nghĩ tới Nhã An làm như vậy, hơi biến sắc, trường tiên lập tức chuyển hướng, 'ba' một tiếng, đánh lên trên đất tạo thành một vết roi đậm. Bởi vậy mới thấy được, nếu một roi này rơi xuống trên thân người, phỏng chừng lấy luôn nửa cái mạng.

"Ách nhi!" Kha Chiến quát lên, một tay ôm nàng vào lòng. "Nàng làm gì vậy?" Nữ nhân ngu ngốc này, sớm muộn gì cũng bị nàng hù chết.

Nhã An nhìn thần sắc hắn khẩn trương, trong lòng thật sự có chút mơ màng. Hắn tựa hồ không hề tức giận!

"Không liên quan đến Tân Mỹ, đều là tôi không tốt, không nên theo các ngài tới đây, không nên lén gặp nàng." Thanh âm của một nam nhân thu hút sự chú ý của Nhã An, nàng từ trong lòng Kha Chiến nghiêng đầu ra, thấy một nam nhân thật thà đầu mang nón da đem cánh tay che chở trước mặt Tân Mỹ, trong tay vẫn đang cầm roi đuổi dê.

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Tân Mỹ nãy giờ ngậm chặt miệng đột nhiên hét lên, thấy nam nhân kia, trên mặt nàng rốt cục lộ ra thần sắc tức giận, "Thủ lĩnh, tên nam nhân này là kẻ điên, đuổi gã đi, ta không có quan hệ gì với hắn!"

Nhã An kinh ngạc nhìn Tân Mỹ thầm nói không ổn, một khắc kia, nàng có thể cảm giác được sự bảo vệ của Tân Mỹ đối với nam nhân trong lòng, tay theo bản năng nắm lấy tay cầm roi của Kha Chiến.

Kha Chiến bị hành động mờ ám này của nàng chọc cho thiếu chút nữa bật cười, thế nhưng ánh mắt rơi vào Tân Mỹ cùng tên mục dân kia vẫn duy trì băng lãnh vô tình như cũ. "Thật sự không quan hệ sao? Như vậy gã dám tự tiện xong vào doanh địa của ta, ta lấy mạng hắn cũng không quan hệ gì tới ngươi đi.

Ánh mắt tên mục dân tuy lộ ra sợ hãi, thế nhưng thân thể trước mặt Tân Mỹ lại không động đậy. Kiên định như vậy, làm cho đám mã tặc nhìn với cặp mắt khác. Huyết sắc trên mặt Tân Mỹ mất hết, môi khẽ run, lát sau mới nói: "Cầu thủ lĩnh tha cho chàng, chàng chỉ là một mục dân chăn dê bình thường, đã từng cứu mạng Tân Mỹ một lần. Nếu thủ lĩnh thật muốn trách tội, hết thảy đều là lỗi của Tân Mỹ, không nên mỗi ngày chạy đến sườn núi nhìn lén chàng. Ta, chúng ta. . . một câu cũng chưa nói với nhau." Nói đến đây, giọng Tân Mỹ nghẹn ngào, mấy năm nay, nàng bất quá là cố chấp giữ lấy một đoạn tình cảm vô vọng để sống mà thôi.

Tên mục dân không nói gì, chỉ chặt chẽ bảo vệ Tân Mỹ, hiển nhiên nếu muốn chạm Tân Mỹ, nhất định phải bước qua xác gã trước.

Thấy một màn này, những người tôn kính Kha Chiến bắt đầu phẫn nộ, ở trong lòng họ, không ai có thể phản bội Kha Chiến, bằng không, liền đem bằm thây vạn đoạn.

Khi tâm tình mọi người bắt đầu kích động, Kha Chiến đột nhiên ha ha cười.

"Kha Chiến ta cũng không cần một nữ nhân tâm không đặt trên người ta. Đã như vậy, Tân Mỹ, ngươi cùng gã đi đi."

Một màn chuyển biến khôn lường này khiến tất cả mọi người đều há to miệng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Thấy ánh mắt không dám tin của Tân Mỹ, thần sắc Kha Chiến chợt trở nên ôn hòa, "Tất cả mọi người nghe đây, Kha Chiến ta chỉ có một nữ nhân duy nhất, đó chính là Ách nhi. Về phần Tân Mỹ, nàng ta chỉ là nữ nô mà thôi, bây giờ ta thưởng nàng cho nam nhân dám vì nàng trả giá bằng tính mạng, sau này không ai được gây phiền phức cho bọn họ." Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đảo qua toàn bộ người vây quanh, cho đến khi bọn họ ầm ầm trả lời 'rõ', hắn mới mang theo Nhã An như đang nằm mơ quay về lều của mình.

Chuyện này, chẳng qua là hắn thưởng cho Tân Mỹ vẫn luôn trung thành và tận tâm với hắn một lễ vật cho tuổi già mà thôi. Nữ nhân, đối với Kha Chiến mà nói, nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Một người là được rồi. Một người câm này là đủ.

Nhã An cuối cùng cũng biết, nguyên lai Kha Chiến cũng thích nàng. Có nam nhân vĩnh viễn cũng không nói ra, nhưng bọn họ làm tất cả mọi việc thay vì hứa hẹn suông, điều đó người có tâm mới có thể nhận ra.

Tỷ như một ngày nọ, nàng nghe lời đồn, Bác Cách Nhân đứng đầu Trạch Hột Nhân bị mã tặc cắt lưỡi. Lại tỷ như, thanh chủy thủ nàng làm mất kia được tìm thấy trong rương áo quần của Kha Chiến. Lại tỷ như, quyền lực Kha Chiến đang nắm giữ dần dần chuyển giao lại Kha Hận. . .

Những chuyện này, Kha Chiến một câu cũng không nói với nàng. Rất nhiều chuyện nàng không cách nào hỏi, không biết vì sao hắn lại làm thế, thế nhưng ngày nọ khi nàng đang ngắm nghía chủy thủ, hắn lại mang bộ mặt khẩn trương đoạt lấy.

"Sau này có ta ở đây, không ai có thể chạm vào nàng." Lúc hắn nói câu này, trên mặt mang theo chút ửng hồng khả nghi. Khiến Nhã An không khỏi đoán non đoán già, hắn có nhớ những lời hắn nói lúc đưa chủy thủ cho nàng hay không.

Sau này, vào một sáng đầu thu, Kha Chiến mang theo nàng rời khỏi doanh địa mã tặc. Khi đó hắn mới nói cho nàng biết, hắn không thể làm mã tặc nữa, bởi vì trong lòng hắn có vướng bận. Vướng bận đó là gì, Nhã An không hỏi, cũng không cần hỏi. Bởi vì lúc hắn mang theo nàng cùng con ngựa Hắc Lang, nàng nghĩ, nàng không cần tranh địa vị với một con ngựa.

Lúc đi ngang qua Viễn Phụ, bọn họ ghé qua gặp Kha Cừu. Bên cạnh nam nhân hung hăng như vậy cư nhiên lại có một nữ tử kiều diễm tựa đóa hoa, nói qua mới biết được, cô gái kia so với Kha Cừu càng nóng nảy hơn.

Từ chỗ Kha Cừu, bọn họ biết bộ lạc thản dân mà Nhã An từng sinh sống đã đến Cát Mạc thành. Vì thế, Kha Chiến liền đem nàng đi tới đó. Tuy rằng nàng không thể nói, nhưng Kha Chiến dường như luôn biết rõ nàng suy nghĩ gì. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không cố ý hiểu sai.(2)

Y Na, chính là vướng bận sau cùng của nàng.

******

Cát Mạc không tính là thành lớn, thế nhưng rất nhiều tộc người tụ họp ở đây, sở dĩ đó cũng tạo thành nét đặc sắc của thành này.

Nhã An và Kha Chiến nghỉ ngơi tại lầu hai một quán rượu của người Hán, vừa ăn cơm, vừa xem xét những phong tục cùng hàng hóa tràn ngập trong thành. Bọn họ trước đã đến chỗ ở ngoài thành của đám thản dân kia, trong lều Y Na không có người, đợi lâu cũng không thấy quay về, hiển nhiên là đã ra ngoài kiếm tiền.

Nhã An không dám để người khác nhìn thấy mình trở về, để tránh gây phiền toái cho Y Na. Sở dĩ sớm cùng Kha Chiến rời đi, để vào thành tìm.

"Nếu như không gặp được, tối chúng ta lại tới." Kha Chiến phát hiện mình ngày càng không chịu được cái nhíu mày của Nhã An.

Ngoại trừ gật đầu, Nhã An cũng không còn cách nào khác. Đúng vào lúc này, trên đường cái rối loạn một trận, rất nhanh liền có một đám người tụ lại xem náo nhiệt. Nghe thanh âm gián đoạn truyền đến, dường như là có một nam nhân động tay động chân với nữ nhân, bị bắt lại, đánh túi bụi.

Tâm Nhã An khẽ rung động, ngưng mắt nhìn lại, nhưng bởi vì quá nhiều người, hai nhân vật chính đều bị che mất, không khỏi có chút buồn bực.

"Xuống dưới nhìn xem." Kha Chiến nói, dứt lời kéo nàng đứng dậy xuống lầu, thuận tay ném trả tiền cơm cho tiểu nhị.

Người tuy đông, nhưng Nhã An vốn gan dạ, chỉ chốc lát sau liền chui vào được, Kha Chiến sợ nàng gặp chuyện không may, vẫn theo sát, vì thế mà làm ngã không ít người. Vốn có kẻ tức giận muốn mở miệng mắng, thấy đôi mắt lạnh của hắn, lập tức ngậm miệng nuốt hết những từ định nói xuống.

Nhã An chưa kịp thấy người, đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm lấy, ngẩn ra, thuận thế nhìn sang, không nghĩ lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Y Na. Y Na đội khăn bọc hình vuông trên đầu, sắc mặt có chút uể oải, nhưng nhìn thấy Nhã An trong mắt hiện lên vui mừng cùng lệ quang kích động.

Nhã An vừa mừng vừa lo, trong khoảnh khắc quên mất mình không thể nói, há miệng muốn nói, liền thấy Y Na đưa ngón trỏ chặn môi lại ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó lắc đầu.

"Chúng ta rất tốt. Chớ trở về, Khắc Cách Bột vẫn giám thị chúng ta." Nàng dùng khẩu hình nói, ánh mắt thật nhanh đảo qua toàn bộ người chung quanh, sau mới quay đầu lại, mỉm cười nói: "Thấy ngươi rất tốt, ta an tâm rồi." Nói xong, nàng buông tay Nhã An ra, đảo mắt liền biến mất trong đám người.

Nhã An giật mình đứng tại chỗ, mờ mịt, mất mát, cho đến khi bị ôm đôi tay cường tráng quen thuộc ôm vào lòng, mới lấy lại tinh thần.

"Đừng lo lắng, ta đã thả tiền vào túi nàng ta, nếu như nàng ta thông minh, như vậy nửa đời sau đủ để áo cơm không cần lo." Bên tai vang lên tiếng Kha Chiến lãnh đạm mà nhu hòa.

Y Na đương nhiên rất thông minh. Nhã An muốn cười, không ngờ chóp mũi lại chua xót. Vì nàng biết, từ nay về sau, những quá khứ này sẽ càng ngày càng xa vời khó gặp lại.

(1) thủy thảo: đồng cỏ và nguồn nước

(2) đang nói đến lần Nhã An đang nấu nước và bị hiểu lầm sau khi nghe tin Kha Chiến muốn đi Viễn Phụ (mời đọc lại chương 8)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net