Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viễn Phụ là thành thị phồn hoa, có tường thành xám lạnh vững chắc, cùng với dân cư thấp bé sắc thái đồng dạng. Hắc thổ ở ngã tư đường, trâu ngựa đi qua, một trận bụi đất bay lên.

Nhã An cùng Bạch Mộc dừng lại trước một khách điếm, không ai đón chào, bọn họ đành phải tự mình đem ngựa cột trước cửa khách điếm.

Nói là khách điếm, kỳ thật bất qua là ba bốn gian phòng ốc bình thường hợp lại một chỗ thành khách xá đơn sơ, cấp người lữ hành thương nhân nơi nghỉ trọ. Cửa vào tiền đường khách điếm rất thấp, bên trong lại vừa chật hẹp vừa u tối, trên mặt đất trải vải bố cũ bẩn thỉu, một lão nhân lưng gù ngồi xếp bằng trên vải bố đang đan một cái giỏ.

Khi hai người đi vào, lão chỉ ngẩng đầu nhìn, chỉ chỉ phía sau, "Đều là phòng trống, khách nhân cứ tùy ý chọn một gian đi." Nói xong, không ngờ lại vùi đầu làm tiếp việc của mình, thái độ rất tùy ý.

Nhã An cũng không để ý, dẫn Bạch Mộc hướng gian sau đi tới. Xuyên qua một cái sân nhỏ, ba gian phòng nằm cạnh nhau xuất hiện trước mắt. Trong mỗi gian trừ bỏ giường lớn dùng để ngủ thì ngoài ra cái gì cũng không có.

Nhã An chọn gian giữa.

Dàn xếp tốt hết thảy, nàng đến giữa sân múc nước để hai người bọn họ rửa mặt, sau đó lại tới phía trước lấy hai chén thịt dê đầy mặp nóng hầm hập trở về. Vì thức ăn mấy ngày qua đều lạnh lại là lương khô cứng, mì nước vào bụng đúng là cảm thấy vô cùng thoải mái. Ăn xong, Nhã An còn chưa hết cảm khái, nhưng liếc Bạch Mộc trên mặt lại không có phản ứng gì, dường như với việc ăn lương khô không có gì khác biệt. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, người này vị giác có phải cùng ánh mắt giống nhau đều có vấn đề hay không.

Ăn xong, Bạch Mộc hai chân duỗi ra nằm lên giường. Nhã An ngồi cạnh cửa sổ đếm tiền, cân nhắc xem còn đủ dùng trong bao lâu, khi nào thì phải đi ra ngoài kiếm chút tiền.

Tiền đồng va chạm phát ra thanh âm thanh thúy, Bạch Mộc trên mặt biểu tình lãnh đạm như đá cẩm thạch, làm cho người ta không nhìn ra trong lòng hắn suy tính gì. Trong chốc lát, Nhã An cầm một chuỗi tiền cất trong người, sau đó quay mặt lại.

"A Mộc, ta đi thỉnh đại phu xem mắt cho chàng." Tiến đến bên người Bạch Mộc, nàng nói.

Bạch Mộc không biết có phải đang ngủ hay không, không có đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích chút nào.

Nhã An cho là hắn ngủ rồi, vươn người qua hôn môi hắn, hôn lên môi hắn còn lưu lại chút vị thịt dê, nghĩ đến chính mình cũng giống hắn, không khỏi buồn cười.

"Ta đi thỉnh đại phu cho chàng, chàng ở chỗ này chờ ta" Nàng lặp lại, tay nàng đan vào tay hắn, hai lòng bàn tay dán vào nhau. Trong chốc lát kia, nàng cảm giác được tay hắn động, không nắm chặt tay nàng, mà là rút ra.

Hắn còn tỉnh. Như vậy lời nàng nói hắn có nghe được. Nhã An nghĩ, lơ đãng bỏ qua sự mất mát trong lòng, đứng lên, đem lược ra chải lại mái tóc, lúc này mới đi ra ngoài. Khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Muốn tìm y quán cũng không khó, chỉ cần ở trên đường hỏi bất kỳ ai đó là được. Huống chi Nhã An bộ dạng xinh đẹp, người chỉ đường càng hết sức ân cần, trực tiếp đem nàng tới nơi.

Đại phu không chịu đến khám bệnh tại nhà, bởi vì y quán chỉ có mình y, người đến xem bệnh không ít, đến khám bệnh tại nhà một chuyến tiếp rất ít bệnh nhân, bình thường cũng không có lời.

Nhã An sao dễ dàng buông tha, một mực chờ ở đó, thẳng đến khi người bệnh ít dần, mà khi đó sắc trời đã dần tối. Chết nói sống nói, mới đem đại phu xuất môn được.

"Hắn không để ý người lắm, đại phu cũng đừng để bụng."

"Mắt hắn trúng độc, không nhìn được. Không biết có thể chữa khỏi hay không?"

"Đại phu ngươi nhất định phải chữa khỏi cho hắn, bao nhiêu tiền cũng được, nếu không đủ, ta có thể nghĩ biện pháp kiếm thêm."

"Đại phu, nếu, nếu mắt hắn không thể chữa khỏi, ngươi cũng đừng nói ra trước mặt hắn a. . . . . ."

Dọc đường đi nghe Nhã An nói liên miên không ngớt, đại phu chỉ lắc lắc đầu.

Thái dương hạ xuống phía tây thảo nguyên, hoàng hôn buông xuống. Hai bên phố đèn lồng dưới mái hiên dính đầy tro bụi cùng vết bẩn, nhắc nhở cho người đi đường rằng đây là nơi có thể tá túc qua đêm. Ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu rọi vào bụi cây ven đường, lờ mờ, làm cho người xuất môn càng thêm thấy cô độc.

Nhã An nói chuyện một mình, đại phu rất ít đáp lại, đột nhiên trong lúc đó có chút hoảng hốt. Nàng đi lâu như vậy, hắn sẽ không bỏ lại nàng mà đi trước đi. Không, sẽ không, nàng có đem bọc áo quần đặt bên người hắn, hắn hẳn là sẽ không nghĩ loạn.

Gió thảo nguyên thổi qua tường thành thấp bé, làm trong không trung bụi đất lưu lại hương cỏ xen với mùi trâu dê, có lẽ nhiệt độ thấp hơn so với ban ngày, bởi vậy không oi bức như ban ngày.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, vài con tuấn mã cao lớn phi qua đầu phố, Nhã An chỉ kịp thấy ngồi trên lưng ngựa là những hán tử cường tráng, ước chừng có tới mười người.

Nhìn qua sườn mặt, rõ ràng phát hiện đại phu sắc mặt tái nhợt.

"Đó là mã tặc." Y nói, thanh âm run nhè nhẹ.

"Bọn họ sẽ không ở trong thành làm cái gì đâu." Nhã An an ủi y. Mã tặc tuy rằng cuồng lệ hung hãn, cũng sẽ không ở trong thành làm xằng bậy, bởi vì bọn họ thỉnh thoảng phải vào thành chuẩn bị một chút dụng cụ, làm người dân nơi này hoảng sợ, cũng chưa từng đem lại lợi ích cho ai.

Đại phu trong mắt bắn ra hận ý nồng đậm cùng nham hiểm: "Bọn họ có việc gì mà chưa dám làm chứ! Bọn ác lang mất trí này sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!"

Nhã An đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi, theo bản năng chà xát hai bàn tay, cười gượng. "Trễ rồi. Chúng ta đi nhanh đi, đại phu." Không cần nghĩ cũng biết mã tặc khẳng định đối với đại phu làm chuyện gì đó. Người ở thảo nguyên này từng bị mã tặc làm hại không ít, chính là mã tặc cường hãn, lại đến đi như gió, không có ai nguyện ý chủ động đi trêu chọc bọn họ. Mà người có ý đồ tiêu diệt bọn hắn, đều một đi không trở lại. Dần dần, mọi người đều nghe thấy mã tặc liền mất hồn mất vía.

Đại phu u ám nhìn nàng một cái, lại khôi phục im lặng ban đầu. Nhã An bị liếc một cái cả người đều thấy lạnh, bất quá nghĩ đến Bạch Mộc, liền không nghĩ nhiều nữa.

Tóm lại, vô luận mắt Bạch Mộc có thể chữa khỏi hay không, nàng sẽ cùng hắn rời khỏi nơi này, rời xa cư dân chốn đông đúc này, tìm một nơi thích hợp với bọn họ để sinh sống.

Nàng có thể kiếm tiền, còn có thể sinh cho hắn một đám hài tử. Mạc danh kì diệu, trong đầu Nhã An toát ra một ý niệm như vậy, khóe môi không khỏi lén cong lên.

******

Phân ly luôn là chuyện xảy đến trong nháy mắt. Trong lúc Nhã An còn đang mơ về tương lai tốt đẹp của hai người bọn họ, hết thảy đột nhiên cắt đứt, tựa như một con đường thực bằng phẳng không có điểm cuối liền thình lình xuất hiện một vách đá dựng đứng.

Ta đi thỉnh đại phu cho chàng, chàng ở chỗ này chờ ta a. Nàng vẫn còn nhớ rõ câu nói trước khi đi, tự nhiên cũng nhớ rõ biểu tình của hắn hờ hững như trước đây.

Nàng thủy chung không rõ, rõ ràng hắn nguyện ý hôn nàng, nguyện ý để nàng hôn, cho nàng dựa vào, vì sao lại luôn keo kiệt phản ứng đáp lại nàng.

Nhưng mà khi nàng trở lại khách xá lại thấy giường không phòng trống, đột nhiên những điều đó đó cũng không quan trọng nữa. Vào thời khắc đó, nàng biết, cho dù hắn đối với nàng lạnh lùng, nhưng chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, nàng cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Hai tên hán tử đến đây, bộ dàng rất giống vị gia kia. Vị gia kia liền theo bọn họ rời đi rồi. . . . . . Không chào hỏi gì lão tử thêm." Điếm chủ lưng còng nói. Bởi vì khách nhân dừng chân đã thanh toán tiền, cho nên đi nơi nào, hắn cũng không muốn nhúng tay vào.

"Bọn họ đi hướng nào?"

Điếm chủ lắc đầu.

Nhã An bỏ lại đại phu nhanh chân chạy ra khỏi khách điếm, mù mịt không manh mối nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh kia. Từ thành đông tới thành tây, lại từ thành nam tới thành bắc. Cửa thành đóng, trên đường vắng vẻ không một bóng người, một ngõ nhỏ tối đen ngoằn ngoèo như miệng ác quỷ mở ra, cắn nuốt dũng khí của Nhã An, làm dấy lên sợ hãi cùng cô tịch.

Ôm hy vọng có thể tìm thấy, nàng một thân một mình lạc bước trong đêm tối, thẳng đến sáng sớm.

Thời điểm ánh rạng đông ló dạng, tâm Nhã An cũng tắt ngấm hy vọng. Trở lại khách xá, điếm chủ ngồi ở cửa lấy ánh sáng để tiếp tục đan giỏ, dường như chưa hề ngừng tay.

Còn lại tay nải. Còn lại con ngựa. Hắn cái gì cũng không mang đi. Cũng không lưu lại bất cứ thứ gì.

Nhã An bỗng cảm thấy thực mờ mịt. Hắn chiếm một nửa trong kế hoạch tương lai của nàng, hiện giờ một nửa đó không còn, nàng phải tiếp tục sống như thế nào?

Dắt ngựa đi, trên lưng ngựa là tay nải, nàng bước từ từ trên đường cái, nàng không thử ở khách xá chờ hắn. Nàng biết rõ, Bạch Mộc sẽ không trở về tìm nàng. Nhưng mà, nàng nên đi đâu đây?

Nơi nàng sống lúc trước hẳn là không thể trở về. Chậm rãi cưỡi ngựa xuyên qua đám người, thẳng đến khi thái dương đã lên đến đỉnh đầu, Nhã An vẫn không biết bản thân phải làm gì bây giờ.

Nếu vẫn ở Oán Quỷ cốc thì tốt rồi. Một khắc kia, nàng hồi tưởng. Hoặc là, không đến Viễn Phụ, lưu lại một bộ lạc nào đó, có lẽ Bạch Mộc sẽ không rời đi. Nếu không, nàng không ở chỗ tên đại phu trễ như vậy, có lẽ hắn sẽ mang nàng theo. . . . . .

A Mộc. . . . . . Nhã An chớp chớp mắt, cảm thấy thái dương trên đầu làm nàng hơi choáng váng.

Hai bên đường, ở cửa sổ lầu hai nào đó có một nữ tử mang sa che mặt, mái tóc dày đen sẫm chảy xuống theo bờ vai, lại bị nàng lấy tay hất ra sau lưng.

Phía trước đột nhiên hỗn loạn một trận, một tiểu tử cỡ mười ba mười bốn tuổi đột nhiên tháo chạy tới trước ngựa Nhã An, con ngựa chấn kinh liền cất vó trước lên rồi phi nhanh lách qua, phía sau hắn có mấy hán tử y phục rách rưới đuổi theo.

Cảnh tưởng như vậy Nhã An rất quen thuộc. Còn chưa thấy rõ những người đó, đã có người kêu lên.

"Nhã An. . . . . . Trời ạ, là Nhã An!"

Đúng là chiêu kiếm cơm của lũ thản dân kia, để đứa nhỏ hoặc nữ nhân đi tiếp cận dê béo bọn họ nhìn trúng, hoặc trộm hoặc lừa luôn cả tiền, người khác rình ở một bên người hô hoán lên, giống như hỗ trợ bắt kẻ cướp, nhìn có vẻ như ngăn cản nhưng thực chất là hỗ trợ, giúp cả bọn cùng đào tẩu.

Nhã An đứng tại chỗ trông thấy mấy gương mặt hán tử quen thuộc, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt chuyển qua góc đường, quả nhiên Khắc Cách Bột ngồi đó giám thị đám du dân hành động. Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt nàng, trên mặt liền không che dấu được hưng phấn.

Không kịp nghĩ, trước xả dây cương, Nhã An thúc ngựa hướng đám người trên đường cái mà chạy như điên. Nguyên bản ngã tư đường hỗn loạn lập tức càng rối, mọi người tranh nhau né qua, tức giận không ngừng mắng.

Không thể bị bắt về, bằng không chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại Bạch Mộc. Trong đầu nàng rối rắm một mảnh lại toát ra ý niệm này, mà không phải là lo lắng bị trừng phạt.

"Nhanh đem ngựa tới đây, đừng để nàng thoát." Phía sau truyền đến giọng Khắc Cách Bột giận dữ xen lấn hưng phấn. Hiển nhiên y không nghĩ tới còn có thể gặp lại Nhã An, hơn nữa là một mình nàng, chuyện này thật làm cho y cả người đều bốc nhiệt.

Nhã An biết nếu lúc này bị y bắt trở về, trừ bỏ trở thành đồ chơi của y, sẽ không còn đường sống nào khác, vì thế dưới chân càng thêm mãnh liệt thúc ngựa.

Giục ngựa chạy ở trong thành là không được phép, cho nên rất nhanh liền có binh sĩ xuất hiện, nhưng là bởi vì con ngựa của Nhã An đang phi nhanh, trừ bỏ quát tháo bên tai, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể tiến lên ngăn lại.

Hai đứa nhỏ bốn năm tuổi đi theo một phụ nhân đèo trẻ con tầm hai ba tuổi trên lưng theo đám người mà né qua. Chong chóng trong tay một đứa nhỏ rơi xuống, nó liền chạy lại nhặt. . . . . .

Nhã An sắc mặt trắng bệch, muốn ghìm cương lại, con ngựa lại đang phi rất cuồng tính, liền không chịu khống chế.

Tiếng thét chói tai không biết là xuất phát từ phụ nhân kia hay là Nhã An, hay là người bên cạnh. Một thân ảnh bỗng từ trong đám người bắn ra, ôm lấy đứa bé trước móng ngựa của Nhã An, oanh một tiếng, Nhã An chưa kịp phản ứng lại liền ngã xuống theo ngựa, sườn ngựa nằm trên mặt đất, đau đến khóc không ra tiếng.

Nhã An bị rơi đến choáng váng đầu óc, thật vất vả giãy giụa, nhìn đến hán tử râu ria cường tráng đứng trước ngựa của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Lúc này nàng đã bị đuổi theo rất gần, không dám trì hoãn, trong đám người tụ lại xem náo nhiệt, nàng ngay cả con ngựa cũng không cần, khập khiễng hướng chỗ người lưa thưa đi qua, không đi theo ngõ nhỏ, mà là theo cửa nhà người ta mở mà đi vào, cũng không dám ra khỏi thành.

Trên đường có người mắng, có người ngăn lại, đều bị nàng không khác gì người điên hù dọa, chờ lấy lại tinh thần, bóng người đã không thấy.

******

Cổ trên người vẫn chưa phát tác, cho nên Nhã An liền biết, Bạch Mộc chắc chắn còn sống. Nàng chưa bao giờ nghĩ việc hắn hạ cổ mình là thật hay giả, chỉ có như vậy, nàng mới có thể có lý do nói với bản thân rằng hai người bọn họ còn có chút liên hệ.

Xe ngựa lắc lư hướng Trạch Hột Nhân thành chạy tới, bên trong xe ngoài Nhã An ra, còn có hai đứa nhỏ về nhà, hai tiểu thương, còn có một lão nhân đi cùng một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi. Thùng xe không lớn chất đầy ắp, tràn ngập một cỗ mùi vị hỗn hợp của trâu bò, nước tiểu, hơi thở hôi thối.

Ngày kia, Khắc Cách Bột cả ngày đều ở Viễn Phụ tìm kiếm nàng. Nàng suốt ngày trốn đông trốn tây, mắt thấy tiền trên người rất nhanh sẽ xài hết, lại không thể trên đường khiêu vũ hay xem tướng số kiếm ăn, nếu không rời khỏi Viễn Phụ, sớm muộn gì cũng bị bức chết. Kiên nhẫn đợi vài ngày, nàng mới lên được xe ngựa đi tới Trạch Hột Nhân này.

Nhìn tường thành Viễn Phụ thấp bé biến mất ở đường chân trời phía xa xa, Nhã An mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Tiểu thương thấp giọng thảo luận lợi nhuận này nọ, lão nhân phì phèo hít tẩu thuốc, trong không khí hòa thêm mùi thuốc lá gay mũi, phụ nhân không chút thẹn thùng lộ ra bộ ngực đầy đặn cho đứa nhỏ bú trước mặt mọi người, đứa nhỏ trong thùng xe không ngồi yên mà cứ đung đưa, không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách. Thiếu niên kia lại thường thường đem ánh mắt dừng ở trên người Nhã An, khuôn mặt chất phác ẩn đỏ ngượng ngùng.

Hết thảy đều yên ổn như vậy. Bởi vì bọn họ đều có chỗ để đi, đều có chốn để về. Chỉ có nàng. . . . . . Chỉ có nàng ngay cả địa phương để đặt chân cũng không có.

Nàng nhớ Y Na, nhớ Xa Chiết Nhân cùng A Lệ Đạt, nhớ. . . . . . A Mộc.

Phía trước truyền đến âm thanh kêu la, xe ngựa dừng lại. Nhã An trong lòng nhảy dựng, cùng các hành khách khác nhìn xem bên ngoài có chuyện gì.

Là một đội xe ngựa quý tộc Mông Ba. Chả là phu nhân của bọn họ sắp sinh, không kịp chạy về tộc, muốn tìm xem ai có thể giúp đỡ hay không.

Phụ nhân lúc nãy cùng Nhã An đi tới. Trong xe ngựa xa hoa nhất có một người không ngừng được hô hào là phu nhân nước ối đã vỡ, còn có một tiểu thư mỹ lệ thần thái cao ngạo lộ ra một chút luống cuống. Nhã An chỉ liếc mắt một cái, cảm thấy có chút quen thuộc.

Thời điểm phu nhân kia sinh đứa bé, tiểu thư kia liền lánh đi, hiển nhiên là cô nương chưa xuất giá. Về phần Nhã An cũng không kiêng kỵ này nọ, liền ở một bên trợ thủ.

Không phải là lần đầu mang thai của vị phu nhân kia nên sinh rất thuận lợi. Thời điểm ôm trong tay đứa trẻ sơ sinh oa oa khóc lớn với khuôn mặt nhăn nheo thành một khối, Nhã An đột nhiên thấy thực cảm động. Nguyên lai sinh mệnh tiếp nối là tới như thế này.

Nàng cũng muốn sinh một đứa bé, một đứa bé cho Bạch Mộc. Trong đầu Nhã An đột nhiên nảy ra ý nghĩ này. Bộ dạng nàng đẹp, Bạch Mộc cũng tốt, sinh hạ đứa nhỏ nhất định rất đẹp.

Tiểu thư kia đưa cho các nàng mỗi người một chút tiền vàng xem như tạ ơn. Nhã An nhìn nàng ta mặc tơ lụa mỹ lệ, kiểu tóc cầu kỳ cao quý, chung quy cảm thấy như từng gặp qua ở đâu đó.

"Bộ dạng của hai ngươi thực như tỷ muội." Phụ nhân mang theo đứa nhỏ nói một câu, bởi vì hậu tạ không cao, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ.

Tiểu thư kia nghe vậy, mặt liền thay đổi. Ở trong mắt nàng ta, Nhã An bất quá chỉ là một mục dân đê tiện, làm sao có thể so sánh với nàng.

Nhã An liền bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nhìn qua cảm thấy quen mắt, nguyên lai là khuôn mặt mỗi ngày đều nhìn thấy trong gương. Tuy có chút khác nhau, nhưng tổng quát có bảy tám phần giống. Bất quá người ta cũng không thừa nhận đâu. Nàng nở nụ cười.

"Tiểu thư là hồ nước trên thảo nguyên, Nhã An bất quá là một ngọn cỏ lá bèo trong hồ nước mà thôi, làm sao có thể so sánh a. A tỷ thực biết nói đùa, ta xem hai người chúng ta lại có phần giống tỷ muội hơn."

Câu nói kia làm tiểu thư đó chuyển giận thành mỉm cười, phụ nhân hài lòng.

Cáo biệt đám người Mông Ba, bọn họ tiếp tục đi, lúc mặt trời lặn liền tới Trạch Hột Nhân.

Trạch Hột Nhân là địa bàn của người Mông Ba, thành chủ là Bác Cách Nhân, một vương gia người Mông Ba. Dưới sự thống trị của y, Trạch Hột Nhân cũng coi như là phồn hoa thái bình.

Tới nơi, Nhã An lại dùng nghiệp cũ, mỗi ngày một điệu múa, ngừng múa làm cho người xem tiếc rẻ. Bởi vì bộ dạng nàng đẹp, hơn nữa biết ăn nói, nuôi sống bản thân hoàn toàn dư dả. Chỉ là trong lòng nàng thủy chung nhớ Bạch Mộc, nên trước khách nhân nàng luôn hé ra tươi cười bất quá đều loáng thoáng có chút miễn cưỡng.

"Đương lê minh lai đáo dĩ tiền, hắc ám tối thâm tối trầm. . . . . ." (1) Môi đỏ mọng tiên diễm nhả ra lời quỷ dị, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp điểm nhẹ vào lòng bàn tay thô đen kia.

Mắt của nam nhân trung niên kia dừng lại nơi ngón tay tuyết trắng điểm xuống, ôn nhu và bình thản trong lời nói dần dần tan đi, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên tười cười vừa lòng.

Đúng lúc này, một đội binh lính Mông Ba đi tới, đuổi đám người đang xếp hàng chờ đợi xem tướng số cùng người vây quanh.

"Quận chúa sắp đi xa. Phụng mệnh Vương gia, mời lệnh sư đến vương phủ một chuyến, vì quận chúa suy đoán cát hung trên đường đi." Tên cầm đầu đám binh lính lớn tiếng nói, vẻ mặt nghiêm khắc. Người thảo nguyên thờ phụng quỷ thần, phàm là đại hôn hay xuất hành hay sống chết của quý tộc đều trước xem cát hung, lấy thần ý tương lai. Mọi người sớm biết quận chúa bị đưa đến cho Đồ Nhân vương hợp hôn, vì thế cũng không thấy lạ.

Nhã An cũng không biết mình lại nổi danh như vậy, ngay cả vương gia cũng biết, trong lòng tuy cảm thấy quái dị, nhưng không thể không đi theo bọn họ. Dù sao nàng chỉ là một lưu dân, đi đến đâu chỉ có thể để bề trên phân phó.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, thứ Mông Ba vương gia muốn không phải là bản lĩnh xem tướng số dựa vào mồm mép của nàng. Càng không nghĩ tới đám quý tộc Mông Ba gặp trên đường tới Trạch Hột Nhân chính là vương phi và quận chúa.

Một ngày sau, đêm tối náo nhiệt ở Trạch Hột Nhân thiếu vắng đi một mệnh sư xinh đẹp khiêu vũ. Không lâu sau, mọi người liền quên đi trên đời còn có một người như vậy. Thời gian cùng trí nhớ của con người luôn tàn khốc vô tình như vậy

******

Ba tháng sau. Trận tuyết đầu tiên rơi xuống thảo nguyên.

Hỏa y, áo chồn, mi động xuân sơn, sóng mắt nhược li, ngoái đầu nhìn lại phong tình vô hạn.

Thời điểm Nhã An được thị nữ đỡ lên xe ngựa, phong thái yêu kiều thương tâm kia thiếu chút nữa làm cho Bác Cách Nhân đổi ý. Nếu không phải đang ở trước mặt bao người, y chỉ sợ đã đem nàng trở về cung chính mình hưởng dụng. Đương nhiên, đó cũng chỉ là một loại ảo tưởng. Để thay mận đổi đào, y thật vất vả mới tìm được một nữ tử có dung mạo gần giống nữ nhi, sao có thể đổi ý tùy hứng như vậy được. Huống chi cho dù y nguyện ý hy sinh nữ nhi mình yêu thương nhất, cũng chỉ muốn đưa cho Đồ Nhân a.

Thực đáng tiếc, một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc lại rơi vào tay mã tặc. Y không phải là không tiếc hận nghĩ muốn.

Nhã An nhu nhược dựa vào xe ngựa, yết hầu bị cảm sớm đã khỏi, nhưng mà, nàng biết mình không thể nói.

Mang theo giá trang phong phú, tiễn hôn đội chậm rãi rời khỏi Trạch Hột Nhân, bên đường dân chúng đi ra đưa tiễn, vì có thể cùng Đồ vương kết thân mà cảm thấy tự hào. Không ai biết, chính người đứng đầu đoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net